Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôm sau Rachata lại phải ngậm ngùi tay sách nách mang mấy hộp thức ăn nóng hổi do đích thân mẫu thân đáng kính của cậu làm đem vào trường, bà đòi cậu phải đưa tận tay cho "con mèo cùng bàn" rồi còn phải chân thành cảm ơn , mặc kệ cậu có nói bao nhiêu câu mẹ cậu vẫn một hai bắt cậu đem cho bằng được. Chẳng biết Thanapat đã cho mẹ cậu ăn bùa gì rồi nữa.

Mà... trông gia thế nhà Film cũng đâu phải dạng vừa, mấy món ăn bình dân, lề đường này đem cho chắc gì anh ta đã chịu ăn. Mà cũng không đúng nữa, có khi còn chưa kịp đưa thì đã bị Film đánh cho bay hết rồi. Hôm qua lỡ mạnh miệng lớn tiếng với anh ta như vậy còn gì, không bị đánh thì chắc cũng bị chọc phá, gây rối hết ngày hôm nay cho xem.

Jam cứ từ bước trên hành lang rồi đi vào trường, mãi cho đến khi vào tận lớp cậu vẫn chưa thấy bản thân bị ai đả động đến, rất yên ổn cho đến khi ngồi vào chỗ, cứ như là chưa từng có chuyện gì xảy ra vậy. Trong đầu lúc này cũng tự đặt ra kha khá câu hỏi. Hôm qua cậu có thái độ không tốt không lẽ Thanapat lại bỏ qua dễ dàng thế?

Suy nghĩ một lúc cậu cũng quyết định dẹp sang một bên, dù sao cũng không quan trọng. Jam quay sang nhìn cái người đang cằm cụi viết bài. Trong lòng ngượng ngạo chỉ có thể ho khan một tiếng để lôi kéo sự chú ý của anh, rồi từ từ đẩy hộp thức ăn qua bên cạnh mình

- ... Mẹ tôi.. muốn cảm ơn anh về chuyện hôm qua.

- vậy hả, về có gì nói cảm ơn bác giùm tao.

Thanapat đang viết cũng buông bút, kéo hộp thức ăn về phía mình rồi máng vào thanh móc bên trái bàn, miệng thì nói bâng quơ một hai câu cảm ơn. Xong lại cầm bút ghi ghi, chép chép trên tập. Nhìn một loạt hành động vừa rồi của con mèo bên cạnh, Jam lại lấy làm lạ.

Sao Thanapat lại điềm tĩnh vậy?

Rachata cảm thấy con mèo xéo sắc của cậu hôm nay hình như có hơi thiếu sức sống, bình thường vui vẻ tăng động là vậy có bao giờ thấy mặt anh ta lạnh tanh như này đâu. Không lẽ... là đang giận cậu chuyện hôm qua? Nhưng chắc là không đâu, nếu giận thì đại ca đây đã lôi cậu lên sân thượng hành một trận rồi, chứ dễ gì mà cho cậu ngồi đây lành lặn như vầy...

Thanapat đang cặm cụi viết lại cảm thấy một bên tai mình nong nóng, hình như là có ai đó đang nhìn nhưng anh cũng không để tâm mấy vì sắp vào tiết rồi, còn phải chạy cho xong deadline nữa. sau khi viết xong đoạn văn thì cũng mau mau đóng tập lại. Tay mò vào ngăn bàn lôi ra hai ba cuốn sách màu khác ra rồi tiếp tục cắn bút suy nghĩ.

Trong ba môn lý hoá sinh có lẽ môn anh dốt nhất chính là hoá. Nhưng mấy nay được bổ túc kha khá nên cũng gỡ gạc được phần nào. Hì hục làm một hồi đến mấy câu khó thì anh liền quay sang nhìn Jam..... hôm qua cậu ta nói anh đến vậy, có khi bây giờ làm phiền cậu ta chỉ có ăn mắng thêm thôi chứ chắc gì đã chịu giảng.

Ơ, nhưng.. mắc gì anh lại sợ cậu ta mắng, không phải bình thường vẫn đánh Rachata như con sao?

...À mà thôi dù sao thể trạng hôm nay cũng không mấy tốt, không gây chuyện thì hơn, anh cũng lười nói chuyện với Jam lắm. Hôm nay cũng chẳng muốn làm phiền cậu ta tẹo nào.

Nghĩ vậy Thanapat đành quay trở lại, đảo mắt một hồi thì lại nhìn thấy thằng ở phía trên, súyt nữa thì quên mất thần đồng hoá học đang ngồi ngay trước mặt mình. Film thả tập xuống rồi nhè nhẹ khều vai đứa bàn trên.

- Ê Tun

- Dạ P'Film?

- Mày trong đội tuyển học sinh giỏi hoá mà đúng không? chỉ tao mấy bài này đi

- Dạ để em làm luôn cho anh

Thằng nhóc kia vừa định chộp lấy cuốn tập anh liền dựt lại, nếu là bình thường thì chắc Film không ngại mà đưa hết cho cậu ta làm rồi. Nhưng bây giờ thì không được, nếu không hiểu bài thì sẽ không làm kiểm tra được, mà dưới trung bình thì lại bị ba phạt...

Thanapat cầm cuốn tập lại rồi chỉ vào câu hỏi bị mình bỏ trống.

- Tao bảo chỉ chứ bắt mày làm khi nào. Chỉ tao đi.

- Dạ..

Tên nhóc này chỉ bài cũng khá dễ hiểu, mặc dầu không quen cái cách cầm tay chỉ từng chữ như học sinh cấp một này cho lắm, nhưng thôi nghe tạm, hiểu bài là được, miễn là lần này anh không dưới trung bình. Sau khi cảm ơn cậu bạn học ở trên thì anh cũng quay trở lại bàn để làm bài.

Ngồi làm một chút Film lại hơi rùng mình nhẹ, chẳng biết sao anh cảm thấy phần sau gáy hình như có hơi lạnh.

nhưng có lẽ là do thời tiết....

Trong khi đó Rachata lại như bị nhấn chìm bởi mớ suy nghĩ phức tạp trong đầu mình. Một loạt hành động vừa rồi của Thanapat đều thu gọn trong mắt cậu. Jam nhìn đến mức trong lòng cũng sinh ra khó chịu, song lại chẳng biết bản thân mình bị gì. Thanapat không hỏi bài cậu. Không làm phiền cậu, sao thay vì thoải mái cậu lại cảm thấy khó chịu như vậy?...sao lại không cảm thấy vui chút nào..

Một nghìn lẻ một câu hỏi vì sao cứ như vậy mà liên tục hiện lên trong đầu Jam.

Được một lúc thì Jam quay sang nhìn, cậu muốn cất lời nhưng lại chẳng biết nên nói gì, bình thường toàn là Film bắt chuyện, cậu cũng chưa từng chủ động mở lời bao giờ nữa mà, chắc có lẽ vì vậy nên bây giờ mới thấy ngượng miệng. Thấy Thanapat sau khi làm bài xong thì lại lăn ra ngủ nên Jam cũng đành im luôn chẳng nói gì thêm, mà quay trở lại bàn mình.

Mãi cho đến giờ ra chơi thì Film mới lờ mờ tĩnh giấc. Anh lùi ghế lại, chóng tay ngồi thẳng dậy rồi vươn vai một cái, nằm ngủ một mạch hai tiết liền như vậy xương khớp cũng muốn gãy ra làm hai, anh nhẹ xoay xoay người một lúc thì lại nằm bẹp ra bàn.

Sao cơ thể hôm nay lại như không có sức lực ấy nhỉ? Không lẽ là bị bệnh nhưng bệnh hoạn gì tầm này được. Không mệt, không ho, cũng không sốt. Cảm thấy có điềm không lành, Film liền bật dậy lục chiếc điện thoại trong cặp ra xem lịch, thấy dấu chấm đỏ ở cách mình hai ô anh mới có thể bình tỉnh thở phào..

Chắc là tại anh lo xa thôi..

Thanapat từ từ cuối xuống bàn lấy hộp đồ ăn ban sáng được tặng lên. Ra là sủi cảo. Thật ra tối qua mẹ Rachata cũng có ý mời anh ở lại ăn rồi, nhưng cũng là do tức con cún kia, không muốn nhìn thấy mặt cậu ta, nên anh đành phải tiếc nuối mà đi về. Không ngờ cô nhà lại tâm lý, tặng cho anh hẳn một hộp đầy thế này.

Film đang vui vẻ lấy muỗng đũa ra và chuẩn bị thưởng thức, ngay sau khi vừa hâm nóng, thì ngoài cửa đột nhiên lại có thằng nào chạy đến đùng đùng mở toan ra rồi sồng xộc xông vào, như vừa bị ai đó dựt sổ gạo. Cả lớp ai cũng hết hồn quay lại nhìn về phía cửa, anh đương nhiên cũng không ngoại lệ.

Là thằng Sarut, mà nó đến đây làm gì? Không lẽ hôm nay lại dám đi kiếm chuyện giữa thanh thiên bạch nhật.

- P'Film, ra gặp em một chút.

Thấy đám A'Tong đang cảnh giác nhìn thằng kia rồi lại quay sang lo lắng nhìn mình, Thanapat chỉ gật nhẹ đầu cho tụi nó bình tỉnh lại rồi đứng dậy đi ra. Nhưng thằng Tong có lẽ không an tâm lắm nên đã chủ động đi theo sau đề phòng.

- Có chuyện gì mà muốn gặp tao.

- L-là Omega mà hôm qua anh cứu. Đó là em gái em, em cảm ơn anh!

Đột nhiên bị tên nhóc trước mặt sồng sộc lao đến nắm tay, Film giật mình súyt thì đã vung chân đá, Kitsakorn phía sau mén nữa cũng chạy ra, ai ngờ tên nhóc kia đã ríu rít lên tiếng rồi không ngừng dập đầu cảm ơn, chân chưa kịp đá ngay lập tức rụt lại.

- Làm hết hồn mạy!

- Em xin lỗi, tại.. em không biết nói sao, em thấy ngại... bình thường cứ.. gây chuyện với anh mà bây giờ... C-Cái này.. coi như là quà cảm ơn. Sau này nếu anh gặp chuyện thì cứ nói với em.

Sau khi nhét túi gì đó vào người anh thì cũng chạy mất dép. Film chỉ có thể cười bất lực, bình thường đi gây chuyện không biết ngại nay lại biết ngại ngùng đến cảm ơn thật là kỳ quặc. Lúc Film cầm túi đồ kia định quay trở về chỗ ngồi, thì lại bị làm cho giật mình vì bắt gặp ánh mắt của Rachata đang nhìn mình chằm chằm.

không lẽ nãy giờ cậu ta vẫn nhìn như vậy. Nhưng nhìn làm gì, bộ muốn ăn tươi nuốt sống người ta hay gì mà nhìn thấy ghê vậy nè?

Ban đầu cậu là không biết vì sao Sarut lại đến tận đây rồi hẹn Thanapat ra đó. Nên trong thành ra lòng lo lắng, sợ nó là vì bị chuyện trong nhà vệ sinh tháng trước làm cho nhục mặt nên đến đây trả thù, thành ra cậu cứ phải nhìn chằm chằm hai người ngoài cửa. Song, cũng là không ngờ tới việc thằng kia lại nắm tay cuối đầu cảm ơn ríu rít, đến cả cuối hành lang cũng nghe được mồn một từng chữ.

Nhưng nghe thoáng qua thì hình như cậu hiểu sai về sự việc hôm qua. Film không đánh Omega đó? Mà là người đã cứu?

Thấy Thanapat vừa vào chỗ Jam liền quay sang, một lần nữa muốn cất lời, nhưng chưa kịp thốt ra từ nào thì anh đã ôm hộp thức ăn chạy đến chỗ A'Tong ngồi đùa giỡn. Rachata chỉ biết nhìn theo bóng lưng con mèo kia khuất ở bàn trên. Lần đầu tiên bị Thanapat cho ăn bơ nhiều như vậy....Jam khẽ thở dài, trong lòng đột nhiên lại thấy thiếu thiếu gì đó.

... Thật không muốn nói, nhưng sao....bây giờ cậu lại muốn Film tiếp tục làm phiền mình...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top