Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

(15)

15.

Trong lúc tôi nói không nên lời vì đang bận sắp xếp câu chữ trong đầu, cậu ấy mở cửa rồi ra khỏi xe. Tôi đành bước xuống theo với sự tò mò vì lời nói ban nãy đến nỗi lúc đuổi kịp liền mở miệng hỏi đến chuyện đang thắc mắc.

"Nghĩa là sao...? Có liên quan gì đến anh chứ?"

Tôi nghĩ không ra là chuyện mà Jam cãi nhau với bố thì liên quan đến tôi thế nào được ngoài việc bố Jam biết được cậu ấy đưa tôi về nhà sống chung.

Nhưng nếu thật sự là như vậy thì làm sao bố của Jam biết được?

Jam không trả lời tôi. Đối phương thậm chí còn không nhìn vào mắt tôi. Nhưng cũng không có gì lạ vì khi nào chúng tôi không chỉ có hai người với nhau, Jam sẽ giả vờ như tôi không tồn tại.

Tôi không cảm thấy tủi thân hay gì hết với hành động đó, thậm chí tôi còn thông cảm.

Nếu là tôi, tôi cũng sẽ làm vậy. Với cả việc quay sang nói chuyện một mình cũng chẳng khác gì người điên.

Rảo bước từ bãi đậu xe vào cửa hàng, tôi cảm giác như mình lạc vào một thế giới mới. Những toà nhà cũ kĩ trước đây mà tôi từng nhìn thấy đã biến đổi vô cùng. Hơn nữa cách ăn mặc của mọi người cũng thay đổi rất nhiều.

Tôi ngó nghiêng một lúc trước khi bước thật nhanh để đuổi kịp Jam. Dường như cậu ấy sợ tôi lạc đường nên mới giảm tốc độ lại.

Cứ đi theo như vậy cho đến khi Jam bước vào một cửa tiệm đồ ngọt có người ngồi gần như đầy cả quán.

Đúng rồi nhỉ... Cậu ấy bảo là sẽ mua chocolate cho tôi ăn mà.

Ban đầu tôi tưởng Jam sẽ mua chocolate dạng thanh cơ, nhưng hoá ra cậu ấy lại đưa tôi đến tiệm đồ ngọt. Đi đến bàn Jam ngồi xuống, tôi liền ngồi theo xuống ghế đối diện rồi nói,

"Ở đây không có nhang..."

Rồi tôi ăn kiểu gì đây...

Nói chưa dứt câu thì Jam đã hiểu cái cần phải mua gì rồi. Cậu ấy chẳng nói chẳng rằng nhấc balô kế bên người lên, làm bộ mở cho tôi xem. Tôi liền nhìn thấy đèn nhang ở trong đó.

Trong lúc tôi đang định nói tiếp thì Jam bấm bấm điện thoại trước khi lôi tai nghe ra đeo vào.

Hử...?

Tôi không hiểu hành động của cậu ấy lắm, làm như vậy giống như là cắt đứt không muốn nói chuyện với tôi ấy.

"Làm gì vậy?"

"Anh không thắc mắc chuyện ban nãy sao?"

Jam nói với tôi nhưng không chạm mắt. Thấy vậy tôi liền hiểu ra vấn đề. Hoá ra cậu ấy đeo tai nghe là để giả vờ như đang nói chuyện với người khác đây mà.

"Chuyện đó để sau khi em đi nước ngoài về, quyết định xong em sẽ kể cho anh nghe được không?"

Jam nói khi thấy tôi im lặng không nói gì.

"Vì nó thật sự là một chuyện vô cùng quan trọng."

Thấy cậu ấy khẳng định cộng với bộ dạng lo lắng như vậy tôi liền gật đầu để cậu ấy yên tâm. Nhưng ngay khi thấy tôi gật đầu đồng ý, gương mặt của cậu ấy liền tươi tỉnh hơn. Tôi bắt đầu không chắc vẻ mặt lo âu lúc nãy của cậu ấy có phải do tôi nhìn nhầm không nữa.

"Ban đầu em nghĩ anh sẽ làm nũng hơn thế này cơ."

Jam nói trong khi vẫn còn rất vui vẻ, dường như Jam đang thắc mắc là tại sao tôi lại đồng ý dễ dàng như vậy.

Muốn tôi nói là tôi cũng muốn biết lắm thế nào đây khi mà đồng thời tôi cũng sợ nếu hỏi gặng hỏi quá nhiều Jam sẽ thấy phiền phức đến mức không thèm quan tâm tôi nữa.

Hơn nữa nhìn từ tính cách của Jam thì tôi nghĩ đối phương sẽ không thích người không biết điều đâu.

Dù cho hiện tại Jam có chiều tôi nhiều thế nào đi chăng nữa nhưng cũng không có gì đảm bảo cậu ấy sẽ chiều tôi mãi mãi. Dù thế nào thì mọi vật đều phải thay đổi, chỉ là con người ta chấp nhận nhiều ít như thế nào thôi.

Tôi sợ một ngày nào đó mình sẽ bị vứt bỏ. Nếu bị bỏ rơi lúc còn là người thì chắc tôi cũng không buồn đau nhiều lắm đâu. Nhưng bây giờ việc bị bỏ rơi có lẽ không khác gì với việc bị thả giữa biển rộng mênh mông.

Tôi chẳng muốn thừa nhận là tôi giữ chặt sự tử tế đó cho riêng mình đâu nhưng nó là sự thật. Tôi nghĩ không ra rằng nếu thật sự đến ngày Jam ruồng bỏ tôi thì lúc đó sẽ như thế nào và tôi sẽ sống tiếp ra sao.

Tôi có thể sẽ không quay về sống tiếp ở cái nghĩa địa đó được nữa. Đồng thời tôi cũng không thể chịu nổi việc cậu ấy không quan tâm mình nữa vì tôi chẳng còn mục đính tồn tại nào khác trong cuộc đời. Hoặc dù cho có cũng không có khả năng làm được. Tôi chỉ muốn tiếp tục ở bên cạnh Jam mà thôi.

Tôi mỉm cười đồng tình với câu nói của cậu ấy trước khi hỏi lại,

"Thế bao giờ em đi nước ngoài?"

"Khoảng tuần sau ạ."

Jam trả lời tôi trong khi cầm menu lên mở ra xem trước khi đặt xuống bàn rồi lật sang trang có chocolate.

"Anh có món nào đặc biệt muốn ăn không...?"

Ban đầu tôi định trả lời là bánh chocolate nhưng sau lại đổi ý ngó nghiêng menu ở trên bàn vì muốn biết xem bình thường tiệm đồ ngọt họ bán những gì.

Nhưng ngay khi nhìn thấy tôi liền im lặng, mắt lia qua menu với sự khó hiểu. Tôi đang nghĩ là mấy cái chocolate fudge rồi crepe cake này nọ thì khác nhau chỗ nào... Nhìn trong menu thì cái nào mà chẳng là bánh chocolate.

Với cả tôi không hiểu lắm tại sao nhà hàng lại phải xịt chocolate với đặt mấy thứ đồ trang trí một bên đĩa. Bình thường không phải người ta hay xịt lên trên bánh sao?

Tôi quét mắt nhìn menu một lúc vì không thể quyết định được cho đến khi ánh mắt dừng lại ở món chocolate đá.

Ban đầu tôi định bụng chọn món chocolate đá này để không phải chọn lựa cho đau đầu nữa nhưng khi nhìn thấy giá tôi liền nhanh chóng đổi sang gọi món khác.

Không biết tại sao chocolate đá lại mắc thế này. Thậm chí còn mắc hơn cả bánh nữa. Nếu tôi mà biết thời nay nước đá mắc như vậy thì trước khi chết tôi đã ăn thật nhiều rồi.

Tôi nhìn menu với sự khó hiểu. Giá tiền của mỗi món đồ ngọt đều không hề rẻ. Hoặc giả giá trị đồng tiền đã thay đổi nhiều hay sao đó tôi cũng không chắc lắm. Nhưng chắc chắn một điều là nó mắc đến nỗi tôi không dám ăn.

Theo như trong trí nhớ của tôi, một đĩa đồ ăn cũng chưa tới 10 baht nữa. Hoặc có thể thời nay giá cả ở khoảng này là chuyện bình thường như cân đường hộp sữa. Lần đầu tiên Jam dắt tôi đi ăn trong nhà hàng mỗi món cũng có giá từ 200 baht trở lên.

Nếu Jam trả nổi thì tôi cũng không muốn từ chối ý tốt của cậu ấy, nhưng có cho tôi chọn tôi cũng chọn không nổi khi mà món nào giá cũng cắt cổ đến nỗi tôi không dám chọn.

"Nếu anh không chọn được thì để em gọi luôn cho nhé?"

Jam nói như thể nhìn ra được tôi đang rơi vào tình huống khó xử nhất. Tôi ngước mặt lên nhìn cậu ấy, cảm giác như vừa nhìn thấy được chân lý nên vội vàng gật đầu ngay lập tức.

Nếu để cậu ấy chọn tôi sẽ không phải đau đầu nữa, cũng không phải cảm giác tội lỗi nếu lỡ món mà mình muốn ăn mắc đến nỗi không dám gọi.

Khi phục vụ bước tới ghi món, Jam quay sang gọi món với người phục vụ đó, còn tôi chuyển mối quan tâm sang sự vật xung quanh cửa tiệm. Cho đến khi người phục vụ mang bánh ra, tôi mới quay lại nhìn.

"Cái gì thế...?"

Tôi hỏi trong khi mắt vẫn nhìn mảnh giấy trắng nho nhỏ trên bàn. Mới nãy tôi còn chẳng nhìn thấy nó mà. Tức là cô phục vụ kia mới nãy là người để nó ở đó.
Miếng giấy đó có dòng chữ tiếng Anh cùng với mấy con số. Tôi nhìn thì không hiểu lắm nó là gì. Hay là mã số đợi đồ ăn nhỉ...?

"Nó là ID Line."

Jam nói trước khi đẩy mảnh giấy đó ra xa giống như là không muốn nhìn thấy nó trong tầm mắt nữa. Nhưng nghe xong thay vì hiểu thì tôi lại càng rối rắm hơn.

"Ờ... vậy đó là...?"

Jam im lặng một lúc, biểu cảm giống như là đang nghĩ xem nên giải thích thế nào cho tôi hiểu. Cuối cùng cậu ấy cũng đành bó tay với việc giải thích cho tôi nên đành nói ngắn gọn.

"Cô gái đó muốn theo đuổi em nên để lại thông tin liên lạc."

Tôi gật gù tỏ ý đã hiểu nhưng còn hơi không hiểu lắm một chuyện. Chỉ một dãy số cũng được xem như là thông tin liên lạc vậy à? Lạ ghê. Gần giống với lúc gửi tin nhắn bằng máy nhắn tin chăng?

"Vậy em có định liên lạc với cô ấy không...?"

Tôi hỏi vì không đoán ra được biểu cảm của đối phương. Jam trông bình thản như thể chẳng có cảm xúc gì với việc có người theo đuổi. Hoặc có thể là vì cậu ấy gặp thường xuyên đến mức vô cảm luôn cũng nên.

"Không ạ. Hiện tại em không muốn nói chuyện hay hẹn hò với ai nữa."

Jam nói trước khi bắt đầu xắn nhỏ bánh ra thành từng miếng vừa ăn rồi mới ngước mặt lên nhìn tôi.

"Ăn bằng tay cũng được ạ, em không để ý đâu."

Dù nói là không để ý nhưng cậu ấy lại xắn nhỏ từng miếng bỏ vào đĩa của tôi xong xuôi. Tôi nghĩ nếu có thể Jam sẽ muốn tôi dùng nĩa hơn nhưng cũng không còn lựa chọn nào khác nên cậu ấy đành phải nói như vậy.

Tôi cầm miếng bánh lên ăn, trong lòng nhịn không nổi mà tán dương mức độ ngon của nó dù có hơi ngọt một chút. Sau đó mới từ từ nhìn xung quanh cửa tiệm với sự hiếu kì.

"Chuyện là em đã suy nghĩ một thời gian rồi..."

Tiếng của Jam vang lên cắt ngang sự hiếu kì của tôi khiến tôi quay lại nhìn cậu ấy. Jam vẫn đang ăn bánh chocolate mà không hề nhìn tôi.

"Em nghĩ anh giống một nhân vật trong câu truyện ngụ ngôn mà em từng đọc hồi còn nhỏ."

Tôi nhíu mày với câu nói của cậu ấy, một tay chống lên bàn rồi hỏi,

"Truyện ngụ ngôn nào cơ...?"

"Alice ở xứ sở thần tiên. Anh giống nhân vật đó lắm."

Không biết tại sao tôi lại cảm giác như Jam đang cố nhịn cười trong lúc nói. Cho dù không định cười thì chắc chắn trong lời nói cũng mang theo sự chòng ghẹo.
Tôi lập tức nhíu mày. Dù không thừa nhận nhưng điều Jam nói cũng có phần đúng. Tôi đã bị cô lập với thế giới bên ngoài hơn 20 năm rồi. Làm sao có thể biết được những thứ công nghệ tân tiến mới mẻ này chứ?

Thấy Jam có vẻ cười thật tôi bắt đầu cảm thấy xấu hổ dù không hiểu tại sao bản thân phải xấu hổ vì mấy chuyện này chứ.

"Nếu muốn anh hết ngố thì Jam dạy cho anh đi."

Tôi nói trong lúc đưa tay ra cầm tay đối phương sau đó đảo mắt nhìn xung quanh cửa tiệm. Mắt tôi ngưng lại ở chiếc máy tính mà người nào đó đang xài.

"Bắt đầu từ việc dạy cách xài máy tính trước được không?"

*

Khó...

Tôi cảm giác như mình rơi vào tình huống tiến không được mà lùi cũng không xong. Về đến nhà Jam liền dạy tôi cách mở máy tính để tôi có thể mở được từ phía sau màn hình. Và tôi thật sự cũng chỉ biết mở mà thôi.

Jam dạy tôi cách dùng chuột rồi dạy cách chuyển đổi ngôn ngữ. Sau đó dạy cách tìm kiếm trên internet. Nhưng có lẽ vì lâu rồi không học hoặc do trong đầu chỉ toàn cát bụi nên não tôi gần như không tiếp thu thêm được kiến thức nào nữa.

"Xin lỗi, em có nhanh quá không?"

Jam hỏi sau khi dạy được một lúc. Có thể vì cảm nhận được tôi đang tẩu hỏa nhập ma nên cậu ấy mới hỏi một cách quan tâm.

"Ừm... thì là..."

Tôi thở dài úp mặt xuống bàn. Hoặc có thể là tôi đã quá tuổi rồi nên học mới không vào.

"Dạy cách mở tắt trước đã được không...?"

Cậu ấy dạy tôi cách tắt là phải di chuyển con trỏ click vào hình trái cây rồi nhấn vào lệnh shutdown. Sau khi tiết mục dạy và học của ngày hôm nay kết thúc, tôi gần như chưa bao giờ cảm thấy sung sướng hay được giải thoát như thế này. Tôi rất thích những thứ đồ công nghệ này. Hơn nữa trước đây tôi còn học môn tính toán trên máy tính nên tôi nghĩ nó không khó mấy. Đến lúc vận dụng thật thì tôi mới nhận ra nó hoàn toàn khác. Một điều chắc chắn đó là nó không giống với những món đồ công nghệ mà tôi từng biết và môn tính toán trên máy tính gì đó cũng không hề liên quan một chút nào hết.

Nghĩ đến đây tôi liền bắt đầu cảm thấy hối hận. Nếu biết học chuyển đổi mã số là không có ích lợi, tôi đã không liều mạng học môn đó mà dành sức cho những môn khác rồi.

"Anh làm tốt lắm rồi. Không cần suy nghĩ nhiều đâu. Là tại em dạy nhanh quá."

Jam nói trong lúc đẩy ghế vào bàn. Hình như cậu ấy cố nói để an ủi tôi.

"Vừa hay tuần sau em đi nước ngoài. Nếu tuần này anh thành thạo lúc nào em sẽ dẫn anh ra ngoài chơi lúc đó được không?"

Tôi gật đầu đồng ý sau khi Jam chúc ngủ ngon rồi ai về phòng nấy.

Vào phòng rồi tôi mới ngồi xuống giường. Dạo này tôi cảm giác Jam tâm tình tốt hơn rất nhiều so với những ngày đầu tôi đến đây.

Dù tôi không chắc lý do tại sao Jam lại vui vẻ nhưng cũng rất vui vì cậu ấy có những kỉ niệm đẹp cùng tôi.

Ít ra tương lai nếu có gì thay đổi, cậu ấy sẽ còn sót lại chút thương cảm dành cho tôi.

🌈🌈🌈

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top