Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

(16)

16.

Ngày hôm sau tôi bắt đầu sử dụng máy tính thành thạo hơn.

Jam nói tôi học khá nhanh so với người chưa hề biết một tí gì nhưng tôi vẫn thấy tự ti vì bình thường tôi học nhanh hơn thế rất nhiều.

Chỉ trong một ngày duy nhất tôi đã bắt đầu có thể tìm kiếm thông tin trên internet và biết những program nào có công dụng gì.

Tôi thức dậy sớm vào ngày thứ hai. Sau khi làm vệ sinh xong tôi ra khỏi phòng để nấu bữa sáng. Nói chung tôi cũng không thích nấu ăn cho người khác lắm mà chỉ là không muốn lãng phí thời gian ngồi xem TV cả ngày thôi. Tôi luôn cho rằng đó là việc để thời gian trôi qua một cách vô nghĩa.

Sau khi có thể tự tìm kiếm thông tin trên mạng, tôi thử tìm ra cách làm nhiều món khác nhau rồi sau đó nếm thử. Dù đã ăn thử song tôi cũng không chắc nó có ngon hay không, chỉ cảm thấy dẫu không ngon nhưng cũng không đến nỗi tệ. Ít ra vẫn ăn được chứ không phải dở ẹc như lần trước.

Lúc quay lưng lại toan đi đánh thức người dậy trễ hơn mọi ngày, tôi mới nhìn thấy cậu ấy đã ngồi trên ghế từ bao giờ không biết. Tôi bất động một lúc vì bị nhìn chằm chằm, sau đó thở phào rồi bảo cậu ấy tự lấy đồ ăn.

Jam bê đĩa đồ ăn để trên bàn trước khi dùng thìa múc một muỗng lên ăn. Sau khi ăn xong cậu ấy lặng thinh một lúc.

"P'Film..."

Jam nói trong khi múc muỗng thứ hai cho vào miệng rồi nhai. Dường như trong đầu cậu ấy đang chất đầy sự khó hiểu và nghi hoặc.

"Đây là anh tự làm ạ...?"

Tôi gật gù đồng ý với câu nói của đối phương rồi hỏi ngược lại.

"Sao hả? Dở hay sao?"

"Không có... chỉ là..."

Ngay khi Jam nói xong rồi im lặng một lát, tay cầm thìa múc cơm lên ăn.

"Em đang nghĩ anh làm cách gì mà vị lại ngon thế này?"

Tôi mỉm cười khi nghe câu nói của cậu ấy. Dù Jam không khen thẳng nhưng tôi cứ xem đó là lời khen đi vậy.

"Tức là không có ngọt như lần trước rồi."

Jam ngừng lại với câu nói của tôi trước khi ngước mặt lên nhìn.

"Anh lén ăn đấy nhé. Em còn tự hỏi tại sao lần thứ hai và lần thứ ba vị lại khác hơn bình thường như thế."

Tôi không đáp trả, chỉ cười cười thay câu trả lời. Sau đó Jam tiếp tục dạy tôi cách dùng máy tính và internet.

Mấy lần tôi phải quay sang hỏi Jam nhấn nút nào. Cuối cùng cậu ấy đặt tay lồng vào tay tôi một cách chuyên tâm chỉ dạy. Tôi lập tức bất động. Tuy nhiên, nghĩ đến việc tay của Jam không trực tiếp chạm vào tay tôi nên tôi cũng không nói gì thêm.

Có thể vì Jam tiến lại gần nên tôi liền ngửi thấy mùi nước hoa tỏa ra từ cơ thể cậu ấy nhiều hơn.

"Xịt cả nước hoa cơ à...?"

Tôi hỏi trong lúc cố gắng tập trung với việc thao tác trên máy tính, trong lòng càng cảm thấy kì lạ.

Mùi hương này... sao lại quen thế nhỉ...?
Từng ngửi thấy mùi này ở đâu vậy ta...? Tôi vắt óc suy nghĩ, cảm giác như trong lòng có gì đó tắc lại. Mùi hương này quen ơi là quen, quen đến mức tôi cảm giác vô cùng quen thuộc nhưng lại không tài nào nhớ ra.

"Đặc biệt vào những ngày có hẹn quan trọng thôi."

"Vậy sao..."

Tôi đồng tình với câu nói của cậu ấy trong khi cố gắng nghĩ xem bản thân đã từng ngửi thấy mùi hương này ở đâu. Nhưng dù tôi có cố gắng nghĩ đến mức nát óc cũng không nghĩ ra. Cho nên tôi đành lảng sang chuyện khác.

"Có hẹn với ai thế...?"

Trong một khắc, dường như tôi thấy mặt Jam biến sắc. Hình như cậu ấy không muốn nói đến chuyện này lắm.

"Bố em ạ."

"Vậy hôm nay có bị tát nữa không để anh chuẩn bị thuốc cho?"

Jam phì cười với câu nói của tôi.

"Không đâu. Cảm ơn anh. Em nghĩ hôm nay sẽ không bị tát đâu."

Trong lúc đang nói chuyện với cậu ấy tôi cố gắng nhớ lại chuyện mùi hương kia. Thật sự là tôi thấy quen lắm... Quen đến mức bực bội khi nghĩ không ra luôn. Tôi từng ngửi rất nhiều mùi nước hoa lúc đi ngang qua những người khác nhưng không biết tại sao lại mê mẩn như từng ngửi thấy mùi hương này ở đâu đó một cách đặc biệt.

Khoan đã...

Hay là vì tôi từng dùng loại nước hoa này...

Tôi liền nghĩ muốn hỏi cậu ấy nhãn hiệu nước hoa nhưng dù có hỏi cũng không được ích lợi gì. Chuyện đó đã trôi qua gần 20 năm rồi. Tôi không tài nào nhớ nổi nhãn hiệu nước hoa. Hơn nữa lúc đó tôi cũng chỉ xịt vì bị mẹ ép uổng dùng vào những lúc có hẹn quan trọng mà thôi.

"Nhắc mới nhớ P'Film bao nhiêu tuổi rồi ạ?"

Trong lúc đang mơ màng suy nghĩ đến chuyện khác, Jam lên tiếng hỏi. Tôi ngẩng mặt lên nhìn cậu ấy ngay lập tức.

"Ban đầu lúc gặp anh em cứ đinh ninh anh 25 tuổi. Nhưng nhìn kĩ dáng vẻ P'Film thì em nghĩ không phải nên đoán ra chắc cũng khoảng đầu 3."

Tôi trợn tròn mắt, đang nghĩ xem có nên nói dối hay không. Tôi không muốn để ai biết tuổi thật của mình nhưng dù có nói dối thì cũng không qua mắt được Jam.

"Nếu tính từ lúc chết thì cũng 46 rồi."

"Anh bằng tuổi với bố em luôn."

"...."

Tôi không biết mình nên cảm thấy như thế nào giữa việc tôi bằng tuổi bố của người tôi thích hay tôi đáng tuổi làm bố người ta.

"Vậy sao... bố em kết hôn sớm nhỉ."

Tôi nói bằng tông giọng khàn khàn trong khi cậu ấy nhìn tôi một cách thăm dò từ đầu đến chân. Tôi gần như cảm nhận được Jam nhìn tôi bằng ánh mắt không tin tưởng điều tôi vừa nói. Nhưng khi nhìn kĩ và không phát hiện ra tia nào khác lạ trong phản ứng của tôi cậu ấy liền chuyển ánh nhìn sang chạm mắt với tôi.

"Em nên đổi cách xưng hô thành bác luôn được không?"

"Không... không cần đâu."

Tôi ấp a ấp úng từ chối cậu ấy, trong lòng chỉ muốn khóc thét. Bắt đầu đã hiểu cảm giác tại sao lúc gọi người bán cơm là bác, người ta lại làm vẻ mặt như muốn tát vỡ mặt tôi vậy.

"Tốt quá. Vì nếu gọi như vậy chắc em khó xử lắm."

Jam làm bộ dạng nhẹ nhõm trước khi dạy tôi tiếp như thể ban nãy chẳng có chuyện gì xảy ra.

Khi nhìn thấy cậu ấy không có vẻ gì là thay đổi tôi liền thở phào nhẹ nhõm rồi mới quay lại tập trung với việc học cách dùng máy tính như cũ.

*

Hai ngày nữa là đến ngày Jam đi nước ngoài. Ban đầu tôi nghĩ cậu ấy nên vui vì được đi nước ngoài mới phải nhưng càng gần đến ngày đi tôi lại chắc chắn rằng Jam càng có vẻ căng thăng nhiều hơn.
Bình thường ít khi nào tôi đoán được suy nghĩ của Jam. Càng là tâm trạng thì càng quên đi. Nếu cậu ấy không cố tình để lộ ra cho tôi thấy thì tôi sẽ không thể nào biết được. Song lần này tôi lại nhìn ra được một cách dễ dàng thì đúng là lạ.
Tôi nghĩ có hai trường hợp, một là Jam cố tình thể hiện ra cho tôi thấy, còn không thì là căng thẳng đến mức giấu không nổi
Dựa vào thời gian chúng tôi ở chung thì tôi nghĩ trường hợp thứ hai có vẻ đúng hơn. Nếu Jam cố tình cho tôi để ý thấy thật thì cậu ấy đã nói trực tiếp luôn với tôi chứ không đời nào làm như thế này.

"Em có sao không?"

Cuối cùng tôi cũng không nhịn nổi sự lo lắng đó nữa. Tôi đành hỏi trong lúc Jam đang chơi game trên điện thoại.

Nói mới nhớ đây cũng là lần đầu tiên tôi thấy cậu ấy chơi game trên điện thoại. Không biết vì phải tìm gì đó giảm căng thẳng hay vì trước đó là mùa thi nữa.
Jam vẫn không dời ánh mắt khỏi điện thoại. Cậu ấy hỏi lại tôi bằng tông giọng bình thản.

"Ý anh là sao?"

Nếu không phải tôi tự tưởng tượng thì tôi cảm giác hai ngày qua Jam có vẻ lạnh nhạt với tôi thế nào ấy. Tuy vậy, tôi cố tự nhủ có thể là vì đối phương quá căng thẳng nên cần thời gian yên tĩnh suy nghĩ một mình.

"Dạo này em có vẻ căng thẳng chuyện gì ấy."

Jam ngước mắt lên nhìn tôi trước khi quay về chơi tiếp game trong điện thoại. Nghĩa là câu hỏi của tôi ban nãy đã nói trúng tim đen. Cậu ấy quay sang nhìn tôi.

"Cũng một chút... Không có gì nghiêm trọng đâu ạ."

Không nghiêm trọng chỗ nào chứ.

Nghiêm trọng đến mức nhìn vào là thấy. Tôi phản đối thầm trong lòng, nghĩ bụng muốn hỏi tiếp đối phương về nhiều chuyện nhưng mặt khác lại sợ Jam sẽ thấy tôi phiền phức khi tọc mạch vào chuyện riêng của cậu ấy.

Nếu được đoán, tôi nghĩ chuyện đi nước ngoài có lẽ là do bố bắt ép, nếu không chắc Jam đã không làm mặt khó chịu như vậy.

Tôi thở dài, định đi vào phòng để không phải đứng đây khó xử nữa. Trong lúc quay lưng lại thì Jam cất tiếng.

"Anh nghĩ..."

Jam nói trước khi ngừng lại một chút. Cậu ấy nhấn dừng game rồi quay sang nhìn tôi.

"Anh nghĩ có lạ không... nếu lỡ như..."

Jam chỉ nói đến đó rồi im lặng thật lâu. Dáng vẻ của cậu ấy giống như là đang lưỡng lự có nên nói hay không. Tôi liền không thúc ép cậu ấy nữa mà chỉ im lặng chờ đợi.

"Anh nghĩ có lạ không... nếu lỡ như em thích một thứ gì đó vô cùng khác biệt với em?"

Tôi không trả lời ngay mà cố nghĩ xem Jam đang nói đến chuyện gì. Lời nói của Jam dường như mang theo ý nghĩa gì đó kỳ lạ đến mức tôi không dám trả lời.

Thật ra thì tôi hỏi cậu ấy lời nói đó có nghĩa là gì cũng được thôi, nhưng nhìn từ dáng vẻ lưỡng lự ban nãy thì tôi nghĩ chắc Jam sẽ không chịu trả lời câu hỏi của tôi đâu.

"Con người ta sở thích đều không giống nhau. Một người có thể thích những thứ giống với mình hoặc cũng có thể thích những thứ khác biệt với mình mà."

Tôi nói trước khi im lặng, trong đầu lựa chọn từ ngữ mang hàm ý rộng hơn vì không biết đối phương rốt cuộc đang nói đến chuyện gì.

"Dù bình thường đa số mọi người sẽ thích những thứ giống với mình để có thể đi cùng nhau nhưng cũng có người thích thứ gì đó khác biệt với mình vì có lẽ họ cần lấp đi phần bị thiếu hụt để hoàn thiện hơn."

"Vậy sao..."

Jam nói trước khi thở dài.

"Em xin lỗi. Dạo gần đây anh dùng máy tính đã thành thạo hơn nhưng chắc em chưa đưa anh đi chơi được. Em sẽ đưa anh đi sau khi trở về từ nước ngoài nhé?"

"Anh không vội như vậy đâu. Không cần phải xin lỗi. Đi đâu cũng được mà."

Tôi nói một cách vô thức. Cũng may là không đi vì nếu có thì chắc cũng là chuyến đi chơi đầy sự bức bối.

Jam tiếp tục chơi game, tâm trạng có vẻ thoải mái hơn lúc nãy nhưng vẫn giống như là đang suy tư. Trong lúc đó tôi đi về phòng ngủ của mình.

Tôi bắt đầu nghi ngờ chuyến đi nước ngoài lần này có mục đích gì khác không. Tại sao phải suy nghĩ nhiều như vậy trong khi nếu bị bắt ép thì cứ nhắm mắt đi là xong, không phải sao?

Hay là vì bị bắt ép đi làm việc... Tôi nghĩ không phải. Jam không phải là người thích ở nhà vì đối phương trông có vẻ cũng rất siêng năng.

Tôi cố gắng nghĩ đến những nguyên nhân khác khiến Jam không muốn đi nhưng chẳng nghĩ ra được gì. Càng nghĩ đến chuyện đó có thể liên quan đến tôi thì càng cảm thấy nhức đầu.

Hay là bị bắt ép qua đó định cư nhỉ... Nhưng nếu vậy thì tại sao phải bực bội.
Nghĩ được một lúc thì tôi thôi không nghĩ nữa vì nhận ra dù có nghĩ thế nào cũng không tìm ra được đáp án cho chuyện này nên đành ngả người ra giường rồi từ từ nhắm mắt.

*

Cọt...cẹt. Khực.

Tiếng đi lại hoặc di chuyển đồ đạc gì đó vang lên giữa màn đêm tĩnh lặng đánh thức tôi khỏi giấc ngủ. Tôi cựa quậy người một cách ngái ngủ rồi ngước mặt lên nhìn đồng hồ treo tường trong phòng.
4 giờ sáng...

Tôi ngồi phắt dậy trong khi tai vẫn còn nghe văng vẳng tiếng động phát ra từ phòng kế bên. Sau khi chần chừ một lúc, tôi liền ra khỏi phòng để nhìn xem đang xảy ra chuyện gì.

Cửa phòng Jam khép không hết nên ánh sáng lọt ra khỏi phòng. Tôi nhíu mày với sự nghi hoặc rằng đối phương đang làm gì nên đưa tay ra đẩy nhè nhẹ.

Nhưng ngay khi nhìn thấy bên trong phòng tôi liền im lặng. Ánh mắt lia khắp phòng như thể không tin vào mắt mình.
Bừa bộn hơn tôi nghĩ...

Ban đầu tôi nghĩ trong phòng phải ngăn nắp hơn thế này, kiểu phải gọn gàng vô cùng. Dù không có đống sách vở hay đồ đạc trên sàn đi chăng nữa nhưng đống giấy lộn bị vứt đầy trên mặt bàn cũng đem lại cảm giác lộn xộn.

Tôi nhìn Jam bước tới cầm quần áo và đồ đạc cần thiết bỏ vào vali rồi từ từ sắp xếp cho gọn gàng từng phần.

Hay là hồi trước Jam không muốn tôi vào phòng là bởi vì nó bừa bộn...

Trong lúc tôi đang mải suy nghĩ, Jam cảm nhận được mình bị nhìn lén nên quay người lại ngay lập tức.

Trong một khắc, biểu cảm của Jam vô cùng bất ngờ nhưng rồi lập tức đổi thành vẻ mặt bình thường ngay giây sau đó.

"Em đánh thức anh dậy ạ?"

"Không có. Vừa hay anh dậy để uống nước thôi."

Tôi nói dối, hai mắt quan sát xung quanh phòng sau đó đi lại sàn ngồi xuống cạnh cậu ấy.

"Trước đây không chịu cho anh vào phòng là vì bừa bộn hay là...?"

"Một phần là vậy. Bình thường em có hơi bảo vệ không gian của bản thân. Với lại hồi đầu em và anh cũng chưa đến mức thân nhau để em muốn cho anh vào đây."

Tôi nhìn gương mặt của đối phương một lúc. Sau khi giải mã ý tứ trong câu nói đó xong tôi liền hỏi bằng giọng bình thản.

"Rồi... bây giờ đã dám cho anh vào trong không gian riêng tư chưa?"

"Bây giờ em và anh thân nhau lắm rồi."

Jam nói trong lúc hai tay vẫn còn đang xếp vali.

"Với cả tính cách của anh cũng đúng kiểu mà em thích."

"Kiểu mà em thích...?"

"Ừm, em thích người giống thế này."

Jam trả lời câu hỏi của tôi bằng tông giọng bình thản trước khi nói tiếp.

"Kiểu không mè nheo, không can thiệp vào chuyện của em và còn thông minh. Ở cùng anh em cảm thấy thoải mái."

Tôi chớp mắt nhìn gương mặt của đối phương, đang nghĩ có phải cậu ấy đang tỏ tình với mình hay không? Nhưng chắc là không đâu.

"Cái gì chứ? Cứ làm như là đang tỏ tình ấy."

Jam mỉm cười với câu nói của tôi, giống như hơi phá ra cười.

"Ừ nhỉ. Nếu P'Film mà là người, mà lại là con gái, tuổi tác tương đương em, có lẽ em sẽ xin làm bạn trai rồi cũng nên."

Trong một khắc, trái tim tôi liền đập rộn ràng. Song đến khi nghe được câu tiếp theo tôi cảm giác như bị tạt cho một gáo nước để tỉnh lại đối mặt với hiện thực.
Tôi ngừng một lúc lâu trước khi nhấc người ngồi dậy.

Dù tôi đã suy nghĩ rằng bản thân không hề có gì giống với Jam, chúng tôi thậm chí gần như khác nhau về mọi mặt nhưng nghe thấy sự thật phũ phàng ấy vẫn cảm thấy đau lòng.

Tệ quá... Không nên nói ra mới phải.

Tôi không muốn khóc để Jam nhìn thấy giống như lần trước nên đành cắt ngang.

"Anh thấy buồn ngủ rồi. Anh đi ngủ trước nhé."

Jam nhướng mắt lên nhìn khi thấy tôi đứng dậy rồi rảo bước ra khỏi phòng.

"Dù sao cũng xin lỗi đã làm anh thức nhé. Ngủ ngon."

Tôi liền muốn bật cười với câu nói đó.
Gặp phải chuyện này đừng nói là ngủ ngon, nhắm mắt ngủ được không tôi còn chẳng biết.

🌈🌈🌈

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top