Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

(17)

17.

Cuối cùng tôi vẫn không ngủ được đúng như dự đoán.

Không phải tôi đau lòng hay muốn khóc bù lu bu loa lên, chỉ là cảm thấy hơi nhói trong lồng ngực. Mỗi câu chữ cậu ấy nói ra đều là sự thật. Sở dĩ tôi trốn tránh là vì tôi không muốn trò chuyện với ai khi tâm trạng đang không tốt mà thôi.

Tỉnh dậy một lần nữa thì đã là 7 giờ sáng. Tôi đứng dậy ra khỏi phòng, định sẽ làm đồ ăn sáng cho Jam.

Vì trong lòng đang có tâm sự nên tôi chọn những món dễ làm như bánh mì phết bơ. Như vậy tôi sẽ có thời gian để suy tính xem nên làm gì tiếp theo.

Làm xong tôi liền quay lưng lại nhưng lần này không thấy Jam ngồi đó nữa. Tôi nhịn không nổi mà cảm thấy hụt hẫng một chút. Hoặc có lẽ tôi đã quen với việc bị cậu ấy nhìn trộm mỗi khi nấu nướng rồi cũng nên.

Tôi bước tới phòng cậu ấy trước khi phát hiện tình trạng căn phòng hoàn toàn biến đổi so với lần đầu tiên.

Lần này căn phòng không còn bừa bộn như lần trước. Nó gọn gàng hơn rất nhiều. Trong khoảng thời gian tôi trở về ngủ, hẳn là cậu ấy đã dọn dẹp đống đồ đạc, sẵn tiện sắp xếp vali luôn.

"Đang làm gì thế?"

Tôi hỏi cậu ấy, mắt dõi theo tờ giấy mà Jam đang cầm với sự hiếu kỳ. Tôi toan bước lại gần hơn nhưng ngay khi nhìn thấy những dòng chữ trong tờ giấy là gì, tôi liền lên tiếng bằng chất giọng êm tai.

"Vẫn còn thiếu đồ à? Mai phải đi rồi không phải sao?"

"Vâng."

Jam đáp lại câu hỏi của tôi một cách ngắn gọn trước khi dời ánh nhìn từ tờ giấy sang tôi.

"P'Film muốn ra ngoài mua đồ với em không? Em có đồ cần phải mua."

Tôi gật đầu đồng ý với lời đề nghị của cậu ấy mà không cần mất thời gian suy nghĩ.
Dẫu bình thường tôi không thích ra ngoài nếu không có công việc song tôi chỉ còn hai ngày để ở bên cậu ấy là hôm nay và ngày mai thôi. Mặt khác, tôi cũng không muốn lãng phí thời gian với việc dán mắt vào TV cho tốn tiền điện.

Hơn nữa xem như là ra thế giới bên ngoài dạo chơi vậy.

Sau khi tôi gật đầu đồng ý, tâm trạng Jam có vẻ tốt lên rất nhiều. Ăn sáng và giải quyết xong mọi chuyện, cậu ấy đưa tôi ra ngoài.

Trong lúc ngồi trên xe, mắt tôi nhìn ngắm cảnh vật bên ngoài. Cảnh vật bên ngoài xe có vẻ ảm đạm như là chực chờ đổ cơn mưa bất cứ lúc nào. Có thể là vì đã bắt đầu vào mùa mưa rồi.

"Có mang theo dù không đấy?"

Tôi hỏi trong lúc nhìn người đang lái xe.

"Có ạ."

Sau khi nghe câu trả lời từ cậu ấy, tôi tiếp tục nhìn ngắm cảnh vật bên ngoài rồi chợt nảy ra một câu hỏi mà tôi vẫn luôn thắc mắc.

"Tại sao em lại học khoa Luật?"

Nói trắng ra thì tôi đã thắc mắc từ lúc cậu ấy hỏi lý do tại sao tôi học khoa Khoa học chính trị cơ, nhưng vì bầu không khí lúc ấy không thích hợp để hỏi khiến tôi không có cơ hội.

"Bố muốn em học để đỡ đần công việc sau này."

Jam nói rồi ngừng lại một lúc.

"Công việc của bố em có liên quan đến văn phòng luật sư."

Có vẻ nghe lời bố hơn tôi nghĩ... Tôi nghĩ thầm trong bụng. Ở chung với nhau một thời gian, tôi cứ nghĩ Jam không phải là người làm răm rắp theo điều mà bố mẹ muốn hay vâng lời một cách ngoan ngoãn như vậy nên mới hỏi tiếp vì cảm thấy chuyện này lạ lùng sao đó.

"Rồi em sẽ đến phụ chứ?"

"Không ạ."

Cậu ấy trả lời tôi ngay lập tức.

"Em học vì cảm thấy nó khá thú vị. Với lại em cũng muốn trở thành thẩm phán nữa. Không liên quan đến bố đâu ạ."

"Thẩm phán thi khó lắm."

Tôi là đang nói sự thật. Hồi còn đi học, tôi từng có một người bạn học ở khoa Luật. Nhưng cũng không thân lắm, gọi là có kỉ niệm đẹp với nhau trong một khoảng thời gian chắc là đúng hơn.

Khi đến một cột mốc trong cuộc đời, tôi và người đó chia cách rồi gần như trở thành người xa lạ.

Lúc còn nói chuyện với nhau, người đó hay than thở rằng muốn thi để trở thành thẩm phán nhưng ngặt nỗi tốn rất nhiều tiền vì phải học lên cao học trong khi tài chính gia đình không cho phép nhiều như vậy.

"Vì khó nên em mới muốn thi vào bằng mọi giá."

Jam đáp lời tôi bằng tông giọng như thể đang bàn chuyện trời, đất, không khí.

"Bây giờ tiền em đã có nhiều rồi nên em muốn có địa vị và danh vọng hơn. Nếu em là thẩm phán thì ai ai cũng phải kính trọng và nể phục."

Tôi ngước mặt lên ngay khi nghe xong câu nói của cậu ấy. Thử nghĩ thì đúng như Jam nói thật. Có trí tuệ đúng là rất tốt. Càng có kiến thức về pháp luật thì người ta lại càng đặc biệt nể sợ.

Nhưng điều tôi không ngờ đến là đối phương lại có tham vọng đến như vậy. Hoặc có thể thời gian qua cậu ấy chưa bao giờ thẳng thắn nhắc đến chuyện này nên tôi không đoán ra.

"Tóm lại là muốn làm vì nó mang tính thử thách và muốn người khác kính trọng hả?"

Tôi hỏi cậu ấy. Việc đối phương không trả lời như thể củng cố thêm suy nghĩ đó. Tôi liền mỉm cười một chút.

"Mục tiêu lớn ghê."

Nếu Jam đem chuyện này ra nói với người khác, tôi nghĩ cậu ấy chắc chắn sẽ bị đánh giá là tham vọng hoặc là ham mê quyền lực. Có khi lý do cậu ấy chưa từng nhắc đến chuyện này là vì sợ bị tôi nhìn bằng con mắt kỳ lạ hay sao đó không biết. Song giờ cậu ấy đã biết chắc tôi là con người như thế nào nên mới dám nói.
Như đã nói, tôi không hề cảm thấy cậu ấy kỳ quặc. Vì đôi khi chính tôi cũng thích đặt cho mình những mục tiêu lớn, chỉ là tôi chưa từng nói hay thể hiện ra mà thôi.
Có thể Jam là người đầu tiên nhìn ra được con người tôi.

Tôi nghĩ bản chất của tôi và Jam không khác gì nhau, có lẽ khác nhau cũng chỉ một vài chuyện. Chả trách tôi lại cảm thấy vui vẻ mỗi khi bên cậu ấy lạ thường.
Jam cho xe vào bãi đậu, việc đó khiến tôi nhận ra mình đã đến nơi rồi. Có thể vì bên ngoài và bên trong thời tiết đều âm u như nhau nên tôi mới quên không để ý một chút.

Sau khi mua đầy đủ đồ dùng cần thiết, tôi xin Jam mua cho mình 2, 3 cuốn sách để đọc lúc rảnh rỗi. Cậu ấy có vẻ hơi thắc mắc nhưng cũng đồng ý mua. Sau đó cậu ấy đưa tôi đi ăn trưa rồi mới đưa tôi về.
Trước khi về đến căn hộ, tôi liền phát hiện giờ đã là chiều tối rồi. Thời gian hôm nay trôi nhanh đến nỗi khiến tôi giật mình.

Dù nói chỉ còn lại hai ngày để ở cùng Jam nhưng ngày mai cậu ấy phải đi từ sáng sớm rồi, cho nên nếu tính thì thật ra hôm nay chính là ngày cuối cùng.

Tôi nghĩ không ra là một tuần này tôi sẽ sống như thế nào trong căn phòng yên ắng không có gì để làm này đây. Vì thế cho nên tôi liền nghĩ ít ra cũng nên có việc gì đó để làm ngoài việc xem TV.

Mà việc tôi thích làm cũng chỉ có mấy việc. Cho nên việc đọc sách giống như là lựa chọn sáng suốt nhất.

Tôi mang sách vào phòng cất rồi lôi ra đọc một lúc lâu. Đến lúc nhận ra thì giờ đã là đã tối muộn. Vậy là tôi cứ thế mà thiếp đi.

*

Tôi cảm nhận được có ai đó chạm vào tay trái của mình.

Nó vô cùng chân thật, thật còn hơn những giấc mơ trước đây. Đến mức nếu nói đó chỉ là giấc mơ, có lẽ tôi sẽ cảm thấy nổi da gà với trí tưởng tượng và sự mơ mộng của bản thân.

Dù tôi không thể nhúc nhích cơ thể nhưng hơi ấm và nhiệt độ truyền tay trái vẫn rõ ràng đến mức tôi muốn phản đối rằng hoàn toàn không phải do tôi tự nghĩ ra.

Nếu là lúc trước khi mơ mình bị hôn trộm, có lẽ tôi đã nghĩ đây là sự thật rồi nhưng tới tận bây giờ thì tôi bắt đầu không dám chắc đây là mơ hay là thật.
Tôi cảm nhận được là đối phương đang siết chặt tay trái của tôi, lực siết không khiến tôi có cảm giác đau mà chỉ siết để giảm bớt sự căng thẳng và nỗi lo lắng thì đúng hơn.

Đến đây tôi bắt đầu lo lắng, bắt đầu muốn tất cả mọi thứ chỉ là giấc mơ. Tôi có linh cảm không lành, sợ rằng nó sẽ trở thành thật. Tôi muốn mở mắt để nhìn xem có phải do tôi tự tưởng tượng hay không. Nếu không phải chuyện do tôi mơ thì tôi muốn hỏi cậu ấy rằng đã xảy ra chuyện gì đó phải không.

Thật ra thì tôi có linh cảm không lành từ lúc cậu ấy bắt đầu lo lắng, không đi đâu hết, chỉ ngồi im suy nghĩ gì đó một mình. Nhưng tôi cũng không muốn can thiệp vào chuyện của cậu ấy khi mà đối phương đã không chịu nói.

Lần này tôi cũng không nên can thiệp vào mới phải, nhưng dù vậy cảm giác lo lắng vẫn còn đó.

Ở cùng nhau gần một tháng trời, gần như lúc nào tôi cũng thấy Jam ra ngoài.

Nhưng một tuần trở lại đây trước khi đi nước ngoài, Jam lại im lặng ở trong nhà hơn cả tuần lễ. Dù không động não suy nghĩ thì chắc chắc cũng phải nhận ra là nó khác thường.

Cậu ấy nắm tay tôi một lúc lâu trước khi buông ra. Sau đó không lâu tôi cũng chìm vào giấc ngủ.

*

Tôi mở mắt thức dậy lúc gần 9 giờ sáng.
Lúc bước ra khỏi phòng tôi không còn nhìn thấy Jam nữa, tức là cậu ấy đã đi thật rồi.

Tôi nhịn không nổi mà cảm thấy tiếc nuối một chút. Chuyện xảy ra tối qua tôi vẫn không chắc đó là mơ hay là thật nên định bụng buổi sáng tỉnh dậy sẽ hỏi cậu ấy.

Vậy là tôi phải đợi thêm một tuần nữa. Thôi nào. Chỉ là hỏi chậm hơn một tuần, cũng không mất mát gì nhiều. Tôi thở dài, cố gắng kiềm nén sự tò mò trước khi đứng dậy lấy đồ ăn trong tủ lạnh ra ăn theo thói quen dù việc tôi có ăn hay không cũng không có tác dụng gì.

Ăn xong tôi cầm sách ra ghế sofa ngồi đọc. Sau khi đọc xong một cuốn tôi liền cảm giác kỳ lạ.

Không biết là vì lý do gì mà tôi cảm giác căn phòng có vẻ tĩnh lặng một cách rõ ràng. Tôi dời ánh mắt từ cuốn sách sang xem xét xung quanh phòng, trong tâm trí cố gắng nghĩ xem mình đã bỏ quên hay bỏ qua gì hay không. Nhưng tôi vẫn không nghĩ ra bản thân đã quên thứ gì.
Tôi cố gắng ép cho cảm giác kỳ lạ này phai mờ đi, sau đó cứ sống như vậy được ba ngày thì tôi bắt đầu nhận ra một sự thật.

Không phải căn phòng này hiu quạnh mà là vì thiếu vắng cậu ấy thì đúng hơn.

Tôi không muốn thừa nhận rằng bản thân cô đơn hay lẻ loi vì bình thường tôi cũng sống như vậy trong suốt 20 năm liền nên cảm giác cô đơn dường như có phần hơi xa vời.

Lạ là từ lúc chuyển đến đây ở một tháng, không nghe tiếng cậu ấy mới ba ngày mà tôi đã cảm thấy trống trải một cách khó nói. Hoặc có thể vì tôi đã quen với việc sống mà có Jam ở bên.

Nghĩ đến hiện thực này, thay vì vui mừng thì tôi lại cảm thấy lo sợ.

Dù thế nào rồi cũng sẽ có ngày Jam phải thay đổi. Nếu đến ngày đó phải chia xa thì tôi phải sống làm sao, làm gì tiếp theo, tôi không tài nào nghĩ nổi.

Lựa chọn duy nhất và tốt nhất đó là rời xa cậu ấy kể từ bây giờ để không phải cảm thấy lo sợ, không phải cảm thấy đau lòng với sự thay đổi của tương lai. Tuy nhiên tôi cứ chậm trễ thời gian, một phần là vì muốn dành thời gian nhiều nhất cùng cậu ấy rồi hẵng rời đi.

Dù tâm trí để ở trang sách nhưng mỗi lần mơ màng thì ánh mắt tôi lại nhìn chằm chằm vào thời gian, trước đây chưa từng mong mỏi ngày cậu ấy quay lại như thế này.

Sau một tuần chịu đựng, cuối cùng ngày mà tôi chờ đợi cũng đã đến.

🌈🌈🌈

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top