Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

(18)

18.

Sau khi máy bay hạ cánh, Jam bận rộn với việc lấy hành lý một lúc lâu.

Lúc chúng tôi sánh bước, tôi ngửi thấy mùi nước hoa nhè nhẹ phát ra từ người cậu ấy.

Điều đó khiến tôi bắt đầu phỏng đoán có khi nào lý do Jam đi nước ngoài là để gặp ai đó hoặc để làm gì đó không.

Sắp xếp đồ đạc xong, cậu ấy ngả người dựa ra ghế sofa rồi nói với tôi một cách ngắn gọn.

"Em ngủ một lát đã nhé. Em thấy hơi mệt một chút."

Không biết có phải Jam nhìn ra tôi có chuyện muốn hỏi hay không mà những lời cậu ấy nói ra đều vô cùng trùng hợp.
Sau khi nghỉ ngơi khoảng 2, 3 tiếng, Jam nhỏm dậy rồi ngồi thẳng trên ghế sofa, mắt nhắm nghiền.

Tôi cảm giác được dường như cậu ấy trông mệt mỏi một cách lạ thường. Trước đây cậu ấy chưa bao giờ ngủ giữa ban ngày như thế. Hành động ngày hôm nay có phần hơi kỳ lạ trong mắt tôi.

"Em đi châu Âu phải không?"

Bình thường nếu phải bay quãng đường xa, đặc biệt là bay nửa vòng Trái Đất từ đông sang tây sẽ khiến cơ thể không kịp điều chỉnh để thích ứng, dễ gây ra cảm giác mệt mỏi. Tôi từng rơi vào tình trạng đó nên cũng đoán được.

"Vâng."

Jam trả lời tôi một cách ngắn gọn trước khi đứng dậy đi lấy nước uống.

"Một tuần không gặp, P'Film thế nào rồi ạ?"

Khoan đã, người hỏi câu đó phải là tôi chứ.

"Cũng ổn..."

Tôi đáp lại câu hỏi của cậu ấy, trong lòng thầm nghĩ một tuần qua tôi chỉ toàn quanh quẩn trong nhà thì có thể xảy ra chuyện gì được chứ?

"Đi nước ngoài cảm giác như thế nào?"

Trong một khắc tôi cảm nhận được Jam sững người lại. Dù chỉ là trong tích tắc nhưng tôi nghĩ chắc chắn mình không nhìn lầm.

"Cũng vui ạ."

Jam mỉm cười với tôi trước khi đặt ly nước xuống bàn.

"Em có rất nhiều chuyện muốn kể cho anh nghe. Và cũng có chuyện mà em muốn hỏi nữa."

Dù là Jam đang mỉm cười, song tôi lại có cảm giác rằng giọng nói đó rõ ràng là đang ẩn chứa sự bực dọc.

Bỗng nhiên Jam rút điện thoại ra, sau đó lướt tìm cái gì đó rồi chìa ra cho tôi xem. Tôi cúi đầu nhìn trước khi nhận ra đó là hình chụp của ai đó.

Tấm hình mà cậu ấy cho tôi xem là hình chụp một cô gái khoảng tầm 20 tuổi, tuổi tác có vẻ tương đương với Jam. Tóc cô gái ấy màu đen, mặt mũi xinh xắn đến mức thu hút ánh nhìn của người khác một cách kỳ lạ.

Cảm xúc ban đầu lúc nhìn tấm hình đó, "đẹp" là từ đầu tiên mà tôi nghĩ ra. Nhưng rồi suy nghĩ tiếp theo chính là cảm giác nghi hoặc với điều gì đó.

Tôi nhìn tấm hình đó rồi nhíu mày. Không biết vì lý do gì tôi lại cảm giác vô cùng quen thuộc với khuôn mặt đó như thể đã từng nhìn thấy ở đâu đó trước đây.
Nhưng cũng hơi lạ một chút vì nếu cô ấy bằng tuổi Jam thật thì ắt hẳn cô ấy phải sinh vào khoảng thời gian mà tôi chết. Cho nên chắc chắn tôi không thể nào từng gặp cô ấy lúc còn sống được.

"Ai...?"

Chẳng biết phải làm gì, tôi đành ngước mặt lên hỏi cậu ấy. Tôi cảm thấy quen lắm nhưng ngặt nỗi tôi không tài nào nhớ ra là đã từng gặp ở đâu.

"Anh thật sự không nhớ ra sao?"

Jam hỏi như muốn thúc giục tôi nhớ lại người trong hình là ai. Tôi cúi đầu nhìn tấm ảnh đó một lần nữa nhưng tôi không nghĩ là mình đã từng người này trước đây nên đành lắc đầu thay cho câu trả lời.

Sau khi phủ nhận, tôi liền lui về phía sau. Nhưng ngay khi hai mắt tôi chạm phải mắt của đối phương, tôi lại bất động.

Vì trong ánh mắt đó chứa đầy sự bối rối, phiền nhiễu và rất nhiều xúc cảm khác đan xen khiến tôi không thể nào đoán ra được suy nghĩ của đối phương.

...

Sau chuyện ngày hôm đó, tôi có cảm giác tâm trạng Jam có vẻ tốt lên thấy rõ, dù không nhiều lắm nhưng chắc chắn vẫn tốt hơn tuần trước khi đi. Đến mức tôi bắt đầu không dám chắc giấc mơ đêm đó có phải chỉ là chuyện tôi tự tưởng tượng nên không.

Ngoài việc tâm trạng tốt hơn, vẫn còn một chuyện đó là cậu ấy cũng đối xử tốt với tôi hơn nhiều.

Tôi còn tự hỏi Jam có ăn phải cái gì hay bị đem đi tẩy não hay không nhưng nghĩ lại thì không đúng lắm. Thế thì tức là gặp chuyện vui nên mới như thế này rồi.

Với suy nghĩ đó, tôi để sách trên bàn rồi mải miết đọc mãi cho đến khi Jam đặt ly nước xuống rồi ngồi cạnh tôi.

"P'Film... còn nhớ chuyện mà em nói sẽ đưa anh đi chơi không?"

Nghe xong câu nói của cậu ấy, tôi liền ngẩng mặt lên khỏi trang sách rồi gật đầu.

"Anh thích đi biển chơi không?"

Nghe cậu ấy nói đến đây tôi liền sững người một chút rồi hỏi lại.

"Định đưa anh đi biển chơi hả?"

Lúc còn sống không mấy khi tôi được ra biển chơi. Tuy nhiên cũng không phải là chưa bao giờ đi, chỉ là nó vô cùng mơ hồ trong trí nhớ nên tôi chẳng nhớ nổi một kỉ niệm đẹp nào.

"Vâng. Vừa hay em có công việc ở phải qua đêm ở đó nên muốn rủ anh cùng đi."

Jam nói trước khi cầm ly nước lên uống rồi mở TV.

"Với lại em cũng không muốn để anh ở nhà một mình."

Tôi nhíu này hỏi lại cậu ấy.

"Tại sao chứ?"

"Sợ anh sẽ làm những việc kỳ quặc."

Jam nói trước khi vội giải thích thêm như thể sợ tôi hiểu lầm ý.

"Không phải là em không tin tưởng. Có thể hơi kỳ lạ nhưng nhiều khi em cứ cảm giác anh giống đứa con nít ấy, dù là anh lớn tuổi hơn em rất nhiều."

Nghe xong câu đó tôi liền cảm thấy cay đắng trong lòng một cách lạ lùng, định cãi lại cậu ấy rằng cái này chính là không tin tưởng chứ còn gì nữa. Nhưng rồi tôi lại chẳng thể nói thêm một câu nào, chỉ có thể lảng tránh chủ đề bằng cách nói sang chuyện khác.

"Rồi bao giờ định đi công việc ở đó?"

"Chắc là hết học kỳ I hoặc sau khi học xong ạ."

Jam nói trước khi cầm điện thoại lên mở xem giống như là đang kiểm tra thời gian.

"Nếu đi vào tháng 12, anh ok không?"

Tôi gật đầu đồng ý rồi hỏi tiếp.

"Mà đó là công việc gì thế?"

Jam im lặng một lúc với câu hỏi của tôi trước khi đáp lời.

"Đi chụp hình địa điểm và xem xét khách sạn ạ. Phải rồi, anh sinh tháng 12 đúng không?"

Ban đầu tôi hơi bất ngờ sao đối phương lại biết được mình sinh tháng nào, nhưng nghĩ thử thì tôi mới nhớ hồi lâu có lần tôi từng nói tháng sinh của mình cho Jam biết. Nhưng nó đã xảy ra lâu lắm rồi nên tôi không nghĩ rằng cậu ấy vẫn còn nhớ.

"Còn nhớ luôn à?"

Tôi hỏi lại cậu ấy với sự nghi ngờ.

"Phải nhớ chứ."

Jam mỉm cười với câu hỏi của tôi rồi đáp.

"Nếu đó là chuyện của anh."

Tôi bật cười, cảm thấy ngại ngùng với câu nói của cậu ấy.

"Sao lại nhớ?"

"Thì sinh nhật với tên của chúng ta tráo ngược nhau không phải sao ạ?"

Jam nói trong lúc cầm ly nước đi cất. Câu nói của cậu ấy khiến tôi khó hiểu nhưng nhớ lại thì tên và tháng sinh của chúng tôi đúng là tráo ngược nhau thật. Có vẻ như sau này trí nhớ của tôi không còn tốt như trước nữa.

"Nhắc mới nhớ, em vẫn nghĩ việc chúng ta gặp nhau có thể không phải do tình cờ cũng nên."

Tôi nhìn khuôn mặt của cậu ấy với sự khó hiểu nhưng không cắt ngang để đợi cậu ấy nói tiếp.

"Ngoài việc tên và tháng sinh của chúng ta tráo ngược nhau, không biết em đã nói chuyện này hay chưa... nhưng em từng kể cho anh nghe rằng em từng nhìn thấy linh hồn hồi còn nhỏ rồi đúng không? Kể từ khi bố đưa em đi làm lễ cúng gì đó thì em không còn nhìn thấy ma nữa."

"Lúc gặp anh lần đầu tiên, em còn bối rối có phải mình lại gặp linh hồn nữa rồi phải không..."

Jam nói trước khi ngừng một lúc.

"...Nhưng không phải. Sau đó em không còn gặp linh hồn nào nữa, chỉ duy nhất có anh là em nhìn thấy. Dù em cũng chẳng biết là vì sao."

"Nhưng nó lại khiến em bắt đầu nghĩ đôi khi việc chúng ta gặp nhau có thể không phải là chuyện tình cờ. Đôi khi có thể em được chọn là người đến để giúp anh."

Nghe xong tôi phá ra cười với câu nói của cậu ấy. Thấy Jam bắt đầu nhíu mày, tôi dằn tràng cười xuống rồi vội vàng giải thích để cậu ấy khỏi hiểu lầm.

"Cũng có thể. Nhưng nếu trước đây chúng ta chưa từng có dây mơ rễ má gì với nhau thì tại sao em phải là người được chọn để giúp anh?"

"Có thể em cũng có quan hệ với anh theo một cách nào đó. Hoặc không thì là bố mẹ em quen biết anh cũng nên vì bố mẹ em bằng tuổi với anh mà."

Tôi rùng mình với những giả thuyết mà Jam đưa ra. Không phải là không có khả năng, nhưng tôi chưa từng nghĩ Trái Đất lại tròn như thế.

Và một lý do khác nữa là tôi không tin chuyện trùng hợp hay phép màu lắm. Bởi lẽ nếu thật sự có phép màu thì tôi, người đã đợi chờ phép màu trong suốt 20 năm đã có thể thấy nó một lần rồi.

Với cả hồi còn sống, tôi gần như chẳng nói chuyện hay tiếp xúc với ai. Nếu liệt kê thử thì không biết có đến mười cái tên hay không nữa.

Nhưng nếu nó thật sự là chuyện trùng hợp thì đây có lẽ là chuyện tốt, là chuyện tốt duy nhất tôi nhận được ngoài những chuyện xui xẻo trong suốt cuộc đời mình.
Jam thấy tôi có vẻ không quan tâm hay không tin tưởng lời nói của cậu ấy nên đành im lặng không nhắc thêm về chuyện này nữa.

...

Sau khi trường đại học mở học kỳ mới, Jam gần như không có thời gian dành cho tôi nữa vì bận làm Thesis. Hoặc cho dù có thì cũng chỉ mấy tiếng đồng hồ vào ngày nghỉ.

Từ đợt biết tôi thích đọc sách, Jam mua thêm rất nhiều sách rồi còn mang cả sách trong phòng qua cho tôi đọc. Sách mà Jam đưa đa dạng các thể loại, nhưng phần lớn là sách văn học.

Tôi đọc rất nhiều sách. Bên cạnh đó còn đọc thêm sách công nghệ để trau dồi kiến thức về nhiều lĩnh vực. Đến bây giờ tôi vẫn nhịn không nổi mà nghĩ nếu tôi vẫn còn sống thì tốt rồi, đọc nhiều như vậy thể nào cũng trả lời được câu hỏi trong chương trình "Ai là triệu phú?"

Thời gian mấy tháng trôi qua, thoắt cái đã cuối học kỳ I. Quan hệ giữa tôi và Jam vẫn dậm chân tại chỗ gần như không có tiến triển hay thụt lùi gì cả. Trước giờ cậu ấy thể hiện tình cảm với tôi thế nào thì vẫn thể hiện đúng như lần đầu cậu ấy đưa tôi đến đây không sai một ly.

Nếu nhìn theo hướng tích cực thì tôi cũng vui đấy khi Jam chưa bao giờ thay đổi.

Nhưng nếu nhìn theo hướng khác thì tôi nghĩ quan hệ giữa chúng tôi có lẽ chỉ dừng lại ở đây thôi, không cách nào bước tiếp được nữa.

Như thể ngõ cụt không thể nào tiến xa thêm nữa.

🌈🌈🌈

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top