Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

(19)

19.

Có người từng nói: khi con người ta hạnh phúc, thời gian sẽ trôi qua nhanh hơn. Tôi chưa bao giờ đồng tình với câu nói đó vì nghĩ thời gian làm sao có thể trôi nhanh hơn được trong khi mỗi ngày luôn có 24 tiếng.

Nhưng đến khi ở cùng Jam tôi liền hoàn toàn đồng ý với câu nói đó.

Khoảng thời gian ở bên cậu ấy, cuộc đời của tôi tràn ngập sắc màu mà trước đây chưa từng có. Nó hạnh phúc đến nỗi tôi quên hết đi những cảm xúc tiêu cực. Đến lúc nhận ra thì trời đã bước sang tháng 12.

Tôi thậm chí gần như không để ý rằng giờ đã là cuối năm mãi cho đến khi Jam hỏi tôi có đặc biệt muốn đi chơi ở biển nào không.

Bình thường tôi là người đi đâu cũng được không đòi hỏi nhiều, là người mà chỉ cần đi cùng cậu ấy thì đi đâu cũng được. Nhưng lần này tôi lại nghĩ được nơi muốn đi.

"Anh muốn đi Hua Hin."

Tôi nói trong vô thức, mắt vẫn dõi theo đồng hồ theo thói quen. Sau đó thì cái người đang bật máy tính là Jam cũng đồng ý với đề xuất của tôi.

Đọc sách được một lúc thì tôi mới phát hiện đã hơn 9 giờ rồi. Tôi đứng dậy định bụng đi ngủ thì giọng nói của cậu ấy vang lên cắt ngang hành động của tôi.

"Nếu đi ngay ngày mai thì có nhanh quá không ạ?"

"Ngày mai..."

Tôi nhắc lại để chắc chắn rằng bản thân không nghe lầm. Có nhanh quá không vậy. Tôi còn chưa kịp chuẩn bị gì hết.

"Có nhanh quá không? Anh vẫn chưa kịp chuẩn bị gì hết."

"Không đâu. Em đã xếp balô hết rồi. Chỉ đợi lúc nào rảnh là đi thôi."

Jam nói còn tôi thì lặng im. Thấy tôi không phản đối gì nên cậu ấy nói tiếp.

"Vậy em đặt chỗ rồi nhé."

Tôi nhìn người đang háo hức với với đi chơi, trái ngược hoàn toàn với tôi như trời với đất. Không biết tại sao Jam lại tràn đầy năng lượng muốn đi đây đi đó trong khi tôi chỉ nhàn nhã đọc sách ở nhà thôi mà năng lượng làm việc mỗi ngày đã gần như cạn kiệt.

Bởi vì tuổi già cũng không phải. Kể từ lúc bắt đầu nhớ được đến nay, tôi chỉ ở rịt trong phòng không đi đâu hết. Nếu không có chuyện quan trọng hoặc không phải ngày đi làm, tôi không bao giờ muốn bước ra khỏi phòng lấy nửa bước.

Sau khi đặt phòng xong xuôi, Jam đứng dậy khỏi bàn rồi tắt máy. Tôi cũng đứng dậy, định bụng sẽ trở về phòng của mình nhưng câu nói của đối phương khiến tôi dừng chân ngay lập tức.

"P'Film mau đi ngủ đi. Ngày mai phải dậy sớm đó. Tuổi tác cao coi chừng dậy không nổi."

Tôi quay ngoắt lại nhìn cậu ấy. Thấy Jam cười một cách vui vẻ vì chọc được tôi khiến tôi lập tức thở phào.

"Cậu nhóc dễ thương của 10 năm trước đi đâu mất rồi..."

Tôi lẩm bẩm, định bụng nói cho một mình mình nghe hơn là để đối phương nghe thấy nhưng hình như thính giác của Jam rất tốt, đặc biệt là với những trường hợp như thế này.

"Em như vậy từ lâu rồi, chỉ là anh không biết thôi."

Tôi im lặng không nói nên lời. Dù không biết lúc nhỏ Jam có giống lúc lớn không, song tôi thừa nhận hồi ấy tôi cho rằng cậu ấy dễ thương cũng vì cảm giác cưng chiều.

Tôi không muốn bàn luận hay tranh cãi với cậu ấy khiến cho hình tượng thuở xưa sụp đổ đâu.

"Em đùa thôi, anh đừng giận em nhé."

Jam nói bằng tông giọng dịu dàng khi thấy tôi im lặng. Trong giọng nói đó ẩn chứa cảm giác hối lỗi khiến tôi không cầm lòng nổi.

Tôi nghĩ mình không phải là người dễ mềm lòng. Nhưng không biết vì sao cậu ấy là người duy nhất khiến tôi có thể yếu lòng mà nhường nhịn mọi lúc.

"Không sao. Anh không giận đâu."

Tôi nói trước khi đi về phòng.

"Vậy anh đi ngủ trước nhé."

Nhưng hơi ấm truyền đến từ đầu khiến tôi chỉ có thể đứng im bất động, ngỡ ngàng vì bị xoa đầu và vì không biết cậu ấy tiến tới gần tôi như thế này từ lúc nào.
Dù chỉ là trong giây phút ngắn ngủi nhưng tôi vẫn cảm nhận được sự ấm áp truyền từ bàn tay ấy một cách rõ ràng.

"Anh ngủ ngon nhé."

Jam nói xong liền bước về phòng của mình. Tôi nhìn cậu ấy đi khuất rồi mới lên tiếng.

"Ngủ ngon."

...

Buổi sáng của ngày hôm sau tôi thức dậy lúc khoảng 7 giờ sáng. Lúc ra khỏi phòng tôi đã thấy Jam chuẩn bị đồ đạc và nấu xong xuôi bữa sáng rồi.

Tôi ngồi vào bàn ăn, mắt nhìn món bánh mì ốp la được đặt ở chính giữa đĩa, bên cạnh là khoai tây chiên một cách nghi hoặc. Sau đó tôi cầm bánh mì ốp la lên ăn thử.

Mùi thơm của bánh mì xộc vào mũi trước khi tôi kịp đưa vào miệng. Vị mặn của bơ và lòng đỏ trứng gà chưa chín tới quyện vào nhau hợp một cách khó tin. Không những vậy, bánh mì còn không bị mềm hay giòn nên không làm mất đi hương vị.

Ngon...

Món này chắc chắn không phải đồ ăn liền. Tôi từng thấy Jam mua tất cả các loại đồ ăn liền khác nhau đến mức thuộc nằm lòng gói nào là món nào. Nhưng không hề có món nào như thế này.

"Cũng biết nấu ăn cơ à...?"

"Biết ạ."

Tôi im lặng một lúc với câu trả lời của cậu ấy trước khi hỏi tiếp.

"Vậy tại sao bình thường không nấu mà ăn...?"

"Nấu chỉ cho một mình mình ăn thì chẳng bõ công với mất thời gian nữa. Hơn nữa buổi sáng em vội đi nên cũng không muốn làm."

"Chắc không đó...?"

Tôi hỏi lại, hai hàng lông mày nhíu vào với nhau.

Tuy cảm thấy hơi lạ lùng với việc Jam biết nấu ăn nhưng cũng không thể trách cậu ấy không chịu nói được khi chính tôi là người xung phong nấu. Hơn thế, tôi cũng chưa bao giờ hỏi cậu ấy về chuyện này.

Nhưng điều tôi thắc mắc đó là nếu đã từng ăn qua món cơm chiên đường, ắt hẳn cậu ấy cũng đã biết rõ tài nghệ nấu nướng của tôi đến mức nào. Jam nên ngăn lại không cho tôi làm mới phải.

"Em muốn ăn đồ ăn chính tay anh nấu."

Thấy tôi hỏi lại Jam mới chịu trả lời thật.

"Em thích có người nấu cho mình ăn hơn là tự mình nấu."

Sau khi nghe câu nói đó, từ việc cảm thấy kỳ lạ, tôi lại đổi thành mắc cỡ đến mức không dám nhìn thẳng vào mắt người kia nên vội vàng cắm mặt ăn trong im lặng.

"Anh thật là, mỗi lần mắc cỡ là tai ửng đỏ cả lên."

Dù không nói thẳng ra nhưng cậu vẫn có thể trêu chọc tôi thêm một lần nữa. Càng bị chọc, tôi lại càng đỏ mặt tợn.

"Đủ rồi. Ăn sáng đi."

Tôi quát, cố tình làm giọng như là đang bực bội để chấm dứt cuộc đối thoại này dù sự thật tôi mắc cỡ đến mức chẳng dám nhìn vào mắt cậu ấy nữa là.

Dường như nhận ra hôm nay mình trêu chọc tôi hơi quá, Jam thôi không đùa cợt nữa rồi gợi chuyện khác để nói trong bữa ăn. Dọn dẹp xong mọi thứ, cậu ấy vác đồ cất đằng sau xe rồi cho xe lăn bánh.

...

Mở mắt một lần nữa thì tôi phát hiện bây giờ đã là 9 giờ 30.

Lạ là tôi không còn mơ những giấc mơ như thế nữa. Có thể vì tôi đã bắt đầu quen với những đụng chạm đến từ phía Jam đến mức cảm giác việc cậu ấy chạm vào tôi là chuyện bình thường.

Tôi dụi mắt trước khi điều chỉnh người ngồi thẳng dậy rồi hỏi cậu ấy bằng tông giọng vẫn còn ngái ngủ.

"Sắp tới chưa?"

"Tới cũng được một lúc rồi ạ."

Nghe thấy vậy, từ việc đang buồn ngủ, mắt tôi liền mở to hết cỡ quan sát xung quanh. Vì trong hầm gửi xe không tối lắm nên tôi không để ý chúng tôi đang ở trong một tòa nhà.

Tôi quay ngoắt sang nhìn cậu ấy trước khi hỏi bằng giọng khó hiểu.

"Vậy tại sao không đánh thức anh dậy?"

"Em thấy anh buồn ngủ nên để cho anh ngủ luôn."

Jam nói trước khi mở cửa xe rồi bước xuống. Thấy tôi vẫn ngồi yên, cậu ấy liền nhắc lại.

"Mau xuống thôi ạ. Chúng ta còn đi kiếm gì đó ăn nữa."

Tôi bước xuống theo. Sau khi làm thủ tục check-in và cất đồ vào phòng xong xuôi, cậu ấy đưa tôi ra ngoài kiếm gì đó để ăn.
Jam lái xe đưa tôi đi ăn ở một quán trên đường trước khi cho xe đi tới những địa điểm thăm quan để chụp hình.

Tôi nhìn bao người đang cầm trên tay máy chụp hình trước khi thử chạm chân mình xuống cát.

Ban đầu khi mới đến biển, tôi nhịn không nổi mà lo lắng liệu mình có đứng đước trên cát không nhưng hình như cơ thể tôi không bị lún xuống cát như dự tính.

Lạ ở chỗ chân tôi có thể cảm nhận được cát, song đến khi thử chạm vào hay dùng chân hất cát đi thì nó lại xuyên qua chân tôi.

Có lẽ là vì tôi chỉ có thể dịch chuyển và thay đổi vị trí của đồ vật lúc không có người nhìn thấy nên mới không thể chạm vào được.

Sau khi chụp hình bãi biển xong, cậu ấy đưa tôi đi chợ mua đồ rồi kiếm đại món gì ăn luôn ở đó. Lúc để ý lại tôi mới biết trời đã sập tối.

Ngày hôm nay trôi qua rất nhanh trong khi tôi còn chưa kịp làm gì cả. Thế nhưng tôi lại cảm giác mệt mỏi như bị rút hết sức lực.

Có thể từ sau khi chết, tôi gần như không cần dùng đến nhiều sức nữa. Đến khi phải đi bộ cả một ngày dài nên mới cảm thấy mệt.

"Anh chịu nổi không?"

Jam hỏi khi thấy tôi vừa về đến chỗ nghỉ là lao nhanh đến cái giường.

"Bình thường anh không thích ra ngoài đi chơi sao?"

Tôi im lặng không trả lời xem câu nói của cậu ấy là đúng hay sai. Song tôi nghĩ cậu ấy có thể đoán ra được đáp án cho câu hỏi của mình.

"Em cảm giác giống như mình đang bắt ép anh đi chơi vậy."

Jam nói bằng tông giọng bình thản nhưng tôi lại cảm nhận được cảm giác có lỗi trong giọng nói đó.

Trái tim của tôi hoàn toàn mềm nhũn. Cảm giác vô cùng có lỗi dâng trào khiến tôi bức bối đến mức không thể im lặng được nữa nên nói ra một cách ngắn gọn.

"Anh từng nói là đi đâu cũng được mà."

Tôi lên tiếng. Dù có không thích ra ngoài chơi như lời cậu ấy nói đi chăng nữa nhưng tôi vẫn lựa chọn nói ra điều mình luôn giữ trong lòng.

"Chỉ cần được ở cùng em thì đi đâu anh cũng đi hết."

"Anh đang tỏ tình với em đấy à?"

Jam hỏi tôi bằng câu hỏi vượt quá tầm dự đoán của tôi. Trong giọng nói chất chứa tâm trạng vui vẻ hoàn toàn trái ngược với lúc nãy. Tôi ngừng lại suy nghĩ một lát rồi nói tiếp.

"Ừ nhỉ. Nếu em là linh hồn, mà lại là con gái, tuổi tác tương đương với anh, có lẽ anh sẽ xin làm bạn trai cũng nên."

Nói xong tôi liền quay sang quan sát gương mặt của người đang nằm trên chiếc giường đối diện với tôi. Tôi thấy Jam im lặng, không biết vì bất ngờ với câu trả lời của tôi hay đang câm nín vì tôi lặp lại lời của cậu ấy nữa.

"Anh lặp lại lời của em."

"Ừm."

Tôi ừ hử trong cổ họng thay câu trả lời trước khi nhanh chóng quay lưng lại để cắt ngang câu chuyện.

"Mau ngủ đi. Ngày mai phải dậy sớm để đi thác nước không phải sao?"

Cuối cùng tôi cũng được thấy Jam cứng họng một lần trong khi tôi lúc nào cũng nào cũng là người bị làm cho cứng họng. Chưa bao giờ tôi cảm giác vui như thế này.

"Ngủ ngon nhé."

Nói xong Jam tắt đèn để căn phòng chìm vào bóng tối.

"Giữ sức nhiều vào nhé ạ. Ngày mai em có rất nhiều chuyện bất ngờ dành cho anh đấy."

Tôi thắc mắc đối phương sẽ có bất ngờ gì dành cho tôi nên hỏi lại với sự tò mò.

"Chuyện gì cơ?"

Cậu ấy không đáp lại, không biết vì đã ngủ rồi hay không muốn trả lời. Nghe thấy tiếng thở đều đều của cậu ấy, tôi liền thở dài rồi nhắm mắt.

Kệ đi. Dù sao sáng mai cũng biết thôi. Biết chậm hơn mấy tiếng cũng chẳng khác gì đâu.

🌈🌈🌈

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top