Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

(22)

22.

Thời gian đó tôi không còn cảm thấy đau đớn nữa mãi cho đến tháng 5 thì nỗi đau lại một lần nữa xuất hiện.

Jam nói với tôi sẽ kết hôn vào giữa tháng 6. Tôi tự nhủ với bản thân rằng còn những 1 tháng nữa để chuẩn bị tinh thần nhưng thời gian lại trôi qua nhanh hơn tôi nghĩ.

Đến lúc nhận ra thì chỉ còn lại 1 tuần nữa là cậu ấy sẽ kết hôn. Tôi nhốt mình trong phòng suốt mấy ngày trời để dành thời gian suy nghĩ nên làm gì tiếp theo giữa việc ra đi hay ở lại.

Nhưng tôi không thể tìm ra câu trả lời cho mình.

4 ngày vừa qua tôi không bước chân ra khỏi phòng lấy nửa bước. Cho dù Jam có gõ cửa gọi hay nói gì tôi cũng chưa từng lên tiếng cho phép cậu ấy vào. Thấy tôi không có động tĩnh hay hồi đáp gì, Jam cũng bỏ cuộc và rời đi.

Hành động đó cứ tiếp diễn như vậy trong 3 ngày.

Nhưng đến ngày thứ 4, Jam xông cửa bước vào mà không thèm gõ cửa, dường như không còn chịu đựng tình trạng chiến tranh lạnh trong suốt mấy ngày qua thêm được nữa.

Tôi bất ngờ với hành động của cậu ấy. Một mặt muốn quay sang nhìn xem Jam đang có biểu cảm như thế nào nhưng chỉ mới chạm mắt được một lúc tôi đã vội quay lưng đi vì không muốn cậu ấy nhìn thấy sắc mặt tôi lúc này.

Jam bước tới ngồi xuống giường kế bên tôi rồi nói bằng giọng mềm mỏng.

"Anh, em nghĩ anh và em có chuyện cần phải nói rõ với nhau."

"Nói chuyện gì cơ...?"

"Anh phải quay mặt lại đã."

Tôi bất động, không làm theo yêu cầu của cậu ấy.

"P'Film."

Jam gọi thêm lần nữa nhưng tôi vẫn bất động, xem lời cậu ấy như gió thoảng qua tai.

Nhưng câu nói tiếp theo lại khiến tôi giật mình đến nỗi không tài nào sắp xếp nổi suy nghĩ.

"Anh Thanapat."

Tôi vô thức xoay người nhìn đối phương theo quán tính. Một phần vì tôi đang bất ngờ đến nỗi quên mất sắc mặt của mình lúc này ra sao. Nhân cơ hội Jam đẩy tôi nằm ra giường.

Tôi không quan tâm hay bất ngờ vì bị cậu ấy đè ngửa ra.

Mà tôi đang sững sờ là làm thế nào Jam biết được tên thật của tôi.

Bảo rằng là tên viết trên mộ cũng không phải vì bình thường tên trên mộ đều được đặt viết thành tên tiếng Trung và trên mộ của tôi cũng không viết tên tiếng Thái.

Tôi nhìn mặt cậu ấy trước khi hỏi với sự khó hiểu.

"Làm sao em biết được tên thật của anh?"

"Cuối cùng anh cũng chịu nói chuyện với em."

Jam không trả lời câu hỏi của tôi. Nói xong cậu ấy liền ngồi dậy đoàng hoàng trên giường.

"P'Film nghĩ mình nói dối có giỏi không?"

Tôi còn chưa kịp đáp gì thì cậu ấy đã nói tiếp.

"P'Film không học luật nên không biết. Trường hợp của anh là trường hợp đặc biệt..."

Jam nói trước khi ngừng lại một lát.

"Bình thường luật pháp có ghi rằng nếu nhìn thấy người khác gặp nguy hiểm mà không cứu giúp thì cũng xem có tội. Nhưng trường hợp của anh lại xuất phát từ bệnh đau tim nên nếu người nhìn thấy anh không phải bác sĩ hay y tá thì chỉ cần họ khai rằng mình không biết sơ cấp cứu thì có thể được phán là vô tội."

Càng nghe xong tôi lại càng rối rắm, đang nghĩ xem tại sao cậu ấy phải nói với tôi làm gì.

"Vậy..."

"Tức là không thể buộc tội người đó được. Và P'Film cũng không thể đầu thai cho đến khi nào hết số. Anh hiểu ý em không?"

Tôi gật đầu tỏ ý hiểu. Dù tôi đã thôi nghĩ đến chuyện đó thật đấy nhưng khi Jam nhắc đến chuyện này một lần nữa khiến tôi nhớ lại mình đã từng nói dối những gì.

Có lần tôi từng nói dối cậu ấy là không có họ hàng để Jam từ bỏ ý định giúp tôi tìm người hãm hại, như thế tôi sẽ không phải đi đầu thai và được tiếp tục ở bên cậu ấy.
Nhưng tại sao... đang yên đang lành Jam lại nhắc đến chuyện này?

"P'Film không muốn trả thù hay sao?"

Jam hỏi tôi bằng giọng ra vẻ không tin nổi khi thấy tôi chỉ gật gù mà chẳng biểu lộ sự vui mừng hay tức giận gì cả.

Tôi ấy hả, không muốn trả thù đâu.

Tôi không phải là người tốt bụng hay dễ dàng tha thứ như vậy. Hơn nữa nếu không phải vì cảm thấy mắc nợ thì tôi đã không thành ra thế này.

Nhưng cho dù người ta có ra tay cứu giúp thì tôi cũng không qua khỏi mà lìa trần thôi. Hoặc nếu may mắn hơn một chút, tình cờ có bác sĩ ở gần đó thì biết đâu tôi đã còn sống.

Tôi chỉ bực một chuyện là người ta bỏ mặc cho tôi chết mà thôi.

"Nghe em kể thì dù người ta có gọi người đến cứu thì chắc cũng không kịp không phải sao?"

"Vậy P'Film không nghĩ nếu may mắn có bác sĩ đến cứu kịp thì sao?"

"Anh không nghĩ mình may mắn hoặc có phép màu như vậy đâu."

Dù có vẻ là câu nói mang hàm ý hơi tiêu cực một chút song tôi cũng chỉ nói sự thật.

Cuộc đời tôi xui xẻo từ khi mới mở mắt ra nhìn thế giới này, thế nên tôi chẳng bao giờ mơ mộng phù phiếm hay phép màu gì cả.

"Nếu vậy thì em sẽ là người mang đến may mắn cho anh."

Tôi suýt nữa thì bật cười với câu nói của cậu ấy ban nãy. Tôi muốn biết cậu ấy sẽ mang lại cho tôi may mắn bằng cách nào khi mà thời gian qua tôi chỉ toàn đau đầu vì chuyện của cậu ấy.

"Nhưng P'Film phải tập nói ra đi, không phải cứ im lặng chịu đựng một mình."

Jam nói trong lúc nhìn thẳng vào mắt tôi như thể muốn nhìn thấu tâm can.

"Em giỏi nhất cũng chỉ có thể biết P'Film nói dối gì nhưng em không thể biết anh đang cảm thấy thế nào đâu nếu anh không nói."

Lạ là lần này tôi không còn né tránh ánh mắt của cậu ấy như mọi khi mà lắng tai nghe từng câu từng chữ.

"Như lúc nãy khi em nhìn thấy anh khóc. Thời gian qua em không muốn can thiệp vì em tôn trọng quyết định của anh cho dù có chuyện gì xảy ra."

Nghe xong câu đó, hình ảnh Jam xông cửa bước vào mà chẳng thèm gõ cửa lại len lỏi vào trong đầu ngay lập tức. Tôi liền hỏi lại.

"Vậy tại sao hôm nay lại can thiệp?"

"Em không chịu đựng nổi nữa. Vừa lòng anh chưa?"

Dù Jam nói ra bằng tông giọng bình thản nhưng tôi lại cảm nhận được giọng nói đó ẩn giấu sự bực bội.

"Em không phải người có sức chịu đựng cao như vậy đâu. Nhiều nhất cũng chỉ được mấy ngày thôi. Nên em mới khen anh kiềm nén được cảm xúc lâu ơi là lâu."

Tôi suy xét kĩ từng lời mà cậu ấy nói. Sau đó tôi bắt đầu do dự có nên nói hết suy nghĩ của mình ra hay không.

Nhưng chỉ 2 ngày nữa là cậu ấy kết hôn rồi, tôi nên nói ra sao? Nếu nói ra thì có khiến cậu ấy khó xử không?

Càng nghĩ nhiều tôi lại càng đau đầu. Thật sự thì chỉ còn 2 ngày nữa là cậu ấy kết hôn song tôi vẫn không cách nào chấp nhận được trong suy nghĩ. Hơn nữa càng nghĩ nhiều, ngực và khoé mắt tôi lại càng nóng phừng lên.

"Em bảo anh nghĩ gì thì cứ nói ra phải không...?"

Tôi chầm chậm hỏi lại câu nói của cậu ấy để có thời gian chuẩn bị tinh thần và góp nhặt lòng dũng cảm.

Giờ phút ấy tôi cảm giác như cổ họng tắc nghẽn như có gì đó mắc lại.

Thấy đối phương gật đầu tôi liền lấy hết can đảm rồi mở miệng nói.

"Đừng kết hôn được không...?"

Đó xem như là điều duy nhất tôi cầu xin cậu ấy.

Và đó cũng là lời thỉnh cầu ích kỷ nhất.
Sau khi nói xong câu đó, nước mắt lập tức chảy xuống trên hàng mi.

Dù tôi đã cố gắng không khóc, cố gắng không nhắc đến chuyện này nhưng tôi không thể chịu đựng thêm được nữa.
Ban đầu tôi định sẽ không nói gì cả để mọi chuyện kết thúc.

Nhưng bây giờ không nói thì có lẽ cả đời này tôi sẽ day dứt vì không chịu nói ra.
Câu nói ấy như một mồi lửa. Sau đó cho dù tôi có cố gắng ngừng khóc đến mấy thì nước mắt vẫn thi nhau chảy không ngớt.
Cuối cùng tôi cũng mặc kệ những nỗ lực vô ích rồi oà khóc cho thoả thích.

Jam ôm tôi vào lòng thật chặt. Thay vì ngừng khóc thì nước mắt lại càng chảy không ngớt. Nơi khoé mắt và trong lồng ngực nóng phừng phực như có lửa đốt. Đến khi tôi khóc cho thoả lòng và chỉ còn tiếng thút thít, Jam mới chậm rãi nói với tôi.

"Em không kết hôn đâu."

Tôi nghĩ cậu ấy chỉ nói để an ủi tôi thôi nên không nói gì. Sau đó tiếng nức nở nhỏ dần rồi tôi chìm vào giấc ngủ cùng với sự mệt mỏi.

...

Ngày hôm sau Jam rủ tôi ngồi xe đi chơi. Sớm ra cậu ấy vẫn đối xử với tôi như bình thường, đến nỗi tôi bắt đầu không dám chắc có thật là ngày mai cậu ấy kết hôn hay không vì bộ dạng của đối phương chẳng có vẻ gì là quan tâm.

Giống như chẳng vui mừng hay buồn bã, cũng chẳng có nổi một tia háo hức

Trong suốt thời gian ngồi trên xe cùng nhau, bộ dạng của Jam có vẻ như đang mải suy nghĩ gì đó mà chẳng hề nhìn con đường trước mặt đến nỗi tôi liền sợ không biết mình có chết lần nữa hay không nên đành tìm chuyện để nói.

"Ngày mai em kết hôn rồi phải không...?"

Tôi hỏi lại cậu ấy, mắt nhìn ngày tháng trong đồng hồ một cách không tin tưởng lắm.

Chắc chắn là tôi không nhớ nhầm ngày. Nhưng tôi khó hiểu với thái độ hờ hững của cậu ấy.

"À vâng. Đúng rồi nhỉ."

Jam trả lời tôi bằng tông giọng vô cùng bình thản, đến mức tôi bắt đầu nghi ngờ cậu ấy có đang nghe tôi nói hay không.

"Hồi nãy em có nghe anh nói không đó?"

"Có nghe ạ."

Chắc chắn là không nghe rồi... Chắc tôi chết.

"Hồi nãy anh nói gì?"

Jam ngừng suy nghĩ lại một lát trước khi nói tiếp.

"Ngày mai em muốn anh tham dự lễ kết hôn."

Tôi đang chăm chú nghe cậu ấy nói thì đột nhiên cứng họng. Câu nói ấy vượt quá dự tính của tôi, đến mức tôi phải hỏi lại lần nữa để chắc mình không nghe nhầm.

"Em nói đùa phải không?"

"Không ạ. Ngay từ đầu em đã muốn anh tham dự rồi."

Jam đáp lại lời tôi bằng giọng vô cùng điềm tĩnh đến mức tôi đó chắc chắn không phải chuyện đùa.

"Tại sao...?"

"Hôm qua em đã nói sẽ mang lại may mắn cho anh rồi mà phải không?"

Cậu ấy nhắc tới câu mình đã từng nói, sau đó tôi liền gật đầu xác nhận.

"Nếu P'Film còn tin em, ngày mai em sẽ làm cho anh tin phép màu là có thật."

🌈🌈🌈

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top