Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

(24)

24.

Sau hôm đó, Jam lái xe đưa tôi về nhà rồi mấy ngày liền gần như lúc nào cũng có điện thoại gọi đến tìm.

Tôi không hỏi ai gọi đến vì có thể đoán được. Thể nào cũng không tránh khỏi chuyện xảy ra hôm đám cưới. Nhưng qua vài ngày sau thì không còn tiếng điện thoại gọi đến tìm nữa, chưa kể tâm trạng của cậu ấy trông có vẻ cũng thư thái hơn.

"Hôm trước em nói chuyện với ai thế?" Tôi hỏi vu vơ nhưng trong bụng cũng đoán ra được là ai.

Người trong họ hàng của tôi không thể nào bình tĩnh nhanh đến mức gọi đến nói chuyện, vậy cho nên tôi đoán người đó là bố của Jam.

Thế nên lý do tôi hỏi câu hỏi này không phải vì muốn biết Jam nói chuyện với ai mà là muốn mở lời để bắt đầu hỏi xem ngày hôm đó cậu ấy và bố đã nói những gì với nhau.

"Bố em ạ." Jam trả lời tôi với chất giọng êm tai như thể cậu ấy đã nhận ra chuyện tôi muốn hỏi nên nói tiếp, "Bố gọi hỏi là tại sao hôm đó em lại làm như vậy. Nhưng sau khi nghe giải thích xong bố không nói gì rồi cúp máy luôn."

Tôi nhíu mày với câu nói của cậu ấy, nghĩ xem Jam giải thích thế nào với bố. Chắc là sẽ không nói làm như vậy để trả thù cho con ma mà mình nhìn thấy chứ.

"Vậy em giải thích thế nào?"

"Thì là chuyện nó có hơi dài..." Nói đến đây Jam ngừng lại rồi im lặng một lát, "Em nói với bố là thật ra ngay từ đầu cô dâu đã không có ý định kết hôn với em. Kiểu như là cô ấy bị bắt ép đó ạ."

"Rồi?" Tôi hỏi tiếp khi nhớ lại chuyện đám cưới vào ngày hôm ấy.

Thật sự thì tôi cảm giác Jam có phần không đúng khi khiến cho cô dâu phải bẽ mặt. Dù tôi chẳng yêu thương gì họ hàng của mình, song tôi nghĩ việc trả thù người không có tội như vậy là sai trái.
Cho nên nghĩ kỹ lại thì tôi nghĩ chuyện tấm ảnh chụp ở thác nước hoàn toàn không phải là tình cờ. Hơn nữa cậu ấy còn biến mất gần cả tiếng đồng hồ chỉ để đi chụp hình. Tôi nghĩ nó có hơi kỳ quặc.
Jam lặng thinh một lúc trước khi thở dài, dạng vẻ của cậu ấy trông có vẻ chán chường khi phải kể lại hay giải thích chuyện đã xảy ra.

"Lần đầu tiên gặp mặt, cô ấy chính là người đã nói với em trước là không muốn kết hôn."

"Rồi sao nữa...?"

"Cô ấy bị chú của anh ép kết hôn."

"Tại sao chứ?" Tôi hỏi vì nghĩ chuyện này có phần hơi kỳ lạ. Thật ra nếu cả hai người đều không muốn kết hôn thì tôi đoán chú của tôi cũng không thể bắt ép được như vậy.

"Lúc em đi nước ngoài, ông ta đổ cho em phát sinh chuyện gì đó với cháu gái của ông ta rồi bắt ép em. Bố cô dâu có đứng ra giải thích hiểu lầm nhưng chú của anh không nghe. Ông ta khăng khăng cháu gái mình bao che cho em."

Chả trách ngày hôm đó cậu ấy lại nói chú của tôi cứng đầu bảo thủ.

Tôi im lặng ngồi nghe, không thể hiện ra sự đồng tình hay biểu hiện gì lạ lùng vì nghĩ đó là chuyện không khó để có thể đoán.

Bình thường chú của tôi vốn là người như vậy. Càng là chuyện liên quan đến lợi ích thì ông càng không màng đến bất cứ thứ gì khác.

"Vậy có thật sự phát sinh chuyện đó không?"

Jam bật cười, không biết vì câu hỏi ban nãy hay vì vẻ mặt của tôi nữa, "Anh nghĩ sao?"

Ok, lập tức cho qua chủ đề này.

"Vậy...?"

"Sau đó ông ta bắt em phải đi biển cùng cô dâu để giả vờ như pre-wedding. Em và cô dâu tìm một ngày để cùng đi, giả vờ như là đi cùng nhau nhưng thực chất là đường ai nấy đi."

Nghe đến đây tôi bắt đầu hiểu ra tất cả mọi chuyện. Vậy tức là chuyện tấm ảnh ở thác nước không phải do tình cờ đúng như tôi nghĩ.

"Nếu vậy tại sao phải chụp hình cảnh?"

"Thì để làm bằng chứng là có đi chứ sao ạ. Còn hình chụp pre(-wedding) thì tụi em bảo là đang ở chỗ nhiếp ảnh gia."

Tôi ngừng lại suy nghĩ một lúc rồi hỏi tiếp, "Thế bố em hay người khác không nghi ngờ là tại sao lại không chụp hình với cô dâu à?"

"Cái đó thì em bảo cố tình muốn tạo surprise (bất ngờ) trong hôm đám cưới."

Tôi suýt nữa thì bật cười với câu nói đó nhưng vẫn cố kiềm lại rồi hỏi tiếp, "Vậy còn lúc ở thác nước?"

"Ban đầu em chỉ ra đó chào hỏi thôi." Jam nói trước khi ngừng lại một lát, "Cô ấy mới nhờ em chụp hình cho. Chụp tới chụp lui em chợt nghĩ ra cách này rồi nói cho cô ấy nghe."

Tôi còn suy nghĩ tại sao chỉ chụp có mấy tấm ảnh mà biến mất gần cả tiếng đồng hồ, hóa ra là ngoài chụp hình ra hai người đó còn nói chuyện với nhau.

"Thế cô dâu nói sao?"

"Dĩ nhiên là không đồng ý rồi ạ. Ai mà chấp nhận mình bị bẽ mặt chứ?" Jam phì cười trước khi ngồi xuống kế bên tôi, "Nhưng nếu em là người mang tiếng thì dù cho cuộc hôn nhân này có không thành thì cô ấy vẫn sẽ phải kết hôn với một người khác vì lợi ích thôi. Nói qua nói lại một hồi cô ấy chính là người tự nguyện."

"Cô dâu đó dũng cảm thật." Tôi phát biểu suy nghĩ của mình một cách thẳng thắn. Liệu có người nào chấp nhận mình mang tiếng hay chịu bẽ mặt để kết hôn với một người.

Nhớ lại nét mặt tái xanh của cô ấy hôm đám cưới, tôi nghĩ có lẽ đối phương đã chuẩn bị sẵn tinh thần nhưng sâu trong lòng vẫn tồn tại cảm giác sợ hãi.

Tiếc là tôi chết mất rồi, nếu không chắc chắn tôi sẽ cố hết sức giúp để cô ấy không phải kết hôn.

"Và chỉ với một tấm ảnh như vậy mà đòi hủy hôn, chắc chắn chú của anh sẽ không đời nào chịu nên em cố tình lợi dụng báo chí để ép chú của anh phải chấp nhận cho cô ấy kết hôn với người mà cô ấy thích." Jam nói xong liền ngừng lại một lúc, "Còn chuyện trả thù thì trong quá trình nói chuyện với cô ấy em mới nghĩ ra. Tóm lại cả hai bên đều có lợi nên đồng ý bắt tay với nhau."

"Nhưng người ta sẽ bàn tán chuyện của cô dâu nhiều hơn." Tôi nói sau khi nghe xong. Dù biết cả 2 đều có lợi nhưng cuối cùng tôi cảm giác bên phía cô dâu sẽ chịu nhiều thiệt thòi hơn.

"Tính tò mò của con người còn nhiều hơn ạ." Jam đáp lời bằng tông giọng êm tai, "Khi nào họ bới móc chuyện của cô dâu chán rồi thì họ sẽ quay sang bới móc chuyện khác thôi."

Lúc đó tôi vẫn chưa hiểu hàm ý của câu nói đó nhưng cũng chỉ gật đầu cho có lệ rồi im lặng để suy nghĩ và sắp xếp lại toàn bộ câu chuyện.

Thật ra tôi chưa bao giờ nghĩ mọi chuyện sẽ thành ra thế này, bao gồm cả việc chưa bao giờ nghĩ Trái Đất lại tròn như vậy. Nhưng tất cả hóa ra lại là sự thật. Có vẻ như sự tình cờ có nhiều hơn tôi vẫn nghĩ.

Nếu cuộc đời của tôi cũng có được sự tình cờ như vậy thì tốt rồi.

Cuộc đời của tôi trôi qua chỉ toàn sự xui xẻo, từ khi sinh ra đã phải khốn khổ và thất vọng. Gần 30 năm trôi qua sự xui xẻo vẫn còn đó.

Nó chưa bao giờ tươi sáng hơn, chưa bao giờ có mặt hai chữ "tình cờ" và cũng chưa bao giờ xuất hiện sự may mắn.

Cho nên tôi chưa bao giờ tin vào cái gọi là tình cờ hay phép màu là có thật. Vì vậy cuộc đời của tôi trôi qua không khác gì biển cát rộng mênh mông nhưng lại nhìn không thấy điểm kết thúc, cũng chẳng có nổi niềm hi vọng.

Nhưng Jam lại là người kéo tôi ra khỏi biển cát không có điểm kết thúc đó. Cậu ấy đã tiếp thêm nước để tôi duy trì sự sống, bao gồm cả việc khiến cho cuộc sống của tôi có ý hơn, điều mà trước đây chưa bao giờ có.

Đến khi nhận ra thì tôi đã lỡ yêu cậu ấy không vãn hồi được nữa rồi.

Nhân cơ hội lúc tôi đang im lặng suy nghĩ, Jam nhích lại gần đến nỗi tôi suýt nữa thì không phát hiện đối phương đã ngồi sát bên tôi từ lúc nào. Nhận thức một lần nữa chính là lúc Jam cắt ngang mạch suy nghĩ.

"P'Film bảo sẽ nói ra cảm xúc của mình cho em nghe." Jam nói trong lúc đưa mặt lại gần hơn, "Anh nói yêu em đi mà. Em muốn nghe."

Tôi thôi không suy nghĩ tất cả mọi chuyện nữa trước khi quay mặt sang nhìn đối phương.

Lạ là lúc đó tôi mạnh miệng tuyên bố song đến khi phải nói lời yêu đương tôi lại không dám phát ngôn một cách bốc đồng như vậy nữa.

Có lẽ vì tôi vốn không phải người hay nói những chuyện liên quan đến tâm trạng, cảm xúc hay nhu cầu của bản thân. Đến khi phải nói ra những liên quan đến tình cảm tôi liền cảm thấy tụt rè.

Trong một khắc bầu không khí chùng xuống. Tôi nhìn ngó xung quanh vì không dám nhìn thẳng vào mắt cậu ấy. Jam không hối thúc hay cắt ngang gì như thể đang nhẫn nại chờ đợi.

Tôi nín thở trước khi cất tiếng, "Khoan nói bây giờ được không?"

"Không nói bây giờ thì nói lúc nào? Anh nói thời gian đi để em ghi chú lại."

Tôi không nói nên lời khi nghe câu nói đó.

"Sao ạ?" Jam mỉm cười trong khi vẫn tiếp tục nhích lại gần hơn đến mức tôi phải ngả người về phía sau vì bắt đầu không còn đường để trốn tránh.

Đến khi nhận ra thì cơ thể tôi gần như đã dính chặt vào ghế sofa.

Tôi vội nghĩ thầm trong đầu nên làm thế nào để thoát khỏi tình cảnh trước mắt đây. Thế nhưng lại chẳng thể suy nghĩ được gì ngoài việc quay mặt đi né tránh. Nhưng nếu vậy sẽ tạo cơ hội để cậu ấy bắt được người tôi.

Nhưng khi Jam đưa mặt tới gần đến mức tôi có thể cảm nhận được hơi thở, tôi vội cất lời ngăn lại ngay lập tức.

Dù tôi biết rõ đối phương không thể nào chạm vào tôi miễn là tôi không nhắm mắt hay xoay người đi né tránh, nhưng vì bình thường chưa có ai xâm phạm vào không gian riêng tư như vậy nên khiến cho lúc ấy tôi không kịp nghĩ ra hiện thực này.

"Đủ... đủ rồi!" Tôi vội vàng ngăn lại khi khuôn mặt của cậu ấy đưa lại gần đến mức chỉ cách nhau mấy đốt tay rồi nói một cách nhanh chóng vì sợ mình sẽ lỡ miệng nói ra điều gì đó kỳ lạ, "Nếu muốn nói thì anh sẽ tự nói."

Jam nhìn mặt tôi một lúc rồi mới thu người về ngồi lại đàng hoàng. Nhìn thấy vẻ mặt thất vọng đó tôi mới từ từ thở phào nhẹ nhõm.

Có lẽ vì ban đầu tôi không hề nghĩ Jam sẽ chịu nghe lời tôi.

"Vậy đợi khi nào anh muốn nói thì hãy nói nhé."

Nghe thấy thanh âm dịu dàng và dáng vẻ thất vọng kia xong tôi liền cảm giác tội lỗi. Nhưng vì trong lòng còn có nhiều khúc mắc và lo âu nên tôi vẫn chưa dám nói ra tình cảm của mình.

Thật ra trong thâm tâm tôi cảm giác vui vì Jam không thấy tôi phiền phức, dù có đôi lần ngay cả tôi cũng tự thấy mình yêu sách khi nghĩ gì cũng không chịu nói ra vì sợ tất cả sẽ sụp đổ.

Khi bầu không khí bắt đầu trở nên gượng gạo, đột nhiên tiếng gõ cửa vang lên. Jam lập tức đứng dậy khỏi ghế sofa. Bầu không khí gượng gạo biến mất một cách nhanh chóng như thể một lời nói dối. Tôi thở phào trước khi ngóc đầu ra nhìn về phía cửa.

Nhưng ngay khi nhìn thấy người gõ cửa là ai tôi liền bất động không biết làm gì nữa.

Bố của Jam...

Tôi nhác thấy đối phương cầm trong tay một tập hồ sơ màu nâu. Ông đặt tập tài liệu vào tay Jam trước khi để lại một câu rồi sải bước đi khỏi đó.

"Gây chuyện thì chịu trách nhiệm đi."

Tôi linh cảm tài liệu trong tập hồ sơ đó không phải chuyện tốt lành gì.

....

Quả đúng như những gì tôi đã nghĩ không sai.

Jam cầm tập tài liệu rồi mở ra xem.

Nhưng ngay khi nhìn thấy bên trong là gì cậu ấy lại im lặng một lúc lâu.

"Cái gì thế?" Tôi hỏi cậu ấy trong khi ngước mặt lên nhìn. Nhìn thấy đó là giấy triệu tập từ cảnh sát, tôi liền ngừng lại suy nghĩ một lúc.

Có vẻ như đối phương dọa sẽ kiện tội vu khống không phải là chuyện đùa rồi.
Bình thường nếu muốn kiện ai thì phải bắt đầu từ việc báo án với phía cảnh sát trước. Sau khi báo án xong cảnh sát sẽ gửi giấy triệu tập đến bị đơn để hẹn gặp.
Đa phần thì cảnh sát sẽ hòa giải trước đối với những trường hợp có thể thỏa thuận được như vu khống hay lừa gạt. Nhưng nếu nguyên đơn không chấp nhận hay không thể đi đến thỏa thuận được, cảnh sát sẽ viết kết luận điều tra rồi chuyển lên cho công tố viên.

Song tôi nghĩ họ hàng của mình sẽ không chấp nhận hòa giải đơn giản như vậy. Không chừng còn kiện lên cả đến tòa án rồi cũng nên vì đã bỏ công đi báo án đến thế mà.

Tôi thôi không suy nghĩ nữa rồi quay sang nhìn người phía trước. Sau khi im lặng một lúc, Jam nhìn sơ qua một lượt toàn bộ giấy tờ rồi phá ra cười.

"Em không sợ hả?" Tôi nhỏ giọng hỏi. Có lẽ vì không cảm thấy lạ lẫm với phản ứng của cậu ấy lắm.

"Em làm việc trong ngành này mà. Dù có là thẩm phán thì cũng phải có tuổi nghề. Dù sao tương lai cũng phải hầu tòa thôi."

"Thì phải. Nhưng có ai lại hầu tòa ngay sau khi tốt nghiệp cả."

...Hơn nữa là còn là vì vụ án của bản thân. Tôi chỉ nói nửa đầu, nửa sau tôi không nói vì biết cậu ấy hiểu rõ.

Jam hơi phì cười với câu nói của tôi nhưng không nói hay tranh cãi gì thêm. Thấy điệu bộ chẳng thèm quan tâm của cậu ấy tôi liền thở phào.

Lạ thật. Sau khi nghe xong hết tất cả tôi chẳng có cảm giác lo lắng về chuyện của cậu ấy nữa. Hơn thế, tôi muốn biết câu chuyện sẽ diễn ra như thế nào và Jam sẽ làm gì tiếp theo.

Hoặc có lẽ vì sâu trong thâm tâm tôi đã bắt đầu tin tưởng Jam hơn.

🌈🌈🌈

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top