Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

(25) - Hoàn

25.

Sau ngày giấy triệu tập được gửi đến tận nhà, không lâu sau đó là đến cuộc điều tra thẩm vấn. Chưa đến vài tuần sau, giấy triệu tập liên tục được gửi đến.

Suốt tháng 6 và tháng 7, Jam gần như không có thời gian rảnh để ở nhà, đến nỗi thời gian để dọn phòng cũng không có nên chẳng bao lâu sau căn phòng vốn đang sạch sẽ nay đã trở lại bừa bộn và chất đầy giấy tờ.

Có vài lần tôi cũng phụ dọn dẹp giấy tờ hay lau chùi phòng cho nhưng không dám động vào hay di chuyển đồ đạc nhiều vì sợ lỡ Jam cần tìm gấp thì lại không thấy.

Cuộc sống của tôi gần như chẳng có gì làm ngoài việc dọn dẹp lau chùi nhà cửa, đọc sách, nấu nướng hay ngồi bầu bạn cùng cậu ấy. Dù trông có vẻ hơi nhàm chán một chút nhưng tôi chẳng thấy có gì không tốt cả.

Sau này có vẻ Jam sợ tôi chán nên dạy thêm cách mở máy game. Đến khi biết cách mở rồi, tôi gần như dán mắt vào màn hình TV mọi lúc. Mỗi khi thấy tôi mở game ra chơi, cậu ấy sẽ không làm phiền hay lên tiếng, một phần có lẽ là do sợ làm tôi mất hứng.

Thời gian cứ trôi qua như vậy được mấy ngày cho đến khi hóa đơn tiền điện được gửi đến. Mặt Jam biến sắc ngay khi nhìn thấy số tiền in trên hóa đơn.

"P'Film à... Em nghĩ anh nghiện game quá rồi." Jam nói với giọng bất lực rồi giơ tờ hóa đơn tiền điện ra trước mặt, "Từ lúc anh nghiệm game, hóa đơn tiền điện tăng vọt lên gần cả 1000 baht."

Tôi nhìn tờ hóa đơn tiền điện xong chỉ biết câm nín.

Trong lòng Jam chắc là muốn đè cổ tôi ra hỏi muốn chết là làm cái gì mà hóa đơn tiền điện tăng những gần 1000 baht nhưng vì vẫn còn đủ bình tĩnh nên mới không nổi cơn tăng xông.

"Xin lỗi." Tôi nói với vẻ biết lỗi, cảm giác tiến không được mà lùi cũng không xong như người đuối nước.

Bình thường bật TV cả ngày cũng chẳng khiến hóa đơn tiền điện tăng vọt như thế. Chẳng qua vì máy game mà chúng tôi mua là đời cũ nên thoát nhiệt không tốt cho lắm.

Cho nên nếu bật máy vào lúc trời nóng thì có thể sinh ra overheat khiến máy game tự động tắt phụt. Kết quả là mỗi lần mở game chơi đành phải mở kèm thêm máy lạnh nữa.

Bình thường dù hai người có dùng nhiều điện đến cỡ nào thì tiền điện cũng chưa bao giờ lên tới 2000. Chỉ có tháng này từ khi tôi bắt đầu nghiện game thì tiền điện mới tăng vọt. Thế cho nên chẳng khó mà đoán được tiền điện mắc hơn là do ai.
Chính vì vậy mà tôi cảm thấy tội lỗi đến mức chẳng dám nhìn thẳng vào mắt cậu ấy.

Có đôi lần tôi cũng quên mất bản thân mình chỉ là người ở nhờ, hơn nữa lại chẳng được tích sự hay phụ trả tiền giúp. Đã thế còn mặt dày mà phá tiền phá của, trông không khác gì bọn ăn bám người khác cả.

Sau khi nghĩ ngợi một lúc xem có thể giúp đỡ đối phương được việc gì, tôi gợi ý, "Vậy từ giờ anh sẽ dọn dẹp nhà cửa để bù đắp tiền điện."

"Chỉ vậy thôi ạ?"

Tôi nhìn người kia, cân nhắc xem mình có thể làm thêm gì nữa trước khi chầm rãi cất lời, "Vậy khoản nấu nướng để anh lo."

"Anh hứa rồi đấy nhé." Nói xong câu đó, sắc mặt của Jam dường như tươi tỉnh hơn trong chớp mắt như thể gương mặt nhăn nhó ban nãy là chỉ là dàn dựng.
Tôi nín thở nhìn mặt cậu ấy, không biết nên cười hay nên khóc như thể mình vừa rơi vào cái bẫy nào đó nhưng cũng chẳng để bụng lâu vì sẵn một phần tôi đã muốn giúp rồi, chỉ không nghĩ tới là bữa nào cũng phải nấu thôi. Cuối cùng tôi chậm rãi gật đầu rồi thì thầm nhận lời.

"Ừm." Thấy tôi gật đầu chấp thuận, cậu ấy càng vui mừng tợn.

"Em muốn ôm anh bây giờ." Jam nói rồi ngừng một lát, "Được không?"

Tôi nhíu mày nhìn cậu ấy với vẻ hoài nghi vì lời đề nghị đột ngột này trước khi hỏi tiếp, "Tại sao tự nhiên lại muốn ôm...?"

"Thì tại anh dễ thương nên em muốn ôm."

Tôi im lặng một lúc sau khi nghe cậu ấy nói trước khi mỉm cười rồi nói bằng giọng nửa đùa nửa thật, "Không có người đàn ông nào vui khi được khen dễ thương đâu."

"Nhưng anh cười."

Tôi hơi bật cười, thôi không tranh cãi với cậu ấy nữa vì biết dù có cãi cũng không lại, lỡ đâu còn biến thành cãi nhau nữa. Vì thế cho nên đành chuyển chủ đề sang nói chuyện khác.

"Muốn ôm đúng không? Đến đây nào." Vừa nói xong tôi liền nhắm mắt lại, để mặc Jam kéo tôi vào lòng ôm thật chặt nhưng cũng không chặt đến mức bí bách không thở nổi.

Mỗi lần muốn động chạm vào cơ thể tôi, Jam đều sẽ xin phép trước. Cuối cùng cậu ấy cũng chẳng làm gì ngoài ôm ấp, ngay cả hôn cũng chưa từng.

Tôi chưa từng hỏi cậu ấy nguyên nhân của việc này, song tôi nghĩ có lẽ vì chưa nói lời yêu đáp lại nên Jam mới không dám làm gì hơn thế, vậy nên đa phần chúng tôi chỉ dừng lại ở những cái ôm.
Thời gian qua những gì cậu ấy muốn tôi chưa bao giờ từ chối, lúc nào cũng để cho cậu ấy ôm. Lý do một phần có lẽ vì sâu trong lòng tôi cũng thích thú với sự ôm ấp của người kia.

Jam thích ôm tôi thật chặt, như thể sợ tôi đột nhiên biến mất ngay trước mắt cậu ấy. Tôi chỉ mỉm cười rồi xoa đầu an ủi. Lần đầu tiên làm vậy đối phương còn làu bàu mãi, "Em không còn là con nít nữa, xoa đầu làm gì chứ?"

Nghe thấy vậy tôi liền hỏi lại, "Em thích mà không phải sao?"

"Tại sao anh lại nghĩ là em thích?"

"Thì tại lúc xoa không thấy phản ứng gì cả."

"..."

Sau đó Jam không càm ràm hay nhắc gì tới chuyện này nữa. Tôi thấy cậu ấy không phản đối hay nói tới chuyện này nữa liền đoán Jam không hề thấy phiền phức với hành động này. Thế cho nên có đôi lần tôi cũng quên béng luôn mà xoa đầu cậu ấy.

...

Một ngày nọ tôi thức dậy từ sớm, vừa bước chân ra khỏi phòng thì phát hiện tờ báo bị vứt trên mặt bàn. Nó bắt mắt đến nỗi tôi phải tiến lại gần rồi cầm lên đọc.
Bình thường Jam chẳng bao giờ mua báo. Tôi cũng không biết cậu ấy đọc tin từ đâu nhưng có vẻ đối phương lúc nào cũng bắt kịp tin tức dù rằng chưa từng mua báo hay xem thời sự.

Cho nên việc đối phương mua rồi cố tình đặt trên bàn chỉ có thể có hai khả năng, đó là tin tức trên báo quá hấp dẫn đến mức phải mua hoặc là cậu ấy đặt ở đó để lỡ tôi có đi qua sẽ cầm lên đọc.

Hai mắt tôi lướt nhanh qua mặt báo, sau đó dừng lại ở một mẩu tin rồi lật bên trong ra đọc.

Mẩu tin đó tóm tắt lại sự việc diễn ra kể từ hôm đám cưới đến khi kết thúc.

Tôi gần như mù tịt diễn biến sau này của câu chuyện vì có một khoảng thời gian Jam rất bận, thời gian gặp nhau vô cùng ít ỏi. Có những ngày gần như còn chẳng thấy mặt nhau. Qua một thời gian thì tôi cũng quên mất luôn điều muốn hỏi.

Đọc xong tin tôi bắt đầu hiểu ra điều gì đó. Lúc ấy tôi vẫn chưa hiểu tại sao dù bị triệu tập song tâm trạng cậu ấy lại lạc quan như thế. Thế nhưng kết luận từ tòa án bấy giờ mới khiến tôi vỡ lẽ ra.

Cuối cùng theo kết luận của tòa án, Jam không bị khép vào tội vu khống vì nói quá mơ hồ nên không thể định tội được. Nhưng ác một nỗi là Jam cố tình nói trước mặt nhiều phóng viên để đám phóng viên đó tự đào bới chuyện thâm sâu của gia đình tôi.

Càng đào sâu họ càng phát hiện chuyện tôi bị bỏ mặc cho chết mà không chịu giúp tình cờ có người đi qua nhìn thấy sự việc lúc đó kể lại biến thành chủ đề bàn tán mới.

Cố tình khơi gợi chủ đề để người khác tự đi điều tra quá khứ vì tò mò, mượn tay phóng viên để chèn ép người khác một cách âm thầm để trả thù, bản thân lại thoát tội.

Ban đầu nghe cậu ấy nói như vậy trong buổi tiệc tôi còn nghĩ lần này thôi xong rồi, song đến lúc này tôi lại không biết nên phản ứng như thế nào.

Tôi không vui mừng mà cũng chẳng quá buồn. Có lẽ vì tôi đã buông bỏ chuyện này từ lâu.

Với lại vụ án của tôi cũng chẳng thể kiện được, thời gian khởi tố cũng đã hết, cho nên dù thế nào tôi cũng không thể sống lại.

Vậy nên nếu hỏi tôi có lo lắng hay ưu phiền chuyện gì không thì chỉ có chuyện của Jam mà thôi.

Lần trước bị cậu ấy đốc thúc tôi vẫn chưa có dịp thổ lộ tình cảm dù hôm đám cưới tôi đã mạnh miệng tuyên bố sẽ bày tỏ cảm xúc của mình cho cậu ấy nghe. Song giờ đây tôi lại cảm thấy khó khăn hơn mình nghĩ.

Có lẽ vì tôi vẫn còn lo sợ rất nhiều thứ. Một trong số những nỗi sợ đó chính là tôi sống chẳng thêm được bao lâu nữa, chỉ 20-30 năm nữa là cùng.

May mắn hơn thì có thể sống được thêm 40 năm nữa, song tôi không nghĩ cái người chẳng bao giờ luyện tập thể dục như tôi sẽ có sức khỏe tốt đến vậy. Chưa kể tôi còn bị bệnh tim, được hơn 30 năm đã là phúc đức lắm rồi.

Tôi không thể đi cùng cậu ấy đến tận kiếp...

Dù có phũ phàng song nó vẫn là sự thật. Thời gian ở cùng cậu ấy ngắn đến nỗi giật mình, chỉ hơn 20 năm thật sự là một khoảng thời gian quá ngắn.

Nếu tôi chết thì lúc đó Jam cũng 40, 50 tuổi rồi, kết hôn hay tìm người yêu mới đều có phần hơi nực cười.

Hơn nữa chết hay biến mất ngày nào tôi còn chẳng biết khi mà tình trạng cơ thể không hề biểu hiện ra.

Suy nghĩ một lúc lâu, tôi nghĩ mình nên hỏi thẳng xem cậu ấy sẽ làm gì tiếp theo, bằng không cứ quanh đi quẩn lại như lúc tôi khó chịu trong lòng nhưng lại không dám nói ra vì sợ cậu ấy phiền phức rồi ôm khư khư cảm xúc tệ hại đó một mình.
Tôi đặt tờ báo trong tay xuống rồi đi vào phòng ngủ của cậu ấy.

Kể từ hôm đám cưới, Jam cho phép tôi ra vào phòng ngủ tùy thích. Tuy vậy, dù đã có sự cho phép nhưng tôi gần như chẳng bao giờ bén mảng vào đó.

Tôn trọng không gian riêng là ưu tiên số 1 của tôi nên mỗi khi bước vào phòng của cậu ấy tôi đều gõ cửa xin phép trước khi vào. Cứ thế mà đi xuyên qua vào phòng tôi sợ sẽ có người đột tử mất.
Đứng chờ mãi một lúc mà tôi chẳng nghe thấy tiếng đáp trả hay tiếng bước chân về phía cửa như thể đối phương không hề nghe thấy tiếng gõ cửa. Tôi do dự một lúc trước khi gõ thêm 1 lần nữa song vẫn không có tiếng đáp trả hay tiếng bước chân nào.

Lần này tôi đấu tranh nội tâm dữ dội nhưng nhìn thời gian thì tôi nghĩ có lẽ đối phương vẫn đang ngủ trong khi tôi thức dậy quá sớm như thế này.

Ban đầu tôi định quay lưng bước đi nhưng nghĩ tới hình ảnh say giấc nồng của cậu ấy đi đâu mà dễ tìm, hơn nữa ban nãy cũng đã gõ cửa rồi mà nên cuối cùng đánh bạo đi vào phòng ngồi.

Sau khi ngồi xuống giường, mắt tôi chăm chú nhìn người vẫn còn đang ngủ trước khi đứng dậy đi xung quanh xem xét.

Đồ đạc trong phòng không bừa bộn lắm, chỉ có vài thứ bị chất thành đống như giấy tờ hay tài liệu, còn nói chung căn phòng cũng khá ngăn nắp.

Nhưng điều thu hút tôi lại là tấm hình đặt trên bàn.

Tôi nhấc khung ảnh trên bàn lên xem. Khung ảnh vô cùng sạch sẽ, gần như không có lấy một hạt bụi, nghĩa là tấm ảnh này chắc chắn rất có ý nghĩa với cậu ấy.

Bản thân khung ảnh không có gì song điều tôi quan tâm là tấm hình trong khung ảnh cơ.

Tấm ảnh có vẻ được chụp từ lâu nên hình ảnh không rõ lắm, dường như chụp bằng máy film.

Trong tấm ảnh đó 2 người mà tôi quen mặt, một người là Jam lúc nhỏ, người kia là bố của cậu ấy.

Nhưng còn một người nữa mà nhỉ...
Tôi dừng mắt ngay hình ảnh người phụ nữ trong tấm ảnh, trong lòng cảm giác lạ lẫm. Dù tấm ảnh có phần hơi mờ ảo do thời gian trôi qua đã rất nhiều năm nhưng tôi nghĩ mình không nhớ nhầm.
Cô bạn tôi từng quen biết thời đi học, ai mà biết được cô ấy lại là mẹ của Jam.

Thật sự là quá trùng hợp, hơn thế còn ở ngay bên cạnh mà tôi không đời nào ngờ đến.

Theo lẽ bình thường tôi đã hoảng hốt đến mức không dám tin hay làm gì. Nhưng nghĩ đến tất cả những chuyện rắc rối đã xảy ra thì tôi cảm thấy bình thường vì chẳng có gì không thể tin được và trùng hợp hơn thế nữa.

Chả trách tôi lại thấy mùi nước hoa của cậu ấy quen đến vậy. Cảm giác quen thuộc ùa về khi bạn tôi thích mùi hương này nhiều đến nỗi dò hỏi hiệu nước hoa là gì.

Sau khi chăm chú nhìn tấm hình trong khung ảnh một lúc tôi liền đặt xuống, toan lẳng lặng ra khỏi phòng như không có chuyện gì xảy ra thì có người nào đó ôm tôi từ phía sau lưng.

"Dậy từ lúc nào?" Tôi hỏi cậu ấy với tông giọng nhỏ nhẹ trước khi ngẩng mặt lên nhìn người vừa ôm mình.

Lúc này cậu ấy không chạm vào người tôi được nhưng vẫn vờ như đang ôm.

Việc tôi không phải người cũng chẳng phải con gái vẫn luôn khiến tôi lo sợ và trăn trở. Tuy nhiên, kể từ khi nghe xong lời cậu ấy nói hôm đám cưới rằng đời người chỉ sống một lần duy nhất, nếu cứ mải mê suy nghĩ chắc cũng chẳng bắt tay vào làm được gì nên tôi gạt phăng suy nghĩ về chuyện này một cách dễ dàng.

"Được một lúc rồi ạ." Jam nói khi vẫn còn làm điệu bộ ôm ấp tôi, "Chỉ là em không dám tới ôm anh, sợ anh giật mình trượt tay làm bể khung ảnh."

Tôi bật cười thành tiếng, song khi thấy vẻ mặt kỳ lạ của cậu ấy, tôi thôi không cười nữa rồi nhìn với con mắt nghi hoặc. "Có chuyện gì không?"

"Nhưng em thấy hình như về sau này anh có vẻ cười nhiều hơn." Jam nói rồi mỉm cười, "Ừm, như vậy cũng tốt. Em thích lúc anh cười. Mọi khi mặt anh lúc nào cũng như con cá chết trôi. Cơ mà hồi nãy anh mải mê suy nghĩ gì thế? Thấy anh cứ ngẩn người ra."

Tôi phân vân không biết nên đáp trả câu khen ngợi mỉa mai đó trước rồi mới trả lời hay nên trả lời câu hỏi trước, thành ra đành ngừng lại suy nghĩ một lúc. Đến khi nhớ ra lý do vào phòng tôi liền gạt phăng tất cả mọi suy nghĩ vẩn vơ đi, quay mặt lại nhìn cậu ấy rồi cất tiếng hỏi với giọng nghiêm túc, "Jam, anh hỏi cái này một chút."

"Vâng."

Tôi nghĩ ngợi một lúc song cuối cùng vẫn mở lời hỏi vì tôi cho rằng mối quan hệ này không nên chần chừ thêm nữa, giờ chỉ cần hỏi lại để chắc chắn mà thôi.

"Em nói thích anh phải không? Vậy em đã nghĩ sau này sẽ làm như thế nào không?" Tôi đặt thẳng vấn đề. Tôi nghĩ có lẽ Jam sẽ hiểu hàm ý mà tôi muốn nói nên chẳng cần phí thời gian ngồi giải thích.

"Cũng có nghĩ qua ạ."

"Là...?"

Sau đó tôi thấy Jam lặng thinh không nói gì một lúc lâu. Tôi chán cái cảnh nhẫn nhịn đợi chờ câu trả lời từ cậu ấy nên nói tiếp, "Em biết anh là ma đúng chứ?"

Bình thường tôi sẽ không hỏi ngu ngốc như vậy đâu. Ở cùng nhau gần cả năm, có lý nào cậu ấy lại không biết. Tuy nhiên tôi cần sự chắc chắn nên mới hỏi những câu không cần thiết để chuẩn bị sẵn tinh thần trước.

Đối phương gật đầu thừa nhận, tôi nói tiếp, "Em biết anh là con trai... là ma đúng không? Cho nên chúng ta không thể nào giống như những cặp đôi khác..."
Nói đến đây tôi bắt đầu thấy bất an. Dù ban đầu giọng tôi có vẻ bình thản song càng về sau giọng càng nhỏ dần một cách khó hiểu. Nhưng cậu ấy vẫn gật đầu không chút do dự như lần đầu.

"...Hơn nữa anh còn cách em gần 20 tuổi. Dù thế nào anh cũng sẽ là người chết trước, đến lúc đó em sẽ phải ở một mình..." Tôi nói có phần hơi nhỏ song vẫn cố điều chỉnh cho giọng to hơn, "Em có chắc là muốn ở bên anh không...?"

Cuối cùng tôi cũng hỏi ra chuyện bản thân vẫn luôn vướng mắc.

Tôi muốn chắc chắn rằng cậu ấy thích thôi không phải vì đam mê nhất thời, sự thương hại hay mối quan hệ khắng khít giữa cả hai nên mới lầm tưởng là sự yêu thích. Vì thế tôi mới hỏi kỹ lại một lần nữa.

Kết quả là cậu ấy trả lời tôi một cách nhanh chóng không chút do dự, "Vâng."

Nghe xong câu đó tôi phát hiện cảm giác nặng lòng mà tôi dồn nén trong mấy năm qua đều biến mất trong nháy mắt như thể nó chưa từng tồn tại.

"Không do dự chút nào sao?"

"Chuyện anh là ma và lại là con trai em vốn đã suy nghĩ từ lâu rồi. Còn chuyện tuổi tác..." Jam nói trước khi ngừng lại một lát, "Anh còn ở một mình ở nghĩa địa được trong suốt gần 20 năm thế thì tại sao không có anh em lại không thể sống được?"

Tôi ngừng lại suy nghĩ một lúc, nhận ra một sự thật tôi chưa từng nghĩ đến trước đây. Nhưng sức chịu đựng của Jam thấp hơn tôi nhiều, vì thế cho nên không thể nào đem 2 cái ra so sánh.

Nhưng nếu Jam đã quyết định như vậy thì tôi nghĩ cậu ấy cũng đã suy nghĩ kĩ rồi.

"Hóa ra bấy lâu nay anh lo lắng chuyện này." Jam nói sau khi thấy tôi im lặng một lúc lâu, "Em từng nói cuộc đời chỉ sống một lần. Muốn làm gì em sẽ làm cho bằng hết. Ít ra sau này sẽ không phải hối hận vì đã không làm như vậy."

"Cảm ơn em." Sau khi im lặng một lúc lâu, tôi cất tiếng. Trông thì có vẻ như là những lời nói ra lúc cao hứng song nghĩ kỹ thì cậu ấy lại khuyến khích tôi dũng cảm làm những điều bản thân chưa bao giờ dám quyết định đến mức này.

"Vậy thì..." Tôi ngừng lại một lúc trước khi vội nói tiếp, "Kể từ giờ chúng ta hãy sống cùng nhau nhé."

Việc nói ra từ "yêu" hay "thích" có vẻ kì quặc, không giống với con người tôi nên tôi không dám nói. Nghĩ đi nghĩ lại thì từ này là thích hợp nhất rồi.

Với cả từ "yêu" hay "thích" cảm giác dường như có hơi không chắc chắn lắm. Tôi muốn cái gì đó rõ ràng và có mục tiêu hơn thế.

Dẫu đó có thể chẳng giống như một lời thổ lộ nhưng Jam vẫn bắt kịp suy nghĩ của tôi như thể đọc thấu tâm can.

"Cách tỏ tình đúng là phong cách của anh luôn."

Tôi không hỏi tiếp xem câu nói ấy có ý nghĩa gì nhưng nhìn cậu ấy mỉm cười một cách hài lòng tôi cũng mỉm cười theo.

Dù thế nào thì mối quan hệ này cũng không kết thúc theo kiểu đẹp đẽ và hoàn hảo lắm vì đến cuối cùng chúng tôi vẫn không ở bên nhau suốt đời được, hơn nữa còn vô cùng khác biệt nhau như vậy.
Song tôi nghĩ đó đã là cái kết hạnh phúc nhất có thể rồi.

🌈🌈🌈

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top