Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

(3)

3.

Đã 3 năm trôi qua kể từ khi tôi gặp thằng nhóc đó.

Ban đầu lúc gặp mặt tôi từng suy nghĩ rằng ít ra cũng có chuyện đáng trông chờ hơn là việc ngày qua ngày sống một cuộc đời vô định mà không hi vọng sẽ có gì đó thay đổi hơn thế. Ít ra chỉ cần có người để mong ngóng là đã đủ rồi.

Nhưng niềm vui đó dần trở thành sự hi vọng.

Hi vọng thằng bé đó nhìn thấy. Hi vọng nó nghe được giọng nói của tôi.

Hay là bất cứ thứ gì... để nó có thể nhận thức được sự hiện diện của tôi.

Cuộc đời này tôi từng gặp phải rất nhiều sự thất vọng. Lần đầu tiên thất vọng là khi mở mắt ra nhìn thế giới rồi phát hiện ra mình khác biệt với những người khác.

Lần thất vọng tiếp theo là khi bố mẹ gặp tai nạn rồi bỏ tôi lại một mình trên cõi đời này.

Mà nỗi thất vọng lần này đau đớn không khác gì những lần trước.

Tôi không muốn thừa nhận rằng mình nảy sinh tình cảm với thằng nhóc kia vì hai lý do.

Thứ nhất, tôi chưa từng thích hay hứng thú với con trai trước đây. Khi phải thừa nhận rằng bản thân thích con trai liền không nhịn được mà mâu thuẫn với chính mình liệu đó chỉ là cảm giác mừng vui khi có người đối xử tốt hay không nên mới cho rằng nó là cảm giác thích.

Còn lý do thứ hai mới chính là lý do quan trọng nhất.

Đó là tôi không muốn đi tù...!

Thôi nào. Tôi vẫn nhớ rõ tuổi của thằng nhóc đó cách tôi hẳn 25 năm. Tính từ ngày tôi mất thì cũng đã là 15 năm rồi. Với số tuổi nhiều như vậy thì không thể nào làm người yêu được, đây rõ ràng là bố con mà.

Dẫu sau khi trở thành linh hồn, khuôn mặt tôi vẫn trẻ trung như người 25 tuổi, không biến đổi theo thời gian thật đó nhưng xét về mặt đạo đức thì quả là khiên cưỡng.

Thế mà bảo tôi... đi thích một người tuổi tác gần bằng bố con ư...?

Tôi thở hắt ra một tiếng, hai tay đặt lên thái dương như thể đang tập trung suy nghĩ.

Sau khi suy xét kĩ càng, gì thì gì thằng nhóc đó cũng không nhìn thấy tôi. Vậy nên cho dù tôi có thích thì nó cũng sẽ trở thành mối tình đơn phương.

Với lại nếu được, tôi muốn nhìn thằng bé đó lớn lên thật tốt. Kết hôn, có vợ hiền, con ngoan rồi đưa họ đến thăm tôi. Còn chuyện sau khi chết trở thành linh hồn rồi ngồi trò chuyện với tôi thì quên đi. Kể từ lúc tới đây tôi chưa bao giờ nhìn thấy con ma nào ngoài mình cả.

Cho nên không có gì phải lo lắng cả.

Nếu tôi phải thất vọng một lần nữa.

*

Năm thứ 4 thằng nhóc đó mang bánh chocolate và gà rán đến. Ban đầu tôi cũng cố gắng an ủi bản thân rằng đối phương không thể nhìn thấy tôi. Nhưng năm nay có cái gì đó khác lạ hơn.

...Thằng nhóc đó đội mũ...

Trong khi 3 năm qua chưa bao giờ đội. Tự nhiên năm nay lại đội sau năm tôi dặn nó mang dù theo.

Trùng hợp thôi hả...?

Dù có vẻ đó chỉ là chuyện bình thường chẳng có gì lạ lùng nhưng nó cũng trùng hợp quá rồi.

Càng nhìn món đồ người kia mang đến cúng Thanh minh tôi càng cố gắng dồn ép đối phương.

"Em nhìn thấy anh đúng không?"

Tôi nói trong lúc xích mặt lại gần. Dù thế nhưng nó không vẫn nhìn mặt tôi dù chỉ là một chút. Thằng nhóc đó vẫn chỉ ngước lên nhìn phía trên mộ.

Tôi đợi câu trả lời từ miệng của đối phương một lúc. Sau khi nhìn thấy không có vẻ gì là sẽ nhận được câu trả lời, tôi càng nóng lòng đi lòng vòng quanh đối phương như thể đang tra hỏi phạm nhân.

Ngay lúc ấy, đột nhiên thằng nhóc đi xuyên qua tôi để nói chuyện với bố. Thấy vậy tôi liền ngừng bước chân rồi thở dài.

Hới.

Hình như là không nhìn thấy thật.

Tôi bước về ngồi trên nóc mộ, mắt chăm chú quan sát cơ thể đang ở cách đó không xa cùng với rất nhiều suy nghĩ chen vào.

Nếu quả thật là thằng nhóc đó nói dối hay giả vờ không nhìn thấy tôi, tôi nghĩ hoài không ra là tại sao chứ? Chẳng có ích lợi gì hết.

Nếu như vậy... tại sao còn mang chocolate và thịt đến cho tôi...

Tôi suy nghĩ lâu ơi là lâu. Nghĩ đến mức bắt đầu cảm thấy cơn nhức nhối trong đầu. Cuối cùng sau khi cảm thấy việc suy nghĩ chẳng đem lại kết quả gì, tôi chỉ đành ngẩng mặt lên, toan nhìn đối phương lần cuối trước khi gặp lại nhau vào năm sau.

Nhưng khi ngẩng mặt lên thì tôi phát hiện thằng nhóc đó đã nhìn chằm chằm tôi từ bao giờ.

"Thì là... đồ mà em mang đến cúng. Ban đầu em không biết nên mang gì đến thì được."

Thằng nhóc nói với chất giọng trong trẻo thường ngày trong khi cúi gằm mặt.

"Em đành hỏi bố xem bình thường tiết Thanh minh hay cúng gì. Bố em mới nói là hãy cúng đồ mà người mất thích. Nhưng... em không biết anh thích gì nên đành thay bằng đồ mà mình thích, không biết anh có thích hay không nữa. Nếu anh thích gì thì hãy hiện vào giấc mơ nói với em nhé. Lần tới em sẽ mang đến cho."

Đức Phật ơi...

Cảm giác đầu tiên mà tôi cảm nhận được đó là niềm vui sướng sâu sắc rằng đối phương cũng thích đồ giống tôi.

Nhưng cảm giác tiếp theo khiến trái tim tôi hẫng đi một nhịp.

Nghĩa là tôi... ngay từ đầu đã tự mình suy diễn.

"Năm sau gặp lại nhé anh trai."

Thằng nhóc đó nói với lại khi vẫy tay từ biệt tôi trước khi xoay người bước theo bố.

Tôi mím thật chặt môi, suy nghĩ trong đầu hỗn loạn đến mức không thể nào sắp xếp cho đúng. Bối rối, mất mát, tất cả hòa lẫn vào nhau.

Trước khi nhận thức được thì tôi đã quyết định tiến tới trước mặt đối phương rồi hạ người thấp xuống.

Sau đó ôm cơ thể đó thật chặt.

Trong một khoảnh khắc tôi cảm nhận được đối phương cứng người. Song có thể là tôi đã dùng lực quá mạnh để giữ lại nên mới khiến đối phương cảm nhận được điều gì đó.

Sau giây phút bất động đó tôi nhìn thấy thằng bé ngó nghiêng xung quanh rồi chạy một mạch xuyên qua người tôi để theo bố lên xe.

Dù chỉ là cái ôm diễn ra trong tích tắc, là cái ôm không thể nào tiếp xúc bằng cơ thể hoặc cảm nhận được hơi ấm của đối phương.

Nhưng nó cũng quá đủ để làm cho máu trong cơ thể tôi tuần hoàn.

Nếu như tôi vẫn còn sống, có lẽ tôi sẽ nghe thấy tiếng trái tim mình lỗi nhịp.

Tôi thích cậu ấy.

Nhưng mà... làm thế nào đây?

Tôi chết mất rồi.

🌈🌈🌈

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top