Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

(5)

5.

Thoắt cái là đến tháng 3, mùa hè lại bắt đầu. Tôi ngồi ở mộ đợi Jam đến thăm.
Cho tới khi thời gian lặng lẽ trôi qua đến cuối tháng thứ 4. Tiết Thanh minh sắp kết thúc. Người đến nghĩa địa ngày càng thưa thớt song tôi vẫn không thấy bóng dáng của đối phương đâu.

Sau khi đợi được một khoảng thời gian không lâu, tôi bắt đầu cảm thấy lo lắng rồi tưởng tượng ra rất nhiều viễn cảnh. Và viễn cảnh xấu nhất đó là bố Jam đã nhìn thấy sự việc ngày hôm đó và không cho phép cậu ấy đến đây nữa.

Tôi cố gắng tự an ủi bản thân rằng đó chỉ là do tôi suy nghĩ nhiều. Nhiều khi có thể Jam có việc hay là gặp phải chuyện gì khiến cậu ấy không thể đến được cũng nên.

Nhưng nghĩ vậy càng khiến tôi nảy sinh sự nghi hoặc. Nếu như có việc thật thì giờ này cả nhà cũng phải đến rồi chứ...?
Càng suy nghĩ nhiều bao nhiêu càng lo lắng bấy nhiêu. Cuối cùng tôi tự nhủ phải bình tĩnh, tự nhủ với bản thân rằng có thể đối phương bận việc nên mới không đến.

Năm nào cũng vậy, không biết bao nhiêu lần tôi phải trải qua cảm giác thấp thỏm lo âu vì chờ đợi đối phương ở ngôi mộ này. Một tia suy nghĩ liền loé lên trong đầu.

Không biết bao nhiêu lần tôi có suy nghĩ muốn đi theo đối phương.

Suy nghĩ đó lởn vởn trong đầu tôi một lúc. Nhưng rồi tôi chưa bao giờ làm thật sự. Việc đi theo một người về tận nhà trong khi chỉ gặp nhau mỗi năm một ngày có vẻ không hay cho lắm.

Y hệt mấy người yêu đơn phương người ta rồi bám theo về tận nhà. Lại còn ở lỳ ở đó mà không xin phép bố mẹ, nhìn thế nào cũng giống mấy tên biến thái.

Với lại trước đây tôi chưa từng ngồi xe cộ từ lúc làm linh hồn bao giờ. Cho nên không dám chắc có thể ngồi được hay không, ngay cả lúc chạm vào đồ vật hay con người còn bị xuyên qua mà.

Dù rằng niềm hi vọng gặp lại đối phương gần như chẳng còn lại gì tựa như ngọn lửa sắp vụt tắt, dẫu vậy tôi vẫn ngồi đợi một cách bình thản.

Cho đến khi mùa Thanh minh kết thúc, không còn bất kì ai lui tới nghĩa địa này nữa.

Tôi vẫn nuôi hi vọng rằng đối phương sẽ đến thăm mình.

Tôi tự an ủi bản thân để tĩnh tâm lại. Khả năng cao là gia đình của Jam bận việc thế nên dù cảm thấy hơi thất vọng, tôi vẫn cố gắng trở về vị trí cũ nhanh nhất có thể. Sau khi chắc chắn đối phương thật sự sẽ không đến, tôi liền ra ngoài rong chơi đây đó rồi mãi gần tới mùa hè tôi mới trở về mộ một lần nữa.

Tôi ngồi đợi cậu ấy. Đó là cảm giác dài đằng đẵng đến mức tôi cũng không nhớ nổi giờ là ngày bao nhiêu hay thời gian đã trôi đến tận lúc nào.

Tôi đã rất cố gắng để quên đi thời gian dù số lượng người đến nghĩa địa lại không khác gì như muốn nhắc nhở. Thế nhưng tôi vẫn nuôi hi vọng như là giải pháp cuối cùng trong việc chờ đợi cậu ấy một cách nhẫn nại.

Mãi cho đến tháng 7 tôi liền quẳng cái niềm hi vọng ấy sang một bên.

...Năm thứ 2 tôi không gặp cậu ấy...

*

Chưa có một lần nào mà tôi cảm giác đây là việc làm tốn thời gian vô ích nhất trong cuộc đời.

Dù nó là việc để thời gian trôi qua một cách vô nghĩa, song tôi chẳng biết nên dành thời gian rảnh bao la đó để làm gì cả.

Tôi chưa từng thật sự có mối quan hệ nghiêm túc nào vì phải ra vào bệnh viện thường xuyên, muốn chạy nhảy nô đùa hay đi chơi khắp nơi với bạn bè cũng không được. Nó khiến tôi làm quen với việc sống một mình hơn là ở cùng người khác.

Nếu phải ở cùng ai đó thì chỉ là vì lợi ích hay tình thế bắt buộc mà thôi.

Cho nên dù còn là người hay đã chết cũng chỉ có Jam nhận ra được con người của tôi.

Đã nhiều lần tôi không ngăn nổi mà tự mắng mình là phiền nhiễu khi sống chết chờ đợi một người nào đó đến mức này. Tuy là vậy tôi vẫn thích cậu ấy vô cùng, đến mức chỉ cần nhìn đối phương hạnh phúc thôi là đủ.

Cuộc đời này tôi thật sự đã thất vọng rất nhiều lần.

Nhưng đây là lần đầu tiên tôi cảm giác không muốn thất vọng nhiều thế này.

*

Trước khi nhận ra thì đây đã là năm thứ 3 tôi vẫn đợi chờ Jam như vậy.

Thời gian trôi qua thật nhanh nhưng cũng thật lâu đối với cảm xúc của tôi. Tôi thở dài một hơi. Tuy cơ hội đối phương đến là rất khó nhưng trong thâm tâm tôi vẫn thầm hi vọng.

Cho đến một ngày khi đang nằm ngắm nhìn bầu trời, tôi nghe thấy một tiếng động lớn. Tôi liền bật người ngồi dậy.
Sau khi nghe thấy tiếng động rồi nhìn rõ ra chiếc xe quen thuộc để chắc chắn mình không nhìn lầm, niềm vui sướng lập tức len lỏi vào trong cảm xúc.

Bỗng nhiên thằng nhóc và bố bước xuống xe. Một thứ cảm xúc gì đó liền thay đổi. Dù đã 2 năm rồi không gặp nhưng đối phương lại lớn đến mức chính tôi cũng suýt không nhận ra.

Ngoài việc cảm xúc thay đổi, bầu không khí cũng thay đổi theo.

Không biết vì cái gì mà tôi cảm thấy ngượng nghịu một cách khó hiểu. Hình như bầu không khí giữa bố và Jam đã thay đổi. Nó thay đổi nhiều đến nỗi người ngoài như tôi cũng cảm giác không thích.
Bố cậu ấy cầm theo đồ đạc từ xe xuống. Những người họ hàng khác phụ sắp xếp đồ để chuẩn bị cúng bái.

Jam đứng ngay trước mộ. Tôi cố gắng kiềm nén cảm xúc vui mừng không để lộ ra ngoài mặt quá nhiều. Càng nhìn thẳng vào khuôn mặt của đối phương tôi càng không khỏi cảm thấy bất ngờ.

Cậu ấy lớn lên rất nhiều, gần như lột xác thành một con người khác.

"Xin lỗi vì 2 năm rồi em không đến được."

Cậu nhóc nói trước khi đặt túi đồ xuống bệ. Tôi không đáp lại lời xin lỗi đó, mắt nhìn chằm chằm túi đồ.

Trong túi đồ đó có chocolate và thịt xá xíu.

"Vẫn còn nhớ món khoái khẩu của anh hả?"

Tôi hỏi vu vơ, không chắc bản thân sẽ cần câu trả lời như thế nào. Thời gian trôi qua 2 năm, tôi không nghĩ đối phương sẽ còn nhớ món khoái khẩu của tôi.

"Phải nhớ chứ. Nếu đó là chuyện liên quan đến anh."

Giọng nói của đối phương nhẹ vô cùng, nhẹ đến nỗi tôi gần như là không nghe thấy. Đang định hỏi lại "cái gì cơ" thì Jam đã cắt ngang.

"Vì 2 năm trước em phải ôn bài để chuẩn bị cho kỳ thi. Năm ngoái thì em bị tai nạn nên không đến được."

Cậu nhóc nói trước khi nhìn vào mắt tôi.

"Rồi... không bị thương chỗ nào chứ?"

Tôi hỏi đối phương với sự lo lắng rồi đi một vòng kiểm tra.

Jam không đáp lại gì ngoài một cái gật đầu duy nhất dù trông có vẻ nó chẳng giống gật đầu cho lắm, nó giống như là cúi đầu thì hơn. Nhưng cũng có thể vì đối phương không muốn bố biết nên mới không thể hiện ra quá rõ ràng.

"Tai qua nạn khỏi rồi ạ."

Tôi thở phào nhẹ nhõm, lòng nghĩ đến việc xoa đầu đối phương như lúc trước nhưng có lẽ trông sẽ hơi buồn cười nếu phải với tay lên để xoa đầu người cao hơn tôi.

"Cơ mà có cãi nhau với bố không vậy?"

Jam im lặng một lúc trước khi thì thầm một từ "ừm" trong họng thay câu trả lời.

"Kể từ khi mẹ mất..."

Nói xong cậu nhóc im lặng một lúc lâu.

"Anh có từng nói chuyện với mẹ chưa?"

Tôi chớp mắt nhìn khuôn mặt của đối phương, không biết lý do gì mà lại nhắc đến chuyện này. Hơn nữa còn nói tỏ vẻ rất quan tâm vấn đề này nữa.

"Dù thế nào thì hãy trả lời em trong giấc mơ nhé."

Jam vừa nói vừa bật cười giống như là không cần câu trả lời nghiêm túc cho chuyện này. Có lẽ vì cậu ấy biết tôi cũng không thể nhìn thấy mẹ của mình nên không muốn tôi phải khó xử với việc trả lời.

"Cãi nhau với bố từ khi mẹ mất hả?"

Tôi hỏi lại. Có vẻ như đối phương không thật sự muốn hỏi tôi mà là cần nói ra câu nói đó trước để tôi biết thì đúng hơn. Thấy cậu nhóc gật đầu khiến tôi nhẹ nhõm vì mình đã hiểu đúng.

"Mau lại đây, chúng ta sắp đi rồi đó."

Bố của đối phương cắt ngang. Jam quay lại nhìn trước khi đáp lời.

"Vâng. Đợi con thắp nhang đã."

Cậu nhóc nói xong liền tiến về phía bệ đốt nhang. Ngay lúc đó Jam nói bằng giọng gấp gáp.

"Xin lỗi vì năm sau em không đến được."

Jam tranh thủ nói cho đến khi cắm xong nhang.

"Em phải chuẩn bị bài để ôn thi đại học."

"Không sao. Dù sao cũng cố gắng học nhé."

Tôi động viên đối phương dù bản thân chẳng có tí động lực nào. 3 năm liền chỉ được gặp nhau trong chưa đầy 30 phút, chưa kể sang năm sau lại không thể đến.
Ngồi nghĩ thử xem tại sao nó lại sầu khổ đến mức này.

Cậu nhóc chuẩn bị đi ra xe, thấy vậy tôi liền đi theo. Có vẻ đối phương hơi bất ngờ nhưng cũng không nói gì mãi cho đến khi ra tới xe. Tôi dừng bước chân rồi vẫy tay tạm biệt.

Ít ra nếu có thể tôi muốn được ở bên cậu ấy nhiều hơn thế này dù chỉ là 1 giây.

Tôi nhìn chiếc xe đó lăn bánh cho đến khi khuất khỏi tầm mắt trước khi cuốc bộ về lại mộ của mình rồi ngồi nghĩ xem ngày mai nên làm gì để chờ đợi cậu nhóc ấy.

Mà không hề biết rằng trăng đã bắt đầu lên.

🌈🌈🌈

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top