Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

(6)

6.

Một năm trôi qua làm tôi nhớ ra rằng nếu gặp lại nhau thì lúc đó Jam không còn là một đứa nhóc nữa.

Lần cuối cùng đến đối phương 17 tuổi. Không đến 1 năm.

Cho nên năm sau khi gặp lại thì sẽ là 19 tuổi.

Tôi nhịn không được mà thấy nhẹ nhõm hơn hẳn. Thời gian trôi nhanh thật sự. Biết nhau từ khi còn là một cậu bé, đến ngày đó thì đã là năm nhất đại học rồi.
Vào đại học rồi thì sẽ gặp được nhiều người hơn vì các mối quan hệ xã hội sẽ được mở rộng hơn trước. Nghĩ đến đây tôi thật sự muốn thời gian ngưng đọng mãi ở thời khắc lần đầu tiên tôi gặp cậu ấy.

Gặp nhiều người hơn sẽ khiến cơ hội gặp được người mình thích cao hơn.

Dù có lần tôi từng nghĩ mình không hi vọng gì cả ngoài việc nhìn thấy đối phương hạnh phúc là thật đi chăng nữa.
Nhưng đó chỉ là câu an ủi để tự đánh lừa bản thân mà thôi.

Nếu tôi vẫn còn sống cho đến lúc Jam lấy vợ rồi dắt con đến vái lạy, ngay cả tôi cũng không biết lúc đó mình có bình tĩnh rồi mỉm cười đón nhận hay không.

Hoặc có thể vẫn còn gặng cười nổi nhưng bên trong đầm đìa nước mắt cũng nên. Tôi cố gắng không nghĩ nhiều nhưng suy nghĩ đó cứ lởn vởn trong đầu tôi không thôi. Có thể vì làm một linh hồn quá rảnh rỗi nên mới có thời gian để nghĩ những chuyện không đâu.

Sau khi nghĩ đến mức đau cả đầu, tôi dùng hai tay ôm đầu rồi đứng lên. Tôi quyết định hôm nay sẽ ra ngoài chợ chơi để có thể gạt suy nghĩ trong đầu ra khỏi tâm trí.

Sau khi nhìn chán chê các món ăn, tôi chuyển sang nhìn mấy hàng đồ chơi. Có vẻ từ khi tôi chết đã có thêm nhiều món đồ chơi lạ mắt. Cho nên việc đi xem các cửa tiệm đồ chơi dường như thú vị hơn việc nhìn rau củ, trái cây đến mức ngán ngẩm là cái chắc.

Sau khi dạo quanh ngắm các cửa tiệm được một lúc, tôi để mắt thấy một quả trứng trông giống như là trứng khủng long. Với sự tò mò, tôi liền đưa tay ra cầm thử.

Trước khi sực nhớ ra rằng bản thân không thể chạm vào đồ vật...

Khực.

Tôi trợn tròn mắt nhìn quả trứng rơi khỏi tay rồi lăn long lóc trên mặt bàn. Nó chỉ là một khoảnh khắc chớp nhoáng song tôi cảm nhận được bàn tay mình thật sự có thể chạm vào quả trứng.

Thật ra những việc như thế này cũng thường xảy ra. Đôi khi tôi sẽ chạm vào được đồ vật trong vài giây. Tuy nhiên với một số thứ thì dù tôi có cố gắng nhấc nó lên cách mấy cũng không thể.

Tôi không chắc nguyên nhân của nó là gì. Là do cố ý nhấc lên cũng không phải. Lúc giành kẹo với bà bác tôi cố giật lại muốn chết thì nó lại xuyên qua lãng xẹt như thế. Nhưng với những đồ vật tôi không cố ý thì lại nhấc lên được ngang xương.

Tôi cố gắng nhấc quả trứng đó lên một lần nữa nhưng tay của bác bán hàng đã bắt lấy quả trứng xếp vào lại, miệng lẩm bẩm rủa thầm người nào đó lỡ đụng phải bàn làm rớt trứng.

Ánh mắt giết người của bác bán hàng khiến tôi không dám nhấc nó lên thêm lần nữa, cuối cùng đành cứ thế mà rời đi. Sau đó tôi liền quyết định nếu có thời gian rảnh sẽ thử nhấc mấy món đồ khác xem sao.

Đã lâu rồi tôi không đi lại ngôi chợ này bởi lẽ mất rất nhiều thời gian vì nó ở xa. Cho nên nếu thật sự rảnh hoặc không có gì làm thì tôi mới tới đây chơi.

Lúc tới thì dường như người tụ tập nhiều hơn mọi khi. Có thể là vì sắp đến mùa hè nên người đến đây đông hơn.

Tôi bước vào chợ, mắt không nhịn được mà ngó nghiêng đồ đạc của các cửa tiệm hai bên đường. Nhưng trong lúc đang xem đồ thì có người đâm phải nên tôi liền né người sang theo quán tính.

Dù tôi là linh hồn thật nhưng lúc đi ngược lại với người ta tôi cũng không tránh khỏi mà nép sang một bên, mặc kệ việc dù có đụng phải thì cũng không có vấn đề gì.

Đôi khi có thể là vì thói quen.

Gần đến tháng 4 tôi ra mộ ngồi đợi sẵn. Sau đó mấy ngày liền thấy chiếc xe màu trắng men theo con đường đá trờ tới.

Sau khi nhìn nhãn hiệu để chắn chắn đúng là chiếc xe đó, từ việc đang ngồi vắt vẻo trên nóc, tôi nhảy phóc xuống đứng trước cửa mộ.

Tôi ngóc đầu lên ngóng thật lâu nhưng lần này tôi không nhìn thấy bóng dáng đối phương bước xuống từ ghế phụ nữa dù rằng người lái đã mở cửa bước xuống xe từ lúc nào.

Thấy vậy tôi liền nhịn không được mà lo sợ trong lòng.

Tôi sợ 2 năm chờ đợi sẽ trở thành vô nghĩa như lúc ấy.

Đến khi nghe tiếng xe bị khoá, tim tôi sụp đổ hoàn toàn. Dù bề ngoài trông tôi vẫn bình thường, song bên trong lại bùng cháy như thể có lửa đốt.

Tôi... không muốn nói là sắp khóc rồi đâu.

Nhưng cảnh tượng một ông chú 44 tuổi ngồi khóc nhè vì một đứa con nít không đến thăm có lẽ không dễ coi cho lắm. Đến tôi còn không muốn nhìn mà.

Cho nên tôi tuyệt đối không được khóc. Sẽ không để ai nhìn thấy bộ dạng ông chú khóc nhè của mình đâu.

Nhưng ngay khi nhận ra người lái xe là ai, cảm xúc nóng bừng như có lửa đốt liền biến mất một cách nhanh chóng như thể đó chỉ là một câu chuyện tiếu lâm. Năm nay Jam đã lớn lắm rồi. Cao đến nỗi tôi gần như là phải ngước mặt lên để nói chuyện. Sau khi nhìn thấy chiều cao của cậu ấy tôi liền thầm cầu nguyện để người kia đừng phát triển thêm nữa. Bằng không tôi sẽ phải bắc ghế hoặc độn thêm gót để nói chuyện mất.

"Năm nay bố và những người họ hàng khác không đến cùng à?"

Tôi hỏi như để che giấu đi niềm vui sướng trong lòng, dù gần như là không thể che giấu đi chăng nữa.

"Bố và các chú bác tuổi đã cao. Năm nay hình như ai cũng bận việc nên cũng không muốn đến."

Jam nói trước khi đặt balô cạnh ngôi mộ kế bên rồi lấy đồ ra để cúng.

Tôi bước tới đứng bên cạnh người đang thắp nhang trước khi đặt một câu hỏi bằng chất giọng dịu dàng.

"Thế là họ bảo em đến thay...?"

"Không."

Jam đáp lời trong lúc cắm 3 cây nhang vào bát hương.

"Bố cũng không muốn cho em đi. Nhưng em cứ khăng khăng đòi đi bằng được vì em nói là muốn đến thắp nhang cho mẹ. Bố nói là nếu muốn đi thì thi được bằng lái rồi tự lái xe mà đi."

Tôi chớp mắt nhìn người đang đứng như trời trồng. Đem so sánh với nhau tôi càng thấy thương cảm cho sự thấp bé của bản thân.

"Giỏi thật nha. Tự lái xe đến luôn. Từ sau khi bố mẹ mất anh không dám lái xe nữa."

"Không đâu. Cũng phải tập lâu lắm mới lái được."

Jam bật cười với câu nói của tôi, sau đó cất đồ cúng vào lại túi rồi bưng khay và nhang lên để trước mộ của tôi.

"Nhưng không phải chỉ để thắp nhang cho mẹ thôi đâu. Em cố tình đến tìm anh."

"Tìm anh?"

"2 năm trước em đã hứa rằng em sẽ quay lại tìm không phải sao?"

Jam nói trong lúc lục tìm đồ trong balô. Tìm thấy xong cậu ấy liền lấy đồ ra đặt trên bệ.

"Đừng nói là anh quên rồi nhé."

"Không có."

Tôi vội phân trần ngay lập tức trước khi nghiêng đầu nhìn món đồ đặt trên bệ cúng với ánh mắt ngạc nhiên.

"Cacao và sandwich hả?"

Tôi hỏi trong lúc quơ tay nhấc thử món đồ đó, song nó cứ xuyên thẳng qua tay tôi. Thấy vậy tôi liền lùi lại để Jam thắp nhang.

Sau đó đồ liền xuất hiện trong tay tôi.
Tôi không nhịn nổi mà cảm thấy hiếu kì với đồ mà đối phương mang đến lần này. Bình thường Jam sẽ phải mang chocolate hay thịt thà đến chứ. Dù đây cũng được cho là chocolate và thịt đi chăng nữa thì nó vẫn hơi khác biệt so với những lần trước.

"Em định lần này đến trò chuyện với anh nên mang theo đồ dễ ăn, không biết anh có thích hay không nữa?"

Jam nói, chân vắt chéo ngồi xuống chỗ trống bên cạnh, tách biệt với khu mộ. Chỗ đó vừa hay là nơi ánh sáng không thể chiếu tới.

"Thích chứ. Chỉ cần em mang đến là anh vui rồi."

Tôi vội đáp lời. Thật ra tôi ăn gì cũng được cả. Thi thoảng đổi món cũng tốt vì mấy năm rồi tôi toàn ăn những món quen thuộc đến mức chán luôn.

"Nhưng chỗ này dơ lắm. Ngồi ở đây coi chừng dính quần áo hết."

"Không sao. Lát phủi đi là được mà."

Jam nói trong khi kéo balô lại gần.

"Tận 2 năm rồi em mới được nói chuyện với anh có một chút. Chưa kể năm sau em không đến được. Lần này em định trò chuyện với anh thật lâu. Anh sẽ không phải cô đơn nữa."

Nghe vậy tôi liền không nhịn nổi mà cảm thấy vui trong lòng, song cố kiềm chế niềm vui đó lại. Dù là có để lộ ra nụ cười cũng kệ.

Tôi ngồi thụp xuống bên cạnh đối phương, một tay cầm theo ly cacao và sandwich.

"Sao hả? Có chuyện gì muốn kể không?"

Tôi hỏi đối phương trong lúc cắn một miếng sandwich rồi uống một ngụm nước.

"Chuyện là em có người thích rồi."

Phụt!

"Khục khục!"

Tôi ho lấy ho để một cách đau đớn đến mức chảy cả nước mắt, mặt thì đỏ au. Jam thấy tôi ho như vậy liền tỏ vẻ tội nghiệp như thể muốn vỗ lưng cho.

Điên thật! Đây chính là câu nói tôi không muốn nghe nhất trên đời.

"Vậy... vậy sao? ...Ai thế?"

Tôi giả vờ mạnh mẽ trong khi tay chân đang run lẩy bẩy, sau đó hỏi ngược lại đối phương. Cũng may là tôi ho đến chảy nước mắt, nếu không lệ tuôn rơi đúng nghĩa luôn.

"Bạn cùng khóa gặp lúc phỏng vấn thôi."

Jam nói bằng giọng bình thản như thể đang nói chuyện trời, đất, không khí. Trái ngược với cảm xúc của tôi, trong lòng bây giờ như đang có bão tố.

Tôi ép chặt lồng ngực, tự nhủ mình phải bình tĩnh dù hai tay run bần bật như thể bị ma nhập dẫu tôi đã là ma sẵn đi nữa.

"Vậy... cô ấy là người như thế nào?"

"Kiểu dễ thương. Cô ấy là người rất năng động và hoạt náo."

"Thì là... bình thường... em thích tuýp người như vậy hả?"

Tôi hỏi lại cậu ấy, cố dặn lòng phải thật tĩnh tâm. Không biết tôi nên cảm thấy thế nào trước tiên đây? Bất ngờ hay chợt òa khóc? Tất cả gần như ùa ra cùng một lúc.

"Vâng."

Jam đáp trước khi ngừng lại một lát rồi nói tiếp.

"Nhưng để nói thì cũng khó nói lắm. Em không có mẫu người trong mộng nên người trong mộng và người em thích chính là một."

Với sự hỗn loạn trong tâm trí, tôi đành im lặng. Tính cách của người mà Jam thích hoàn toàn trái ngược với tính cách của tôi. Tôi không phải là người năng động, không phải người hoạt náo hay thích giao tiếp với người khác như vậy.

Nói đến đây cảm giác khó chịu bỗng lớn dần trong lòng, như thể bị tát rồi hắt cho một gáo nước lạnh.

Tôi nhấp một ngụm cacao rồi gặm thêm một miếng sandwich, không hé môi nửa lời ngoài việc im lặng ngồi nghe Jam kể chuyện. Sau đó cậu ấy kể với tôi về chuyện học hành thi cử và những chuyện linh tinh khác mà tôi có cái hiểu cái không vì còn bận suy nghĩ về những điều vừa nghe.

Nào là chuyện bố không muốn cậu ấy đi Thanh minh, nào là chuyện Jam có người thầm thích.

"Nhắc mới nhớ, sao em lại cãi nhau với bố?"

Tôi hỏi khi nhớ đến chuyện này.

"Sau ngày mẹ mất, bố trở nên vô cùng nghiêm khắc với em..."

Jam nói sau khi nghĩ một lúc lâu.

"Nào là ép em thi vào khoa mà bố muốn, rồi nhiều thứ khác nữa. Nó hơi không thoải mái. Nói qua nói lại em chịu không nổi nên đã cãi nhau với bố rồi từ đó không còn nói chuyện với nhau nữa."

Tôi gật đầu ra vẻ thấu hiểu. Nếu tôi không từng chứng kiến cảnh bố Jam xoa đầu cậu vài năm trước, có lẽ tôi đã nghĩ rằng bố của cậu ấy là một người rất nhẫn tâm.

"Chắc em phải qua vái lạy mẹ đây."

Jam nói, giơ đồng hồ đeo tay lên nhìn rồi đứng dậy khoác balô lên vai.

"Vậy em đi trước nhé. Năm sau lại gặp."

"Đi đường an toàn nhé."

Tôi chúc, đoạn vẫy tay chào tạm biệt đối phương. Tuy nhiên tự dưng nhớ ra một chuyện nên nhanh chóng giữ tay người đối diện lại.

Và rồi nó xuyên qua tay tôi.

Jam dừng chân với hành động của tôi trước khi đứng lại tỏ ý muốn chờ xem tôi nói gì.

"Năm sau... vẫn đến đúng không...?"

Tôi hỏi đối phương bằng giọng vô cùng nhỏ.

Dù tôi không biết bây giờ mình có vẻ mặt như thế nào nhưng cá chắc là rất tệ.

"Chắc chắn rồi."

Jam nói trước khi xoa đầu tôi như muốn vỗ về, song cậu ấy ngừng lại khi chợt nhớ ra điều gì đó nên vội rút tay về.

"Xin lỗi đã lỡ xoa đầu. Nhưng em sẽ không bao giờ bỏ anh một mình đâu. Vậy cho nên đừng khóc nhé."

Tôi mà khóc ư...

Làm gì có.

"Vậy... nếu có quen với cô ấy thì năm sau chụp hình đưa anh xem với nhé."

Tôi miễn cưỡng nói dẫu cổ họng khô khốc như thể bị tắc nghẽn.

Không biết tôi đã làm cách nào để có thể nói ra được câu đó.

Nhưng đồng thời nó cũng là câu nói miễn cưỡng và khó khăn nhất trong cuộc đời này.

Càng nói mắt tôi lại càng rưng rưng. Tôi cố kiềm nén cảm xúc lâu ơi là lâu, đến lúc đối phương chuẩn bị đi thì lại bùng phát.

"Rồi, không có khóc."

Jam nói khi cúi thấp người xuống ôm tôi vào lòng. Nó hẳn phải là cái ôm lạnh lẽo vì tôi chẳng thể cảm nhận được thân nhiệt của đối phương. Tuy nhiên, có thể là do tự tưởng tượng mà tôi cảm giác nó vô cùng ấm ấp.

"Năm sau em sẽ tới tìm anh."

Tôi cúi đầu không nói gì, cũng chẳng nghĩ sẽ giải thích hiểu lầm lúc tiễn đối phương ra xe.

Mãi cho đến khi chiếc xe ấy khuất dạng.
Tôi mới nhận ra rằng hai bên má đã ướt đẫm bởi nước mắt.

🌈🌈🌈

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top