Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

(9)

9.

Tôi, người đang chờ nghe câu trả lời của cậu ấy liền cảm thấy không biết làm gì nữa sau khi nghe được câu nói vượt quá sự mong đợi.

Sau đó bầu không khí trong phòng liền rơi vào tĩnh lặng một lúc lâu. Trong lòng tôi thầm trả lời đối phương cả triệu lần là "đi". Nhưng ngay lúc ấy một thứ cảm xúc nào đó nói với tôi rằng làm như thế là không đúng.

Tại sao đang yên đang lành Jam lại rủ tôi đi...?

Tôi không thể nghĩ ra lý do nào khác ngoài việc tội nghiệp.

"Thì là... qua ngày nói dối 6 ngày rồi đó."

Khi không biết phải nói gì, tôi đành phải kiếm gì đó nói để che lấp đi tâm trạng lúc này, cũng cho cậu ấy cơ hội để thay đổi điều vừa nói ra ban nãy.

Không phải là tôi không muốn đi.

Nhưng tôi không muốn có được niềm hi vọng trong khi thật sự nó không có.

"Em không nói đùa."

Jam nhìn tôi bằng ánh mắt nghiêm túc đến nỗi tôi bắt đầu không biết phải làm sao nữa.

Tôi bóp chặt tay mình, không biết tại sao bản thân lại cảm thấy hồi hộp trong khi câu nói đó chính là điều tôi muốn nghe và muốn xin nhất.

"Tại sao em lại muốn đưa anh đi...?"

"Kể từ giờ có lẽ em sẽ không thể đến đây được nữa."

Jam nói, thôi không nhìn tôi nữa mà cầm nĩa ghim thức ăn trong đĩa đưa lên nhai.

"Bởi vì trong dòng họ đã quyết định sẽ bốc mộ cho mẹ rồi đem đi hoả táng."

Tôi ngẩn người ra một lúc lâu.

Nghĩa là nếu tôi từ chối thì sẽ không thể gặp Jam nữa. Cho nên việc chờ đợi ở đây sẽ trở nên vô nghĩa. Đồng nghĩa với việc tôi sẽ quay trở lại cuộc sống trước khi tôi gặp cậu ấy.

Trong vô vàn cảm xúc, tôi không thể chối bỏ rằng tôi luôn tha thiết muốn đi cùng cậu ấy. Nhưng đồng thời sâu trong lòng tôi cũng lo sợ một điều.

Tôi sợ rằng... tôi phải đối diện với sự thật mỗi ngày.

Lúc còn ở nghĩa địa, tôi không hề có cảm giác sợ phải đối mặt với sự thật đến thế. Vì nó chỉ diễn ra trong một ngày vào mỗi năm, chỉ là một khoảng thời gian ngắn ngủi chưa đến 1 tiếng đồng hồ.

Cho dù đau đớn, cho dù biết rõ sự thật ra sao, tôi vẫn giả vờ che đậy cảm xúc của bản thân, không để ý đến sự thật mà chỉ cần nhìn cậu ấy hạnh phúc thôi, tôi cũng đã thấy mãn nguyện.

Nhưng nếu tôi đến ở cùng mà Jam kết hôn thì tức là tôi phải chứng kiến cảnh ấy mỗi ngày.

Tôi cảm giác mình đang đứng giữa ranh giới lựa chọn khó khăn nhất trong cuộc đời. Không khác với việc đứng giữa thành cầu nơi thung lũng sắp sụp là bao. Sau đó phải chọn giữa việc quay đầu lại hay đi tiếp.

Chính Jam cũng cảm nhận được rằng tôi không thể đưa ra quyết định. Cho nên để cắt ngang, cậu ấy đành lên tiếng.

"Khoảng 2-3 tuần nữa em sẽ tới đây."

Cậu ấy nói bằng giọng bình thản trong khi vẫn tiếp tục ăn thức ăn trong đĩa như thể đang nói về chuyện trời trăng mây gió.

"Đến lúc đó em sẽ để thời gian cho anh quyết định."

Tôi thở phào nhẹ nhõm khi biết mình vẫn còn 2 tuần nữa để suy nghĩ trước khi hỏi đến điều mình đang thắc mắc.

"Thế... bố em không nói gì à?"

Tôi hỏi với giọng không chắc chắn lắm. Nếu bố biết Jam là người rủ ma về nhà ở thì đảm bảo chuyện sẽ không kết thúc đơn giản vậy đâu.

"Không sao đâu. Hiện tại em không còn ở chung với bố nữa."

Đối phương nói trước khi ngừng một lát.

"Từ khi vào đại học em đã chuyển ra căn hộ ở rồi. Còn bố cũng không có thời gian rảnh để quan tâm chuyện của em vì còn phải lo chuyện công ty."

"Ở một mình hả...?"

"Vâng. Bình thường em không thích cho ai ở chung. Phức tạp lắm."

Nghe câu khẳng định như vậy tôi liền cảm thấy nhẹ lòng hơn một chút. Nếu có người khác ở cùng, mất công tôi phải ngồi hỏi tiếp xem người đó có sợ ma hay không nữa.

Sau đó Jam gợi thêm nhiều chuyện để nói. Nào là chuyện học hành, nào là chuyện cuộc sống hằng ngày.

Trong lúc nghe đối phương say sưa kể chuyện, tôi liền nhận ra một điều rằng Jam kể gần như tất cả mọi chuyện cho tôi nghe ngoại trừ một chuyện duy nhất dù đó là chuyện gần gũi nhất.

"Còn bạn bè thì sao?"

Tôi hỏi cùng với sự thắc mắc. Những năm qua Jam kể chuyện, chưa bao giờ cậu ấy kể về chuyện bạn bè cho tôi nghe. Đó là chuyện vô cùng lạ lùng.

Jam lập tức ngừng ngay việc ăn. Trong một khắc tôi cảm nhận được người cậu ấy cứng lại. Vì bất ngờ hay ngạc nhiên thì cũng kệ đi. Chắc là cậu ấy không ngờ đến tôi sẽ hỏi tới chuyện này.

"Bình thường em không có người bạn nào là đặc biệt thân thiết cả. Nếu có thì chỉ có hồi học cấp 3 thôi."

Cậu ấy nói bằng giọng bình thản nhưng câu trả lời đó lại càng khiến tôi thêm phần nghi ngờ.

"Tại sao chứ? Có lý do gì không...?"

Tôi hơi có cảm giác lạ lùng một chút. Vì tính cách của Jam không có vẻ gì là tệ đến nỗi không có nổi một người bạn ở đại học. Cho nên chắc chắn phải có lý do gì đó.

Jam tỏ vẻ không muốn trả lời câu hỏi ban nãy lắm. Đến cả tôi cũng có thể cảm giác được. Trong lúc định bụng sẽ chuyển chủ đề, đối phương đã lên tiếng trước.

"Những người đó đến vì muốn lợi dụng em nên em không muốn thân thiết với ai."

Tôi gật đầu thấu hiểu, tay bắt đầu gắp thức ăn cho vào miệng. Dù vẫn còn nhiều thắc mắc với lời nói của đối phương nhưng nếu cậu ấy đã không muốn kể thì tôi cũng không nài nỉ làm gì.

"Em có chán không khi anh không có chuyện gì để kể cho nghe?"

Suốt thời gian qua tôi chỉ toàn nghe cậu ấy nói vì chuyện mỗi ngày, mỗi tháng, mỗi năm của tôi đều không có gì đáng hồi hộp hay khác biệt. Nếu có kể thì cũng là chuyện lúc tôi còn sống, mà những chuyện đó chính tôi cũng quên gần hết rồi.

"Không đâu ạ. Em mới là người chỉ toàn nói. Chắc là anh chán lắm."

Tôi lắc đầu phủ nhận câu nói đó. Tôi chưa bao giờ chán những câu chuyện mà cậu ấy kể. Vì nó khiến tôi nhớ về quá khứ.

Sau khi đánh chén no nê, Jam lái xe đưa tôi về. Suốt dọc đường về trên xe, tôi nhịn không nổi mà ngó đông ngó tây ra bên ngoài.

Tôi nhìn ngắm cảnh vật ngoài đường với cảm giác lạ mắt. Có thể là vì tôi chưa nhìn thấy những tòa nhà hay cao ốc như thế này đã lâu rồi.

"P'Film có vẻ là người suy nghĩ nhiều hơn em tưởng nhỉ?"

Trong lúc lái xe, Jam lên tiếng một cách không đầu không đuôi. Tôi di chuyển ánh nhìn từ cảnh vật bên ngoài sang gương mặt của đối phương với sự khó hiểu.

Tôi từng nói cho cậu ấy nghe tôi là người nghĩ nhiều à...?

Sau khi cố gắng lục lọi tất cả những câu mình đã nói, tôi không tài nào nhớ nổi mình đã nói lúc nào. Thật ra tôi còn gần như chẳng bao giờ nhắc đến chuyện của mình nữa cơ.

"Anh từng nói cho em nghe hả...?"

Nỗi nghi hoặc trong lòng khiến tôi buột miệng hỏi lại cậu ấy như thế.

"Không có. Mà là dáng vẻ của anh nói như vậy."

Tôi lại càng điên cuồng muốn biết mình đã làm ra dáng vẻ như thế nào.

Bình thường tôi không phải kiểu người nghĩ gì thì sẽ thể hiện hết ra khuôn mặt. Đôi khi người khác còn không biết là tôi đang nghĩ gì.

Nhưng lạ ở chỗ Jam là người đầu tiên bắt được tôi, dù là bằng cách gì đi nữa.

Xe lăn bánh tới nghĩa địa. Đối phương cho xe dừng lại rồi bước xuống mở cửa cho tôi. Thật ra tôi rất muốn nói là tôi có thể đi xuyên qua cánh cửa. Nhưng mà kệ đi. Có khi cậu ấy muốn đối xử với tôi như với những người khác thì sao.

Trước khi chia tay, Jam quay lại nhắc tôi một lần nữa.

"2 tuần nữa em sẽ đợi nghe câu trả lời nhé."

"Anh nhớ rồi mà. Không quên đâu."

Tôi đáp lời trong khi nhịn không nổi mà cảm thấy giật mình với câu nói đó. Nó đồng nghĩa với việc tôi phải suy nghĩ cho kĩ nên làm gì tiếp theo giữa việc mãi mãi không được gặp cậu ấy nữa hay là lựa chọn bước tiếp rồi có thể phải đối diện với nỗi đau đớn, thất vọng còn hơn thế.
Trong khi tôi đang chuẩn bị nói lời từ biệt đối phương, Jam chào tạm biệt tôi bằng một câu khiến tôi chỉ biết sững người không nhúc nhích nổi như bị bỏ bùa.

"P'Film nói dối không giỏi tí nào."

Dù câu nói ấy có vẻ giống như là đang nói vu vơ thật đó.

Nhưng nó đúng là trùng hợp một cách kỳ lạ.

...Bởi vì lúc này đây tôi cũng vừa mới nói dối cậu ấy...

🌈🌈🌈

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top