Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Film không có bị ngốc nên nói rằng.

"Tôi mua cho cậu cả giường lẫn ghế rồi. Là cậu tự ý mang đi, cho nên vị trí của cậu là ở chỗ này cơ. Không có tư cách nằm trên giường đâu"

Film vừa nói vừa giậm giậm chân ám thị khiến Jam ủy khuất không chịu nổi. Chẳng hiểu sao, anh thấy có chút buồn cười nhưng vẫn không thể hiện trên gương mặt. Phải đồng ý rằng, đêm động phòng nhưng cái phòng lại chẳng hề động chính là một tình cảnh không ai mong muốn.

"Sao anh có thể để chồng mình ngủ dưới đất chứ? Không thích, không muốn. Tôi thích đỏ hoa hồng, thích ngủ chung với Film"

Xem Jam ủy khuất bĩu môi đòi hỏi kìa, trông có giống con nít ba tuổi không? Nhưng Film chẳng động lòng đâu. Bởi dân gian có câu “Người không vì mình, trời tru đất diệt”. Anh muốn toàn mạng an ổn ngủ, còn hơn nửa đêm bị con sư tử cạnh bên xâu xé đến xương cũng nào muốn nhả ra.

Cái gì mà chưa lần thực chiến, còn đêm đầu tiên? Dù kỹ thuật Jam tệ hay giỏi thì sau bao nhiêu năm giữ trinh tiết, đến thời kỳ được bùng phát rồi thì có mười Film Thanapat vẫn phải liệt giường thôi. Anh là đang suy nghĩ cho đại cuộc, cho trái đào chưa bị hái, cho cái eo của người tuổi đã sắp 30.

"1"

Film gằn giọng đếm làm Jam hơi khó hiểu mà tròn mắt nhìn.

"2"

Giờ thì Jam hiểu rồi. Film đang cho cậu thời gian co giò chạy nên nhanh phản ứng, phóng lẹ xuống giường, đứng ngay ngắn, tay còn đưa lên trán như đang chào cấp cao trong quân đội. Nhưng nghĩ lại cũng đúng, anh của bây giờ đã thuộc dạng cậu phải đội lên đầu, nên nghiêm chỉnh chấp hành mệnh lệnh cũng đâu có lạ. Lệnh của vợ là thứ không thể cãi, cũng chẳng thể xem là sai. Đặc biệt đối tượng trên còn là Film nên Jam quyết định thê nô hay thiếu liêm sỉ vẫn được. Bởi ngoài trừ những thứ đó, chỉ có anh mới là thứ ăn được, thành ra cậu sẽ chọn món có thể măm măm cho đêm lẫn ngày.

Film cười khinh một cái, đi lại giường ngồi xuống rồi nói.

"Tắm đi rồi còn nghỉ ngơi"

Dứt câu cũng mặc kệ Jam mà ngả lưng xuống giường để đi ngủ trước. Cậu có không cam tâm nhưng đâu còn cách nào khác, đành đi tắm rồi bắt đầu soạn chỗ ngủ. Cái này cũng giống như tự mình hại mình, bởi có giường có ghế lại chê, làm bây giờ phải xuống gạch nằm.

"Film à, trời lạnh lắm. Film nỡ sao Film?"

Jam ôm cái chăn dày trải xuống nền rồi nhưng vẫn thấy đau lòng, buồn bã hỏi Film. Anh xoay người, để mặt đối diện với cậu và nói.

"Là do cậu tự chuốc lấy"

Xong Film cũng tắt đèn khiến căn phòng chỉ còn lại ánh sáng lờ mờ hơi ngả vàng. Jam soạn xong chỗ ngủ, nằm xuống đắp chăn rồi thấy cũng lạ. Sao những người trước đây tự nguyện dâng hiến mà bản thân cậu nào muốn ngủ cùng. Trái lại, ngay đêm động phòng còn chạy đi lo công chuyện. Vậy mà lần này lại hoàn toàn khác, chẳng được ngủ cùng đối phương liền ủy khuất nghẹn ngào.

Cảm giác này là đâu chứ? Hồi lúc trước, khi đồng ý với Film điều kiện này, Jam không nghĩ sẽ khó khăn như thế. Phải chăng do yêu nhau nên những vấn đề như dục vọng cũng là một thứ để thể hiện cùng biểu đạt, làm cho cậu ở cạnh anh liền nhịn không nổi mà muốn làm chuyện người lớn? Nói chung là khó nghĩ cùng nghẹn ứ trong lòng nên Jam đành ngủ để tìm quên. Nhưng giữa đêm hình như Film gặp ác mộng, khiến cậu cũng thức giấc theo đó.

"Film, anh làm sao vậy?"

Jam lo lắng, nhanh ngồi lên giường để hỏi han. Film không thức tỉnh, chỉ quơ loạn tay chân, miệng còn liên tục nói gì đó. Cậu đưa mặt cận kề muốn lay anh tỉnh đã bị anh vô thức đánh trúng, làm đau đến chảy cả nước mắt. Nhưng người đã gây ra thương tích vẫn còn trong cơn hoảng loạn và mê man, tiếp diễn được một chút cũng từ từ dịu lại và thiếp đi lần nữa. Trong suốt quá trình ấy, Film vẫn chưa từng mở mắt. Có lẽ anh còn không biết mình đã đánh trúng Jam. Do cơn ác mộng chẳng lớn lao đến mức buộc anh bừng tỉnh, nhưng trong cơn ngủ say vẫn bị ảnh hưởng nên mới có tình huống này.

Jam bắt đầu thắc mắc, rốt cuộc là chuyện gì có thể làm anh hoảng loạn như thế? Có điều, lúc này chẳng phải thời khắc phải nghĩ ngợi lung tung. Cậu nên đi xem vết thương thế nào, tại anh đụng trúng mắt nên vừa đau vừa xốn khó tả.

Sáng ra, Film dửng dưng như chẳng có việc gì, do anh mơ thấy cái gì cũng quên mất. Nhưng nhìn mắt của Jam có quầng thâm, còn hơi sưng lên thì khó hiểu hỏi.

"Đêm qua cậu bận múa lửa à? Làm cái gì mà để mắt bị như thế? Còn thâm nữa, bộ không ngủ sao?"

Jam sao có thể nói là bị Film đánh. Lỡ như anh thẹn quá hóa giận càng khó đỡ hơn nên chỉ nói mình sơ ý đụng trúng cạnh tủ. Anh quả thực hoài nghi nguyên nhân lắm nhưng mỏi mệt cùng áp lực gần đây khá nhiều nên ngủ say như chết. Giờ cậu tường thuật ra sao thì nghe theo, chứ nào biết gì mà phản biện.

"Lớn rồi chứ còn nhỏ đâu, sao đi đứng không cẩn thận vậy hả? Lỡ như rớt luôn con mắt ra ngoài thì sao?"

Jam chỉ đành đơn giản nhận sai và nói sẽ cẩn thận hơn, còn trong tâm lại thấy nếu có rơi mắt ra ngoài vì Film cũng đáng. Chưa kể, giọng điệu của anh nghe có chút gay gắt nhưng rõ là có quan tâm nên cậu rất ấm lòng. Thử hỏi, sao trên đời lại có một người nguyện u mê sâu đậm một người như thế?

Film thay quần áo xong thì cùng Jam xuống lầu ăn sáng, sau đó là đi nhận chức. Cậu sợ một lúc gánh quá nhiều nơi sẽ khiến anh mệt mỏi lẫn áp lực nên trước tiên sẽ cho anh lãnh đạo J.5. Chờ đến khi nào quen, cỡ khoảng một tuần thì sẽ tiếp tục công khai chức vụ chủ tịch của đối phương đến J.6, J.7 lẫn phòng tranh các loại.

Film thấy thế này cũng hay, một lúc gánh quá nhiều lĩnh vực thì đâu có ổn. Cứ cho quen việc với một chỗ, sau đó tiếp nhận thêm nơi mới cũng chưa muộn.

"Nói nghe này, cậu không được cho họ biết chúng ta có quan hệ gì đó"

Trên xe, Film bắt đầu căn dặn Jam. Anh muốn nhân viên kính nể mình thông qua sức lực gồng gánh tập đoàn chứ chẳng phải là vì danh phận vợ của chủ tịch Rachata, xong sau lưng thì mắng là dựa hơi.

"Nhưng nó sẽ có lợi cho anh mà"

"Bất lợi thì có, nói chung là phải nghe lời tôi"

Jam gật gật đầu, cậu đâu dám cãi lời anh bởi đây là lệnh cấp trên mà.

Lái thêm được một đoạn, Jam dừng xe rồi vào cửa hàng hoa, mua cho Film một bó hồng 999 đóa để tặng. Cậu không muốn bị anh hiểu lầm rằng, sau khi lấy được về liền hết hứng thú, không còn yêu thương hoặc cưng sủng như xưa. Vậy nên mỗi ngày, Jam đều tặng hoa, đưa đồ ăn, nói năng ngọt ngào vẫn diễn ra như xưa.

Film cầm bó hoa lớn cùng đắt tiền trên tay liền có chút kinh ngạc.

"Đắt lắm đó, mua làm gì?"

Dù Jam có không mua hoa, quà, bánh, thì Film cũng chẳng nghĩ theo chiều hướng đó. Bởi cả hai nói sao đi nữa cũng là vợ chồng rồi. Mấy cái lãng mạn, tiểu tiết này vốn đâu cần quá thường xuyên. Thiết thực chứng minh bằng hành động khác vẫn hay hơn.

"Tôi muốn nói cho anh biết, có được anh rồi tôi sẽ càng yêu thương anh hơn. Chứ không phải dạng chẳng màng đến nữa. Đúng, tôi là một tổng tài đào hoa, nhưng anh là người tôi để trong tim, là thật sự thương yêu mà lấy về"

Film thấy bản thân lỡ dại rồi, đi hỏi làm chi cho đối phương bắt đầu sến súa ảm đạm.

"Ngay phút đầu, đúng là tôi vì hứng thú mà theo đuổi anh. Nhưng thời điểm chọn kết hôn là quyết định chín chắn nhất đời tôi. Anh, Film Thanapat, người tôi sẽ bảo vệ cả đời. Anh chẳng phải là món đồ chơi mới, cầm được trong tay liền hết thích"

"Rồi hiểu hiểu hiểu. Lái xe lái xe đi"

Cậu muốn tỏ ý yêu thương Film thì chỉ có nhiều hơn chứ không có ít đi sau khi về chung một nhà. Thế mà Jam lại vòng vo cả buổi.

Jam giới thiệu Film sẽ đảm nhiệm chức chủ tịch xong thì vội rời đi. Anh cũng hứa với mọi người sẽ chèo chống J.5 thật tốt. Bản thân biết đây là nhiệm vụ nặng nề nên cảm thấy tim đập nhanh và hơi khó thở. Nhưng anh tự trấn an mình sẽ làm tốt, không để đối phương coi thường và thất vọng.

Jam có lo nên về lại trụ sở chính cũng chẳng mấy an tâm. Người trợ lý đi theo sau lưng, đọc lên những lịch trình hôm nay của cậu xong thì hỏi.

"Chủ tịch, sao ngài không gỡ kính mắt ra?"

Từ lúc vào J.5 cho đến khi về lại tập đoàn lớn, Jam đều đeo kính đen. Do mắt bị sưng, còn hơi bầm, nếu để người ngoài nhìn thấy thì xấu hổ biết bao?

"Cậu quản được à? Mau hủy hết lịch hẹn gặp mặt hôm nay đi, ngày mai tính tiếp"

Jam không thể mang một bên mắt như vậy đi gặp khách hàng quan trọng. Chỉ mong hôm nay chăm chỉ bôi thuốc, sáng ra đỡ hơn một chút mới tính tiếp chuyện khác.

"Nhưng mà..."

"Nhưng mà cái gì? Mau ra ngoài đi"

Jam hôm nay không có tâm trạng tốt do hồi qua phải ngủ riêng còn bị đánh. Sáng ra thì lo lắng cho Film đang lạ nước lạ cái, xử đống văn kiện chất cao hơn đầu kia.

"Được rồi, nếu cần tôi giúp gì thì cứ gọi"

Trợ lý cũng cúi đầu quay đi, Jam chợt nghĩ ra gì đó nên bảo.

"Mua cho tôi loại thuốc tiêu sưng tốt nhất"

Trợ lý nghe xong liền thấy, có lẽ mua cho người mà Jam mới làm lễ rước về nhà hôm qua rồi. Y quay lại nói.

"Dạ vâng, tôi biết rồi thưa chủ tịch. Nhưng...nhưng hai người đều là nam, nếu được nên nhẹ với phu nhân một chút"

Trợ lý này là cánh tay đắc lực của Jam, chuyện gì cũng biết và cho ý kiến. Những món quà cậu từng tặng Film đều do đối phương gợi ý mà thành nên hôm nay, mở miệng nói mấy lời này cũng không lạ.

"Ai nói cậu mua cho anh ấy? Là mua cho tôi đó"

Jam thấy dù sao người trợ lý này cái gì cũng biết nên gỡ hẳn mắt kính xuống cho đối phương nhìn.

"A? Chủ tịch, ngài bị làm sao thế? Phu nhân quả thực là bạo lực nha"

Trợ lý như không tin được vào mắt mình, nhanh chạy đến gần Jam rồi nhìn cho kỹ vết thương. Miệng liên tục tặc lưỡi, cảm thán quá trình đêm động phòng của hai người quá dữ dội. Chẳng rõ làm cái kiểu hay loại tư thế nào mà đến mắt cậu cũng bị thương.

"Càng nhắc tôi càng tức, cậu biết không? Phải chi ăn được anh ấy mà bị sưng mắt cũng chẳng nói làm gì. Đằng này, nào có đụng chạm hay xơ múi được gì, vậy mà chịu cảnh này này"

Đúng thực nhắc lại chỉ khiến Jam ấm ức nói không thành lời. Cả đêm, Film ngủ ngon giấc rồi, còn cậu thì thức giấc liền khó ngủ lại, vừa trải qua niềm vui khi lấy được anh, vừa đón nhận cơn đau từ mí mắt sưng phù. Phải nói là đáng thương lắm.

Trợ lý thấy vừa buồn cười vừa tội nghiệp nên khuyên vài câu rồi nhanh đi mua thuốc. Jam ngồi nghĩ gì đó, sau đó liên hệ với phòng an ninh của J.5, kêu họ tìm cách truyền đường link camera trong phòng chủ tịch sang cho cậu. Chỉ có như thế, cậu mới được ngắm đối phương 24/24, có động lực làm việc cũng như an tâm hơn.

Buổi trưa, Jam không sang tìm Film được. Chẳng phải do bận mà là vì anh không cho phép. Nỗi nhớ nhung đã dâng lên rất nhiều phần, còn khiến cậu muốn chỉnh đồng hồ điểm ngay 18h chiều tức khắc để có thể nhanh chóng về nhà gặp được người thương.

Jam về sớm hơn dự kiến một chút, do đi ngang qua cửa hàng ô tô lựa cho Film một chiếc. Cậu thấy anh sẽ chẳng đồng ý để cậu đưa rước nên tặng món quà này coi như vẹn cả đôi đường. Cầm chìa khóa xe trong tay, bản thân luôn mong đối phương sẽ thích.

"Sao lại không thể liên lạc nhỉ?"

Jam thắc mắc nhìn vào điện thoại vì đang gọi cho Film, nhưng giọng tổng đài cứ vang. Linh cảm như mách bảo có chuyện không hay diễn ra nên đã thử gọi đến phòng bảo vệ của J.5.

"Tôi, Jam Rachata đây"

"À dạ, chủ tịch, không biết có chuyện gì mà ngài phải cất công gọi cho chúng tôi?"

Bác bảo vệ thấy đây đúng chuyện lạ, sao chủ tịch Rachata lại có thể gọi cho ông? Nhưng chẳng phải đã diễn ra rồi sao? Giọng của Jam cũng rất đặc biệt, đâu thể nhầm lẫn với ai.

"Chủ tịch Thanapat về nhà chưa?"

"Chủ tịch Thanapat sao? Về rồi ạ"

"Chắc chứ?"

Nếu Film bận mà không nghe máy thì còn hiểu được nhưng đã về rồi thì tại sao chẳng bắt điện thoại?

"Dạ chắc, tôi còn hỏi ngài ấy sao không đi xe nữa mà"

Bác bảo vệ thấy đến cả trưởng phòng còn đi xe hơi, Film thân là chủ tịch thì tại sao lại bắt taxi nên nhớ rất rõ, thậm chí thời khắc anh ra khỏi cổng là mấy giờ, mấy phút, mấy giây vẫn biết.

"Thế đi đâu được? Tiệm bánh sao? Hay về nhà?"

Jam không dư hơi chạy vòng vòng trong thành phố nên sau đó đã gọi cho tiệm bánh lẫn nhà mới nhưng đều nhận được câu trả lời giống nhau rằng Film chẳng có đến đây.

Lòng Jam đã nóng như có lửa, lo lắng còn hơn cả phút đầu. Trong lúc còn đang phân vân chưa rõ đối phương sẽ đi về đâu thì Jam đã nhận được điện thoại. Nhìn dãy số lạ, mày cậu càng chau chặt nhưng nhanh bắt.

"Alo?"

"Xin chào chủ tịch Rachata, chắc ngài chưa quên tôi đâu đúng không?"

Cái giọng nói này....

"Là người đã mua 2004 cái bánh ủng hộ vợ của tôi à?"

Jam chọc tức lẫn khẳng định chủ quyền làm Nawin Thewphaingam khá khó chịu nhưng vẫn cười nói.

"Đúng vậy, trí nhớ của chủ tịch Rachata thật không tệ nha"

"Vào thẳng vấn đề đi"

Jam đoán chắc chuyện Film mất tích lần này là liên quan đến đối phương nên thoáng đã dùng giọng điệu nghiêm trọng để nói chuyện.

"Chủ tịch Jam Rachata có khác, luôn thẳng thắng như thế. Vậy tôi cũng sẽ chẳng dài dòng nữa, tôi chỉ muốn báo cáo rằng vợ của ngài đang ở trong tay của tôi"

Hết chương 10

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top