Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Han Seo giật mình tỉnh giấc và hét lên khi cảm nhận được những ngón tay chạm vào mình, cố gắng để lùi lại và co ro vào góc phòng hết mức có thể ở khoảng cách mà Han Seok cho phép, toàn thân run rẩy khủng khiếp. Han Seok chế giễu, nhưng lại thả chiếc chăn xuống cho cậu, để cậu tiếp tục cuộn tròn trong góc phòng một cách thật tội nghiệp mà chẳng làm gì cả. Đó là một cảnh tượng khá thú vị để quan sát, vì vậy nên anh sẽ không bận tâm đến việc phá hỏng khoảnh khắc này.

"Em mơ thấy gì vậy hả em trai?" Han Seok hỏi, nhưng Han Seo chỉ mở to mắt nhìn anh và rên rỉ. Nỗi sợ hãi không tên đã hoàn toàn xâm chiếm lấy cậu, điều đó khiến Han Seok rất vui vẻ khi thấy rằng chính anh, một lần nữa, luôn là người khiến em trai phải sợ hãi nhất.

"K-Không có gì đâu Hy-Hyung," Cậu thì thầm nhẹ nhàng. Han Seok gật đầu.

"Tôi đi đây, ở lại phòng cho đến khi mà tôi trở về, tôi sẽ biết nếu em cố gắng rời khỏi đấy..." Han Seo vội vàng đồng ý, không muốn chọc giận anh trai, Han Seok chỉ cười nhẹ một tiếng trước khi quay lưng và bước ra ngoài.

Han Seo dần dần thả lỏng một chút. Cậu ấy đã ổn. Cậu ấy đã ổn rồi. Cậu nhắm mắt lại và khẽ dựa đầu vào bức tường phía sau. Ít nhất thì anh trai đã không còn tức giận với cậu nữa, mặc dù cậu không chắc mình đã làm được gì nhưng tâm trạng hôm nay của người kia có vẻ tốt hơn dẫu chỉ một chút so với tối hôm qua. Rất may mắn, anh trai của cậu đã nhân từ và không bắt cậu phải ngủ theo bất kỳ cách thức khốn khổ nào khi cậu đã chọc giận anh ấy quá nhiều. Cậu luôn có những điều nhỏ nhặt để cảm thấy biết ơn.

Cậu vẫn lo lắng về Vincenzo, nhưng anh trai nói đúng. Đó không phải là điều mà cậu ấy phải lo lắng. Thứ mà cậu nên bận tâm hơn vào lúc này là đảm bảo mọi thứ sẽ đâu vào đấy khi anh trai anh trở về nhà. Dù cậu không ngủ lại phòng của anh trai quá nhiều lần trước khi anh rời khỏi Hoa Kỳ, nhưng cậu vẫn luôn rất giữ nề nếp bởi anh trai của cậu sẽ vô cùng tức giận nếu nhận ra có bất cứ thứ gì không nằm đúng vị trí của nó. Tất nhiên, có một số lần Han Seok chẳng bận tâm gì khác khi Han Seo ngủ lại đây, nhưng cũng có một số lần cậu bị đánh đập dã man vì không dọn dẹp gọn gàng lại phòng ốc, và lúc này đây cậu không có dũng khí để chọc giận anh trai mình nữa, cậu hiểu rõ điều đó hơn ai hết.

Khoảng hai giờ sau, một tiếng đóng sầm cửa căn phòng ngủ lại vang lên khiến cậu giật mình, cậu đã không nghe thấy tiếng cửa trước mở và vì vậy cậu khá sợ hãi, chạy vội đến phía anh chỉ để thấy anh trai mỉm cười với mình.

"Em đã không rời khỏi đây," Anh nói đơn giản, dường như biết tất cả mọi thứ một cách kỳ diệu. Han Seo chưa bao giờ nhận ra làm thế nào mà anh trai mình luôn luôn nắm rõ mọi hành động của cậu trong lòng bàn tay, song dẫu sao thì cậu cũng không thể đặt câu hỏi nào cho anh cả, chỉ khẽ gật đầu đáp lại anh.

"Đừng lo lắng về Vincenzo," Han Seok nói, vòng tay qua bờ vai cứng đờ vì căng thẳng của em trai mình. "Tôi đang 'chăm sóc' cho hắn ta rồi." Anh nói với một tông giọng u ám và ánh mắt cũng đen tối chẳng kém.

"C-Cảm ơn anh, H-H-Hyung," Han Seo thì thầm nhẹ nhàng. Han Seok chế giễu, luồn tay vào mái tóc cậu và bắt đầu kéo mạnh chúng một cách thô bạo.

"Không ai thoát khỏi việc gây rối với những thứ thuộc về tôi," Anh ấy nói đơn giản, nhìn Han Seo thút thít khi những lọn tóc bị anh liên tục ấn vào và xô xuống nhưng vẫn phải gắng gượng gật đầu. "Đi nào, tôi đã gọi cho người hầu để chuẩn bị bữa trưa rồi. Em sẽ ăn cùng với tôi." Anh ra lệnh. Han Seok kéo em trai ra khỏi phòng ngủ và vui vẻ bước xuống phía bàn ăn. Ít nhất thì có một thứ đã được làm rõ: Anh trai cậu bây giờ không hề tức giận với cậu.

Bàn ăn đầy những loại trái cây và thịt được chế biến theo sở thích của Hyung. Trong khi Han Seo luôn cảm thấy khó khăn hơn khi phải ăn kiểu thịt tái mà anh trai mình thích, cậu ấy cũng chưa bao giờ có khả năng tự tin để bày tỏ bất cứ ý niệm gì. Lo lắng liếm môi nhìn anh trai thái miếng thịt, cậu thu hết can đảm còn sót lại để chuẩn bị lên tiếng, bởi cậu không chắc rằng anh sẽ còn có tâm trạng tốt như hôm nay trong thời gian sắp tới nữa hay không.

"Anh...thực sự đã tránh được một phiền phức lớn, hyungnim." Han seo nói một cách lo lắng, đề cập đến chuyện của đêm hôm trước.

"Em biết không, chúng có thể thử bằng nhiều cách, nhưng chúng sẽ không bao giờ có thể bắt được tôi...Không bao giờ," Han Seo mỉm cười nhưng ngập ngừng. Đây có phải là việc mà cậu cần phải nghiêm túc nói ra?

"Hyungnim," Han Seo đánh bạo, anh trai cậu ậm ừ ngước lên nhìn cậu trong giây lát. "Liệu...anh có thể giao cho em xử lý Dược phẩm Babel được không? Em đã học hỏi rất nhiều từ anh trong thời gian qua, vì vậy nên em nghĩ rằng mình sẽ có thể làm được."

Han Seo ngay lập tức nhận ra thật sai trái khi đề cập đến chuyện này vào khoảnh khắc mà anh trai cậu nhướn mày, đứng dậy và lật chiếc bàn ăn đổ sang một bên mà không chút do dự. Đôi mắt của Han Seo mở to khi cậu đảo lảo rời khỏi chỗ ngồi và lùi ra khỏi phần còn lại của chiếc bàn ghép đôi. Anh liếc nhìn vẻ mặt cực kỳ giận dữ của anh trai mình, đôi chân cậu khuỵu xuống như thể đã bị đóng băng, không cách nào di chuyển và chỉ có thể nhìn chằm chằm anh trai cậu từ từ di chuyển xung quanh những mảnh kính, những bộ bát đũa đã vỡ tan thành nhiều mảnh vụn ở dưới sàn rồi bước qua cái bàn bị lật để tiến tới phía cậu.

Han Seo cúi đầu xuống một cách tuyệt vọng...sợ hãi...Anh trai của cậu ấy đã đứng ở ngay trước mặt cậu, bàn tay mạnh mẽ nắm chặt lấy phần vai sát ở bên cổ cậu, những ngón tay anh luồn sâu vào trong lớp vải áo sơ mi, ghì cậu trở lại xuống chiếc ghế và tay còn lại tóm lấy con dao bít tết đặt trên bàn. Han Seo hét lên một tiếng 'không' đầy kinh hãi, bắt đầu van xin khi anh trai đưa thanh kim loại lên cổ cậu. Theo phản xạ, cậu vội vàng đưa tay mình qua tay của Han Seok nhưng mặc cho nỗi kinh hoàng đang tràn ngập khắp cơ thể đi nữa, cậu cũng không thể thật sự dám chạm vào tay anh trai, biết rằng hành động đó chỉ khiến tình huống trở nên tệ hại hơn nữa.

"Tôi có nên cắt cổ em để em ngừng suy nghĩ hay không?" Han Seok hỏi, nhìn chằm chằm vào em trai bằng đôi mắt đầy ác ý, tông giọng nhẹ nhàng nhưng ẩn chứa đầy sự tức giận được kiềm chế.

"Em xin lỗi, Hyungie, em xin lỗi, em xin lỗi, em xin lỗi," cậu lắp bắp, hơi thở dồn dập. Han Seok nở một nụ cười méo mó.

"Không? Có lẽ tôi nên chết đi thì hơn." Han Seok rút cán dao ra khỏi vị trí sát cần cổ của người kia, thuận theo hướng bàn tay đang lơ lửng vì sợ hãi của Han Seo trên tay mình mà tóm lấy nó, giữ bàn tay cậu giữa hai bàn tay của anh ta và cán dao rồi tự kề dao vào cổ chính mình.

Mọi suy nghĩ của Han Seo ngay lập tức ngưng đọng lại. Nhìn thấy ánh kim loại loé lên ở cổ họng trần của Hyung, cậu hoảng sợ đến nỗi không biết phải làm gì, không biết phải nghĩ gì nữa.

"Không! Hyungnim! Không!" Cậu khóc nức nở, một giọt nước mắt lăn dài xuống má, chỉ có thể liên tục lắp bắp cầu xin anh trai của mình.

"Theo cách đó," Han Seok nói đơn giản, như thể anh chẳng hề nghe thấy lời cầu xin đứt quãng của người kia. "Babel sẽ là của em." Han Seok ấn nhẹ con dao vào da mình, cảm nhận được em trai đang cố gắng rút tay ra nhưng không thể, toàn thân run rẩy. Cậu sẽ không thể cầm nổi cái kẹp giấy chứ đừng nói đến một con dao nếu như anh trai cậu không trói buộc bàn tay cậu lại để bắt cậu phải tiếp tục cầm nó. Cổ Han Seok rướm máu, nhìn khoảnh khắc này, khi mà toàn bộ tâm trí của em trai anh đang dần bị đảo lộn. Và... Nó đây rồi. Han Seok tự nghĩ. Khoảnh khắc đó đi kèm với từng hơi thở hổn hển nghẹn ngào như thể cậu đang bị anh ta siết lấy cổ họng thay vì bàn tay của cậu vậy.

"Hyungnim, em thật sự xin lỗi," Han Seo nức nở, lắc đầu run rẩy một cách tuyệt vọng, cứ như bị nghẹt thở bởi chính luồng không khí mà cậu hít vào. Han Seok cho phép cậu rút con dao ra khỏi cổ mình nhưng vẫn siết chặt lấy tay cậu, giữ nó đủ gần để khiến em trai phải tiếp tục cảm thấy lo lắng và sợ hãi. Máu từ vết cắt ban nãy ở một bên cổ anh dần chảy xuống và em trai anh không thể ngừng nhìn chằm chằm vào nó, Han Seok trừng mắt với bộ dạng kinh hoàng từ donsaeng của mình. "Em chỉ muốn giảm bớt gánh nặng cho anh mà thôi. Xin lỗi, xin lỗi anh, em...em xin lỗi,"

"Gánh nặng của tôi," Han Seok lên tiếng, khiến Han Seo ngước lên chạm vào ánh mắt nóng bỏng của anh. "Không phải Dược phẩm Babel." Han Seok rít lên với một giọng thì thầm đen tối, giọng anh run run vì tức giận. Anh tóm lấy gáy Han Seo, dùng ngón tay bấu vào da thịt cậu và tay còn lại nhanh chóng quấn lấy những ngón tay buông thõng của cậu, buộc cậu phải giữ yên con dao. "Mà là em." Anh chờ đợi từng câu chữ đó thâm nhập vào tâm trí em trai mình, và đúng như anh nghĩ, nó sẽ khiến cả thế giới của em trai anh sụp đổ thành tro bụi.

"Em sẽ không bao giờ đặt câu hỏi về những điều như thế nữa." Han Seo thề. "Em xin lỗi. Em xin lỗi." Giọng của Han Seo run lên, ngắt quãng, sẽ thật ngạc nhiên nếu có ai đó hiểu cậu đang phát âm những gì.

"Nếu em dám đòi hỏi một thứ gì đó như thế lần nữa, tôi thề." Han Seok nắm chặt tóc em trai mình hơn. "Tôi sẽ giết em đấy." Anh gầm gừ, răng nghiến chặt. "Tôi không đùa đâu, donsaeng của tôi." Anh xoáy sâu ánh nhìn vào người kia cho đến khi anh nhận thấy những giọt nước mắt lấp đầy mắt cậu rồi lăn dài xuống, cho đến khi đôi môi của người kia run rẩy và gật đầu đồng ý, hoàn toàn hiểu rõ với thái độ phục tùng.

Anh đẩy ra, buông cậu khỏi cái siết chặt thô bạo của mình và con dao ngay lập tức rơi xuống sàn khi Han Seo ngã vào ghế, nhìn chằm chằm xuống sàn nhà lát gạch. Cậu gần như không thể thở được vì cơn hoảng loạn vẫn chưa chấm dứt. Trong khi đó, Han Seok dường như hoàn toàn bình tĩnh, lau một bên cổ và bậy ra tiếng thở dài thất vọng.

"Tôi lại mất bình tĩnh rồi," Anh khẽ chửi rủa, nhìn Han Seo, người đang ngã vào tấm kính cửa sổ, đã rời khỏi chiếc ghế từ lâu. Cậu cố gắng để giữ cơ thể mình đứng dậy, vẫn không ngừng run rẩy khi làm như vậy.

"T-từ g-giờ trở đi, E-em s-sẽ suy-nghĩ c-cẩn thận hơn t-trước khi nói." Han Seo tuyệt vọng nhìn chằm chằm xuống sàn nhà.

"Tôi đi trước đây," Han Seok đáp lời, anh tiến về phía trước, nhấc cánh tay lên, lắng nghe tiếng thở hổn hển hoảng loạn của em trai mình và xem cách cậu run rẩy tăng theo cấp số nhân, quan sát cậu vỡ vụn ra như thế nào trước tiếp xúc của cả hai. Anh nắm lấy vai cậu, bóp lấy vùng da ở đó. "Ăn xong rồi đi," anh ra lệnh, liếc nhìn cái bàn. "Vì em mà tôi ăn mất cả ngon," Han Seo cảm thấy đôi mắt ngấn nước của mình cuối cùng cũng tiết ra chất lỏng chỉ vừa mới kìm nén được đôi chút. Cậu ấy đúng là một donsaeng tồi. Anh trai của cậu bước ra khỏi phòng, và Han Seo dựa vào bức tường cửa sổ, thở hổn hển như thể cậu vừa thực hiện một bài chạy marathon, khuôn mặt trở nên nhợt nhạt và trắng bệch như tuyết.


***
Xin lũi mọi người nhìu vì tui đã lặn mất tăm khá lâu, do là dạo gần đây bài vở nó đổ ào ào lên đầu trở tay không kịp luôn :(( muốn viết hết cho xong để còn đào hố mới mà không có nổi, buồn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top