Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Han Seo rời khỏi nhà khá sớm vào sáng hôm sau, trước một khoảng thời gian mà cuộc họp công ty sẽ diễn ra. Cậu vẫn còn căng thẳng, vẫn còn lo lắng, và cậu chắc chắn mình cần phải ra ngoài. Cậu kiểm tra lại khu vực xung quanh cổ, thầm biết ơn vì lần này anh trai cậu đã dùng khăn thay vì dùng ngón tay nên không có dấu vết nào cần phải được che đậy lại cả. Cậu chầm chậm nhắm mắt lại và hít vào một hơi thật sâu rồi thở ra. Giật lấy chùm chìa khóa, cậu quyết định sẽ đi đến phòng tập thể dục trước. Đó là một hoạt động mà cậu vẫn còn thấy là hữu ích. Ban đầu, cậu đã đến phòng gym với nỗ lực trở nên mạnh mẽ hơn, để nếu anh trai cậu quay trở lại, cậu sẽ có đủ khả năng để chiến đấu với anh ta và giành chiến thắng, chứng minh cho anh trai thấy rằng cậu không còn là một đứa trẻ yếu đuối như trước nữa.

Nỗ lực đó đã phản tác dụng... thật khủng khiếp. Để rồi Han Seo phải nhận ra rằng cậu sẽ không bao giờ, không bao giờ có đủ sự mạnh mẽ. Cũng sẽ không bao giờ xoay sở được bằng bất cứ cách gì để chiến đấu với anh trai mình và giành chiến thắng cả. Cậu nhìn lại những ngày tháng mà cậu đã trải qua trong tuyệt vọng để cố gắng trở nên mạnh mẽ hơn, tự cười nhạo sự trẻ con và ngây thơ của chính mình. Ai mạnh hơn Han Seok? Không ai có thể đánh bại anh ta, và thật ngu ngốc khi cố gắng làm một điều bất khả thi như vậy. Bây giờ, tần suất đến phòng tập đã tăng lên cùng với sự bồn chồn trong lòng cậu. Cố gắng sử dụng càng nhiều năng lượng càng tốt để có thể duy trì một hình thức kiểm soát đáng thương nào đó. Cậu đến phòng tập thể dục nhiều hơn nữa kể từ khi anh trai của cậu trở về Hàn Quốc. Có thể dễ dàng tìm thấy cậu ở đó ít nhất mỗi tuần một lần.

Cậu ấy không dừng thói quen của mình, và tiếp tục đến phòng tập thể dục vào ngày hôm nay...hôm nay, cậu sẽ cần nó hơn bình thường rất nhiều. Cậu buộc phải có khả năng kiểm soát bản thân nhiều nhất có thể. không cho phép mình tiếp tục làm hỏng chuyện và thất bại trước anh trai mình một lần nữa. Sẽ còn tồi tệ hơn vào lần sau nữa khi anh trai cậu trở nên tức giận. Mặc dù ít nhất thì phòng tập thể dục đã giúp thư giãn thần kinh của cậu một chút, nhưng cậu ấy vẫn không thể không nhíu mày trước chàng trai trẻ đã tiến tới trò chuyện với mình. Có một cái gì đó...kỳ lạ về nó. Han Seo nghĩ rằng anh chàng ấy trông cũng hơi quen quen, mặc dù cậu không hoàn toàn chắc chắn tại sao. Cậu thở dài, cố trấn tĩnh bản thân. Căng thẳng vì một người lạ là vô ích. Nếu cậu ấy thực sự cần đến cái nhìn nhận định sâu sắc cho vấn đề nào đó, cậu sẽ tìm đến anh trai mình... hoặc...well, không còn ai khác. Han Seo chỉ có anh trai của mình. Chỉ là anh ấy mà thôi.

Cậu nhìn ra giữa những thành viên thuộc hội đồng quản trị bắt đầu xếp hàng tiến vào phòng. Đây là thứ hiếm hoi mà cậu ấy có quyền kiểm soát. Tuy nhỏ bé nhưng Han Seo không thể không tự hào về rất, rất ít thứ mà anh trai cho phép cậu kiểm soát, và đây chính là một trong những thứ như vậy. Mặc dù cậu có thể tin rằng Han Seok sẽ tìm thấy niềm vui khi cố gắng hành hạ các thành viên hội đồng quản trị. Trong khi cách duy nhất mà cậu ấy có thể nghĩ ra để làm như vậy là với thức ăn cay. Không ai trong số những người thuộc hội đồng xử lý vị cay tốt lắm, và Han Seo không muốn tham gia vào các kiểu bạo lực mà anh trai cậu luôn thích thú...vì vậy nên đây là cách tốt nhất để giải quyết vấn đề.

"Tôi đã mang đến cho mọi người tất cả các món ăn nóng hổi này. Tại sao chúng ta không ăn, trước khi bắt đầu thảo luận về công việc nhỉ," Han Seo nói, một nụ cười nhẹ nở trên môi.

Cậu đã hy vọng rằng nỗi sợ hãi khi phải ăn đồ cay sẽ khiến bộ não tội nghiệp của bọn chúng hoạt động nhiều hơn một chút. Thật không may, nỗ lực ấy dường như không hiệu quả trong trường hợp này chút nào và mặc dù bên ngoài cậu đang rất cố gắng giữ bình tĩnh thì bên trong thâm tâm cậu lại gào thét lên, vì chắc chắn anh trai cậu sẽ tức giận với cậu một lần nữa khi đã không tìm ra bất cứ giải pháp sẵn sàng nào cả.

Khoảng một giờ trôi qua kể từ khi cuộc họp bắt đầu, cậu nhìn xuống và giật mình nhận ra anh trai mình đang gọi. Chộp lấy điện thoại, cậu lao ra khỏi phòng để trả lời nhanh nhất có thể. Han Seok không thích phải chờ đợi.

"Em lại hành hạ những người đàn ông tội nghiệp đó bằng thức ăn cay à?" Giọng nói của anh trai cậu qua điện thoại không hoàn toàn giống với giọng nói ngoài đời, nhưng cậu vẫn có thể nghe thấy sự thích thú ẩn hiện bên trong. Môi dưới của cậu khẽ mấp máy. Anh ấy đang có ý gì khi nhắc tới chuyện đó chứ?

"Không, không, em không có." Cậu vội vàng nói, đây có phải là nước đi đúng đắn không? Cậu cũng không chắc lắm. Thật sự là khi đối diện với anh trai mình, cậu không bao giờ có thể chắc chắn bất cứ điều gì cả.

"Khả năng ăn được cay cao có phải là điều mà em nên khoe khoang không?" Han Seok vu vơ tự hỏi.

"E-em không khoe khoang, em chỉ đang dạy cho họ một bài học mà thôi," Han Seo cố gắng giải thích nhưng Han Seok đã thở dài nặng nề và đó là dấu hiệu để nhắc nhở cậu ngừng nói.

"Đừng có lải nhải nữa và nghe tôi nói đây, hãy cẩn thận. Tôi muốn em đến hoá phẩm Babel với một phóng viên của nhật báo Daechan. Hãy làm như thể sản phẩm mới nhất của chúng ta đã sẵn sàng để tung ra thị trường." Han Seo nhíu mày. Cái gì...Han Seok đang muốn giở trò gì vậy?

"Nhưng, nó vẫn chưa thật sự sẵn sàng. Anh có chắc là chúng ta nên làm điều đó không?" Cậu hỏi, giọng cậu ngày càng nhỏ dần cho đến khi nó gần như không còn phát ra thành tiếng.

"Hey, hey, Chủ tịch Jang," Han Seok nói to hơn một chút, giọng anh trầm hơn, nghiêm khắc hơn. Han Seo luôn ghét khi anh trai gọi cậu ấy là Chủ tịch Jang, cậu thực sự không thể đặt tên cho lý do tại sao...chỉ đơn giản là cậu ghét nó "Cho dù đó là một lời nói dối hay sự cường điệu đi chăng nữa thì tất cả những gì mà mọi tập đoàn của Hàn Quốc quan tâm, là một ngoại hình đẹp. Got it?" 

"Vâng, thưa ngài, em hiểu rồi." Cậu ấy nói đồng ý, như mọi khi. Cậu có thể làm gì khác được chứ? Trước khi cậu có thể kết thúc lời tạm biệt của mình, Han Seok đã cúp máy. Cậu cam chịu dựa vào tường, chỉ có thể tuân theo mọi điều Han Seok ra lệnh, nhưng cậu có một cảm giác nào đó rất, rất xấu về chuyện này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top