Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Không Tên Phần 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

hà nội, tháng 6, 11 giờ đêm.

trời mưa.

tiếng mưa nặng hạt rơi đồm độp xuống cái mái tôn hoa sen đã cũ, coi chừng như sắp sập đến nơi. căn trọ nhỏ nghèo nàn của thẩm tái luân tưởng như sẽ bị cuốn theo chiều nước nhưng không, còn chắc lắm khỏi lo.

tiếng phát ra từ chiếc quạt điện cũ được mua rẻ lại từ một cửa hàng đồ điện cũ nghe đến là khó chịu, mỗi lần nó quay là một lần nghiến răng ken két, như thể là đang oán trách sao nó già, sắp phế đến nơi rồi mà vẫn phải lao động cật lực thế này? thà phải ra bãi phế liệu còn có bạn có bè, chứ nhà thằng luân này như cái chuồng gà ấy. gớmmm.

ánh sáng phát ra từ chiếc laptop in rõ bóng chàng thanh niên đang chăm chú vào màn hình lên tường. cái dáng gầy gầy, mỏng tang ấy nhìn trông đến là tội nghiệp. cứ ngồi được một tẹo là lại đưa tay gãi gãi người. này là bị muỗi cắn chắc luôn.

cái tiết trời này muỗi nó chui vào nhà nhiều, thằng nào mà không bị đốt thì đáng được xứng danh thần.

thôi thôi ông ơi, ở bẩn sẵn lại còn cãi cùn.

mà cũng đến là chán. mấy hôm trước nắng rõ to, ngồi trong nhà cứ như đang ngồi trong cái lò đốt. xong đùng cái trở mưa, cứ đêm đến là nhiệt độ giảm, lành lạnh đến là khó chịu. may mà đề kháng của tái luân tốt, không thì đã lăn ra ốm từ thuở nào.

chậc chậc, mới cày cái deadline xong xuôi, được bữa nhàn nhàn thì tối lại đéo ngủ được. đen nhở.

bên ngoài trời mưa lớn, từng giọt mưa giáng xuống cái mái tôn tội nghiệp nghe đồm độp như bị ném đá. tiếng quạt điện kêu, vết muỗi cắn làm hắn gãi đến trớt da là tái luân không tài nào ngủ nổi. vậy nên mới quyết định bật laptop lên xem dăm ba bộ phim cho đỡ chán.

mà ai dè đâu, bật laptop lên thì muỗi bu vào càng nhiều.

khổ là cái màn của tái luân không thủng chỗ nọ cũng rách chỗ kia, muỗi bay vo ve quanh tai đến là khó chịu.

nhưng cái khó ló cái khôn, mí chị hỉu hong.

thế là thằng luân nó chui ra ngoài. chân trần bước trên nền gạch men lạnh lẽo. cái khí ẩm thấp như đã thấm được vào nhà, cái mùi là lạ xộc thẳng vào mũi có chút ngứa ngứa. nhanh tay vớ lấy kẹp ghim trên bàn học tứ tung tài liệu, hắn ta chạy vội lại về giường. cái giường gỗ cũ ngồi lên nghe tiếng ộp ẹp rõ ràng, tái luân nhanh tay vơ lấy con iphone 6 xịn xò con bò của mình ra bật đèn pin lên, tìm những mùng bị rách để bấm vào.

quá nhanh quá là tiện lợi.

mà nếu mọi người hỏi sao mà trong nó bần thế, thì xin thưa là thằng này nó đã bị đá ra khỏi nhà từ năm ngoái. chẳng là mới lên đại học, bố mẹ nó vốn là muốn hắn học xong thì ở nhà phụ giúp gia đình làm đồng, rồi lấy vợ đẻ con ở đây, sống với ông bà cho vui. thế mà hắn đâu có nghe. anh trai hắn được đi đại học, rồi được làm việc ở thành phố, bố mẹ vẫn luôn rất ủng hộ. vậy mà đến tái luân, tại sao hắn lại phải ở lại nhà cơ chứ? chẳng phải là ở nhà, mọi chuyện nhà cửa bếp núc đều có cái linh em gái hắn phụ trách rồi sao? nghe tái luân nói thế, ông bà thẩm cũng chả giấu gì nữa, họ nói luôn.

bà thẩm đã nhắm được cô con dâu tương lai rồi, mà cô này cũng được cái xinh gái hiền lành nết na, cũng tỏ ý thinh thích cậu hai nhà họ thẩm, chỉ cần đợi tái luân qua 18 cái là làm đám cưới luôn. tại sợ cưới muộn thằng khác nó cuỗm mất thì tiếc lắm.

ời giời ơi, con gái ở làng đấy đứa nào mà chả mê thằng tái luân. đã đẹp trai lại còn khỏe khoắn, hiền lành, nhờ cái gì là hắn chả giúp liền luôn cho. mà nhà ông bà thẩm lâu nay cũng được tiếng là gia đình dư giả, sống thiện lành không gây chuyện. vậy nên tái luân được lòng mấy cô con gái với mấy vị phụ huynh làng a lắm.

cơ mà bạn biết đấy, nếu tái luân mà chịu như vậy thì hắn đâu có tự lên phố học đại học đâu? thẩm tái luân rất không cam tâm, hắn không thể để cái thanh xuân tươi đẹp này mãi mãi bị vùi ở cái làng nghèo xơ xác, không coi trọng học thức này được. hắn nhất định sẽ đậu đại học rồi học thật giỏi, sau đấy ra trường kiếm một công việc thật ổn định, rồi đó mới về làng báo với bố mẹ. lúc đấy mới làm rạng danh, khai sáng xóm làng, để mọi người biết là à, học đại học xong ra ngoài sẽ có công ăn việc làm ổn định (như thằng luân nhà họ thẩm), sẽ có được nhiềuuuu tiền (như cậu hai nhà thẩm). từ đó biết đâu lại cứu vớt được thế hệ trẻ đã bị định trước tương lai bởi bố mẹ cổ hủ?

và sau đấy, người mang công lớn nhất chẳng phải sẽ là thẩm tái luân hảaa hihi =)) 

à mà, đang hỏi vì sao mà anh trai hắn cũng làm ở trên thành phố mà lại không nổi ở xóm làng á hả? tái luân nghe đâu đây là anh hắn cũng đang vật lộn trên thủ đô với một chút công việc lặt vặt và sống đến bây giờ nhờ tiền bố mẹ gửi lên cho chút ít. nhưng cũng gọi là anh hắn có chí lớn đi, bởi vừa lên 20 anh đã rời nhà lên phố rồi, dù vậy nhưng đi được 4, 5 năm rồi nhưng thành quả lại không khả quan mấy. chắc cũng sắp về lại quê cưới vợ thôi.

có lẽ cũng vì vậy, việc tái luân cũng bỏ nhà lên phố học đại học cũng không bị bố mẹ phản ứng quá gay gắt, cũng không đến mức là muốn từ mặt con hay đánh đập, nhốt con vào phòng. chỉ đơn giản là khuyên nhủ, bực lên cái thì mắng thôi. nhưng tái luân chỉ im lặng, lặng lẽ thu xếp sách vở, vài bộ quần áo và chút ít tiền tiết kiệm, tiền mừng tuổi.

với lại, tái luân hắn, không thích con gái lắm. từ lúc dậy thì, hắn chẳng biết mình là giống gì nữa. gái hắn cũng thích, mà trai hắn cũng thích. vấn đề này đã là nỗi bận tâm với tái luân trong thời gian khá dài.

cơ mà kệ đi, dù gì thì hắn cũng là con thứ, sẽ không phải gánh vác gia đình sau này, nhất định là sẽ được thoải mái hơn anh cả nhiều.

dù sao thì tái luân vẫn cần học thật giỏi để sau này tự kiếm cái ăn, để sau này nếu có bị đá ra ngoài thật thì cũng không phải làm ăn mày.

bởi vì vậy nên bây giờ, chịu khổ tí thì đã làm sao?

và năm đấy, thẩm tái luân với cái ngu ngơ và lạ lẫm chân ướt chân ráo tự mình bắt xe lên hà thành xa hoa để học đại học.

với số điểm tốt nghiệp, tái luân thừa sức để đỗ vào đại học kiến trúc.

với một chút tiền dành dụm được từ các đợt đi thi học sinh giỏi, sau khi thuê được một phòng trọ nhỏ cũ kĩ với giá bèo bọt, vứt hết bọc quần áo sách vở vào trong căn trọ trống không đã có hơi mùi ẩm mốc, thẩm tái luân đi xin việc. mà có một cái hắn phải công nhận, đẹp trai làm cái gì nó cũng dễ. bước vào tiệm bánh, chị chủ quán mới nhìn tái luân hắn có một lượt đã gật đầu cái rụp, bảo mai đến làm luôn. rồi từ khi hắn vào làm, cái thuở hắn mới vào thôi, quán đông khách hơn hẳn, mà lại còn là khách nữ, bánh ngọt, đồ uống các kiểu sold out hết. tất nhiên, bởi vì vậy mà lương tháng của tái luân với số khách hàng đến mỗi ngày là tỉ lệ thuận với nhau. thẩm tái luân chính là mừng gần chếtt.

nhưng mà, có một cái không, ờm, không được thoải mái lắm.

feedback của tiệm trên instagram, toàn là xin infor của 'anh bồi bàn số 15' họ thẩm.

"bánh và đồ uống của tiệm rất ngon nha. ngon như anh bồi bàn số 15 z ♡○♡"

"cho tui cái infor anh luân làm bồi bàn ở tiệm cái điiii, tui feedback năm sao lận rồi đóo"

"chị chủ quán ơi, cho em xin instagram của anh bồi bàn 15 với ạ. rồi em rủ cả lò nhà em đi mua đồ ở tiệm luôn."

"đồ ở đây dở bỏ mẹ, nhưng anh zai bồi bàn 15 thì mlem vãi. ê xin infor miếng coi."

và vâng, cuối cùng, vì lương tháng, vì mọi người, vì chị chủ quán năn nỉ, chú boi mới từ quê lên đã theo chỉ dẫn của các đồng nghiệp ở quán, tạo một cái nick trên instagram, rồi thử tự sướng một bức đăng lên. nhưng mọi người ơi, còn nhớ thẩm tái luân là boi từ quê mới lên không? jz tr, thời nào rồi còn dùng soda với b612, rồi còn tạo cái pose với cái kiểu dơ tay chữ v rồi cười mỉm? khụ khụ, nhìn muốn chằm zn hộ luôn ạ.

vậy là chỉ chủ quán, cùng mấy đồng nghiệp nữ, lại bắt đầu một khóa phổ cập 'tạo dáng' cấp tốc cho cậu trai 'hai lúa' nhưng may được cái đẹp mã họ thẩm.

và có mỗi thế thôi, mà chỉ trong hơn một ngày, chiếc tài khoản 'tham.tai.luan.day.a' đã được những gần 100 lượt follow và hơn 100 lượt tim ảnh cùng hơn 50 bình luận khen tới tấp.

thế là, tái luân hắn chăm chụp và up hình hơn hẳn, khách đến quán cũng lên đà mà tăng theo cấp số nhân.

quào, sức mạnh của đẹp trai.

cũng bởi vậy, thi thoảng vào những lần nhận lương, chị chủ tiệm còn dúi thêm cho hắn một cái bọc nhỏ, bảo dùng nhiều lên.

bên trong là cả một lố đồ skincare các kiểu, còn kèm theo một tờ hướng dẫn dùng viết bằng tay.

và cứ như thế, nhan sắc của thẩm tái luân lại càng lên hương. từ đó hắn cũng biết ăn diện, biết trau chuốt mặt mày hơn.

dần dà, những chiếc pic khoe chân dài vận đồ đen ngầu lòi bling bling các kiểu đã được tái luân bắt kịp sóng. chẳng mấy chốc, hắn đã trở thành hot insta đúng nghĩa. thậm chí còn có cả báo đòi qua phỏng vấn nhưng tái luân vẫn thẳng thừng từ chối rồi bờ lốc luôn. tại tưởng lừa đảo tống tiền.

được cái tiệm bánh này cũng nổi, nên lương tháng hắn làm cũng kha khá. đủ ăn đủ dùng, có khi còn dư ra.

vậy nên tái luân cũng khá là thoải mái.

cũng đã hơn một năm kể từ ngày bắt đầu sống ở thành phố, thẩm tái luân đã hoàn thành năm hai đại học kiến trúc như ước muốn.

hơn một năm, mọi thứ vẫn không có thay đổi gì đáng kể.

học kiến trúc mà để nhà cửa lụp xụp mãi như thế thì nên nghỉ học luôn đi là vừa. mà tái luân lại là một sinh viên ưu tú, vậy nên nhà cửa cũng gọi là đỡ tàn tạ và ấm cúng hơn được tí.

thẩm tái luân thì vẫn là thẩm tái luân. vẫn hậu đậu và ngu ngơ như ngày nào.  

thời gian cứ qua đi yên ả như thế, một ngày của thẩm tái luân vẫn theo quỹ đạo của nó. sáng nếu có tiết trên trường thì lên nghe giảng, không thì lại đi làm thêm. chiều lại dậy đi làm thêm tiếp nếu không có tiết hay việc gì cần làm. tối lại úp mặt vào con laptop phèn phải đi mua trả góp để cày deadline, nếu rảnh quá thì lại làm vài vòng ven hồ gươm rồi lại về cày tiếp. không bar biếc, không rượu chè, không đi đêm, không thuốc là, bài bạc hay cá độ. thề, nếu có giải thưởng cho cho hạng mục good boy, healthy boy từ trong ra ngoài chuẩn mực nhất nhì thủ đô thì nếu không được giải, thẩm tái luân vẫn rất là chắc xuất nằm trong danh sách đề cử.

và cứ thế, ngày qua ngày, cứ thế mà trôi thôi. 

nhưng.

khi đứng trước một cơn bão, mọi thứ đều rất phẳng lặng và yên bình mà phải không? 

mà nếu là như thế thật thì hẳn phác tống tinh sẽ là cơn bão to nhất mà hắn từng thấy trong đời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top