Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 1: Lễ cưới

Yang Jungwon còn không nhớ nổi mình đã ngồi trong cái phòng chờ này bao lâu rồi, chỉ một mình cậu, và không có bất cứ ai đến thăm. Cậu đã phải dậy từ sáng sớm, Jungwon thề rằng đây là lần đầu tiên trong suốt 18 năm cuộc đời mà cậu phải dậy sớm như vậy, bị dựng người dậy để chuẩn bị cho đám cưới của cậu.

Jungwon bị xoay đi xoay lại trong mấy tiếng đồng hồ sau đó liền bị lôi vào đây, cậu không thấy được hội trường cưới, nhưng cậu nghĩ nó phải đẹp và hoành tráng lắm. Ít nhất thì Jungwon vẫn là thiếu gia nhà họ Yang tiếng tăm lừng lẫy, còn xét về mặt cá nhân thì Jungwon là đứa con út được cả nhà yêu quý, tổ chức đám cưới có thể không khoa trương sao?

Phòng chờ này cũng không có gì quá đặc biệt, bỏ qua việc Jungwon đang ngồi trên một cái ghế mà phía sau là một vòng hoa lớn trông vô cùng bắt mắt đi thì Jungwon không tìm ra được thêm bất cứ cái gì để cậu có thể giết thời gian, nhất là khi cậu vừa mới được thông báo rằng cậu còn phải chờ thêm hai tiếng đồng hồ mà chính xác hơn là một tiếng bốn mươi lăm phút có lẻ nữa để được đưa vào lễ đường. Jungwon chỉ mong rằng đây sẽ là đám cưới duy nhất trong cuộc đời của cậu, nếu xui xẻo có thêm một lần nào nữa thì đúng là cái số chó đòi rồi.

Căn phòng thoang thoảng mùi rất thơm, Jungwon không biết gì về mùi hương hay nước hoa nên cậu cũng không biết được đây là mùi gì, đại khái nó giống với cái mùi thơm trên quần áo của mẹ cậu. Jungwon chỉ biết rằng cứ mỗi một giây cậu hít thở, đống hương thơm đó giống như đi vào luôn dạ dày của cậu vậy, vì cứ mỗi lần như vậy thì cậu lại nghe tiếng bụng của mình réo lên vì đói. Đến lúc này Jungwon mới nhận ra nãy giờ không biết cậu đã xả ra mấy chục câu chửi thề rồi.

Jungwon thật sự ghét những thứ rườm rà. Cậu đã nói mấy lần với bố của mình, chính là chủ tịch Yang rằng cậu không cần phải tổ chức đám cưới, vì vậy cậu chỉ yêu cầu bố đưa cái giấy đăng ký kết hôn đến rồi ký roẹt một phát cho xong chuyện. Thế mà bố Yang cứ cằn nhằn mãi rằng không thể để con trai của ông chịu thiệt được, bảo là chuyện cưới xin chỉ có một lần trong đời thôi, làm qua loa thì người khác sẽ coi thường con trai ông mất. Thế rồi giờ thì Jungwon phải ngồi đây, một mình chống lại cơn đói bụng và sự nhàm chán này trong khi tự chế giễu rằng tình yêu thương của bố dành cho mình chỉ đến mức đấy thôi.

Jungwon đảo mắt nhìn một lượt khắp căn phòng, nói chẳng có gì thì cũng hơi quá, vì rõ ràng có cái ảnh to khủng bố của cậu ở kia mà. Jungwon ngắm khuôn mặt của mình trong ảnh, tự hỏi liệu chồng sắp cưới của cậu sẽ nghĩ như thế nào khi nhìn thấy nó, quả nhiên là sống trong thời hiện đại, photoshop đẹp đến mức chính cậu còn không nhìn ra đấy là bản thân cơ. Mặc dù cả nhà cậu mấy lần đều bảo Jungwon rất đẹp, thế nhưng cậu vẫn chỉ nghĩ rằng gia đình cậu đang làm quá lên mỗi lần cậu hỏi khuôn mặt mình trông như thế nào. Vì nói tính ra thì làm gì có bố mẹ nào lại chê con mình xấu trong khi khuôn mặt của con họ chính là đúc từ chính họ mà ra cơ chứ?

Bên cạnh ảnh của Jungwon là ảnh của một người đàn ông khác. Anh ta mặc dù là chụp ảnh cho đám cưới thế mà cái mặt vẫn trông lạnh lùng khó coi như thế, đã thế còn mặc vest đen để chụp, nhìn vào trông khác gì ảnh tưởng niệm không cơ chứ.

Hai bức ảnh được đặt sát cạnh nhau, ít nhất thì nhìn vào người ta vẫn sẽ nhận thấy được dụng ý muốn chứng tỏ rằng hai người là một đôi. Đúng vậy, đó là hai bức ảnh được tách riêng biệt với nhau chứ không phải là một bức ảnh cưới và có hai người đứng ở trong đó. Thực tế là cả quá trình chuẩn bị cho đám cưới thì Jungwon không có một lần nào được gặp chồng sắp cưới của mình cả, cậu không hỏi đến, mà cũng không buồn thắc mắc luôn. Cái đám cưới này được tổ chức dựa trên một cuộc hôn nhân sắp đặt, thế nên Jungwon coi rằng đó là việc hiển nhiên, có vẻ như người ta cũng không tha thiết gì với lễ cưới cho lắm nên mới lạnh nhạt đến mức không thèm gặp người mà sắp tới sẽ về chung một nhà với anh ta luôn.

Jungwon có hơi lo lắng, lỡ như lát nữa chồng sắp cưới của cậu nhìn thấy cậu ngoài đời thật rồi đòi hủy đám cưới thì phải làm sao? Nhìn bằng nửa con mắt cũng thấy cái ảnh cưới kia trông chả có cái điểm nào giống cậu ngoài đời cả, nếu chuyện như vậy thật sự xảy ra thì Jungwon chỉ có nước tự đào cái lỗ chôn mình mất.

Jungwon ôm bụng của mình nhăn mặt, tự nhiên nghĩ đến lại đâm ra lo lắng cơ, mà càng nghĩ nhiều thì càng đói bụng mới chết.

Cạch

Đang lúc Jungwon tự mình tưởng tượng ra vô vàn cái tình huống đáng xấu hổ có thể xảy ra của bản thân thì cái phòng chờ sau mấy tiếng đồng hồ lần đầu tiên được mở ra.

Người đi vào là một người đàn ông có khuôn mặt sắc lạnh, trên người là bộ vest đen, dù nhìn qua rất có phong thái của mấy tên đi đòi nợ thuê thì Jungwon vẫn nhận ra đó là chồng sắp cưới của mình. Cậu không cần phải nhìn lại ảnh để kiểm tra, không như anh chưa bao giờ thấy mặt cậu, Jungwon từ mấy tháng trước đã được chiêm ngưỡng khuôn mặt này rồi. Quả nhiên nhìn ngược nhìn xuôi thì Jungwon vẫn cảm thấy có vẻ như cậu cưới đúng người rồi, con người làm gì mà đẹp trai được đến vậy cơ chứ.

Jay bước vào điềm nhiên như không, anh dù nửa con mắt cũng không lay động, một chút cũng không bất ngờ khi thấy Jungwon đang ngồi đó mở to mắt mà nhìn anh cứ như nhìn một sinh vật lạ.

Jungwon cũng nhận ra biểu hiện của bản thân có chút không hợp nên liền thu lại ánh mắt. Jay cũng không quan tâm quá nhiều, anh đã đi hẳn vào phòng nhưng không ngồi gần Jungwon mà đứng tựa vào tường, không hề có một chút ý định sẽ bắt chuyện với con người là cậu đang ngồi giữa cái vòng hoa to đến bất thường kia.

Jungwon nhìn Jay, rồi lên tiếng:

"Ờm nếu anh không biết, thì tôi chính là người lát nữa sẽ vào lễ đường cùng anh."

"Tôi biết, tôi cũng có mắt."

Jay nhíu mày đáp, mặt hất về hai cái ảnh bên cạnh anh, ý tứ muốn bảo là hai cái ảnh này không có nhỏ đến mức khiến anh không chú ý nổi.

Jungwon cười cười:

"Tôi sợ anh nhìn ảnh đó không nhận ra tôi nên mới nhắc nhở thôi."

Jay có hơi bất ngờ, anh nhìn cái ảnh, rồi lại quay sang nhìn cậu, cứ như thế lặp lại mấy lần rồi mới chậm rãi lên tiếng:

"Đúng là không giống thật."

Mẹ nó

Tự nhiên trong đầu Jungwon nảy số liên tục mấy câu chửi thề, đúng là không còn gì mất mặt hơn nữa. Biết thế hôm trước cậu vào chỗ chụp ảnh CMND rồi nháy phát đưa lên làm ảnh cưới cho rồi, dù nhìn có không được đẹp thì ít nhất cũng không làm Jay phải thất vọng, giờ chồng sắp cưới của cậu còn thản nhiên đồng ý rằng cậu không giống trong ảnh mới chết không cơ chứ.

Jay ngược lại không hiểu vì sao Jungwon bỗng nhiên lại trưng ra cái vẻ mặt chán nản kia, anh nhìn lại bức ảnh một lần nữa, nói:

"Ngoài đời em trông đẹp hơn."

Jungwon tưởng là mình nghe nhầm, nhưng cậu khẳng định lỗ tai của cậu phải được chấm 10/10 là chắc, thế nên mới bất ngờ quay sang nhìn Jay. Anh chẳng nói thêm câu gì nữa mà từ từ đi lại gần Jungwon sau đó ngồi sang bên cạnh cậu.

Cứ như thế cho đến khi lễ cưới diễn ra.

25/11/2021

Tự nhiên thấy cách viết của mình không đúng lắm, thôi thì thời thế đưa đẩy, tôi viết truyện nó hài chút nhé các bác. Tính ra là định viết truyện có chút u sầu cơ. Mắc mệt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top