Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

oneshot


Ngày 9 tháng 2,

Là sinh nhật em, tôi vẫn nhớ rất rõ.

Thật chẳng hiểu sao, người lại giáng xuống cho tôi một thiên thần xinh đẹp, còn khắc tôi đến vậy. Và chính cái đêm định mệnh ấy, ngày mà chúng ta gặp lần đầu, cũng đã gần 6 năm kể từ ngày em đi, nó như khắc lên tâm trí tôi.

Hôm ấy, em mặc áo phông trắng và quần thể thao, đeo một chiếc balo có hơi sờn cũ mà em vẫn còn sử dụng đến giờ. Em kể tôi chiếc balo này là bà em tặng vào hôm sinh nhật thứ 17 của em, và hẳn rồi, em rất trân trọng món quà này mà. Tôi vẫn còn nhớ...

Trong một con hẻm nhỏ, khi thành phố đã tối đèn, chỉ còn ánh đèn đường nhen nhói và tiếng xe cộ ồn ào từ phía đại lộ, em đã nói với tôi.

"Hút thuốc không tốt cho sức khoẻ đâu, đừng làm hại bản thân như vậy chứ!"

Một câu nói quen thuộc của em.

Khi ấy tôi chỉ nghĩ em thật phiền phức, một đứa nít ranh mà cũng dám lên mặt dạy đời tôi. Tôi chẳng thèm nhìn lấy em một cái, tiếp tục hút điếu thuốc còn dang dở của mình. Sau đó em chỉ im lặng nhìn tôi lúc lâu, đôi mắt hai mí ra vẻ khó hiểu. Lặng lẽ bước tới, em giật lấy điếu thuốc còn nửa, và chạy thật nhanh khỏi tầm mắt tôi là sự tức giận hơn và bất ngờ.

"Dm, đen thật đấy."

Tôi chỉ biết rủa thầm, giận dữ đá phăng chiếc thùng rác bên cạnh chỉ để xua tan đi cơn tức. Nghĩ lại, hồi ấy tôi thấy mình thật thảm hại.



Em mang lại cho tôi sự ấm cúng, cái cảm giác gọi là "gia đình" kia, mà tôi chỉ biết đem đến cho em những điều thậm tệ khiến em đau lòng.

Em được sinh ra từ mùa xuân, dịu dàng, êm đềm như ánh mai còn vươn tuyết.
Còn tôi, người con của mùa hạ, như cái nắng oi ả giữa trưa hè và những cơn mưa giông tới bất chợt, kì dị cũng khó đoán.


Nếu là một giấc mơ, tôi chỉ muốn em vẫn yêu thương tôi, an ủi tôi mỗi khi tôi nói bản thân mình ổn, dù chỉ một lần nữa...

Trong những cuộc cãi vã, em luôn là người hoà giải trước, dùng đôi tay nhỏ bé của mình níu tôi ở lại. Em làm đủ mọi trò ngu ngốc chỉ nhằm giúp tôi vui vẻ hơn, cho dù bao nhiêu lần tôi bảo em trẻ con đi chăng nữa.

Cách em vỗ về, quan tâm, tôi nhớ đến phát điên cái cảm giác ngọt ngào ấy khi có em luôn kề cạnh.

"Không sao mà, vẫn còn em ở đây."

Nhẹ nhàng, nhưng đủ khiến mọi bộn bề, u uất tan biến. Em như một liều thuốc chữa mọi loại bệnh tật trên đời. Ở trong vòng tay em, tôi cứ như một đứa trẻ, có thể oà khóc bất cứ lúc nào. Tôi chưa từng nghĩ ở bên em tôi lại yếu đuối như vậy.



Ngày 19 tháng 4,

Trước sinh nhật tôi một ngày, cái ngày mà tôi cũng dần quên mất bởi những bộn bề vội vã của cuộc đời.

Một đêm tối muộn, em và tôi dạo quanh con sông Hàn.

Chúng tôi dừng lại ở một chiếc ghế đá nhỏ. Tôi đứng dậy muốn đi mua cho hai đứa cây kem. Em cầm lấy tay tôi ngăn lại.

"Trăng hôm nay sáng ghê."

Im lặng, một lúc lâu. Tôi có thể nghe rõ tiếng gió xào xạc qua những tán lá.

Em dựa mình vào người tôi, ngay lúc ấy, tôi chỉ ước thời gian chậm lại. Để em có thể ở bên thêm một chút. Em thở nhè nhẹ, chiếc má ửng hồng tựa vào vai tôi, đôi mắt em lấp lánh, dồn dập như từng đợt sóng. Như tiếng trái tim tôi luôn thổn thức vì em.

"Jongseong à, sinh nhật vui vẻ."

Giọng nói nhẹ nhàng, mà cũng rõ ràng. Ngay đó em đứng dậy, đi thẳng về phía trước. Em quay lại nhìn tôi, rồi nở một nụ cười thật tươi với chiếc má lúm ấy - một liều thuốc cực độc giết chết tôi từng ngày.

"Em chắc chắn là người chúc mừng sinh nhật Jongseong đầu tiên trong hôm nay nhỉ."

Đôi mắt em híp lại, tinh nghịch.

00:02
Tôi gật đầu nhẹ. Thật giản dị làm sao, cái cách mà em khiến mọi người xung quanh vui vẻ, làm người ta chỉ muốn thương em nhiều hơn. Không thể ngừng yêu con người em mỗi ngày, yêu luôn những vụng về của em, và cả khi em yếu đuối nhất.



Em sợ sấm và bóng tối.

Mỗi đêm mà em không thể ngủ nổi vì tiếng sấm đùng đoàng. Em lại ôm chầm lấy, rúc nhẹ vào lòng tôi, thì thầm.

"Đừng bỏ em một mình nhé."

Và sau đó là tiếng thở đều đều, em chìm vào giấc ngủ. Còn tôi, cứ thao thức vì lời nói của em.


Em hay kể với tôi về cuộc sống của em, về em của ngày xưa. Rằng gia đình em không hề hạnh phúc, ba mẹ ly hôn và em phải sống cùng bà ở một thôn quê nhỏ.

Bà là người yêu thương em nhất, an ủi em mỗi khi em buồn, cũng là người bảo vệ em mỗi khi em bị bắt nạt vì chuyện về ba mẹ em.

Mỗi khi nghe em kể, tôi chỉ ước bản thân có thể gặp em sớm hơn, dành cho em mọi sự yêu thương mà em xứng đáng hơn thế.

Là người ôm lấy em mỗi khi em khóc, mỗi khi em thấy bản thân mình thật vô dụng. Tôi ghét phải thấy em cố tỏ ra mạnh mẽ, thấy đuôi mắt em đỏ hoe khi giấu tôi khóc một mình ở nơi góc phòng.

Tôi muốn bản thân là nơi em có thể nương tựa, nơi để em trở về, một và duy nhất.

Cuối cùng chỉ còn lại những ước muốn và lời hứa còn dang dở, ước gì tôi có thể nhận ra và yêu thương em nhiều hơn...



Cái ngày có em kề bên, mỗi buổi sáng của tôi là giọng nói em và chiếc má lúm đáng yêu đầy quen thuộc.

"Jongseong à, dậy đi làm thôi anh ơi."

Sự ngọt ngào trong đôi mắt, lời nói, mọi cử chỉ của em dành cho tôi và lời hứa tời giờ không thể hoàn thành, tôi cứ nghĩ em thực sự sẽ bên cạnh mãi mãi, đến cái lúc mà hai đứa như ám ảnh về nhau. Và tôi cũng chưa từng để ý, suy sụp vì nghĩ đến cái ngày mà tình yêu của em không còn dành cho tôi nữa. Không biết tôi sẽ phải sống tiếp thế nào đây?

Em luôn quan tâm, nhắc nhở tôi từ những điều nhỏ nhặt nhất.

Gọi tôi dậy mỗi buổi sáng, chuẩn bị áo ấm cho tôi vào những ngày cuối thu, nhắc tôi uống thuốc đúng giờ,hay những đêm em thức trắng chăm sóc tôi khi tôi đổ bệnh,... Mọi thứ, mọi thứ em làm, khiến tôi mỗi ngày chỉ muốn yêu em nhiều hơn, dành cho em mọi thứ mà bản thân mình có, như em đã hi sinh vì tôi vậy.

Chẳng hiểu sao, bất chợt, người lại cướp em đi, giữa cái lúc mà chính tôi và em cần nhau nhất. Thật trớ trêu.



Như vừa mới xảy ra hôm qua, vào một đêm cuối đông, chúng tôi đã có trận cãi vã to.

"Em trẻ con vừa thôi chứ... Ước gì chúng ta chưa từng gặp! Chậc."

Câu nói cuối cùng tôi nói với em.
Tôi là người đã đẩy em vào con đường cùng này, giết chết đi cuộc sống tươi đẹp mà em hằng mong ước.

Em chỉ biết cúi đầu im lặng không nói gì. Bầu không khí nặng nề đến lạ, tôi quay người rảo bước. Mặc kệ cho đôi mắt em đã ướt nhòe, đôi tay ấy đang run rẩy, và em đã không còn níu tôi lại như trước nữa.

00:20
Em vẫn chưa về nhà.

Chưa bao giờ em ở bên ngoài muộn tới giờ này. Nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại, tôi đấu tranh không biết có nên nhắn tin cho em không.

Cuối cùng tôi đã không làm vậy. Tắt nguồn điện thoại, nằm trằn trọc một lúc rồi cùng dần chìm vào giấc ngủ, tôi không một chút để tâm đến em đang gặp chuyện gì ngoài kia.


Hôm sau, đập vào mắt tôi là bản tin buổi sáng: Xe tải đột ngột mất tay lái, đâm thẳng vào vệ đường, làm trọng thương một người.

Sau đó mở điện thoại, một loạt các loại thông báo hiển thị trên màn hình khoá.
24 cuộc gọi nhỡ của em và 1 lời nhắn.

"Alo. Cậu có phải là người quen của Yang Jungwon không? Cậu ấy bị thương nặng đang nằm ở bệnh viện thành phố. Nếu cậu nhận được lời nhắn làm ơn hãy đến bệnh viện sớm nhất có thể."

Giây phút đó, tôi nghe tiếng tim mình như vỡ tan. Hàng ngàn câu hỏi như được lặp lại trong đầu, ước rằng em sẽ không bỏ rơi tôi ngay lúc này, rằng đây chỉ là một giấc mơ mà người đã trừng phạt tôi vì đã để em lại vào đêm đông ấy.

Rằng sự thật là phũ phàng. Và em đã không thể qua khỏi tai nạn.

Tôi đã không thể bảo vệ em, như lời hứa với em đã không thể thực hiện...



Nếu có thể, tôi chắc chắn sẽ cầu xin em níu tôi ở lại, ôm chầm lấy em nếu biết đây sẽ là lần cuối. Tôi hận bản thân mình không thể chịu nổi, nhớ em đến da diết. Chìm đắm trong những cơn say và sự tội lỗi.

Ước gì người đó phải là tôi.
Ước gì em vẫn còn ở đây.
Ước gì tôi đã không xuất hiện trong cuộc đời em.
Ước gì tôi đã không yêu em đến vậy...

Em cho tôi mọi tình yêu mà em có, cứu rỗi tôi khỏi cái thế giới tàn nhẫn này, Ngày qua ngày, em cho tôi cảm giác muốn sống và được sống, ít nhất là vì em.

"Nếu anh không biết nên sống vì cái gì, hãy sống vì em."

Em là nguồn sống của tôi, là động lực giúp tôi thức dậy vào mỗi sáng. Tôi ngày đêm làm việc thật chăm chỉ để cho em một cuộc sống hạnh phúc, an nhàn.


Đổi lại, tất cả lại là một cái tát kéo tôi về hiện thực. Rằng em đã không còn nữa, ngôi nhà hồi xưa đầy ắp tiếng cười và thân hình nhỏ bé ấy, đến giờ thì trống trãi, bừa bộn và thiếu vắng em. Cái nơi mà tôi luôn đếm từng phút từng giây để trở về, giờ đây cảm thấy thật ngột ngạt khi bước vào ngôi nhà ấy.

Căn bếp ấm cúng với những món ăn em làm, phòng khách có hương chanh bạc hà thanh mát mà em rất thích, phòng ngủ màu kem và những chậu hoa em trồng trên ban công. Vậy mà giờ đây, hoa trong chậu cũng đã héo rũ dần khi thiếu đi sự chăm sóc của chủ nhân chúng.

Trên chiếc giường thân thuộc ấy, em nằm gọn trong vòng tay tôi và thủ thỉ về ngày hôm nay của em như thế nào. Đó là những câu chuyện vụn vặt nhạt nhẽo, em kể chầm chậm với giọng nói hơi vẻ ngái ngủ và đôi mắt khép hờ, sau đó từ từ chìm vào giấc ngủ.

Tôi còn nhớ lần em và tôi chạy đua trước những cơn mưa rào tầm tã bất chợt. Tôi chùm chiếc áo khoác lên đầu hai đứa, chạy thật nhanh về phía trước. Cuối cùng dừng lại trước hiên một cửa hàng tiện lợi, em cười thật tươi, lấy chiếc khăn tay trong chiếc balo nhỏ, nhẹ nhàng lau tóc cho tôi rồi mới đến bản thân. Tôi thì chạy vào mua cho em cốc trà còn ấm, hai đứa cứ ngẩn ngơ đứng đợi cơn mưa chóng đi.

Những con phố, con hẻm xưa cũ mà tôi và em đã cùng đi qua, hay những quán cà phê mèo mà em rất muốn đến thử một lần nhưng không thể do cả hai đứa đều dị ứng với mèo. Tất cả đều gợi nhớ cho tôi về em, về con người tôi yêu hơn chính bản thân mình nhưng lại khắc khổ đến vậy.

Người ta thường nói: Chúng ta yêu một thành phố, một con đường chỉ vì có hình bóng yêu thương đó. Ghét một điều tầm thường chỉ vì liên quan đến những kỉ niệm đã sờn cũ của cả hai.


Mọi kỉ niệm cứ thế lại ùa về với tôi mỗi đêm, ngọt ngào mà cũng đầy đau đớn. Từ bao giờ, em đến với tôi như một phần của cuộc sống tẻ nhạt này.

Mọi thứ về em, đôi mắt, gương mặt, chiếc má ấm nóng, đôi tay nhỏ bé nằm gọn trong tay tôi, bữa ăn do em nấu,... Tất cả những điều nhỏ nhặt về em, sự quan tâm của em, tới giờ tôi mới để ý. Và cũng từ bao giờ, hình bóng em đã khắc sâu vào trái tim đã cũ mèm này.

Chỉ còn tôi và những kỉ niệm của hai đứa.

Em sưởi ấm tâm hồn lạnh lẽo của tôi, đem đến hy vọng và cướp đi khi tôi chơi vơi.

Cuối cùng tôi đã hiểu cảm giác khi không có em ở bên.



Tôi chưa từng nghĩ ai lại có thể làm đảo lộn cuộc sống của tôi như vậy, em len lỏi vào từng thói quen thường nhật, in lên trái tim tôi những điều nhỏ bé về em, nụ cười và chiếc má lúm ấy.

Tôi ước bản thân có thể làm cho em nhiều hơn, đem lại cho em thật nhiều nụ cười, sự an tâm. Cho em một cuộc sống hạnh phúc mà em hằng ao ước.

Ít nhất tôi ước có thể nói với em rằng tôi thương em đến mức nào, có thể chăm sóc cho em thêm một lần nữa...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top