Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHAP 2 (S'inquiéter)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chapter 2
~S'inquiéter~
  Tiếng phanh xe cót két khiến Nanon tỉnh táo sau những tràn suy nghĩ vu vơ, nhanh chóng tháo hai tay ra, cậu nhìn Ohm:
"Ờm...ban nãy tôi ôm hơi chặt theo thói quen, cậu có khó chịu không ?"
"Không hẳn, có điều hơi khó thở thôi, cậu làm gì mà ôm chặt thế?"
"Vì tôi buồn ngủ nên ôm chặt, sợ về đến nhà thì trên xe chỉ còn có mỗi cậu".
Ohm phì cười:
"Vậy để tôi đi mua cà phê, tối nay cậu không được ngủ trước 23 giờ đâu nhé, tôi muốn nghe nhạc cùng cậu".
"Được".
Ohm nhanh nhảu giữ thăng bằng người trên xe, một chân quay đầu xe lại và thoăn thoắt đạp đi. Tiếng chuông nhà thờ lại vang lên, buổi chiều hoàng hôn nhuộm đỏ cả một vùng trời, trong tâm trí của Ohm lại hiện lên ánh mắt sáng ngời của cậu trai ấy tựa như những vì sao. Gương mặt của Ohm nhờ có ánh chiều tà đỏ phớt phủ xuống mới che đi làn da đang ửng hồng mà nóng ran. Cậu cùng chiếc xe lăn bánh qua từng đoạn đường nhỏ, đưa mắt ngắm nhìn cảnh vị hai bên đường,  bao ngôi nhà mái ngói đỏ nằm liên tiếp , nhà hàng rượu vang với những cô gái cùng chiếc váy màu tím  ngân nga câu hát "Oh comme c'est beau ma France bien-aimée" (ôi..nước Pháp dấu yêu của em đỗi đẹp làm sao~) Ohm mỉm cười, dừng chân ở quán bar nhỏ, gác chống xe bên ngoài rèm cửa ố vàng bước vào:
"Salute?" (xin chào ?)
"HEYY, bienvenue !" (êyy, chào mừng cậu)
Ohm và ông chủ quán bar nho nhỏ tiếp đón nhau hết sức thân thiện, Ohm mở lời:
" Une tasse de café s'il vous plait"(cho một cốc cà phê nhé).
"Oui, attends une minute"(được được, đợi một chút).
Ohm nhịp chân lia mắt qua từng khung đựng rượu, thiết nghĩ nên mua thêm một chút rượu nho cho Nanon nhưng cậu không biết Nanon liệu có thích hay không ? Máy phát nhạc của quán phát lên bản Comme Toi:
"Elle avait les yeux clairs et la robe en velours
À côté de sa mère et la famille autour
Elle pose un peu distraite au doux soleil
De la fin du jour
La photo n'est pas bonne mais l'on peut y voir
Le bonheur en personne et la douceur d'un soir"
(Nàng có đôi mắt trong veo và chiếc đầm nhung, bên cạnh mẹ và gia đình nàng xung quanh, nàng ấy có vẻ mất tập trung giữa những tia nắng dịu dàng. Cuối ngày, dù bức ảnh không đẹp nhưng chúng mình có thể chiêm ngưỡng nó, hạnh phúc trong sự ngọt ngào của một buổi tối..."
Ohm say mê tận hưởng từng khúc nhạc tình ca, quên mình đang có nhiệm vụ gì. Chủ quán vỗ vai Ohm:
"Hey mon pote, voici ton verre !" (này anh bạn, đồ uống của cậu)
"Merci beaucoup..!"(cảm ơn nhiều)
Cậu trai trẻ bâng khuâng từng bước ra khỏi bức rèm, trong đầu với nhiều suy nghĩ ngược chiều:
'...tại sao lại cứ nghĩ về ánh mắt đó ?'
'Thôi đi về, cậu ấy đang đợi mình'
Ohm gạt phắt những tơ tưởng lung tung của mình, vòng chân lên yên xe và khẩn trương chạy về.
"NANON, TÔI VỀ RỒI NÀY"
"NGHE RỒI, ĐỢI CHÚT"
Nanon hớt hải từ trong bồn rửa chạy ra phía Ohm, dùng tay phủi áo cho Ohm:
"Này, đi đâu mà áo dính bụi bẩn thế kia ?"
"Đi mua đồ cho cậu chứ đi đâu?"
"Ừ rồi cảm ơn cậu".
"Nhiêu đó thôi hả?"
"Chứ đòi gì nữa ?"
"Nấu cháo bí cho tôi đi !"
"Thôi, tự mà nấu".
"Tôi mách mẹ cậu dám đối xử với khách hàng như vậy".
"Đồ...thôi được >:( "
"Ngoan, hehe".
"Cút chỗ khác, một hồi tôi đá cậu văng cả bánh xe bây giờ".
"Không lấy cà phê chứ gì, giỏi thì đá đi"
Nanon bực bội giật phắt ly cà phê chảy nước của Ohm, cậu ấm ức dặm chân đùng đùng vào bếp, Ohm nhịn không được liền cười khúc khích.
Ohm dựng xe bên ngoài quầy hoa, đi lên phòng thay đồ, cởi chiếc áo được Nanon phủi bụi ấy, ngắm nhìn hồi lâu rồi mới thay vào cái áo khác. Cậu lăn lê trên giường, chán nản cầm quyển sách của Nanon lên đọc mà thiếp đi khi nào không hay. Nanon cầm tô cháo lên lầu, mở cửa ra liền thấy Ohm nằm co ro giữa giường, Nanon tiến gần, *bộp*.
"Ấy shiaa trời sập, amen amen"
"Trời sập cái đầu cậu, tôi đem cháo lên cho này".
"Có cần mạnh tay thế không, nhưng cũng cảm ơn nhé, thơm lắm luônn"
"Khỏi nịnh, hốc hết giùm".
"Vâng thưa cậu Charles".
"Sao cậu gọi tôi bằng nhiều cái tên khiến tôi ngứa gan thế này!"
"Thì..kêu Nanon riết cũng ngán mà, kêu vậy cho nó đa dạng hehe".
"....mệt".
Nanon nhìn Ohm bất lực rồi ngoảnh đầu đi ra khỏi cửa, Ohm cầm tô cháo đi xuống theo Nanon và cầm ghế ngồi gần quầy hoa. Nanon hét toáng:
"ÂY THẰNG OHMMMM,  XUỐNG ĐÂY RỒI KÊU TÔI ĐEM LÊN CHO CẬU LÀM CÁI GÌ ?"
"Tôi có kêu cậu đâu, cậu tự đi mà"
"Đồ điên"...
"Tôi thấy cậu cô đơn nên xuống chơi cùngg".
"Tốt quá ha, biến giùm, giỏi thì canh quầy hoa hộ tôi cho tôi đi giao hoa".
"Tôi cũng muốn điii"
"No no no, mẹ tôi giao cho mình tôi đi thôi".
Nói rồi Nanon cầm lấy chiếc nón đỏ đội lên, cầm một chậu hoa cẩm chướng đặt vào rổ xe đạp rồi lao đi, để lại Ohm ngơ ngác nhìn theo bóng dáng từ từ biến mất trong không gian. Ohm buồn bã ngồi lại ghế, ăn hết tô cháo bí Nanon làm một cách ngon lành rồi lại ngắm nghía chiếc tô
'Gì đây, hết cá voi rồi đến cái mập à? Dễ thương...'
Ohm đứng dậy, tự nguyện rửa dọn hết tất cả cho Non. Ohm mệt mỏi dựa vào chiếc ghế dựa, vừa canh quầy hoa vừa viết lách. Bỗng có tiếng chuông từ trước quầy:
*keng...keng*
"Cho hỏi, có anh Nanon ở đây không ạ ?"
"Chào cô, cô đến đây mua gì?"
"Em chào anh, cho hỏi anh là...?"
"Tôi á, tôi là Ohm, bạn của thằng Nanon và là khách trọ ở đây, có chi không, cô muốn mua gì ?"
"À dạ anh Ohm, phiền anh cho em gặp anh Nanon ạ, cơ mà...anh cũng là người Thái ạ ?"
"Ủa nãy giờ tôi nói tiếng gì?"
"Dạ, em là Lucille, bạn từ nhỏ của anh Non."
"Ừ, rồi rốt cuộc có mua hoa hay không?"
"Dạ dạ có, nhưng anh nhớ gửi lời đến anh Nanon giùm em nhé, em mới từ Paris trở về, em muốn gặp cậu ấy".
"Ừ biết rồi, mua lẹ dùm"
Lucille cầm lấy chậu hoa hồng đỏ đưa cho Ohm, Ohm lấy giấy gói lại rồi dúi chậu bông vào tay cô gái, Lucille không hài lòng đưa cho Ohm 10 Franc rồi rời đi. Ohm bực bội ngồi ịch xuống ghế, cau mày viết tiếp đoạn chữ còn lại nhưng không tài nào viết tiếp được. Ohm trở người nằm dài xuống ghế, suy nghĩ vu vơ:
'Nhỏ đó...là gì với Nanon mà sao xinh thế, tao không tin đó là bạn của Nanon, nếu như vậy thì làm gì gấp gáp muốn gặp dữ dằn như vậy ?'
Ohm bực nhọc quay qua quay lại, ngồi bẫng dậy thì thấy Nanon dừng xe trước nhà, Ohm mừng rỡ chạy ra như chú chó ngồi chờ chủ, Nanon thấy lạ, bảo:
"Gì thế, có vụ gì mà hớt ha hớt hải"..
"Ừm..thì ban nãy..."
Ohm nhăn mặt biến đổi sắc thái 180 độ:
"Ừ thì nãy có con nhỏ nào tên Lucille kêu là bạn từ nhỏ của cậu muốn gặp cậu".
"Ơ, thật à, hay quá, cậu ấy đâu rồi ?"
"Ừ thì nó đi qua quầy thịt xông khói rồi, tôi mới nhìn theo nó ban nãy".
"Được được, đợi tôi một chút nhé".
Nanon bỏ xe xuống chạy lại quầy thịt xông khói gần nhà, la lên:
"Ôi trời ơi Lucille, lâu quá không gặp cậu" *thở hổn hển*.
"Ôi Non, tớ nhớ cậu lắm, tớ nhớ không lầm là 11 năm rồi nhỉ ?"
"Tớ nhớ, tớ nhớ cậu lắm, cậu đi paris có ổn không, học hành thế nào rồi, bạn bè ở đó có tốt không ?"
"Từ từ Nanon, cậu hỏi dồn dập như thế sao tớ trả lời?"
Hai người cứ thế cười khúc khích bên nhau và đút nhau ăn từng miếng thịt xông khói thơm ngon. Ohm trông thấy, liền chạy ra quầy thịt, bảo:
"Chà, không có bạn gái của cậu đây đó hả?"
"Gì chứ, hai tụi tôi là bạn thân, yêu đương gì chứ haha".
Lucille hụt hẫng nói:
"Ừ..ừm là bạn thân, Non nhỉ ?"
"Gì chứ, Non gì, sao lại gọi nó là Non?"-Ohm
"Thì sao chứ, cậu ấy thân với tôi mà ?"-Nanon
"Ừm...biết rồi, hai cậu nói chuyện tiếp đi, tôi đi về nghỉ ngơi".
Ohm lủi thủi đi về, trong đầu cứ lẩn quẩn:
'Không lẽ con Lucille đó là người yêu của Nanon thật mà cứ hở chút là Non Non Non nghe mắc bực, lạ lùng.'
Bước từng bước nặng nề lên phòng, Ohm nằm xuống giường, cầm lấy con gấu bông nhỏ của Nanon, lẩm nhẩm:
" Dieu, qu'est-ce que c'est que ce sentiment..."(chúa ơi, cảm giác gì thế này).
Ohm đứng dậy, đi chầm chậm lại chiếc tủ của Nanon, tò mò mở từng ngăn, từng cánh cửa. Quả như cậu nghĩ, Nanon có rất nhiều chiếc nón tròn nhiều màu khác nhau, thật dễ thương làm sao.
Ohm cầm lên chiếc nón tròn màu xanh dương đội lên đầu, thích thú xoay người tạo dáng, cười khanh khách xé tan không khí u buồn ban đầu. Ohm lục đục mở ra chiếc hộp thiếc trong cùng ngăn tủ, trong hộp chỉ toàn những mẫu giấy vụn ghi chép nhạc của Nanon, cậu nhóc này thật mơ mộng, bay bổng. Ohm nhìn lại những ghi chép nguệch ngoạc của Nanon, từng dòng chữ mờ nhạt hiện lên:
"garçon, tu étais si beau dans le vent d'automne cette année-là"
(Chàng trai hỡi, cậu đã rất khôi ngô trong cái gió mùa thu năm nào).
Ohm nửa hiểu nửa không, trong đầu liền hiện lên câu hỏi:
'Sao toàn ghi chép về chàng trai vậy, sao không có cô gái nào ?'
Bỗng nhiên dưới nhà có tiếng bước chân to dần, ohm hoảng loạn dọn hết đống giấy tờ, nhồi vào hộp thiếc rồi thẳng tay quăng vào tủ rồi quăng người lên giường. Nanon mở cửa, thấy Ohm nằm trên giường đang cầm lấy con gấu bông ngoe nguẩy chơi đùa:
"Này, đầu cậu sao lại có nón tôi ?"
"Ủa, à, tôi thấy nó đẹp nên tôi mượn".
"Cho đó, nhìn nó hợp với cậu lắm"
"Cảm ơn, tôi cũng thấy vậy, cơ mà cậu với Lucille sao rồi?"
"Sao là sao, cậu ấy vẫn xinh đẹp như ngày nào, còn có bạn trai nữa haha".
"Sao lại cười, không thấy buồn à ".
"Mắc gì buồn, vui nhiều là đằng khác kìa."
Ohm méo mặt không hiểu nổi chuyện gì, hỏi:
"Chứ không phải cậu thích cổ à ?"
"Điên, tôi với cậu ấy từ bé đến giờ là bạn siêu thân, đi đâu cũng có nhau, làm gì cũng làm chung, đi học cũng dính nhau như sam, tôi không hề muốn yêu cô ấy vì tình bạn của chúng tôi rất đẹp, tôi không hề muốn phá hủy nó cũng càng không có cảm giác gì với cô ấy, cậu mới khùng khi nghĩ ra việc như vậy."
"Ồ, thì ra là thế hehe"
"Cười cái mông".
Ohm bất ngờ năng động, vui vẻ trở lại, liền cầm cánh tay Nanon:
"Ê này, nghe nhạc với tôi chứ ?"
"Ừ ha, oui"
"Để tôi tìm, à, nghe bản COMME TOI không nào?"
"Được thôi, tôi thích bài đó lắm"
Ohm đi lại kệ tủ, rút ra chiếc băng cát-xét và đút vào máy phát,
Giai điệu quen thuộc lại ngân lên làm cho hai cậu trai trẻ cười nói, nhảy nhót không ngừng:
" Elle avait les yeux clairs et la robe en velours
À côté de sa mère et la famille autour
Elle pose un peu distraite au doux soleil
De la fin du jour
La photo n'est pas bonne mais l'on peut y voir
Le bonheur en personne et la douceur d'un soir...."
Đến tận 22 giờ khuya, hai chàng trai mệt lã người vì nhảy múa không ngừng, cùng nhau nằm xuống giường gối đầu lên nhau






"Ê này, muốn ra ban công hóng chút gió chứ ?"
"Được, tôi đang bí bách lắm, đi thôi".
Hai cậu ngồi ườn dậy, đi ra ban công rộng rãi được mẹ Nanon trồng rất nhiều hoa, Ohm và Nanon thả người vào lan can, ngắm nhìn con phố sáng sủa trên cao, trời đã tối và khá lạnh, Ohm nhích người lại gần Nanon:
"Này Nanon, cậu có nghĩ tôi sẽ có bạn gái mới không ?"
"Ai mà biết, cậu đẹp trai như thế chắc sẽ có sớm thôi"-Nanon nói với ánh mắt đượm buồn.
"Biết đâu được, tôi sẽ yêu một người tốt hơn, một người yêu thương tôi hơn cô gái cũ, tôi vẫn không tài nào có thể quên đi em ấy...một chút cũng có nhưng sao tim tôi lại nhói đau khi nhắc đến em..."
Đôi mắt Ohm ngập nước, ngước nhìn lên những ngôi sao trên trời làm khóe môi Ohm đọng lại những giọt lệ trong veo như rửa sạch những tổn thương trong tận đáy lòng, Nanon nhìn thẳng vào đôi mắt long lanh ngấn lệ ấy, bất giác giang tay ôm lấy Ohm vào lòng. Ohm òa lên khóc như một đứa trẻ đang được mẹ vỗ về, Nanon sụt sùi theo:
"Ohm, cố lên, tuy tôi không biết gì về tình yêu nhưng tôi nghĩ ắt hẳn là cậu sẽ vượt qua sớm thôi, hãy quên đi mọi ký ức buồn và hướng mình về những thứ tốt đẹp mà chúa ban tặng cho cậu".
"Tôi...aiss....tôi thật sự không hiểu vì sao..".
"Nín nào, cậu khóc trông xấu lắm Ohm, tôi nhịn cười không nổi".
Ohm sau khi nghe câu nói đó liền phì cười, Nanon này thật biết chọc cười đấy.
"Được, tôi sẽ không cho cậu thấy dáng vẻ thảm hại này của tôi đâu".
"Được rồi"
"Nào, mình đi ngủ nhé, mai chúng ta sẽ đi chơi."
"Được".
Ohm lau đi những hàng nước mắt hằn dài trên gò má. Hai chàng trai bá vai nhau nằm ịch xuống giường, hai bờ vai đối diện nhau làm cho thời gian trôi qua càng nhanh chóng. Nanon bứt rứt không thể nào ngủ được vì đây là lần đầu cậu ngủ cùng người lạ. Ohm trở người quay sang Nanon, tay cậu ôm lấy eo của Nanon rồi ngái ngủ. Nanon càng thêm khó chịu, ngồi dậy ngại ngùng rồi bước chân lên bàn học, để lại ohm to con nằm một mình cùng chú gấu bông. Nanon ngắm nhìn Ohm, gương mặt khi say giấc nồng của Ohm là đây sao ? 'đẹp...'
Nanon yên ắng chiêm ngưỡng từng đường nét, góc cạnh trên khuôn mặt Ohm rồi giật mình quay người đi hướng khác khi Ohm gãi đầu. Cậu quay mặt lại bàn học, cầm lên quyển sổ sáng tác nhạc của mình rồi bắt đầu ghi chép:
"Vos yeux sont aussi beaux qu'un rêve, étincelants comme les étoiles dans le ciel. Dieu s'il te plaît dis-moi comment continuer..."
(Đôi mắt anh đẹp như một giấc chiêm bao, lấp lánh như những vì sao trên bầu trời. Hỡi chúa xin hãy cho con biết rằng phải tiếp tục làm gì..)
Nanon đóng quyển sách lại, thổi chiếc đèn cầy và thiếp đi trên chiếc bàn nhỏ. Từ lúc Nanon rời khỏi giường, Ohm đã âm thầm mở mắt nhìn Nanon, xem xem cậu làm gì, Ohm bắt lấy ánh mắt Nanon nhìn mình đắm đuối, khẽ cong môi nhẹ rồi gãi đầu. 'Không hiểu vì sao, từ khi nào tôi lại nhìn thấy em dễ mến đến lạ...'
END

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top