Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

                                           
                                                     

Mấy ngày sau đó, lợi dụng lúc Thừa Dân không có ở nhà nên mợ hai Thiện Mỹ cứ lãng vãng trước mặt cậu ba, cố tình làm mấy cái chuyện để rù quyến cậu. Lệ Sa cảm thấy ở nhà gặp mặt người đàn bà đó càng khiến cho cậu thêm khó chịu nên quyết định dẫn Trân Ni lên Gia Định ở ké nhà của Trí Tú và Jennie một thời gian.

"Mình ơi! Lát nữa tụi mình sẽ được gặp Trí Tú dới Jennie thiệt hở? Mà sao mình đòi đi đột ngột vậy? Bộ có chiện chi hở mình?"

"Không...Không có gì hết! Tại Tú nó đánh dây thép dới tui, kiu tui dẫn mình lên Gia Định sớm sớm chơi dới nó và Chaeyoung!"

Trân Ni nghe nói thế thì cũng tin răm rắp, nàng thấy mấy ngày qua tính tình Lệ Sa thay đổi thất thường mà không biết vì sao. Hai người cưới nhau hơn một tuần rồi mà cậu ba chẳng thèm đụng tới nàng, nàng cũng sốt ruột lắm mà không biết mở lời đòi hỏi cậu làm sao, sẵn tiện dịp này nàng sẽ nhờ Chaeyoung giúp một tay.

"Áhh chị Trân Ni!! Lâu quá hông gặp chị, em nhớ chị quá đi~"

Hay tin hôm nay vợ chồng Trân Ni với Lệ Sa lên Gia Định, Chaeyoung hào hứng từ tối hôm qua tới giờ, nay còn đứng sẵn ngoài cổng để đợi. Ngay khi gặp mặt Trân Ni, hai cô nàng tay bắt mặt mừng ôm nhau thắm thiết, Chaeyoung nhanh chân kéo tay nàng đi vào nhà.

Dinh thự của Trí Tú xây dựng theo phong cách phương Tây, diện tích rộng chẳng thua gì biệt phủ nhà hội đồng Khương ở miệt Vĩnh Long. Trí Tú đã cho gia nhân sắp xếp buồng ngủ cho hai người bạn của mình, cô quay đi quay lại thì không thấy Chaeyoung với Trân Ni đâu, chắc hai cô nàng đó đang dắt tay nhau đi tham quan ngoài vườn rồi. Cô thấy vẻ mặt Lệ Sa hiện lên sự mệt mỏi, mang theo nhiều tâm sự.

"Sao vậy cậu ba? Tự nhiên bất thình lình thông báo lên đây chơi chắc hông phải chỉ là lên thăm tụi tui đơn giản dị thôi đúng hông?"

"Quả đúng là Kim tiểu thư có mắt nhìn xa trông rộng, qua mặt ai chứ hông qua mặt được Tú rồi!"

Lệ Sa đành đem chuyện kể hết cho bạn mình nghe, cũng như là để cho Trí Tú đưa cho cậu một lời khuyên hữu ích. Cậu kể từ chuyện xảy ra ở cái đêm tân hôn của hai vợ chồng, sự xuất hiện của Phác Bảo Kiếm rồi tới chuyện của mợ hai Thiện Mỹ.

"Mèn đét! Chỉ mới một thời gian ngắn mà đã xảy ra nhiều chiện dị luôn hở? Tui hông ngờ Lý Thiện Mỹ lại có dã tâm lớn như vậy luôn đó đa!"

"Bởi dị tui sợ quá nên mới trốn lên đây nè! Mà tui cũng muốn đưa Trân Ni lên đây để tránh mặt cái ông thầy họ Phác kia luôn!"

"Cậu ghen dữ quá rồi đa! Tui thấy Trân Ni thương cậu hông hết, làm gì mà có chiện chị ấy đi tò te dới đàn ông khác được? Cậu đối xử như vậy dới chị ấy là coi hông được đâu đó cậu ba!"

Trí Tú lắc đầu bó tay với cái tánh ghen tuông mù quáng của cậu ba Lệ Sa. Cái gì đâu mà chưa hiểu rõ tường tận sự việc đã ghen lồng lộn lên, làm khổ Trân Ni hơn thôi. Lạp Lệ Sa từ đó tới giờ thông minh sáng suốt, mà khi yêu rồi thì tính nết y hệt trẻ con, làm cái gì cũng hết sức nông nỗi.

"Chứ Tú thử đặt trong tình cảnh của tui đi, Tú phát hiện Chaeyoung lén lút gặp mặt thằng nào đó mà giấu Tú rồi coi Tú có ghen hông?"

                                         

             
                       

"Làm sao hông ghen? Nhưng mà tui vẫn biết giữ bình tĩnh, hông có cho người đi theo dõi vợ mình như mấy người! Đã làm vợ chồng thì phải tin tưởng lẫn nhau, chứ ai mà như cậu, cậu thấy cậu làm vậy có đúng hông?"

"Tui biết tui sai..."

"Thì đó! Cậu sai rành rành ra đó! Gặp tui mà biết chồng mình hông tin tưởng mình, cho người đi theo dõi tui là tui bỏ quách cho rồi, ở với nhau chi cho khổ cái thân!"

Chaeyoung sững sờ trước câu nói của Trí Tú. Lỡ như Trân Ni mà biết cậu làm ba cái chuyện trẻ con đó thì có bỏ cậu như lời Trí Tú hay không. Cậu thật sự không muốn mất vợ đâu.

"Vậy tui phải làm sao đây hở Tú..."

"Dễ ợt! Cậu nghe tui nói nè..."

Hai cái đầu chụm lại thì thầm to nhỏ gì với nhau rất bí ẩn. Trong khi đó ở ngoài vườn Trân Ni với Chaeyoung cũng đang có chuyện để tâm sự.

"Chị nói thiệt đó hở chị Trân Ni? Có chiện đó xảy ra sao?"

Nàng buồn bã gật đầu. Chuyện này mà đi kể ra cho người ngoài nghe thì có vẻ vang gì, nhưng nàng hết cách rồi. Vì tin tưởng Chaeyoung là chị em tốt nên mới nhờ em ấy bày cách giúp mình.

"Em cứ tưởng Lệ Sa mê chị như sói mê mồi dị đó! Chị thử nghĩ coi từ cái hôm đám cưới của hai người thì có gì xảy ra làm cho Lệ Sa hiểu lầm hông?"

Tất nhiên là Trân Ni nàng cũng có suy nghĩ đó, nhưng mà nghĩ mãi cũng không biết, nàng tuyệt vọng dữ lắm rồi. Nàng lắc lắc đầu.

"Hông lẽ...chồng chị có nhân tình?"

"Hông có đâu Chaeyoung! Chị tin tưởng Lệ Sa lắm! Chồng chị hông phải là hạng người trăng hoa đâu..."

Mà tự nhiên nghe Chaeyoung nói xong nàng cũng thấy hơi sợ trong lòng, nhưng nàng vẫn một mực giữ vững lòng tin với Lệ Sa.

"Đúng rồi! Lạp Lệ Sa mà em biết là một người thật thà tốt tính, hông có chiện có nhân tình đâu he? Thôi em bậy quá, chị đừng để bụng lời của em nhen chị Trân Ni!"

"Vậy Chaeyoung có cách nào giúp chị hông? Chứ cứ như vậy quài...chị sợ Lệ Sa cũng sẽ chán chị rồi có nhân tình khác luôn quá..."

"Chị yên tâm! Gì chứ mấy cái chiện chăn gối đó em một bụng! Chị cứ nghe theo sắp xếp của em, đảm bảo sẽ thành công tốt đẹp luôn cho coi!"

-

Lệ Sa dự định sẽ không dẫn vợ mình đi tham quan Gia Định lúc về đêm vì cả ngày hôm nay hai người đi đường cũng đã mệt, nên ở nhà để nghỉ ngơi. Vừa đúng lúc Trân Ni cũng muốn như thế để thực hiện kế hoạch mà Chaeyoung đã bày ra cho nàng.

Sau khi cả bốn người ăn cơm tối xong, có ngồi ở trường kỉ để uống trà chút xíu rồi sau đó kéo nhau ai về buồng nấy ngủ. Trân Ni bắt đầu thi hành kế hoạch, nàng ra ngoài không biết làm gì, lúc trở lại buồng có đem theo một cái chén nước gì đó màu đỏ thẫm có hương thơm ngào ngạt khó tả.

"Mình ơi! Em thấy mấy nay mình khó ngủ, Chaeyoung có kiu em pha cái nước này cho mình uống, đảm bảo đêm nay mình sẽ ngủ thiệt là ngon luôn đó đa!"

           

             
                       

"Cảm mơn mình! Nhưng mà...đây là nước chi mà thơm dữ dị em?"

"Thì...Thì mình cứ uống trước đi rồi em nói cho mình biết!"

Lệ Sa nghi hoặc nhìn chén nước rồi lại nhìn vợ mình, ánh mắt của Trân Ni đang trông đợi nên cậu không nghĩ nhiều nâng chén uống một hơi.

"Mình uống rồi thì nằm đợi em một lát nhen!"

Cậu ba vẫn ngoan ngoãn làm theo lời dặn của vợ. Mới đó mà tự nhiên cậu thấy mình mẩy tràn đầy khí lực, hưng phấn đến lạ. Một lúc sau nữa, Trân Ni bước ra từ tấm màn che, nàng đã cởi bỏ hết quần áo trên người mình, bộ dạng ngại ngùng che đậy hai nơi nữ tính ở trên và ở dưới. Lệ Sa há hốc mồm kinh ngạc, cậu không dám tin có ngày được nhìn thấy Trân Ni trong bộ dạng rù quyến như vậy. Tay chân cậu như bị mất tự chủ, vội vàng bước tới chỗ vợ mình đang đứng rồi ôm nàng ấy vào lòng cứng ngắc.

"M-Mình ơi! Mình...đẹp quá! Mà mình...cho tui uống cái chi mà khiến đầu óc tui quay cuồng dị đa?"

"Chaeyoung  kiu em cho mình uống, để mình quấn lấy em cả đêm. Em xin lỗi...Tại vì em sợ mình hông còn ham muốn với em nữa nên em mới...mới làm chiện này!"

Lệ Sa lắc đầu lia lịa, cậu hấp tấp bế Trân Ni lên rồi đặt nàng nằm xuống ván ngựa. Mặt của cậu ba đầy mồ hôi vì nóng bức, tay không ngừng sờ soạng cơ thể của mợ ba.

"Em đừng nghĩ như dị! Tui...Tui muốn em lắm! Tui xin lỗi vì bỏ mặc em khiến em thấy tủi thân. Đêm nay tui sẽ bù lại cho em, tui hứa sẽ trân trọng em, hông làm em đau đâu Trân Ni!"

Quần áo trên người của Lệ Sa cũng bị cậu vứt xuống sàn. Hai đôi môi dán chặt vào nhau, điên cuồng mút mát vì tình dục trổi dậy mãnh liệt trong lòng cả hai. Trân Ni quàng tay câu cổ của người nằm trên, nàng nhắm mắt thở gấp khi cậu ba đang trải dài nụ hôn xuống cổ rồi lồng ngực của nàng. Lệ Sa hôn một cách nhẹ nhàng, cậu đột nhiên ngước lên nhìn Trân Ni, ánh mắt cậu tràn đầy sự yêu thương trong đó khiến nàng xiêu lòng.

"Mình ơi! Em muốn...Mình nhanh đi mình! Em muốn được làm người của mình..."

Dưới ánh đèn dầu hiu hắt, hai cơ thể lõa lồ cứ va vào nhau, âm thanh va chạm xác thịt cùng với những tiếng rên rỉ mê người của hai người con gái vang lên rõ mồn một trong căn buồng u tối. Ở bên ngoài, có hai cái đầu đứng túm tụm một chỗ, nín thở nghe từng âm thanh kích thích phát ra từ trong buồng.

"Mèn ơi! Mèn đét ơi! Cái gì mà rên dữ dị đa? Mần dữ quá có khi nào sập ván luôn hông?"

"Tú im lặng xíu coi!! Lỡ hai người họ biết tụi mình đang nghe lén rồi sao?"

"Hai người này cũng ngộ! Động phòng sao hông động ở nhà họ á, tự nhiên lên đây động ở nhà mình, kì cục ghê hông?"

Hai cái mặt của hai kẻ đang lén lút ở ngoài này đã đỏ như hai trái cà. Trí Tú nghe mấy âm thanh tình dục đó cứ vang bên tai mà máu nóng sôi lên sùng sục. Cô nắm lấy một tay của Chaeyoung, ánh mắt cô nhìn em tràn đầy ham muốn.

"Mình dìa buồng thôi em! Tú cũng muốn lắm rồi! Em chiều Tú nhen?"

"Áhh!! Kim Trí Tú!! Tú thả em xuống coi! Cú tui dớiii!!!"

Đêm nay đi đời Park Chaeyoung!

-

Sáng sớm hôm sau, Lệ Sa cảm thấy cơ thể mình hơi ê ẩm vì đêm qua vận động quá trời kịch liệt. Cậu nhìn sang người phụ nữ vẫn còn đang say giấc nồng trong lòng mình, cơ thể trắng trẻo của Trân Ni điểm tô vài dấu hôn bắt mắt, mái tóc đen tuyền của nàng xõa dài che mất đi gương mặt diễm lệ. Nhớ tới tối hôm qua, Lệ Sa vô thức đỏ mặt vì thẹn thùng, hình ảnh cơ thể xích lõa của Trân Ni run rẩy trong cơn khoái cảm mà cậu mang lại, gương mặt nàng đỏ ửng vì động tình, đôi môi đỏ hồng liên tục gọi tên cậu trong những tiếng nỉ non. Lệ Sa thấy vui vẻ trong lòng không thôi, cậu cúi xuống hôn lên bờ vai trần của nàng rồi hôn dần lên trên, hôn khắp nơi trên gương mặt kiều diễm của Trân Ni.

"Ưm~ Cho em ngủ xíu nữa đi mình~"

"Sao hôm nay em lại ngủ nướng dữ dị hở? Bộ dạng em ngủ thôi cũng thấy cưng nữa đó đa! Tui thương em quá trời luôn á~"

"Hừ! Dị mà hồi trước hông chịu đụng tới người ta, đợi người ta chủ động rồi mấy người mới chịu. Mấy người đúng là thấy ghét quá đi~"

"Tui biết lỗi rồi mà! Tại tui có khúc mắc trong lòng, tui hông thể nói ra được..."

Trân Ni đưa tay vuốt ve gương mặt anh tú của người thương, nàng rướn lên hôn vào môi của Lệ Sa một cái.

"Nếu mình hông muốn nói cũng được, em sẽ hông trách mình đâu! Nhưng sau này hông cho mình tránh né em nữa, mình có biết em tủi thân lắm hông..."

"Tui hứa với mình sẽ hông bao giờ có chiện này xảy ra nữa đâu nha!"

Cả hai cùng liếc nhìn xuống cái tấm trải màu trắng, ở giữa có một vệt máu đỏ đã khô, chứng tỏ tối hôm qua Trân Ni đã hoàn toàn trao cả đời con gái của nàng ấy cho Lạp Lệ Sa, hai người mãi mãi sẽ không rời bỏ nhau.

"Mình còn mệt dữ hông? Để tui ẵm mình đi tắm nhen?"

"Thôi kì lắm mình! Mặc dù có hơi ê ẩm nhưng em tự đi được mà!"

Trân Ni đặt chân xuống đất định đứng dậy thì cứ loạng choạng xém té, nàng nhăn mặt vì cơn đau ở thắt lưng truyền tới. Lệ Sa vội đỡ lấy nàng, để nàng tựa vào lòng mình rồi lấy sức để bế nàng lên tay.

"Đã nói rồi, mình cứ cãi tui! Để tui bận đồ lại cho mình đàng hoàng rồi tui đi pha nước ấm cho mình rửa mặt!"

"Dạ em cảm mơn mình!"

           

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top