Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

04 - Ca phải chờ đệ

Lý Đế Nỗ xách gươm ra chiến trường gần ba năm.

La Tại Dân ở lại thành Sở Chi, dần dần thay cha tiếp quản y quán, ngày ngày chữa bệnh cho dân thành, đồng thời không quên thường xuyên ghé thăm cha mẹ Lý Đế Nỗ.

Lão Lý thở dài nói với La Tại Dân, thật chẳng biết Lý Đế Nỗ giống ai, không thừa hưởng được chút an tĩnh nào của đại ca hắn. Đôi chân hắn chẳng chịu an phận một chỗ, trái tim hừng hực sức sống của thiếu niên chẳng chịu hướng về một nơi. Hắn muốn tự do tung hoành bốn phương như ngựa hoang nơi thảo nguyên rộng lớn, muốn lao về phía trước bất chấp mọi nhọc nhằn rủi ro. Mà chiến trường nơi thành Lục Biên lại vừa hay thỏa mãn được mọi khao khát trong lòng hắn.

Thành Lục Biên giáp nước Trọng, có rừng hoang rộng lớn, có đồn cát mênh mông. Người nước Trọng hung hăng man rợ, Lý Đế Nỗ có thể đem hết ngông cuồng tuổi trẻ trút lên bọn chúng, từng bước nuôi dưỡng nhiệt huyết đã bị chôn vùi bấy lâu.

Lý Đế Nỗ nói đi là đi, không buồn trở về lấy một lần, chỉ có vài ba lá thư thi thoảng mới được bằng hữu trong doanh trại đem về, trấn an cha mẹ rằng hắn vẫn ổn, còn đùa rằng chừng nào chưa lập được chiến công thì sẽ chưa hồi hương.

La Tại Dân im lặng nghe lão Lý giãi bày. Bên cạnh ông, Lý phu nhân buồn rầu thay trà, chẳng nén nổi nỗi lòng người mẹ lo lắng vì con.

Đại ca của Lý Đế Nỗ làm ăn xa, ngôi nhà rộng lớn chỉ còn cha mẹ già, La Tại Dân thấy mà chạnh lòng, rảnh rỗi liền đem chút thảo dược sang chăm sóc hai người.

Trước đây y chăm sóc đệ đệ nhỏ, giờ đây lại chăm sóc gia đình của hắn.

Một đôi lần, trong bọc vải nhỏ mà Lý Đế Nỗ gửi về cho cha mẹ, ngoài lá thư viết vội vàng, còn có một phong thư nhỏ dành riêng cho La Tại Dân.

Ca ca của La Tại Dân nhìn liền cảm thán, không hổ là học trò của đệ, chữ nó viết giống đệ như tạc.

Trái tim La Tại Dân nhảy lên một cái thật kì lạ. Tiểu tử này, hồi nhỏ viết chữ như giun như dế, vậy mà lại có thể luyện được nét bút giống hệt y, chẳng sai chút nào.

Lý Đế Nỗ viết thư rất tùy tiện, có ngày rất dài, có ngày chỉ vài dòng chữ ngắn ngủi. Hắn không một lời ca thán cực khổ, chỉ đem những chuyện vui vẻ nhất, lạc quan nhất kể với y, tỉ như doanh trại bọn họ săn được một con hươu thật to, tỉ như Lý Đông Hách trượt chân ngã xuống suối. Tỉ như Lý Đế Nỗ được cất nhắc rất nhanh, chẳng mấy chốc đã trở thành tiểu tướng dẫn đầu một nhóm binh lính nhỏ, tỉ như tửu lượng hắn đã tiến bộ rất nhiều, có thể uống một vò rượu lớn mà vẫn tỉnh táo trèo lên lưng ngựa, hung hăng cầm kiếm giết giặc.

Tỉ như sao trời nơi biên giới rất đẹp, rất sáng. Nếu có thể, hắn rất muốn đưa y tới đây ngắm sao.

Tỉ như hoa nơi rừng hoang rất tươi, rất màu sắc. Nếu có thể, hắn nhất định sẽ hái đem về tặng y.

Tỉ như Lý Đế Nỗ hắn nhớ ca ca La Tại Dân rất nhiều.

Mỗi khi cầm lá thư trong tay, La Tại Dân lại vô thức nhớ tới hình ảnh thiếu niên mười bảy tuổi năm nào. Thiếu niên cong cong hai mắt, hệt như chú cún nhỏ, đôi chân dài chạy theo sau lưng y, miệng cười đến là xán lạn, ngọt ngào gọi bốn tiếng "Tại Dân ca ca."

Hệt như Lý Đế Nỗ chưa từng rời đi, mà vẫn ở lại nơi thành Sở Chi này, vui vẻ trò chuyện cùng y, chưa từng thay đổi.

Cuối mỗi lá thư dù dài hay ngắn, Lý Đế Nỗ đều để lại một câu như thói quen khó bỏ.

"Đệ nhất định sẽ trở về, ca phải chờ đệ."

Gươm sắc cùng máu thịt nơi chiến trường chẳng thể bào mòn trái tim thiếu niên năm nào, chẳng thể phai mờ tấm lòng hắn dành cho y.

Mà La Tại Dân lại chưa từng trả lời hắn.

Y cho rằng thiếu niên còn nhỏ tuổi như vậy, không nên phí hoài tâm tư vì y.

Nhưng y lại cẩn thận giữ từng lá thư hắn gửi, xếp vào một chiếc hộp gỗ nhỏ giấu nơi đầu giường. Mỗi đêm trước khi ngủ, y tháo trâm cài tóc bằng ngọc của mình đặt xuống bên cạnh hộp gỗ, rồi lại ngẩn người nhìn hai thứ đó thật lâu.

Trâm ngọc so với hộp gỗ, thật có chút nhỏ bé.

Ba năm rồi, Lý Đế Nỗ tuổi hai mươi liệu đã trưởng thành đến mức nào? Đã cao hơn y hay chưa?

Lý Đế Nỗ, đệ sẽ trở về chứ?

Mỗi đêm giao thừa, La Tại Dân nhìn đám trẻ con trong thành thi nhau đốt pháo, lại nhớ đến thiếu niên rực rỡ giữa ánh sáng lấp lánh chói lòa.

Mỗi lần tuyết rơi, lại nhớ thiếu niên tới thăm y khi cảm mạo, chốc chốc lại lau trán, bón nước cho y, ở bên y thật lâu mà chẳng chịu rời bước.

Mỗi lần đi qua cây táo nhà cụ Từ, lại nhớ lần đầu gặp tiểu đệ đệ, đỡ cho hắn một cú ngã đau.

Ba năm qua, La Tại Dân có chút bàng hoàng nhận ra, bản thân y chưa từng thôi mong nhớ Lý Đế Nỗ.

Một buổi sáng nọ, La Tại Dân rảnh rỗi rẽ vào chợ phiên, túi tiền màu xanh ngọc nằm trong ngực áo, những đồng bạc lẻ rủng rỉnh trong không gian náo nhiệt.

La Tại Dân một mình lo cho y quán, những lúc rảnh rỗi sẽ truyền dạy y thuật của mình cho vài đứa nhỏ ham học, thi thoảng còn có thể để chúng ở lại thay mình bốc thuốc, còn bản thân thì ra ngoài dạo chơi.

Gần tới năm mới, thành Sở Chi như thường lệ lại tổ chức lễ hội đầu xuân, dù không thể hoành tráng như bình thường song cũng vô cùng đông vui, ồn ào. La Tại Dân nhìn đám thiếu niên thi nhau chơi ném vòng, trong lòng bỗng cảm thấy có chút hoài niệm.

Năm đó, có một thiếu niên cũng chơi ném vòng, lại thẳng tay ném cái vòng đó lên đầu y, rồi hiên ngang nói rằng y là của hắn. Trò đùa trẻ con như vậy, thế mà lại khiến La Tại Dân nhớ mãi chẳng quên.

Giờ đây, thiếu niên đó lại không ở đây cùng y dạo chơi nữa.

Không biết ở nơi biên cương, Lý Đế Nỗ cùng các chiến hữu của mình sẽ đón năm mới như thế nào nhỉ?

Tối hôm đó, La Tại Dân sau khi đóng cửa y quán liền ngồi bên đèn dầu, trầm tư xoay cây trâm ngọc trong tay, chăm chú đọc sách.

Mùa đông năm nay lại lạnh hơn năm trước, số người mắc bệnh cũng vì thế mà nhiều vô kể. La Tại Dân mỗi ngày đều chăm chỉ học hành, cố gắng cứu chữa cho người dân thành Sở Chi bằng tất cả năng lực của mình.

La Tại Dân đang ngẫm nghĩ, ngoài cửa bất chợt truyền đến tiếng chân vội vàng. Một khắc sau, một tiểu tử non nớt gọi lớn. "Sư phụ, sư phụ."

La Tại Dân nhận ra giọng nói này. Nó là một trong số những đứa trẻ thường ngày La Tại Dân dạy y thuật cho, thế nên cũng biết rõ đường đi nước bước ở y quán La gia.

La Tại Dân không ngẩng đầu, hờ hững hỏi. "Chuyện gì mà hớt hải như vậy? Bảo con đem thuốc cho nhà họ Lý, con đã mang chưa?"

"Sư phụ, con mang rồi, nhưng..."

"Nhưng làm sao?"

"Thành Lục Biên vừa báo tin, Lý công tử bị trọng thương. Lý phu nhân nghe tin đã ngất lịm đi rồi! Sư phụ, mau đi cứu người!"

Trâm ngọc vô lực rơi khỏi những ngón tay, cứ thế vỡ thành trăm mảnh tan nát.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top