Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

06 - Ba năm của đệ đệ

Y sư ở thành Lục Biên nói cái chân của Lý Đế Nỗ phải ít nhất một năm mới lành, Lý Đế Nỗ liền sảng khoái nói. "Thì ở nhà một năm thôi."

Hắn tỏ vẻ như chẳng hề để tâm, nhưng chỉ có La Tại Dân biết, Lý Đế Nỗ vì cái chân gãy này mà phiền lòng như thế nào.

La Tại Dân thay thuốc cho hắn, hắn liền hỏi. "Ca, liệu chân của đệ có thể sớm lành không?"

La Tại Dân không ngẩng đầu đáp. "Đã nói là cần một năm, đệ gấp cái gì."

"Ca không biết rồi. Đệ trời sinh da dày thịt béo, vết thương lành rất nhanh. Đệ ở chiến trường ba năm, luôn là người hồi phục nhanh nhất, chưa bao giờ phải nằm yên quá một đêm." Lý Đế Nỗ nói.

"Chút thương tích cỏn con đó sao có thể so được với cái chân gãy này của đệ?" La Tại Dân cẩn thận quấn băng cho hắn, nhàn nhạt nói. "Người trẻ tuổi như đệ chẳng bao giờ chú ý thân thể. Xương gãy thì có thể xem nhẹ sao? Không chữa trị tử tế, vài năm nữa có lẽ đứng thẳng đệ cũng không làm nổi đâu."

"Ca cũng đâu có lớn hơn đệ bao nhiêu, sao nói chuyện cứ như cụ Từ vậy?" Lý Đế Nỗ không vui.

"Còn không lớn hơn bao nhiêu." La Tại Dân quấn băng cho hắn xong liền đứng dậy, cười bảo. "Ta cũng hai mươi sáu tuổi rồi, nhóc con nhà đại ca ta cũng bắt đầu biết gọi ta là thúc thúc rồi đấy."

Tiểu tử học việc ở y quán La gia đứng bên cạnh giã thuốc, nghe đến đây liền lanh chanh chen vào. "Sư phụ không già. Người nhìn còn trẻ đẹp hơn mấy cô nương mười tám hai mươi ở thành Sở Chi ấy chứ."

"Nhóc con dẻo miệng." La Tại Dân cười mắng nó. "Các nàng ấy mà biết ngươi so sánh bọn họ như vậy thì sẽ buồn chết mất."

"Sư phụ, con nói thật mà." Tiểu tử nhỏ bĩu môi không vui. "Sư phụ không tin con sao?"

La Tại Dân vỗ nhẹ lên đầu nó, mỉm cười không nói nữa. Lý Đế Nỗ thấy một màn này, liền nháy mắt với tiểu tử. "Tiểu đệ đệ, đệ thật có mắt nhìn. Nói không sai chữ nào."

La Tại Dân không rảnh đi tranh cãi với hai đứa trẻ con, dứt khoát phất áo đi bốc thuốc.

Nhưng Lý Đế Nỗ vẫn thấy hai vành tai đỏ như máu của y.

Lý Đế Nỗ vốn tự do tự tại, quen ngồi trên lưng ngựa tung hoành khắp thảo nguyên, rảnh rỗi cũng chẳng bao giờ ngồi yên một chỗ. Thế nên bây giờ bắt hắn an tĩnh dưỡng thương, hắn đương nhiên không chịu nổi. Mỗi ngày hắn đều bất chấp sự lo lắng của mẹ mà chống nạng đến y quán của La Tại Dân, buồn chán bới loạn thuốc của y, hoặc là chống cằm nhìn y bắt mạch cho người ta, đói bụng liền nhắc y đi ăn cơm, ngoan ngoãn hệt như chó nhỏ.

"Ngươi nói sai rồi." Tiểu tử học việc Ất vỗ đầu tiểu tử học việc Giáp một cái. "Lý tiểu tướng quân phải là chó lớn, chó lớn ngươi hiểu không?"

"Nhưng chẳng phải trước đây La đại thiếu nói tiểu tướng quân là chó nhỏ sao?" Tiểu tử học việc Giáp uất ức cãi.

"Đó là trước kia. Bây giờ ngươi nhìn xem, chó này có nhỏ chút nào không?" Tiểu tử học việc Ất nói ngay. "Trước là chó nhỏ, giờ là chó lớn. Có vậy mà cũng không biết, chẳng trách sao sư phụ dạy ngươi mãi không vào đầu. Đúng là ngu ngốc."

"Ngươi nói ai ngu ngốc?"

Hai tiểu tử liền chụm đầu vào cãi cọ nhau, nhưng tay vẫn thoăn thoắt không ngừng xếp thuốc. Lý Đế Nỗ trông một màn này, kinh ngạc nói với La Tại Dân. "Chẳng trách sao ca không thích cho đệ đến y quán, có đám nhóc con vừa náo nhiệt vừa tháo vát này, ca chẳng cần đến đệ nữa."

La Tại Dân lại gõ trán Lý Đế Nỗ một cái. "Ăn nói hàm hồ."

La Tại Dân mỗi ngày đều chú ý đến cái chân gãy của Lý Đế Nỗ, nhìn thấy hắn muốn chạy chơi liền nghiêm mặt ngăn cản, hơn nữa còn thường xuyên giúp hắn thay thuốc, chăm sóc còn cẩn thận hơn cả mẹ ruột hắn ở nhà.

Sáng sớm, Lý Đế Nỗ đem theo hai phần đồ ăn sáng tự tay mẹ hắn làm, đưa một phần cho La Tại Dân, dịu dàng nhìn y chậm rãi gặm nhấm từng miếng. La Tại Dân trời sinh ăn uống từ tốn, Lý Đế Nỗ chưa bao giờ chê y chậm chạp. Mặc cho đám tiểu tử học việc lăng xăng chạy khắp nơi trộn thuốc, dọn dẹp, Lý Đế Nỗ và La Tại Dân lặng lẽ ngồi bên nhau, ăn cho hết phần ăn sáng nóng hổi, sau đó Lý Đế Nỗ sẽ mỉm cười vuốt lọn tóc mai của La Tại Dân mà nói. "Ca phải ăn nhiều một chút, có như vậy mới khỏe mạnh được."

"Ta là y sư, còn cần đệ dạy ta chăm sóc thân thể sao?" La Tại Dân ương bướng nói.

"Ca là y sư, nhưng lại chỉ giỏi chăm sóc người khác, còn bản thân lại cứ không màng." Lý Đế Nỗ nói. "Ca, ba năm ở chiến trường, đệ mới hiểu sức khỏe quan trọng thế nào. Đệ da dày thịt béo chẳng sợ, nhưng ca gầy gò ốm yếu như vậy, nếu chẳng may ngã bệnh, đệ sẽ rất đau lòng."

Lý Đế Nỗ trải qua ba năm nơi đao kiếm vô tình, vẻ ngoài lẫn ý thức đều trưởng thành hơn rất nhiều. Cho dù La Tại Dân vẫn coi hắn là đệ đệ nhỏ năm nào, thì trong thâm tâm y cũng chẳng thể phủ nhận, Lý Đế Nỗ thật sự đã khác xưa nhiều lắm.

Duy chỉ có sự thẳng thắn này là không hề thay đổi.

Thương liền nói, nhớ liền đến bên, là trái tim nhiệt huyết Lý Đế Nỗ chỉ dành cho một mình La Tại Dân y.

Buổi tối, sau khi đã đóng cửa, dọn dẹp y quán, La Tại Dân cùng Lý Đế Nỗ uống trà dưới ánh trăng, lắng nghe âm thanh náo nhiệt của hàng quán ngoài đường phố.

Lý Đế Nỗ gác cái chân gãy lên đệm mà La Tại Dân kê, ngửa đầu nhìn trời sao, nói với y.

"Sao ở thành Lục Biên sáng hơn nhiều, nếu có dịp đệ nhất định đưa ca tới ngắm."

"Ngươi đưa ta tới nơi chiến trường khốc liệt ấy làm gì." La Tại Dân làm bộ ghét bỏ.

"Cũng phải." Lý Đế Nỗ bật cười. "Vậy sau này chúng ta đến Giang Nam, nơi đó tiết trời ấm áp, tốt cho sức khỏe của ca ca."

"Ai nói ta sẽ đi cùng đệ?" La Tại Dân vờ nhăn mặt.

"Lẽ nào ca ca chê chân đệ gãy rồi, không muốn ở bên đệ nữa?" Lý Đế Nỗ ra vẻ ủy khuất.

"Đệ lảm nhảm cái gì thế?" La Tại Dân lừ mắt nhìn hắn. "Hơn nữa, chân đệ rồi sẽ lành, không chống nạng cả đời được đâu."

Lý Đế Nỗ ngửa đầu cười lớn.

"Đúng rồi, phải lành chứ." Hắn cảm thán. "Lý Đông Hách trấn thủ ở thành Lục Biên hẳn là sốt ruột sắp chết rồi, đệ phải mau chóng trở lại, nếu không tên tiểu tử ấy sẽ không tha cho đệ đâu."

La Tại Dân nhìn góc nghiêng của hắn, khe khẽ hỏi. "Đệ còn muốn quay lại sao?"

Lý Đế Nỗ ngạc nhiên nhìn y. "Quân thù còn chưa bị đẩy lùi, sao đệ có thể ngồi yên ở đây?"

La Tại Dân khẽ cắn môi, cuối cùng dứt khoát không nói nữa.

Y chẳng thể lay chuyển Lý Đế Nỗ, cũng không có ý định làm như vậy. Lý Đế Nỗ là người như thế nào, quen biết lâu như vậy, La Tại Dân còn không rõ hay sao?

Y đã từng nghĩ, đệ đệ của y mạnh mẽ như vậy, sẽ chẳng chịu chôn chân ở thành Sở Chi này mãi đâu. Rõ ràng lý trí đã tỏ tường từ rất lâu, nhưng trái tim vẫn chẳng nhịn được mà lo lắng không thôi.

Ba năm cầm kiếm, Lý Đế Nỗ gãy một cái chân. Sau này còn có thể là gì nữa?

"Kể cho ca nghe một chuyện." Lý Đế Nỗ đột nhiên nói. "Có một mùa đông ở thành Lục Biên, gia súc của bọn đệ vì lạnh mà lần lượt chết hết, lương thực thiếu thốn trầm trọng, một tên ngu ngốc nào đó vì quá đói mà đã vào rừng kiếm quả dại."

Lý Đế Nỗ có nhã hứng kể chuyện, La Tại Dân cũng có lòng tiếp lời. "Rồi sao nữa?"

"Rồi sau đó, không biết tên này ăn phải thứ quỷ quái gì, bị nôn mửa suốt mấy ngày liền." Lý Đế Nỗ nhăn mặt. "May mắn là khi đó là mùa đông, cũng không cảm thấy đến nỗi quá bẩn thỉu."

"Nhưng hắn nôn mửa trong doanh trại, ắt sẽ để lại mầm bệnh." La Tại Dân nói.

"Không sai." Lý Đế Nỗ cười. "Kết quả là binh lính lần lượt đều bị lây nhiễm chứng nôn mửa, đã không có gì để ăn còn liên tục nôn ra, rất nhiều người đã chết."

"Còn đệ thì sao?"

"Đệ và Lý Đông Hách không chịu được tiếng nôn mửa, vốn đã mang chăn gối sang chỗ khác ngủ từ lâu, thế nên may mắn không bị lây nhiễm." Lý Đế Nỗ cười. "Ngay sau đó, không biết là vô tình hay cố ý, nước Trọng đột ngột đem quân tấn công, châm lửa đốt quân doanh, rất nhiều người vì đau ốm không thể chạy mà đã trở thành thịt nướng."

"Kinh khủng như vậy." La Tại Dân nhăn mặt.

"Đúng vậy, rất kinh khủng." Lý Đế Nỗ gật đầu. "Khi ấy đệ nghĩ rằng, có lẽ mãi về sau này, đệ cũng sẽ vĩnh viễn không thể quên cái mùi thịt cháy và mùi nôn mửa bệnh tật đó."

"Sau đó thì sao?"

"Đệ và Lý Đông Hách tìm được một số binh lính chạy thoát, tập hợp bọn họ ở trong rừng sâu." Lý Đế Nỗ cười nói. "Bọn chúng có lẽ cho rằng quân ta sẽ dễ dàng bị đánh bại, song chúng không biết, đệ đã luôn ngầm phòng bị, chúng ngu ngốc tự chui đầu vào ổ địch, cứ thế thua trận."

Trận tập kích bất ngờ đó là một trong những chiến công của Lý Đế Nỗ, góp phần đem cái danh "Lý tiểu tướng quân" gắn lên mình hắn.

Lý Đế Nỗ mỉm cười nhìn La Tại Dân, chống cằm nói. "Sau đó, chỉ huy muốn trao thưởng cho đệ."

"Vậy đệ đã yêu cầu thứ gì?"

"Lẽ nào ngươi hoàn toàn không ham muốn bất cứ thứ gì trên đời?"

"Ta chỉ có một giấc mộng, mà mộng đó, không ai có thể cho ta."

Tướng chỉ huy khó hiểu nhìn hắn, hắn lại chỉ bật cười thích thú.

"Mộng của ta không phải hư vinh danh lợi, càng không phải giành lấy chiến công lẫy lừng hay thuần phục thiên hạ tứ phương. Mộng của ta ở thành Sở Chi, người ở nơi đó, đối với ta chính là mộng."

Lý Đế Nỗ nắm tay La Tại Dân, đặt lên lồng ngực mình.

"Ca ca, mộng của ta chính là người."

Mỗi lần ôm thương tích trở về, mỗi đêm trằn trọc với tuyết rơi, mỗi bữa chống cự với cơn đói, mỗi khi lau sạch máu tanh trên lưỡi kiếm sắc lạnh, ta đều nghĩ đến ca.

Ba năm, chưa một lần thay đổi.

Coi ca là mộng, chật vật đi về phía trước, chờ ngày tương phùng.

Ngay cả cái đêm định mệnh ấy, khi cắn răng đau đớn nằm dưới xác ngựa, tắm trong biển máu, mơ mơ hồ hồ trải qua một đêm dài dưới hố sâu, cũng là vì nhớ đến ca mà gắng gượng.

Ta còn chưa thể đưa ca đi Giang Nam, còn chưa thể thẳng thắn bộc lộ tâm tình, nhất định không thể gục ngã.

Vậy nên, chỉ cần ca còn chờ ta, ta nhất định phải bình an trở về.

Lý Đế Nỗ quả thật không nói dối, hắn đúng là trời sinh da dày thịt béo, chưa cần đến một năm đã có thể chạy nhảy như bình thường. Ai nấy đều kinh ngạc, hắn lại chỉ cười nói. "Đều là nhờ công Tại Dân ca ca chăm sóc."

Hắn quả thật bị giam cầm ở thành Sở Chi đến phát điên rồi, liền nhất quyết lên ngựa rời quê hương.

Ngày hắn đi, La Tại Dân tiễn hắn một đoạn đường dài.

Hắn dắt ngựa rời khỏi cổng thành, tay còn lại nắm chặt bàn tay y, rõ ràng là tới nơi chiến trường khốc liệt nhưng khóe miệng không thể ngừng nở nụ cười. Đến khi đã không thể đi tiếp được nữa, hắn mới luyến tiếc buông tay La Tại Dân, cười nói. "Ca mau trở lại đi."

"Đệ cũng phải nhanh chóng trở về." La Tại Dân nói. "Ta ở đây chờ đệ."

"Đồ đệ của ca nói, trâm ngọc của ca vỡ rồi." Lý Đế Nỗ nói. "Đợi đệ trở về, nhất định sẽ tặng cho ca cái mới."

Dưới ánh mặt trời rực rỡ, Lý Đế Nỗ mang theo một trái tim đầy dũng khí, lần nữa rời khỏi thành Sở Chi.

Xúc cảm nhẹ nhàng như có như không của làn môi người còn vấn vương trên má, hương hải đường quấn quýt mãi chẳng rời.

La Tại Dân đứng lặng nhìn bóng lưng hắn dần xa, đến khi đã khuất dạng nơi đường chân trời cũng không muốn rời mắt.

Ba năm trước, La Tại Dân nấp trong biển người, đỏ mắt tiễn hắn đi.

Ba năm sau, y đường hoàng đi cùng hắn đến khi không thể bước tiếp nữa, trao đi lời hứa hẹn tương phùng dù có phải chờ đợi mất bao lâu.

Lý Đế Nỗ nói, hắn coi y là mộng để hướng về. Vậy thì y sẽ ở nơi đây, làm lý do để hắn tiếp tục cố gắng, để hắn bình an khải hoàn.

Lý Đế Nỗ, La Tại Dân ta chờ đệ.

Hẹn ngày tái ngộ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top