Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


JiSoo kéo Jennie ra khỏi nhà hàng rồi kêu vào xe ngồi. Jennie đã lạnh còn lạnh hơn, nàng ngồi yên trong xe, mắt hướng ra cửa sổ, miệng không nói một lời, cũng chẳng màng đến JiSoo, mặc cho cô muốn chở đi đâu thì chở. Lái xe một hồi lâu, JiSoo mới dừng xe lại ở gần một công viên.

                             

"Nơi này thấy quen quen nhỉ, à phải rồi. Lâu rồi mình không đến." Jennie POV'S

                             

- Đi theo tôi, một chút thôi ! - JiSoo nói mà nhìn theo Jennie. Ngữ điệu lạnh lùng lại mang một chút cầu xin.

                             

Công viên này bảy năm trước hai người cũng đã từng đến. Bảy năm sau cũng lại đến. Nhưng hồi đó khác bây giờ. Hồi đó là hai con người, một người đơn phương một người, một người lại chẳng hay biết và không biết được tình cảm của mình bị ẩn giấu. Vì vậy cứ thế mà chơi đùa vui vẻ. Còn bây giờ, cũng là hai con người, tình yêu đơn phương lại từ hai phía. Mà cũng không phải gọi là đơn phương, từ hai phía cơ mà. Chỉ là mỗi bên đều chưa nói ra tình cảm của mình. Không phải là chưa nói mà lúc này không thể nói.

                             

Hai người cứ như vậy đi quanh công viên. Không gian im lặng, màn đêm cũng thế mà thuận theo. Chỉ nghe vài tiếng gió vi vu đùa giỡn với lá. Lòng người như vậy mà cũng thảnh thơi.

                             

- Kim Tổng,  em dẫn tôi đến đây để làm gì ? - Jennie không chịu được mới lên tiếng trước.

                             

- Xin lỗi ! Chỉ là muốn hỏi thăm vài câu thôi ! Đã lâu không gặp rồi mà ! - JiSoo cười nhẹ.

                             

- Bảy năm qua tôi vẫn sống tốt ! Còn em thì sao ? - Jennie cũng cười lại, nhưng chỉ thoáng qua.

                             

- Tốt ! Cái gì cũng tốt cả ! - JiSoo đáp.

                             

"Chỉ có trái tim của em là không tốt thôi." JiSoo POV'S 

                             

- Em khác xưa quá rồi nhỉ ?

                             

Jennie nhìn rõ khuôn mặt JiSoo. Vẫn là gương mặt thương yêu nàng bảy năm trước mà. Đôi mày dài đen, chiếc mũi cao thẳng tắp, môi mỏng hoa anh đào. Làn da trắng mịn đầy sức sống. Mái tóc đen dài buông xõa.Phong thái cao ngạo, mang chút sự điềm tĩnh, cũng mang một chút sự ngỗ nghịch nhưng lại bị chủ nhân giấu đi mất. Mọi thứ đều như cũ. Duy chỉ có đôi mắt ánh lên một chút tia u buồn, khó có thể đoán được cảm xúc, vờ không để ai trong mắt nhưng lại rất khao khát được người ta quan tâm. Nhưng cũng chỉ vì đôi mắt ấy thôi, nàng thấy khoảng cách giữa mình và JiSoo càng xa lạ.

                             

- Ừm. Tôi còn chẳng nhận ra mình nữa mà. - JiSoo cười. Nụ cười chẳng mang chút niềm vui.

                             

- Chỉ có Kim Tổng* đây là không thay đổi gì nhỉ ? - JiSoo tiếp lời hỏi ngược lại Jennie.

                             

- Ý em là sao chứ ? - Jennie im lặng hồi lâu mới trả lời.

                             

- Cô còn quen với anh ta không ? Chắc vẫn còn hạnh phúc nhỉ ! - JiSoo cười lấy lệ.

                             

- Chúng tôi chia tay rồi ! - Jennie dứt khoát trả lời lại. Nàng chẳng có cảm xúc nào với anh ta.

                             

- À ! Vậy sao ? Hồi đó tôi còn nhớ hạnh phúc lắm mà !

                             

"Rốt cuộc là có ý gì chứ ? Châm chọc mình sao ?" Jennie POV'S.

                             

- Kim Tổng* thật là không biết giữ người mình yêu thương mà ! - JiSoo nói tiếp.

                             

"Người mình yêu thương" của JiSoo nói là ai đây ? Đối với Jennie là JiSoo hay là JinYoung?. Muốn nghĩ sao thì nghĩ. Đối với Jennie thì nàng thật đúng là không biết giữ người mình yêu thương rồi.

                             

- Kim Tổng* ,Kim Tổng*... Rốt cuộc giờ tôi là gì đối với em hả ?

                             

- Đối tác ! Không phải sao ?

                             

- Chuyện của bảy năm trước chẳng nhẽ giờ em còn để trong lòng sao ?

                             

- Người mình tin tưởng lại không tin tưởng mình. Tình chị em năm năm còn không bằng tình yêu chưa trọn đầy nửa năm.Muốn buông cũng chẳng được, quên cũng chẳng xong. Phải nói là tôi đối với cô là gì mới đúng chứ ?

                             

- Unnie biết...là tại...unnie. Chỉ vì không tin tưởng ở em ... Chỉ vì lúc đó người unnie đang cảm thấy bực nên mới nặng lời như vậy ! Xin lỗi...Thật sự xin lỗi...

                             

Mắt nàng đã ngấn nước. Chúng cứ từ từ mà thi nhau chảy xuống làm đẫm lệ khuôn mặt tuyệt sắc của nàng. Là nàng không kiềm chế được nên mới nhạy cảm như vậy.Nàng thật là không kiềm chế được mà. Người mình nhung nhớ gần bảy năm trời. Muốn gặp lại để trao trọn yêu thương. Gặp cũng gặp rồi, vậy mà sao lại chẳng nói ra được lời yêu thế này ? Là tại lòng tự trọng của nàng quá cao, hay tại ngữ điệu lạnh lùng của JiSoo. Hay là do một thứ gì đó ? "Xa mặt cách lòng" chăng ?

                             

- Xin lỗi ! Thật sự xin lỗi là có thể xóa bỏ quên hết mọi chuyện như chưa từng xảy ra sao ? Làm sao có thể chứ ? - JiSoo cười nhếch môi nhưng trong lòng vừa đau đớn vừa vui mừng xen lẫn.

                             

"Còn tình yêu đơn phương của em thì sao chứ ?"

                             

Nước mắt của cô cũng chẳng kìm nén được lâu đâu. Chỉ tại cô giỏi điều khiển cảm xúc mà thôi. Cô hơi ngẩng mặt lên trời, cố tình không chớp mắt nhiều. Lúc này cô không thể yếu đuối như vậy được. Cũng bởi thân hình nhỏ nhắn của cô gái trước mặt cô đang run lên vì khóc, trông nàng thật mỏng manh, nhỏ bé. Nếu không vì chuyện của bảy năm trước thì giờ cô đã ôm nàng vào lòng mình để yêu thương từ lâu rồi. Nếu đứng ở đây lâu thêm chút nữa thì cô sẽ phải nói hết tấm chân tình của mình mất thôi.

                             

Cô xoay người đi kèm theo câu nói nhẹ nhàng:" Để tôi đưa unnie về". Jennie như mang một chút vui vẻ. Hồi nãy nàng mới nói với JiSoo, thì giờ cô cũng đã thay đổi cách xưng hô với nàng. Có phải là JiSoo đã tha thứ cho nàng rồi không ? Dù chỉ là một chút. Vậy cứ để nàng ấp ủ một chút hy vọng ấy đi. Chắc chắn nàng vẫn còn cơ hội.

                             

Xe của JiSoo dừng lại trước căn biệt thự của Jennie. Nàng đã chuyển nhà từ khi JiSoo đi rồi.

                             

- Cảm ơn em ! - Jennie nói rồi từ từ bước vào nhà.

                             

Xe của JiSoo đứng đợi ở đó một lúc lâu mới bắt đầu chuyển bánh chạy đi.

                             

"Cho em thêm một chút thời gian nữa thôi, rồi em sẽ về bên người."

                             
                             
                            

                             

                             
                             
                             
                             

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top