Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Sau concert ở Thái thì chúng ta sẽ có một chuyến lưu diễn ở Nhật nhỉ?

Jennie lười nhác nằm ở trên chiếc giường trong khoang máy bay quen thuộc được hãng bay Korean Air tài trợ, nàng xoay xoay mấy vòng trên chiếc giường êm ái nhìn lấy Kim Jisoo đang loay hoay chụp hình món quà tặng đến từ hãng bay. Jennie nhếch lên đôi mắt mèo của mình lười biếng nhìn chị, sau đó ngáp mấy cái ngắn dài.

- Jisoo, lại đây ngủ với em nào, chị không thấy mệt sau buổi diễn ở Thái sao?

Jisoo chỉ mỉm cười rồi dùng điện thoại của bản thân đăng một story về quà tặng của Korean Air ở ứng dụng Instargram, giống như để thông báo cho người hâm mộ rằng nhóm đã lên máy bay trở về nước một cách an toàn. Việc này đồng thời cũng như quảng cáo cho hãng bay chứ không đơn thuần chỉ là một story khoe mẽ.

- Em có muốn đăng ảnh lên Instargram không?

Jisoo vẫn cầm lấy điện thoại của mình lướt mạng xã hội, vẫn chưa có ý định tiến lại nằm với Jennie, nàng lại lười nhác chuyển mình mấy cái rồi lấy ra điện thoại trong túi xách tung về phía chị làm chị bị doạ cho giật mình. Thầy chiếc điện thoại hoàn hảo đáp xuống giữa đùi của Jisoo thì Jennie mới nói:

- Chị đăng giúp em.

Jisoo cũng không có thêm phản ứng gì, chỉ cầm lấy điện thoại của Jennie nhưng lại có mật khẩu, chị liền liếc nhìn đến nàng và hỏi:

- Mật khẩu của em là gì?

Jennie vẫn nằm ở trên giường và ngắt nhéo lỗ tai của con gấu bông được người hâm mộ tặng, nhạt nhẽo đáp:

- Là ngày đầu tiên chúng ta gặp nhau.

Jisoo nghe thấy thế thì mấy ngón tay đang đặt hờ trên bàn phím khẽ ngừng lại một chút, đôi môi khẽ mím lại, không phải vì chị quên nhưng mà vì sao lại đặt mật khẩu là thế? Jisoo lắc đầu cố bỏ đi cái suy nghĩ của mình, sau đó mới phát hiện bản thân đã gõ sai, đôi chân mày xinh đẹp của chị chau lại thành một hàng, chị thật sự chẳng nhớ lầm. Jisoo nhìn đến Jennie, nàng vẫn đang nghịch gấu bông mà không thèm nhìn lấy chị, chị cắn móng tay, nhập lại lần thứ hai nhưng kết quả vẫn không đúng.

Jisoo lấy ra điện thoại của mình vào ứng dụng "Ghi nhớ", tìm kiếm cái ngày quen thuộc, nhưng nó vẫn đúng với trí nhớ của chị. Vậy có khi nào Jennie sai?

- Chị không nhớ à? Chị tồi thật đấy Jisoo!

Jisoo bị Jennie trách móc một cách oan ức mà không thể phản bác được, chị mím môi muốn giải thích nhưng nàng từ khi nào đã tiến đến trước mặt chị và giật lấy chiếc điện thoại ấy.

- Chán thật Kim Jisoo, chị cứ trách móc em nhưng người quên là chị mà! Mật khẩu là hai mươi hai...

Nói đến đây thì Jennie bỗng im lặng, phải rồi, nàng đã gỡ đi mật khẩu cũ và thay bằng mật khẩu mới vào năm nay. Vẫn là ngày đầu tiên nắm tay nhau nhưng là... không phải cùng với Jisoo mà là với anh chàng kia. Jennie khẽ liếc nhìn đến Jisoo nhưng chị chỉ im lặng không phản ứng, đôi mắt trong veo lấp lánh như chứa đựng hàng nghìn vì tinh tú sáng rực nhìn lấy nàng. Còn có một chút lệ ở sâu trong khoé mắt.

- Em xin lỗi, là em sai...

Nhưng lời này nhỏ đến mức chỉ có thể nghe được một mình, Jisoo cúi đầu xuống nhìn vào trong điện thoại của mình. Có những thứ giả vờ không nghe, không thấy, không biết thì có lẽ mới là điều tốt nhất. Những chuyện biết quá rõ sẽ khiến bản thân chịu không nổi mà đau đớn. Nhưng sự bối rối của Jisoo thể hiện quá rõ rệt, chiếc điện thoại run run vì những phản ứng không mong muốn của chủ nhân nó.

- À, Jisoo chị có thấy Chaeyoung và Lisa ở concert có điểm khác lạ không?

Jisoo nghe thấy liền biết Jennie đang cố tạo một chủ đề chung để vãn hồi cái tình cảnh chẳng có mấy chút vui vẻ này. Chị mỉm cười nhìn nàng và trả lời:

- Đúng vậy, hai đứa nhỏ giống như đang dần trở nên xa cách.

Jennie ngồi đối diện xuống trước mặt Jisoo, ánh mắt sắc lẻm gật đầu. Dạo gần đây cả bốn người bọn họ không ở cùng nhau quá nhiều, hiện tại mỗi người đều đã hoàn toàn tách nhau ra để hoạt động những lịch trình riêng của mình. Số lần gặp nhau có thể nói trừ lúc có concert thì hoàn toàn chẳng có thời gian gặp mặt. Tỉ như nói đâu xa, chính Jisoo cùng Jennie thật lâu rồi mới có thể cùng nhai đi trên một chuyến bay. Nhưng chuyến bay hai điểm dừng này cũng sẽ không đem hai người cùng nhau trở về Hàn Quốc. Khi đến điểm bay thứ hai Jennie sẽ tách Jisoo để đến Tokyo, chuẩn bị cho show của thương hiệu nàng làm đại sứ - Chanel. Còn Jisoo sẽ trở về Hàn nghỉ ngơi. Chị cảm thấy bản thân cũng có chút không khoẻ trong người.

- Khi nào chúng ta mới được cùng nhau ăn thịt nướng đây. Em thật sự rất muốn gặp mọi người.

Jisoo chỉ im lặng khi nghe lời ca thán của Jennie, đúng vậy, tuy rằng biết sẽ khó khăn mới có thể gặp được nhau nhưng vẫn trong mong từng ngày. Jisoo cầm lấy điện thoại của mình lướt lên vài trang báo thì mới thấy tin tức Chaeyoung cũng đang trên đường đến sân bay để trở về Hàn. Chaeyoung có thể đi cùng với hai người bọn chị nhưng cô nhóc đã nói rằng bản thân có một số chuyện cần phải giải quyết muốn ở lại Thái vài tiếng đồng hồ. Nếu không thì trên chuyến bay này cũng đã có Chaeyoung. Có em thì chị chỉ sẽ cảm thấy bớt cô đơn hơn một chút.

~

Chaeng:
Jisoo unnie, em với Lisa kết thúc rồi.

~

Jisoo bị giật mình bởi tin nhắn vừa được gửi đến, chị cố tình dụi dụi đôi mắt của mình để có thể nhìn rõ hơn tin nhắn ấy. Chị còn nhấn vào tài khoản của Chaeyoung để chắc chắn rằng bản thân không nhìn nhầm. Đến khi xác thực đó là Chaeyoung rồi chị vẫn không thể nào tin được, chị nhìn đến Jennie nhưng gương mặt của nàng vẫn hết sức bình thường, trông như không vẻ gì là bất ngờ hay kinh ngạc cả, có lẽ Chaeyoung vẫn chưa muốn nói cho nàng biết.

~

Chichoo:
Hai đứa làm sao vậy? Có chuyện gì xảy ra?

~

Rất nhanh bên kia đã hồi đáp. Chaeyoung gửi đến cho Jisoo một tấm ảnh, trong ảnh là gương mặt tươi cười quen thuộc của Lisa cùng với người đàn ông nọ. Jisoo im lặng, không biết nên nói gì để động viên Chaeyoung trong lúc này.

~

Chaeng:
Em ngốc lắm phải không chị?

Chichoo:
Không, em không ngốc, Chaeyoung. Chuyện này từ bao lâu rồi?

Chaeng:
Vài tháng, chúng em đã từng cãi nhau về chuyện này, cậu ấy nói chỉ là bạn. Em vẫn tin cậu ấy. Nhưng mà... cuối cùng là không cùng nhau đi tiếp được nữa.

Chichoo:
Sau khi trở về Hàn em có muốn gặp chị không?

Chaeng:
Em...

Chichoo:
Nếu em muốn có người ở bên tâm sự thì hãy nhớ rằng bên cạnh em vẫn còn chị, đừng quá thương tâm. Con người mà, chúng ta không thể nào quyết định được mọi chuyện, huống hồ mỗi người đều có một suy nghĩ của chính mình. Một chuyện không thành... thì chúng ta hà cớ gì phải níu kéo nhận phần tổn thương về phía mình?

~

Chaeyoung cũng chẳng hồi đáp nữa, Jisoo biết em ở bên kia đã sớm dùng nước mắt để rửa mặt rồi. Chị cũng không thể nói ra được quá nhiều lời để mà an ủi em ấy, bởi vì chính chị cũng là một kẻ mù đường trong tình yêu. Ai yêu nhiều nhất, kẻ đó thua, chẳng thể nào phản bác được. Cho dù muốn chối bỏ nhưng sự thật lại như muốn xé rách cả da mặt.

- Ừm, em cùng với Hyunji Shin sẽ sang Tokyo, để chuẩn bị cho Chanel Show~

Jisoo liếc nhìn Jennie đang gọi điện thoại cho ai đó bằng chất giọng ngọt ngào, có dùng đầu gối cũng có thể nghĩ ra là đang nói với ai. Chỉ tắt điện thoại của mình rồi tiến lại giường nằm không muốn tiếp tục đối diện với Jennie nữa. Lưng vừa chạm xuống đệm mềm mại thì sau lưng chị cũng có một cỗ ấm áp truyền đến. Vòng eo được ai đó ôm siết lấy, chị cũng chẳng buồn nhìn xuống, mặc cho vòng tay kia đang làm loạn trên vòng eo mình.

- Jennie, chị hơi mệt.

Jennie nghe vậy liền thôi xoa xoa vòng eo của Jisoo, nàng ngồi dậy bắt lấy bả vai của chị, áp chị xuống đệm, bản thân thì ngồi trên người chị, ánh mắt vạn phần trêu ngươi. Jisoo cũng lười phản ứng, chỉ chầm chậm nhắm mắt mặc kệ Jennie đang bày trò trên người của mình. Thấy biểu cảm cam chịu của chị khiến nàng mất hứng, Jennie cúi xuống muốn hôn lên đôi môi trái tim xinh đẹp kia nhưng cái nghiêng đầu của chị đã khiến cho nụ hôi rơi vào gò má.

- Chị lại làm sao vậy?

Nghe được chất giọng có đôi phần khó chịu của Jennie thì Jisoo mới mở mắt ra nhìn nàng, sau đó cũng lười giải thích chỉ ngồi dậy đẩy nàng trượt xuống khỏi người mình.

- Chị nói rằng, chị mệt.

Nói xong thì muốn rời khỏi khoang máy bay muốn đi vào khoang quản lý thì bị Jennie túm cổ áo lại, xoạt một tiếng, nàng có thể cảm nhận được móng tay dài của mình đã rạch một đường không ngắn sau gáy của chị, Jisoo nhíu mày đau đơn, thân thể có chút hư nhược mà loạng choạng xém chút té ngã.

- Em điên rồi sao Jennie!

- PHẢI! EM ĐIÊN RỒI!

Jisoo nhìn Jennie đang phát tiết thì bản thân chị cũng chẳng thể hiểu nổi nàng là vì cái gì mới nổi điên lên như vậy. Từ khi nãy đến tận bây giờ chị chẳng đụng chạm gì đến nàng, cũng không có phản ứng nào quá quyết liệt đối với nàng. Nhưng là vì sao Jennie lại luôn nổi cáu vô cớ như thế, chị cảm nhận được hơi thở của chính mình có chút nặng nề, nhiệt độ từ máy lạnh phà ra chỉ khiến chị nhuộm thêm một lớp mồ hôi chứ chẳng hề có chút mát mẻ thoải mái.

Jisoo liếc nhìn Jennie một cái rồi mở ra khoang nghỉ ngơi của mình đi sang khoang khác, mặc kệ cho nàng hết lần này đến lần khác kêu tên chị. Nhưng vẫn là không đuổi theo, có lẽ cũng đã biết được rằng bản thân mình có chút quá đáng.

...

- Becky, hình như em lại bị bệnh nữa rồi.

Jisoo mệt mỏi ngồi xuống chiếc ghế đối diện với người chị quản lý thân thiết của mình, Becky nhíu mày sau đó đưa bàn tay mảnh khảnh chạm vào vầng trán đầy mồ hôi của Jisoo, cảm giác thật sự rất nóng.

- Lạ thật, lúc nãy vẫn còn bình thường mà.

Becky nhíu mày lo lắng cho Jisoo, chị mềm yếu tựa người vào chiếc ghế, cô bước về phía chị và bắt đầu cởi chiếc áo khoác của chị ra ném sang một bên. Vết cào cấu ở vùng gáy đập vào mắt của Becky khiến chị không khỏi khó hiểu.

- Vết thương này là sao đây Jisoo?

- Có lẽ em không chú ý nên quẹt vào đâu đó thôi.

Becky làm sao không nhìn ra được đây là vết cào cấu, nhưng nếu Jisoo đã không muốn nói thì cô cũng không muốn hỏi kỹ làm gì. Cô lấy ra một bộ test covid, mặc dù không muốn nghĩ đến chuyện này nhưng dạo gần đây sức khoẻ của Jisoo không tốt, kiểm tra trước vẫn nên.

- Jisoo, há miệng ra nào.

Jisoo mơ mơ hồ hồ há miệng ra, một chiếc que test dài đâm chọt vào trong cuống họng của chị khiến chị khó chịu nhăn mặt nhưng vẫn nằm im đợi chờ Becky làm công việc của mình. Gương mặt của Jisoo càng ngày càng đỏ, có lẽ thật sự bệnh nặng rồi. Cơn sốt mấy hôm trước vừa thuyên giảm, hôm nay lại mắc bệnh, chị nhíu mày trách cứ bản thân đã quá bỏ mặc sức khoẻ của chính mình.

- Jisoo, em dương tính rồi.

Becky nhìn kết quả hiển thị mà không khỏi lo lắng, Jisoo yếu nhược cầm lấy chiếc khăn ướt lau lau gương mặt của mình rồi thều thào nói:

- Becky chị, em xin lỗi.

- Xin lỗi cái gì? Để chị báo cho công ty biết, chị dìu em vào khoang nghỉ ngơi.

Becky dìu Jisoo đứng lên, muốn mang chị vào bên trong khoang nghỉ ngơi mà chị vừa rời đi. Jisoo nắm lấy cổ áo của Becky và nói:

- Có thể đừng vào bên trong đó được không? Em sợ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top