Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 11: Say Tình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mọi địa điểm, sự kiện, tình tiết và nhân vật trong truyện đều là hư cấu, chỉ có OTP là thật (///∇///). Hy vọng mọi người đọc truyện với tinh thần giải trí, đừng áp đặt nội dung truyện vào thực tế cuộc sống. Cảm ơn mọi người rất nhiều.❤️

Chương 11 có một chút yếu tố nhạy cảm nên mình phải ra cảnh báo đầu truyện. Hy vọng không làm mọi người mất hứng.🖤🩷
________________________________________

Trên bàn tiệc chính, Jennie ngồi lặng lẽ, đơn độc giữa bầu không khí rộn ràng xung quanh. Cô không còn chú ý đến những câu chuyện tẻ nhạt hay những tiếng cười đùa vang lên, mà chỉ dõi theo từng cử chỉ thân mật giữa Jisoo và cô gái tên Lee Yuri. Ánh mắt Jennie dần tối lại khi thấy Yuri tự nhiên khoác tay Jisoo, thậm chí còn cẩn thận bẻ một miếng bánh, nhẹ nhàng đút cho Jisoo. Tim Jennie như thắt lại. Người đã từng thuộc về cô, từng cười đùa và dịu dàng với cô, nay lại trao sự dịu dàng, ấm áp ấy cho một người khác. Không một chút ngượng ngùng, không một chút xa cách.

Jennie cố gắng kìm nén cảm xúc, nhưng những giọt nước mắt không chịu nghe lời, lặng lẽ rơi xuống. Sự tủi thân dâng trào, hòa cùng cơn đau âm ỉ nơi vùng bụng, khiến cô không thể giữ vững được bình tĩnh. Cảm xúc trong lòng bùng nổ, như thể mọi thứ đang vỡ òa cùng những giọt nước mắt không ngừng tuôn rơi. Cô vội vàng đứng dậy, bước chân trở nên loạng choạng vội vàng tìm đến một góc khuất được che lấp bởi những bụi cây dày. Jennie nôn thốc nôn tháo, dạ dày cô co thắt dữ dội, như nhắc nhở cô về lần ngộ độc rượu trong quá khứ. Từ lần đó dạ dày Jennie đã bị tổn thương nghiêm trọng, và cô luôn cẩn thận kiêng rượu. Thế nhưng, hôm nay tâm trạng quá tồi tệ đã khiến cô bất chấp, uống vài ngụm rượu. Cộng thêm việc bữa tối chẳng ăn được bao nhiêu, giờ đây cơn đau dạ dày càng trở nên khủng khiếp hơn, như xé nát cả thể xác lẫn tinh thần mệt mỏi của cô.

Jennie vừa nôn xong, cảm giác choáng váng kéo đến làm cô không còn đủ sức đứng vững. Trong lúc loạng choạng, sự ấm áp quen thuộc đột ngột xuất hiện, bao bọc lấy cơ thể yếu ớt của cô. Jennie ngẩng lên, nhìn thấy ánh mắt của Jisoo, hai mày cau lại đầy tức giận nhưng dường như ẩn chứa sự lo lắng.

"Jennie, cô đang làm gì vậy?" Jisoo cất giọng, có phần cay nghiệt nhưng không giấu nổi sự quan tâm. "Cô biết rõ tửu lượng của mình kém mà tại sao lại uống nhiều rượu như vậy? Cô muốn chết à?"

Jennie không đáp, chỉ cúi đầu, hổ thẹn khi thấy mình trong tình trạng yếu ớt, dễ tổn thương như vậy trước mặt Jisoo. Nhưng cô quá mệt mỏi để tranh luận, mọi thứ trong cô dường như tan vỡ. Những lời trách móc từ Jisoo không khiến cô giận dữ, mà chỉ càng làm cô thêm đau lòng. Jisoo, chị ấy có thể đối xử dịu dàng với người khác nhưng tại sao lại luôn buông ra những lạnh lùng, tàn nhẫn đối với cô.

Trong phút chốc, Jisoo lặng lẽ thở dài, dịu giọng, vòng tay qua eo Jennie, đỡ cô đứng dậy.

"Đi thôi, để tôi đưa cô về nhà của tôi."

Jennie không lên tiếng cũng không từ chối, lặng lẽ để Jisoo dìu đi, từng bước chân chậm rãi dưới ánh đèn mờ nhạt của khu vườn. Khi đến được khu nhà, Jisoo cẩn thận giúp Jennie nằm xuống ghế sofa, lấy chăn nhẹ đắp lên người cô rồi ngay lập tức rút điện thoại ra, gọi bác sĩ gia đình đến kiểm tra.

Trong lúc chờ đợi, Jisoo không rời mắt khỏi Jennie. Cô ấy đi lấy một cốc nước ấm, nhẹ nhàng đưa đến môi Jennie. "Uống chút nước đi, sẽ giúp cô cảm thấy đỡ hơn."

"Cảm ơn chị!"Jennie cầm lấy cốc nước, tay run rẩy nhưng vẫn cố gắng uống từng ngụm nhỏ. Jisoo ngồi xuống bên cạnh, không nói gì thêm, chỉ yên lặng quan sát. Bàn tay của Jisoo lướt nhẹ qua tóc Jennie, vuốt ve như để xoa dịu cô, giống như cách mà Jisoo từng làm mỗi khi Jennie bị bệnh.

Khoảng một lúc sau, bác sĩ gia đình đến. Ông kiểm tra kỹ lưỡng tình trạng của Jennie, đo huyết áp và hỏi han tình trạng dạ dày của Jennie rồi chuẩn đoán: "Phu nhân không sao, chỉ là dạ dày bị kích thích do uống rượu trong lúc bụng đói. Tôi sẽ kê đơn thuốc giảm đau và thuốc bổ cho phu nhân. Làm phiền cô chủ Kim cho phu nhân nghỉ ngơi."

Jisoo gật đầu, cảm ơn bác sĩ rồi quay lại nhìn Jennie, ánh mắt vẫn chưa thôi lo lắng. Khi bác sĩ rời đi, Jisoo dìu Jennie vào phòng ngủ tầng 1 dành cho khách, cẩn thận đắp chăn cho cô và ngồi lại bên giường, mắt không rời khỏi gương mặt xanh xao của Jennie. Trong ánh sáng yếu ớt, Jennie có thể cảm nhận rõ ràng sự quan tâm và lo lắng trong từng cử chỉ của Jisoo, dù chị ấy không nói thêm lời nào nữa. Sau khi cho Jennie uống nước, lúc này, Jisoo cuối cùng lên tiếng, giọng đầy nghiêm túc: "Dù có chuyện gì đi nữa, đừng tự làm tổn thương mình như thế này."

Jennie không trả lời, chỉ nhắm mắt lại. Những lời trách mắng của Jisoo không làm cô đau thêm, mà chỉ khiến lòng cô thêm trống rỗng.

Jisoo ngừng lại một chút, ánh mắt lướt qua gương mặt mệt mỏi của Jennie trước khi nói, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy nặng nề: "Tôi xin lỗi vì lúc nãy có hơi nặng lời với cô. Dù sao thì cô cũng là chị dâu của tôi, nên tôi lo lắng cho cô cũng là chuyện bình thường. Hơn nữa, mẹ và anh hai đều dặn dò đêm nay tôi phải chăm sóc cô thật tốt. Nên cô đừng hiểu lầm mối quan hệ của chúng ta."

Jennie khẽ nhếch môi, nụ cười đắng cay thoáng hiện. "Cảm ơn chị! Tôi chưa từng có suy nghĩ gì lệch lạc về mối quan hệ của chúng ta. Nên chị không cần phải lo." Giọng cô lạnh lùng, nhưng đôi mắt lại phản bội cảm xúc đau lòng ẩn sâu.

"Ừm..." Jisoo ngập ngừng, ánh mắt dường như muốn nói thêm điều gì nhưng cuối cùng chỉ cất giọng khẽ hỏi: "Cô đã thấy đỡ hơn chưa?"

Jennie nhìn sang Jisoo, giọng nói lạnh lùng nhưng ẩn chứa sự đau đớn mà chỉ có bản thân cô hiểu rõ: "Nhờ phước của chị, tôi đỡ hơn rồi. Cảm ơn chị. Tôi sẽ rời đi ngay, sẽ không ở đây khiến chị hiểu lầm." Nói rồi Jennie lật chăn, chuẩn bị đứng dậy. Nhưng khi cô vừa chạm chân xuống đất, Jisoo nhanh chóng nắm lấy bắp tay cô, ngăn cô lại.

"Jennie, đừng như vậy!" Jisoo nói, giọng gấp gáp. Nhưng Jennie, với chút sức lực còn sót lại, vùng vẫy, cố thoát ra khỏi bàn tay ấm áp của Jisoo. Trong khoảnh khắc ấy, không còn sự kiềm chế nào nữa, Jisoo mạnh mẽ kéo Jennie vào lòng, ôm cô thật chặt.

Cái ôm đó, dù không nói ra, lại như một lời xin lỗi vô hình. Jennie bất giác khựng lại, cảm xúc đang dâng trào trong lồng ngực cô đột ngột dịu đi. Cô tựa đầu lên vai Jisoo, nhắm mắt lại, như thể chỉ cần như vậy là cô có thể tạm thời quên đi mọi thứ, chìm đắm trong chút hơi ấm an ủi hiếm hoi mà Jisoo mang lại. Tiếng thở của cả hai hòa quyện trong không gian tĩnh lặng, chỉ còn lại âm thanh của nhịp tim đang đập mạnh mẽ.

Nhưng trái tim Jennie không cho phép cô giữ mãi sự yên bình này. Trong cơn giận dữ, xen lẫn với sự đau lòng tột cùng, Jennie khẽ thì thầm, giọng nghẹn ngào: "Tại sao chị lại đối xử với tôi như vậy?"

Jisoo siết chặt vòng tay, như thể sợ rằng nếu buông ra, Jennie sẽ tan biến. Giọng cô trầm ấm, nhưng đầy chua xót: "Câu này là tôi phải hỏi em mới đúng, Jennie."

Jennie đẩy mạnh Jisoo ra, ánh mắt cô sắc bén như muốn xuyên thấu tâm can của Jisoo. "Chị ghét tôi lắm phải không? Chị rất hận tôi phải không?" Jennie hỏi, đôi mắt cô không rời khỏi ánh mắt của Jisoo, như muốn tận mắt thấy, tận tai nghe điều mà cô đã sợ hãi suốt thời gian qua.

Không gian như ngừng lại, mọi âm thanh biến mất, chỉ còn sự im lặng kéo dài tưởng chừng như vô tận. Jisoo nhìn Jennie, đôi mắt lấp lánh nỗi đau không thể giấu kín.

"Đúng...!"

Chỉ một từ thôi, nhưng nó như hàng ngàn mũi kim đâm vào trái tim Jennie, khiến cô không thể nào chịu đựng nổi. Cô biết trước câu trả lời này, nhưng khi nó được thốt ra từ chính miệng Jisoo, nỗi đau ấy trở nên quá sức chịu đựng. Jennie bật khóc, những giọt nước mắt nóng hổi tuôn trào không cách nào kiềm lại.

Jisoo thấy vậy, hoảng hốt, cuống quít kéo Jennie vào lòng, vỗ về cô như một đứa trẻ. "Jennie, đừng khóc mà... Xin lỗi... Tôi không có ý như vậy..." Giọng Jisoo tràn ngập hối hận, nhưng chẳng thể nào ngăn được những giọt nước mắt nóng rực kia ngừng rơi trên gò má xinh đẹp của người con gái trước mặt.

Jisoo cúi đầu xuống, dịu dàng hôn lên đôi mắt ướt đẫm nước mắt của Jennie, như thể muốn xóa tan nỗi đau trong lòng cô. Những nụ hôn nhẹ nhàng rải khắp gương mặt Jennie, dọc theo những giọt nước mắt lăn dài. Cuối cùng, nụ hôn ấy dừng lại trên đôi môi đỏ hồng, mềm mại và nóng ấm.

Đầu tiên, là những cái chạm nhẹ nhàng, như làn gió xuân lướt qua, khẽ chạm vào đôi môi đỏ hồng của Jennie. Dần dần, nụ hôn trở nên sâu hơn, mang theo sự khát khao và nỗi đau mà cả hai đã nén chặt bấy lâu. Nụ hôn ấy không chỉ đơn thuần là một cái chạm, mà còn là một cuộc đối thoại không lời, nơi mà những nỗi đau, sự giận hờn, và những kỷ niệm đẹp đẽ đều hòa quyện vào nhau. Trong khoảnh khắc ấy, Jennie cảm nhận được cả sự dịu dàng và cơn sóng dữ dội trong tâm hồn Jisoo. Đôi môi của Jisoo, nóng bỏng và mềm mại, dường như mang theo lời xin lỗi và nỗi đau mà chị ấy phải chịu đựng.

Jisoo vừa hôn vừa từ từ đỡ Jennie từ từ nằm xuống giường, tâm trí cô dường như rơi vào chốn mộng mị nên không hề có suy nghĩ phản kháng những hành động tiếp theo của Jisoo.

Khi ngón tay Jisoo chạm vào làn da nhạy cảm phía trước ngực, Jennie khẽ rùng mình, một phản ứng tự nhiên trước sự đụng chạm bất ngờ. Cô giật mình giữ tay Jisoo lại, đầu óc chợt tỉnh táo hơn đôi chút. Cảm xúc bối rối trào dâng, Jennie vội vàng đẩy Jisoo ra và quay lưng về phía chị ấy, vùi mình vào trong chiếc chăn ấm áp, như thể muốn trốn chạy khỏi những cám dỗ đang bao bọc quanh mình.

Không gian im lặng một chút, sau đó là tiếng thở nhẹ nhàng, rồi tiếng tắt đèn sau đó tiếng chăn sột soạt vang lên. Jennie cảm nhận được vòng tay ấm áp của Jisoo ôm trọn lấy mình từ phía sau, kéo cô vào trong cái ôm thật chặt. Cảm giác hạnh phúc bao trùm lấy tâm trí Jennie, như thể mọi đau khổ suốt mấy năm qua đều là tưởng tượng. Tâm trí cô lặng yên, không còn sự hỗn loạn hay tủi hờn; chỉ còn lại sự ấm áp lan tỏa từ cơ thể Jisoo.

Ánh trăng mùa đông len lỏi qua khe cửa, vẽ nên những bức tranh tuyệt đẹp trên nền nhà. Những vệt sáng lung linh như những dải ngân hà nhỏ bé, lung linh huyền ảo. Căn phòng bỗng chốc trở nên ấm áp và thơ mộng hơn bao giờ hết, như một không gian thần tiên trong đêm Noel. Phải chăng Chúa đã nghe thấy điều ước của Jennie, nên Ngài đã ban tặng cho cô một đêm Giáng Sinh an lành, được nằm trong vòng tay của người mình yêu. Giây phút ấy, mọi nỗi đau, mọi lo lắng dường như tan biến, chỉ còn lại sự bình yên và hạnh phúc tràn ngập trong lòng. Chỉ đêm nay thôi, Jennie không còn phải gồng mình để sống trong những tiêu chuẩn của người khác; cô được là chính mình, được yêu thương và được chăm sóc như những gì mà trái tim cô luôn khao khát.

________

lilyinaugusta: Đêm nay, rốt cuộc là ai say? Say rượu, rượu tỉnh, lại say tình. Say tình, không tỉnh, càng thêm say.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top