Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Cho Kẹo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

     Taadaa xong rồi nè bé con, thấy sao có giống ban đầu ba con lắp không? – Sau khi sửa xe xong Trí Tú phấn khích đưa lên cho cậu bé xem.

     Dạ giống rồi đó cô, mà cô lớn rồi cũng chơi lắp ráp sao ạ? – Cậu bé lễ phép hỏi, chắc có lẽ được ba mẹ dạy dỗ rất tốt.

     Cô đặc biệt thích đội cứu hỏa nên xe cứu hỏa cô phải sưu tập chứ. Nói cho con biết cô là đội trưởng của đội phòng cháy chữa cháy đó. Sao nào thấy cô có ngầu không? – Trí Tú tạo hình dấu check bằng tay đưa lên cằm, ra dáng ngầu để chọc ghẹo cậu bé.

     Thôi cô đừng có dụ con, cô là con gái sao làm mấy việc đó được chứ. – Nghe cậu bé nói xong làm cô sượng trân, nghiêm mặt nói cho cậu bé hiểu.

     Nè cô nói con nghe trong cuộc sống ai cũng có thế làm bất cứ việc gì mà bản thân thích. Quan trọng là con phải có niềm tin rằng bản thân sẽ làm được, lấy đó làm động lực mà phấn đấu. Con đã hiểu chưa cậu nhóc? – Đôi mắt tròn xoe của cậu nhìn Trí Tú không rời. Cô nói xong liền đưa tay vào túi quần lấy ra một chiếc móc khóa hình ngọn lửa ý muốn tặng cho cậu bé.

     Cô tặng con ạ? Nhưng mà ba mẹ dặn con là không được nhận quà từ người lạ. Hay con với cô trao đổi nha con có mấy viên kẹo cho cô này, con cũng đã hiểu ý cô nói rồi ạ. Con cảm ơn cô đã lắp xe cho con nha. – Bàn tay bé xíu đưa ra trao đổi quà với cô rồi ôm chiếc xe của mình nói lời tạm biệt với cô rồi nhanh chóng rời đi.

Nhìn theo bước chân nhỏ dần khuất cô cũng tranh thủ lên với Lệ Sa. Vừa quay đầu bước đi thì đột nhiên cô đạp phải cái gì đó, cuối xuống nhặt lên thì ra là bảng tên của cô bác sĩ đanh đá đó làm rơi lúc cúi xuống ráp dùm cậu bé đây mà. Mặc dù có không thích thái độ của nàng ta thật nhưng cô cũng phải công tâm nhìn nhận Trân Ni rất đáng yêu, ngay cả hình thẻ cũng không thể dìm được nàng, nhất là hai cái má bánh bao đó không lẫn đi đâu được. Nhớ lại đây là người trong mộng của Lệ Sa cô định bụng lên đưa cho cậu ta, để cậu ta lập công với người thương. Lên đến phòng 602 thì đã nghe tiếng nói chuyện vang vọng ra tới hành lang.

     Mấy đứa quá nhoi rồi, có biết đây là bệnh viện không hả. - Bước vào phòng Trí Tú trầm giọng nhắc nhở, lo sợ tụi nhỏ làm phiền người bệnh khác. Rồi cô quay sang Lệ Sa hỏi:

     Sao cậu còn ngồi đây không chịu ra về, định ăn vạ ở đây hay gì?

     Chưa có giấy xuất viện, đội phó mà đi ra không khéo bảo vệ bắt chị ấy lại đó chị Tú. – Chưa đợi Lệ Sa trả lời Ninh đã nhanh nhảu cướp lời cô. Vừa dứt lời thì cửa phòng mở ra Thái Anh bước vào.

     Lạp Lệ Sa đây là giấy xuất viện của cô, nhanh chóng dọn đồ rồi về đi đừng bám đuôi tôi đi khám bệnh nữa. – Nói rồi Thái Anh đưa cho Lệ Sa tờ giấy, rồi nhanh chóng đi làm việc của mình.

Thái Anh cũng không hiểu mình nghĩ gì, rõ là công việc vẫn đang rất bận rộn. Trân Ni thì chỉ nhờ nàng mang lên đưa cho y tá trực thôi mà nàng lại mang đưa tận tay người ta, lúc khám bệnh không có cái đuôi sau lưng cũng thấy trống vắng. Mấy ngày qua miệng thì bảo phiền nhưng mà Lệ Sa chăm sóc Thái Anh rất chu đáo. Nhớ hôm trước nàng có ca phẫu thuật kéo dài tới 2 giờ sáng mới kết thúc, khi bước ra khỏi phòng phẫu thuật thì ngoài người ra bệnh nhân còn có một con người đang đấu tranh với 2 con mắt cứ nhíu lại của mình không có cách nào mở ra được, đầu liên tục gật lên gật xuống nhìn chẳng khác nào con gà đang mổ thóc, bên cạnh là một ly trà sữa cùng một phần ăn đã nguội từ bao giờ có lẽ đã ngồi từ rất lâu rồi. Nàng đang tự hỏi người này là thật lòng yêu thích mình hay chỉ đang trêu đùa mình, chính vì vậy nàng vẫn chưa dám mở lòng dù cảm động không thôi.

     Nghe bảo cậu vẫn chưa theo đuổi được nàng thơ trong lòng, nên tôi đặt biệt cho cậu cái này. Lấy cơ hội mà hẹn hò người ta đi. – Miệng thì luyên thuyên, tay thì đưa bảng tên của Trân Ni đến cho Lệ Sa, mặt thì nghinh lên như kiểu cậu mau cảm ơn tôi đi.

Lệ Sa nhìn mặt Trí Tú rồi nhìn lại bảng tên của Trân Ni mà hiện ngàn dấu chấm hỏi trong đầu.

     Cậu đưa cái này cho tôi làm gì???

     Không phải cậu thích cô bác sĩ đanh đá đó sao, tôi đang giúp cậu đấy. – Trí Tú không ngờ bạn mình ở kỹ năng theo đuổi crush lại yếu kém, khờ khạo như vậy.

Cả đám người trong đội thấy cũng tò mò mà chen lên xem, rồi Bình lên tiếng:

     Ủa chị Tú, chị đưa cái này cho chị Sa làm gì vậy? Người chị Sa thích là chị bác sĩ Thái Anh lúc nãy mà. - Chỉ một câu nói của Bình đã làm Trí Tú phải xịt keo còn mọi người trong phòng thì phá lên cười một trận.

     Chị Tú em đó giờ biết chị chậm thông tin mà không ngờ chậm tới cỡ đó đấy ạ. - Dương cười ngã nghiêng phải để Ninh đỡ mà lên tiếng trêu chọc cô.

     Ủa Lệ Sa không phải cậu thích bà chằn đó sau? – Trí Tú vẫn còn bàng hoàng mà hỏi lại.

     Hahaha tai nào của cậu nghe miệng tôi nói tôi thích Trân Ni vậy hả cái đồ khờ này. Hôm trước cậu bị cô ấy la cho một trận rồi hậm hực bỏ đi có cho tôi nói câu nào à? - Lệ Sa cảm thấy đáng đời Trí Tú cho bỏ tật hớt ha hớt hãi.

     Vậy còn cái bảng tên này tính sao giờ? Hay cậu mang trả hộ tôi đi. - Cứ tưởng được khen lại ngờ lại bị cười mất hết cả mặt mũi của vị đội trưởng nổi tiếng cool ngầu như cô. Nhưng cô cũng không thể bỏ cái thẻ này được.

     Tôi không biết dụ gì trong chuyện này nha, cậu trộm của người ta thì mau mang đi trả ên đi. Mấy đứa mang đồ về dùm chị nha, chị phải đi lo chuyện hôn nhân đại sự của mình rồi. - Vừa nói Lệ Sa vừa bước nhanh ra cửa để đuổi theo bác sĩ Thái Anh.

     Đội trưởng à có khi chị bác sĩ kia đang phát lệnh truy nã chị vì phát hiện chị trộm thẻ tên của mình đấy. – An người trầm tính nhất đội cũng lên tiếng trêu chọc Trí Tú.

Nhờ vả mọi người xong Lệ Sa chạy một mạch theo Thái Anh, cô chỉ muốn xin nàng cho phép mình theo đuổi nàng thôi.

     Chị Thái Anh!! Đợi em với. Nay em xuất viện rồi chị không có gì muốn nói với em luôn hả?

     Nói gì là nói gì, là em tự đuổi theo tôi mà, giờ ra đây đòi công hay sao? – Thái Anh nghe giọng người mình đang mong thì cũng đi chậm rồi đứng lại trả lời.

     Không có mà, em chỉ muốn xin chị một danh phận thôi. Chị cho phép em nghiêm túc theo đuổi chị nha, em sẽ thường xuyên vào bệnh viện để gặp chị mà. - Lệ Sa hồn nhiên nói mà không thấy rằng sắc mặt của Thái Anh đang trầm xuống như muốn ăn tươi nuốt sống cô.

     Thường xuyên vào viện làm gì? Em bị khùng à ăn nói toàn điềm gỡ. Mấy bữa nay bám đuôi tôi em có xin phép sao mà nay bày đặt xin với phép, muốn làm gì tùy em đừng cản trở tôi đi khám bệnh nữa. – Giận dỗi Lệ Sa nói điều không may cho bản thân mình, nàng định bước đi thì bị kéo lại lần nữa.

     Không.... Không... Không phải mà ý em là em sẽ tới viện để đưa đón chị đi làm cũng để mua đồ ăn cùng trà sữa cho chị á. – Ý thức được nàng đang quan tâm mình Lệ Sa tươi rói giải thích cho Thái Anh hiểu.

     Thì tùy em, muốn làm gì làm đi. Mà chị không muốn thấy mặt em trong phòng bệnh một lần nào nữa đâu, em liệu hồn đi đứng cho cẩn thận vào đấy. Có hẹn thì hẹn ở chỗ nào đẹp chứ, đúng là đồ ngốc nhà em mà. – Nói rồi nàng tủm tỉm cười mà bước đi, bỏ lại Lệ Sa đứng đó đang hạnh phúc muốn chết rồi. Mãi cho đến khi tụi nhỏ trong đội mang đồ ra Lệ Sa vẫn còn đứng mà cười khờ như vậy.

----------

     Cô là y tá hay đi theo bác sĩ Kim Trân Ni đúng không? Lúc nãy tôi có nhặt được thẻ tên của bác sĩ Kim cô đưa lại cho cô ấy giúp tôi nhé. – Trí Tú đang ngồi đợi Trân Ni thì bắt gặp y tá Xuân nên định nhờ vả.

     À em đang có việc gấp rồi, chị ngồi đợi một tí là chị ấy hội chẩn xong sẽ ra liền đấy. – Xuân lúc nãy thấy nụ cười của Trân Ni lập tức hiểu bác sĩ Kim đã động lòng với người ta rồi. Thuận nước đầy thuyền, giúp đỡ người chị em tốt có cơ hội được nói chuyện với crush nên nàng khéo léo từ chối giúp đỡ Trí Tú, rồi nhanh chóng chuồng đi.

Hết cách Trí Tú phải tiếp tục ngồi đợi, khoảng 45 phút sau thì Trân Ni cũng bước ra. Trí Tú lập tức bước tới với vẻ mặt cau có vì phải đợi lâu.

     Này thẻ tên này của cô đúng không, con gái con nứa không có ý tứ gì cả đồ của mình rơi rớt mà cũng không hay. – Nhân cơ hội này Trí Tú định bụng sẽ trả luôn mối thù cũ.

Nhận lấy thẻ tên Trân Ni chỉ nói cảm ơn rồi nhanh chóng quay đi, bởi vì hôm nay nàng cảm thấy rất mệt và chẳng có tâm sức nào để cải lộn với cái con người mỏ hỗn kia và nàng thừa biết chắc là cái tên đáng ghét đó là ý định trả thù nàng mà nhưng nàng chả còn hơi sức để quan tâm. Trí Tú thấy Trân Ni khác hẳn với lần trước lúc gặp cô làm cô thấy lạ. Đưa tay kéo nàng lại định hỏi nguyên nhân thì Trân Ni chân đứng không vững ngã vào Trí Tú làm cô hốt hoảng ôm nàng lại. “Cô ấy thơm quá” suy nghĩ hiện ra trong đầu Trí Tú, lo lắng cô hỏi.

     Này cô sao vậy?

     Không sao chỉ cảm thấy chóng mặt có lẽ do tuột đường, cảm ơn cô đỡ tôi. – Nàng trả lời rồi rời khỏi cái ôm định rời đi thì nghe.

     Tôi có kẹo, cô có muốn 1 viên không? Hay 2 viên nè, không đủ thì cô lấy hết cũng được tôi có nhiều lắm. Mà cô làm bác sĩ kiểu gì mà không biết quan tâm đến sức khỏe của mình vậy, bản thân mình còn để bệnh thì làm sao cô giúp người khác khỏe được hả. – Chìa mấy viên kẹo đổi được của cậu bé đến trước mặt nàng, rõ là cũng quan tâm người ta vậy mà vẫn cứng miệng móc mỉa người ta. Đúng là Kim Trí Tú mỏ hỗn không ai bằng.

     Này nha tôi nói cô biết cô giúp tôi thì tôi sẽ trả ơn, chứ sao mà móc mỉa tôi con gái này con gái nọ chớ, đã vậy nói tôi làm bác sĩ mà không biết chăm sóc cho mình, đúng tôi làm bác sĩ chứ có phải thần tiên đâu mà không bệnh, đừng ỷ cho tôi vài viên kẹo rồi muốn nói gì nói nha. Cô đúng là không có một tí dễ thương nào của một cô gái xinh đẹp hết á, uổng công lúc nãy tôi còn muốn làm bạn với cô nữa chứ. – Sau khi ngậm xong viên kẹo, Trân Ni lập tức thay đổi thái độ trở về con người hôm trước móc mỉa Trí Tú. Nói rồi thì giận đùng đùng bỏ đi, bỏ mặc Trí Tú đứng ngơ ngác ở đó. Tính ra đội trưởng thì đội trưởng lúc bị người đẹp mắng cũng không thể trả lời mà thôi.

----------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top