Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Gia Đình Trọn Vẹn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hiếu Mẫn nghe Trân Ni ngỏ lời thì cũng vui vẻ mà đưa cho nàng xem, Hiếu Mẫn nghĩ có lẽ bác sĩ Kim cũng thích mẫu lắc tay như vậy.

Trân Ni sau khi nhận được chiếc lắc thì cũng vạch những phụ kiện hình con sứa lên xem, nàng muốn tìm chữ cái viết tắt tên của nàng trên đó. Nội tâm Trân Ni bây giờ chỉ hy vọng là bản thân quá đa nghi, mọi chuyện chỉ là hiểu lầm và chiếc lắc này chỉ vô tình giống với chiếc của Trí Tú của nàng thôi.

Nhưng sự thật thì như mũi dao đang tấn công vào tim nàng, hai tay Trân Ni đã run đến mức không thể kiểm soát được, mặt nàng thì tái mét lại khi nàng đã thấy được thứ nàng đang tìm kiếm. Hai chữ “TN” xiên vẹo do chính tay nàng khắc lên hiện rõ mồn một trong con ngươi của Trân Ni, đưa đôi mắt đã ngấn nước của mình lên nàng nghẹn ngào nói với Hiếu Mẫn:

   Bác sĩ Phác người tặng chị chiếc lắc này có mối quan hệ gì với chị vậy?

   À em ấy là vợ hợp pháp của chị! Chắc em cũng thấy hơi lạ ha. – Hiếu Mẫn khi thấy thái độ kì lạ của Trân Ni kèm theo đôi mắt ngấn nước cũng lên tiếng trả lời câu hỏi của nàng.

   Không đâu chị! Người yêu em cũng là nữ, người ấy còn hứa là khi Quốc Hội thông qua luật sẽ cho em một danh phận đàng hoàng nữa.

   Ồ trùng hợp vậy! Vợ chị em ấy cũng hứa vậy, nhưng mà lâu quá em ấy đợi không nổi nên tụi chị đã đăng ký ở nước ngoài rồi. – Hiếu Mẫn thấy Trân Ni chia sẻ với mình cũng niềm nở trò chuyện lại với nàng.

Trân Ni nghe những lời đó thì tay nàng đã xiết chặt chiếc lắc đến nỗi những phụ kiện hình con sứa cứa vào làm tay nàng rớm máu, cũng giống như chính bản thân nàng đang bị những nematocysts có chứa độc của sứa tấn công nàng vậy.

   Bác sĩ Kim! Em ổn chứ? – Hiếu Mẫn thấy sắc mặt của nàng từ khi nhìn vào chiếc lắc tay ngày càng kém đi, nên cũng lo lắng hỏi han.

   Chị Phác! Chị phải bình tĩnh nghe em nói, chiếc lắc này do em cùng với người yêu em mua. Chữ “TN” này cũng chính tay em khắc lên để người ấy đeo. – Trân Ni hiên tại không muốn nhắc đến tên Trí Tú mà chỉ dùng từ người ấy để ám chỉ cô.

Hiếu Mẫn sau khi nghe xong cũng bàng hoàng, vội nhận lấy chiếc lắc từ tay Trân Ni mà kiểm tra thì đúng thật có chữ “TN”. Nếu là “TN” thì chẳng phải là Trí Nghiên sao.

   Tụi em yêu lâu chưa?

   Dạ gần nửa năm rồi! Chính xác là 5 tháng 20 ngày.

Nghe câu trả lời của Trân Ni làm Hiếu Mẫn cười cay đắng, yêu nhau đã hơn 8 năm có với nhau một công chúa để rồi giờ đây Hiếu Mẫn nhận được chỉ toàn sự lừa dối. Chìm đắm trong sự đau khổ vì bị lừa dối thì Hiếu Mẫn bỗng nghe được tiếng nói thơ ngây của cô con gái của mình.

   Má ơi! Chắc mẹ sẽ rất vui khi thấy chúng ta đúng không ạ? Aaaa mẹ kìa má. - Đứa bé 5 tuổi khi nhìn thấy mẹ mình thì trở nên vô cùng phấn khích.

   Này Mẫn Nghiên đi từ từ thôi, té đó con.

Người con gái được đứa nhỏ gọi là má cũng nhanh chóng đuổi theo con mình, đến trước mặt vợ mình thì hào hứng định chúc mừng ngày đầu Hiếu Mẫn đi làm thì bỗng vang lên một tiếng.

*CHÁT*

Mặt Trí Nghiên lệch sang một bên, gò má thì hiện rõ 5 dấu tay của Hiếu Mẫn ở trên đó. Hành động của Hiếu Mẫn nhanh đến nỗi Trân Ni đơ cả người mà không hiểu chuyện gì đang xảy ra, đưa mắt nhìn trân trân người vừa bị Hiếu Mẫn tát thì nàng cũng thấy sau lưng Trí Nghiên là Trí Tú đang thong thả đi đến.

   Vợ! Chị làm sau vậy? Sau tự nhiên tát em. – Trí Nghiên đau đớn ôm mặt của mình khổ sở hỏi lý do.

   À chị Phác ơi! Hình như chúng ta có hiểu lầm gì đó. – Trân Ni nghe Trí Nghiên gọi vợ cũng thấy sai sai gì đó nên cũng lên tiếng. Nhưng đã bị Hiếu Mẫn trấn an lại.

   Em yên tâm! Để chị xử lí chuyện này, chị sẽ lấy lại công bằng cho em. – Hiếu Mẫn trả lời Trân Ni rồi cũng quay sang hét vào mặt Trí Nghiên:

   Em là đồ tồi! Sao em dám lừa dối tôi hả?

Trí Nghiên vẫn còn đang chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì đã nghe tiếng cười chọc quê từ đứa em họ của mình.

   Hahaha! Mặt chị sao vậy? Nay sở cảnh sát có kiểu ngụy trang mới hả? Nhìn cũng thời trang lắm nha.

Trí Tú sau khi hết ca trực cũng vào đón người yêu mình thì bắt gặp cảnh tượng này. Vừa cười Trí Nghiên nhưng cô cũng bước về phía Trân Ni đang đứng nhẹ giọng quan tâm:

   Em xong việc chưa? Sao mắt em đỏ vậy? Khó chịu đâu à?

Trân Ni đứng đó thấy Trí Tú cười đùa với Trí Nghiên thì cũng chấm hỏi đầy đầu, không hiểu chuyện gì xảy ra cả.

   Tú có quen người này sau?

   À quên mất! Đây là chị Trí Nghiên chị họ của Tú, còn kia là vợ chị ấy Hiếu Mẫn còn đứa nhỏ lùn tè trắng bóc kia là Mẫn Nghiên con của hai người đó. – Trí Tú giới thiệu từng người cho Trân Ni biết rồi dùng tay mình đang chặt tay Trân Ni mà tiếp tục nói:

   Chị Hiếu Mẫn đây là Trân Ni người yêu em, em có nói với chị lúc sáng đó.

   CÁI GÌ?

Trân Ni cùng Hiếu Mẫn đều đồng thanh hét lên khi nghe Trí Tú vô tình đem sự hiểu lầm nãy giờ ra ánh sáng.

   Vậy cái lắc tay này của em hả Trí Tú? – Hiếu Mẫn đưa chiếc lắc đến trước mặt Trí Tú.

   Ủa chiếc lắc em tìm sáng giờ, sao giờ lại ở chỗ chị vậy. – Trí Tú mừng rỡ đưa tay nhận lấy.

Cuối cùng mọi hiểu lầm cũng được cả 3 người giải quyết, chỉ tội nghiệp cho Trí Nghiên phải ôm cái má sưng vù của mình mà không dám ý kiến gì với vợ cả. Hiếu Mẫn cũng cảm thấy bản thân có lỗi nên đã gửi Mẫn Nghiên cho Trí Tú để bản thân dỗ dành cô vợ nhỏ của mình.

   Tú! Tú có thích trẻ con không? – Trân Ni nhìn Mẫn Nghiên rồi quay sang hỏi Trí Tú.

   Tất nhiên có, sau này chúng ta sẽ có em bé riêng của chúng ta đó.

   Xí! Ai mà thèm sinh con cho Tú chứ. – Trân Ni thích ra mặt nhưng làm bộ làm tịch.

   Ai bảo em sinh đâu. – Trí Tú lè lưỡi trêu chọc Trân Ni như đứa trẻ.

   Vậy Tú định bảo ai sinh cho Tú hả? Tú mà dám léng phéng em sẽ đánh Tú còn hơn chị Trí Nghiên bị chị Hiếu Mẫn đánh lúc nãy nữa đó. – Trân Ni hồn nhiên nhắc đến nỗi đau của Trí Nghiên để đe dọa Trí Tú.

   Em bị Tú lây ngốc à? Tú là con gái mà, tự sinh con cũng được vậy. – Trí Tú dùng tay chỉ vào trán Trân Ni trêu đùa, rồi cũng tiếp lời.

   Tú nghe mẹ nói phụ nữ khi sinh con là đã bước một chân vào cánh cửa của quỷ môn quan rồi, mà sức khỏe em vốn không được tốt nữa. Em bây giờ là gia đình của Tú. Tú không thể để em vì sinh con mà phải mạo hiểm như vậy. Với cả Tú thấy lúc chị Hiếu Mẫn sinh bé Mẫn Nghiên rất đau, Tú không muốn em phải chịu cảm giác đau đớn đó, nếu phải chịu cảm giác đó thì người đó phải là Tú.

   Tú đã suy tính tới như vậy rồi sao? - Đôi mắt Trân Ni ngày cảng đỏ hơn khi nghe Trí Tú nói.

   Tất nhiên! Tưởng tượng em bé do Tú sinh ra mang gương mặt giống em y đúc làm Tú cảm thấy vô cùng phấn khích.

   Cô Tú thật là con nít giống y chang má con lúc được mẹ con dỗ dành. – Mẫn Nghiên ra dáng bà cụ non, nhìn mặt Trí Tú phấn khích mà bĩu môi.

   Vậy ý con bảo má con cũng giống con nít sao? – Trân Ni ngồi xuống để dễ nói chuyện với cô bé.

   Vâng ạ! Mẹ con hay nói má con là “Em còn con nít hơn cả Mẫn Nghiên nữa” – Mẫn Nghiên không chừa tí mặt mũi nào cho Trí Nghiên kể tất tần tật cho Trí Tú cùng Trân Ni nghe.

Trí Tú nghe Mẫn Nghiên kể thì cũng cười lớn rồi cúi xuống ẵm cô bé lên, một tay nắm tay Trân Ni rời khỏi bệnh viện người ngoài nhìn vào cứ tưởng họ là một gia đình trọn vẹn.

----------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top