Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

chap 14: cái ôm chị thay đổi rồi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau đêm vượt giới hạn, Trí Tú liền đi công tác một tuần, đến khi trở về chị ấy liền nói với nàng hai người sẽ tách ra ngủ riêng. Trân Ni nghe xong vô cùng ngỡ ngàng, nàng đã ngủ cùng Trí Tú gần sáu tháng, nói tách là tách nàng thật không làm được, nhưng Trí Tú lại rất cương quyết, nàng không biết bản thân đã làm gì khiến chị ấy không vui nhưng dù nàng có nói cái gì thì cũng không thay đổi quyết định của chị ấy.

Trí Tú thường dậy sớm đi làm nhưng đến khuya mới trở về. Trân Ni thật sự sợ hãi, nàng đã làm sai cái gì rồi đúng không? Nếu không Trí Tú sẽ không lảng tránh nàng?

Đêm nay, cũng như đêm trước, Trí Tú vẫn chưa về nhưng Trân Ni không để cơn buồn ngủ làm nàng mất cơ hội gặp chị ấy.

Chỉ một giờ đêm, cánh cửa đóng chặt liền được mở ra. Trân Ni vui mừng xoay người lại, nhưng xuất hiện trước mắt nàng không chỉ có Trí Tú mà còn có sự xuất hiện của Thái Anh, chính xác là chị ta đang đỡ Trí Tú. Bàn tay Trân Ni vô thức siết chặt, nàng lập tức đứng dậy muốn thấy Thái Anh đỡ Trí Tú thì bị chị ta ngăn lại.

-" Đây là người yêu của tôi, tôi không thích bị người khác chạm vào."

Thái Anh lạnh lùng nói. Nói xong không quan tâm đến vẻ mặt cứng đờ của Trân Ni mà đỡ Trí Tú lên lầu.

Nàng cảm thấy khó hiểu, tại sao chị ta biết chính xác phòng Trí Tú ở nơi nào, chẳng lẽ ngoài lần đó chị ta đã đến đây nhiều lần mà nàng không hay. Nghĩ đến đó Trân Ni mím chặt môi, ánh mắt như một ngọn lửa nhìn Thái Anh ân cần dùng khăn ướt lau mặt cho Trí Tú. Hai người bọn họ chẳng lẽ? Có phải chuyện này mà Trí Tú giữ khoảng cách với nàng? Trân Ni như đánh mất lý Trí, nàng như một cơn lốc ập đến, dùng sức nắm lấy cổ tay Thái Anh lôi chị ta đi ra ngoài.

Bị Trân Ni thô lỗ lôi đi khiến Thái Anh có phần tức giận. Cô giật phăng cánh tay, xoa lấy cổ tay đang ửng đỏ, đôi mắt sắc lạnh nhìn Trân Ni, giọng nói mang đầy chán ghét.

-" Cô muốn làm cái gì?

-" Chị biến đi!" Trân Ni hét lên.

Thái Anh có chút bất ngờ trước cơn giận của Trân Ni. Tất nhiên liệu với cái tuổi đời lớn hơn Trân Ni cô làm sao có khả năng bị dọa sợ. Thái Anh trái lại không giấu được sự hứng thú nhìn Trân Ni, tặc lưỡi đánh giá.

-" Ồ! Cô tưởng cô là ai mà ra lệnh cho tôi?" Thái Anh cười một tiếng, đắc ý nói tiếp:" Nên biết đây là nhà của người yêu tôi, cô chỉ ăn nhờ ở đậu thì không nên quá đáng."

Trân Ni đôi mắt đỏ ngầu nhìn Thái Anh, không chút suy nghĩ phủ nhận:" Chị ấy không phải là người yêu của chị!"

Lần này Thái Anh cười như không cười, ánh mắt sắc lạnh chứa đầy thâm ý nhìn Trân Ni, chậm rãi nói thật rõ.

-" Nghe cho kĩ Kim Trí Tú là người yêu của tôi và chỉ có tôi mới xứng đáng làm người yêu em ấy. Tôi biết cô thích Trí Tú, nhưng đó là chuyện của cô. Trí Tú chẳng qua là thấy tội nghiệp nên mới đối xử tốt với cô, đừng có ải tưởng ấy thích cô. Nên biết địa vị hai người không giống nhau."

Trân Ni không nói được lời nào. Bởi vì những gì Thái Anh nói chính là những nàng lo lắng. Nhìn Trân Ni im lặng, Thái Anh càng lấn tới, trong giọng nói tràn đầy xem thường.

-" Cô tin không? Chẳng bao lâu nữa em ấy sẽ tống cổ cô đi."

Trân Ni mím chặt môi, trái tim co chặt lại.

Thái Anh không muốn ức hiếp một cô bé mới lớn, lạnh nhạt nói:" Tôi về đây. Đừng có nhân lúc Trí Tú ngủ mà làm trò đen tối, nếu không tôi không tha cho cô."

Trước khi Thái Anh rời đi không quên để lại ánh mắt cảnh cáo. Trân Ni vẫn cứ thất thần đứng trước cửa phòng của Trí Tú. Sẽ có một ngày Trí Tú không cần nàng, chị ấy muốn đuổi nàng đi? Trân Ni rốt cuộc không ngăn được đau đớn lan tràn.

Nàng bất lực ngồi bệt xuống sàn, hai tay ôm lấy ngực trái. Thái Anh chỉ lừa gạt nàng thôi mà. Nàng sẽ không ngốc mà tin lời chị ta, sẽ không.

Trân Ni ngơ ngơ ngác ngác mà ngồi ở cửa phòng Trí Tú đến sáng cũng không hay biết, mãi đến khi nghe tiếng động nàng mới ngoảnh mặt lại.

Trí Tú nhìn Trân Ni ngồi trước cửa phòng mình như người mất hồn không tự chủ nhíu mày. Cô nhớ rõ đêm qua có tham dự một bữa tiệc có gặp Thái Anh, sau đó bị chuốc say, cô định gọi tài xế thì hình như bị Thái Anh kéo đi, tiếp đến thì xảy ra chuyện gì cô cũng không nhớ rõ.

-" Sao em lại ngồi ở đây?" Trí Tú nhẹ nhàng hỏi.

Trân Ni do ngồi quá lâu hai chân tê cứng nên khi đứng dậy cơ thể liền chao đảo, Trí Tú thấy vậy đưa tay đỡ nàng, nhưng khi nàng vừa đứng vững liền thu tay về.

Trân Ni không cảm nhận được sự rạch ròi của Trí Tú, lúc trước chị ấy sẽ không như vậy, hốc mắt Trân Ni đỏ lên. Nàng chăm chú nhìn Trí Tú, mãi một lúc sợ hãi nói.

-" Trí Tú...có phải em làm sai cái gì? Chị nói đi, em sẽ thay đổi, sẽ không khiến chị khó chịu nữa. Chị đừng có như vậy? Đừng lạnh nhạt với em, cũng đừng giử khoảng cách với em, có được không?"

Trí Tú lắc đầu:" Em không có làm sai cái gì cả. Đừng có suy nghĩ nhiều."

Trân Ni chớp mắt:" Là em suy nghĩ nhiều sao?".

-" Thật, chị không có giận em, em cũng không có làm sai".

-" Vậy chị ôm em một cái đi!"

Trí Tú nhìn ánh mắt mong chờ của Trân Ni không đành lòng cự tuyệt, cô dang tay ôm Trân Ni vào lòng nhưng cũng rất nhanh liền buông ra.

-" Được rồi, chị làm bữa sáng cho em nhé!"

Trân Ni ngoan ngoãn gật đầu, thấy Trí Tú rời đi hốc mắt nóng hổi của Trân Ni tràn ra một hàng lệ.

"Trí ...cái ôm chị thay đổi rồi. Không làm em cảm thấy ấm áp như trước nữa, thay vào đó rất lạnh, rất lạnh!".









Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top