Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 20: Xin em Đừng đi!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


-"Đừng đi!"

Trí Tú kêu lên một tiếng, đôi mắt nhắm nghiền mở ra, trên trán ướt đẫm mồ hôi, lồng ngực không ngừng phập phồng. Cô chống tay ngồi dậy, điều hòa lại nhịp thở, ánh mắt nhìn đồng hồ điểm 2h15" sáng. Cô vừa mơ một giấc mơ, trong mơ Trân Ni nói em ấy sẽ đi, đi đến một nơi thật xa, nơi đó cô sẽ không tìm được em ấy.

Trí Tú không biết vì sao cảm thấy bất an, cô muốn xác nhận Trân Ni vẫn ở bên cạnh. Trí Tú leo xuống giường, gấp gáp đến phòng Trân Ni, nhưng không nghĩ trên giường trống trơn, tim cô càng đập nhanh, vội vã đi khắp nơi trong phòng, kể cả tủ áo mà trước kia em ấy trốn cũng không tìm thấy.

Trí Tú đứng không vững, cố gắng bình tĩnh nhìn lại căn phòng một lần nữa, trên giường chăn gối vẫn chưa được xếp, chiếc điện thoại trên bàn vẫn còn đấy. Một hy vọng lóe lên, có lẽ Trân Ni chỉ ở đâu đó trong nhà, nhưng tìm hết kết quả vẫn như cũ. Nửa đêm, em ấy có thể đi đâu? Trí Tú đột nhiên đi đến kệ giày, tất cả những đôi đi lại thường ngày của Trân Ni còn đây, có nghĩa em ấy không đi xa.

Trí Tú chợt nhớ đến Trân Ni thích đi hóng gió. Hóng gió? Ý nghĩ ấy vừa lóe lên, Trí Tú lập tức lao mình ra khỏi chung cư, bấm thang máy lên tầng cao nhất, sau đó chạy bộ lên sân thượng. Trên đây không có ánh đèn phải mất một lúc cô mới nhìn ra bóng lưng quen thuộc.

Trí Tú lúc này mới nhìn rõ Trân Ni đang ngồi trên bệ lan can, chỉ cần không cẩn thận liền có thể rơi xuống. Cô khẩn trương đến gần, không dám lớn tiếng làm Trân Ni giật mình, chỉ nhẹ nhàng nói.

-" Trân Ni...ở đó nguy hiểm. Xuống đây với chị!"

Trân Ni nghe tiếng hơi xoay người lại, Trí Tú nhìn theo mọi cử động của Trân Ni trái tim càng treo lên.

Trân Ni thấy Trí Tú khẩn trương, bỗng nhìn xuống phía dưới, nếu nàng không may rơi xuống nhất định sẽ chết. Trân Ni khẽ cười, nàng không muốn chết!

Trân Ni nghe theo Trí Tú leo xuống lan can, không nghĩ đến Trí Tú ngay lập tức ôm lấy nàng.

-" Không tìm thấy em, chị thật sự rất sợ...rất sợ!"

Trân Ni cũng ôm Trí Tú, áp mặt vào lồng ngực cô, tiếng ho không kiềm chế được bật ra.

-" Ở đây lạnh lắm, chúng ta trở lại đi!"

Nói rồi, Trí Tú nắm lấy tay Trân Ni cùng đi xuống, cảm giác bất an cùng sợ hãi vẫn chưa tan biến. Đến lúc này, cô dần lý giải mâu thuẫn đeo bám gần đây. Có lẽ ban đầu, cô thật sự xem Trân Ni là em gái nhưng hiện tại tình cảm đó bắt đầu không còn thuần túy nữa.

Trở lại nhà, Trí Tú vẫn không có buông tay. Cô nhìn Trân Ni trong mắt đầy không yên: "Qua phòng chị ngủ, được không?"

Cô sợ Trân Ni lại đi mất, sợ lần này không tìm được em ấy nữa.

Trân Ni mỉm cười: "Được."

Sau mấy tháng, hai người lại nằm chung một chiếc giường một cái chăn. Trí Tú không còn do dự như trước ôm lấy Trân Ni, mùi hương ngọt ngào trên người nàng mới làm cô yên tâm đôi chút.

-" Em có chuyện gì sao?"

-" Không có!"

-" Nửa đêm đừng ra ngoài một mình."

-"..."

-" Nếu có chuyện gì nói cho chị, chị sẽ giúp em, được không?"

-" Có những chuyện chỉ có bản thân mình mới làm được."

Trí Tú bỗng nâng lấy gương mặt Trân Ni, chăm chú nhìn nàng: "Chuyện gì?"

Trân Ni không đáp, nàng né tránh cái nhìn của Trí Tú, lần nữa nhào vào lòng cô: "Chị ngủ đi. Em buồn ngủ rồi."

Trí Tú nhíu mày, không cách nào đi vào giấc ngủ, dù bản thân đang ôm Trân Ni nhưng bất an càng lúc càng lớn. Chuyện xảy ra đêm nay cùng giấc mơ chân thật khi nãy làm trái tim cô đập mất kiểm soát. Nếu Trân Ni thực sự biến mất phải làm sao đây?

Trân Ni cảm nhận được nhịp tim bất thường của Trí Tú, khẽ nới ra khoảng cách, ngẩng mặt hỏi.

-" Chị làm sao vậy?"

Trí Tú không dằn được đem lo lắng trong lòng nói ra:"Lúc nãy, chị mơ thấy em rời đi, đi đến một nơi rất xa, nơi đó chị không tìm được em." Cô ôm chặt Trân Ni, ánh mắt thấp thỏm: "Em sẽ không đi đâu đúng không?"

Ttân Ni im lặng một lúc mới đáp:"Chị đừng nghĩ nhiều. Em pha cho chị một ly mật ong giúp dễ ngủ."

Nói rồi, Trân Ni leo xuống giường, một mạch đi xuống lầu. Trí Tú nhìn theo bóng lưng của nàng, bàn tay vô thức siết chặt. Trân Ni vừa rồi không hề trả lời câu hỏi của cô. Em ấy sẽ thực sự rời đi sao?

Trở lại lúc sau, Trân Ni cầm một ly mật ong ấm đưa cho Trí Tú: "Chị uống đi!"

Trí Tú đón lấy ly nước của Trân Ni, uống liền một mạch. Trân Ni lấy ly rỗng đặt lên bàn, sau đó nằm xuống bên cạnh, ôm lấy Trí Tú.

Không lâu, Trí Tú cảm nhận một cơn buồn ngủ ập đến, ngay lúc này, giọng nói của Trân Ni lại vang lên.

-" Sau này chị đừng làm việc quá khuya, nhớ ăn uống đầy đủ và không được bỏ bữa. Nếu có bệnh phải đến bệnh viện, đừng uống thuốc lung tung. Nhớ chăm sóc bản thân thật tốt."

Trân Ni vừa nói vừa đỏ ửng đôi mắt, lệ cũng sớm đong đầy nơi khóe mắt.

Trí Tú nhíu mày nghi hoặc:"Trân Ni, em..."

Nước mắt Trân Ni từng giọt không ngừng rơi xuống.

-" Em sẽ trở lại khi bản thân có thể sánh vai cùng chị. Có thể tương lai chị sẽ quên hoặc không còn nhớ đến em, nhưng em nhất định sẽ trở lại, trở thành một người xuất sắc có thể san sẻ với chị tất cả mọi việc."

Trí Tú cắn răng ngồi dậy, lắc đầu để xua đi cơn buồn ngủ càng lúc càng trầm, trong mắt tràn đầy sợ hãi, khẩn trương hỏi.

-" Trân Ni...em đi đâu?"

-" Em đã tìm được ba mình rồi, em sẽ đi theo ông ấy đến một nơi." Trân Ni nói xong không dám nhìn Trí Tú, tâm can như bị nứt toẹt ra, khắp nơi đều là máu.

Trí Tú nhíu chặt mày, thần trí càng lúc thêm mơ hồ. Rõ ràng Trân Ni sắp rời xa, cô còn muốn ngủ? Cơn buồn ngủ tại sao không thể khống chế? Trí Tú dùng chút lý trí còn sót lại nhớ đến ly mật ong vừa rồi? Thì ra là vậy! Trân Ni thực sự muốn rời xa cô.

Trí Tú cắn chặt môi, đôi mắt thống khổ nhìn Trân Ni, từng giọt nước mắt không ngừng rơi xuống. Cô không thể để em ấy rời đi, tuyệt đối không thể. Trí Tú cúi xuống cắn lấy cánh tay mình, dùng tất cả sức lực mà cắn, lấy sự đau đớn thể xác đổi lấy một chút thanh tĩnh, vì một khi cô gục ngã đồng nghĩa với việc sẽ mất đi Trân Ni, mất đi người cô yêu nhất.

Trân Ni không ngờ đến hành động này của Trí Tú, dòng máu đỏ tươi trên cánh tay chị ấy như dung nham thiêu rụi trái tim nàng. Nàng gấp gáp kéo cánh tay Trí Tú ra khỏi những chiếc răng sắc bén, lớp da thịt non mềm hằn sâu máu thịt, hình ảnh này chói mắt đến nổi làm đau mắt nàng.

Trân Ni mím chặt môi, như kẻ điên lao đến hôn lấy Trí Tú. Nàng không cho phép chị ấy làm đau bản thân mình, tuyệt đối không được.

Trân Ni mất hết lý trí hôn cô, một lần cuối, mà bản thân lại không ngờ đến Trí Tú đáp trả nàng, cũng nồng nàn hôn nàng, môi lưỡi hai người điên cuồng quấn lấy nhau đến khi không còn oxy.

Trí Tú đau đớn nhìn Trân Ni, thần trí càng lúc không tỉnh táo, hai má ướt đẫm nước mắt, khẩn cầu: "Đừng đi. Xin em đừng đi!"

Trân Ni run rẩy đôi vai, nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô:"Dù ở nơi đâu em vẫn sẽ yêu chị!"

Trí Tú trong mắt tràn đầy tuyệt vọng, yếu ớt lắc đầu, muốn ôm chặt lấy nàng lại không có sức lực, mí mắt nặng trĩu: "Trân Ni...chị cũng..."

-" Chị cũng yêu em, vậy nên, em đừng đi nữa!" Trí Tú không có cơ hội nói ra câu này đã chìm vào giấc ngủ sâu.

Trân Ni xoa lấy gương mặt của cô, đau đớn nói: "Trí Tú... xin lỗi."

Trân Ni nói xong lại ôm lấy Trí Tú một lúc, sau đó nàng rời đi, khi trở lại trên tay còn mang theo hộp sơ cứu, nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay tay trái của cô, mím chặt môi bình tĩnh rửa vết thương, xoa thuốc rồi băng lại.

Trân Ni đem chăn cẩn thận đắp lên người Trí Tú, cúi xuống hôn lên trán cô, đôi mắt đỏ hoe tràn đầy kiên định.

-" Em sẽ trở lại!"

Trân Ni lưu luyến nhìn Trí Tú thêm một chút, chị ấy chính là động lực để nàng vượt qua ngày tháng sau này. Cuối cùng khi đồng hồ điểm 3h50" sáng, Trân Ni không thể nán lại thêm, một lần rời đi không ngoái đầu lại. Bởi nàng sợ một khi nhìn lại tất cả kiên định và ý chí đều không còn.

***

Ngày hôm sau, Trí Tú tỉnh lại lúc giữa trưa. Việc đầu tiên cô làm chính là chạy khắp căn hộ tìm Trân Ni, nhưng đều không tìm thấy bóng dáng thân thuộc. Cô vô thức trở lại phòng Trân Ni, thẫn thờ nhìn mọi thứ, tất cả vẫn nguyên vẹn nhưng em ấy đã không ở.

Trí Tú không tin vào sự thật này, cô muốn gọi điện cho Trân Ni nhưng tất cả đều không liên lạc được đến cả facebook, zalo đều biến mất cả rồi. Cô như người mất hồn ngồi trên giường, ánh mắt lơ đễnh nhìn thấy tờ giấy đặt trên đầu giường, chỉ vỏn vẹn bốn từ:"Em sẽ trở lại."

Trí Tú mím chặt môi, nắm chặt tờ giấy áp vào lòng ngực, nước mắt từng giọt, từng giọt rơi xuống. Tiếng khóc không cách nào khống chế nghẹn ngào bật ra khỏi miệng. Cô mất em ấy rồi, cô để mất em ấy rồi.

Trí Tú lặng lẽ nằm trên giường đến mặt trời lặn, nước mắt đã sớm khô cằn. Cô đem tờ giấy cuộn trong lòng bàn tay vuốt thẳng ra, nhìn dòng chữ xinh đẹp đã bị nhòe đi, khóe môi gượng gạo nhướng lên, thì thầm tự nói.

-" Không sao! Chị sẽ đợi em trở về."




____________

.,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top