Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

chap 7: Nhận ra

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chớp mắt, Trân Ni mang tháng thứ 5, bụng đã to ra rất ra dáng phụ nữ mang thai. Trong thời gian này, Trí Tú mua rất nhiều sách về nuôi dạy con. Trân Ni lúc rãnh rỗi đem từng cuốn ra nhìn ngẫm, nàng muốn trở thành một người mẹ tốt, nhưng Kim gia có cho nàng thực hiện được điều đó hay không nàng từ sớm đã hiểu rõ. Nàng không kì vọng Kim gia có thể dạy tốt và nuôi nấng tốt đứa bé này nhưng nàng lại hoàn toàn tin tưởng vào Trí Tú. Nàng luôn có lòng tin chị ta sẽ dạy dỗ đứa bé này thành một người dũng cảm và chính trực.

Trân Ni thích đứng ở ban công hít thở không khí trong lành, những ngày gần đây nàng không thể đứng lâu như trước, trong lúc nàng định bước vào thì thấy chiếc xe của Trí Tú về. Trân Ni nán lại nhìn xuống phía dưới, đôi mày thanh tú bất giác cau lại, trong lòng không hiểu vì sao khẩn trương, vội vàng xoay người chạy xuống lầu.

Trí Tú vừa vào phòng khách thì thấy Trân Ni từ trên lầu chạy xuống, nhìn đến cái bụng của nàng ánh mắt không giấu được sự lo lắng. Trí Tú muốn hỏi nàng có chuyện gì vội vả đến vậy, nhưng chưa kịp phát ra đã nghe thấy người kia mở miệng trước.

-" Tay chị bị làm sao vậy?"

Trân Ni chăm chú nhìn cổ tay bọc kín bằng băng gạt, trái tim như có nhưng phát đau, nàng không hiểu vì sao có cảm giác này, nhưng chỉ biết bản thân không muốn người này bị thương.

Trí Tú mỉm cười trấn an Trân Ni, giọng nói cũng bình thản không cho rằng có gì nghiêm trọng.

-" Bị bong gân thôi."

Trân Ni nhìn Trí Tú từ trên xuống dưới, không thấy chỗ nào bị băng bó nữa mới dỡ xuống một phần lo lắng.

-" Tại sao bị bong gân?"

-" Bị xe quẹt." Trí Tú đơn giãn nói, nhưng trong mắt lóe lên một tia phức tạp mà Trân Ni không nhận ra

-" Còn có bị thương chỗ nào nữa không?"

Trí Tú lắc lắc đầu rồi nhớ ra sự việc sảy ra chiều nay, chiếc xe môtô kia là cố ý quẹt nàng. Tạm không truy cứu việc này ánh mắt dịu dàng nhìn Trân Ni dặn dò.

-" Sau này không được chạy như vậy nữa, đi đứng phải cẩn thận có biết không?"

Trân Ni ngoan ngoãn gật đầu. Nàng làm sao biết được bản thân lại phản ứng lớn thế. Có lẽ nàng sớm nhận cô gái này là người thân nên mới lo lắng nhiều đến vậy.

-" Được rồi tôi lên phòng đây" Trí Tú không nói thêm gì nữa đã đi lên lầu.

____________

Lúc ăn bữa tối Trí Tú không xuống ăn mà kêu dì Tư đem lên cho mình. Trân Ni
Biết được nên nói dì Tư để mình mang lên. Nàng biết tay phải của Trí Tú bị bong gân không thể cầm nắm, nàng muốn ở đó phòng khi chị ta cần có thể giúp đỡ .

Trân Ni lúc này một tay bưng khâu cơm một tay gõ cửa, nghe chủ nhân bên trong cho phép mới đẩy cửa vào. Nàng đặt khay cơm xuống bàn, ngước mắt nhìn Trí Tú, chị ta vừa mới tắm xong, mái tóc còn ướt.

Trí Tú nhìn Trân Ni cũng không ngạc nhiên, cô mở học tủ  lấy ra cái mấy sấy không dây, ngẩn mặt nhìn Trân Ni khẽ đề nghị.

-" Giúp tôi sấy tóc nhé?"

Trân Ni đáp lại bằng cách nhận cái máy sấy. Trân Ni bật công tắc một luồng gió không quá nóng thổi ra. Ánh mắt nàng chăm chú trên mái tọc được nuôi dưỡng và chăm sóc kĩ càng. Mùi thơm của tóc cùng với mùi của sữa tắm dung hòa trên cơ thể của Trí Tú khiến nàng say đắm. Trân Ni rơi vào trạng thái mơ màng cho đến khi ánh mắt nơi vô ý rơi trên hai bầu ngực đầy đặn của Trí Tú, tim nàng bỗng chốc đập nhanh khi thấy điểm hồng hào trên vùng đất trắng xóa,nó như vừa e vừa thẹn lấp ló sau tấm vải lụa.

Trân Ni mau chóng rời mắt khỏi cái mê dụ đó, mặt nàng đỏ rang, cái cần cổ trở nên khô hốc. Nàng làm sao biết được Trí Tú ở trong phòng sẽ không mặc áo lót. Trân Ni tắt máy sấy, vội vàng xoay người, cố gắng điều hòa hơi thở.

Sự đột ngột của Trân Ni làm Trí Tú có chút ngạc nhiên:" Làm sao vậy?"

Trân Ni quẫn bách , giọng nói không được tự nhiên:" Trong phòng hơi nóng. Chị dùng bữa tối đi, tôi đi ra ngoài"

Không đợi Trí Tú trả lời, Trân Ni liền lập tức chốn ra khỏi phòng. Trân Ni không biết tại sao sinh ra cảm giác vừa lạ vừa quen như thế, cảm giác ngủ yên đã nhiều năm bỗng chốc ập đến khiến nàng hoảng sợ. Kết quả là đêm đó nàng nằm mơ, mơ lại chuyện sảy ra nhiều đêm trước .

~~~•○●○

Lúc này Trân Ni bỗng nghe thấy tiếng bước chân, nàng còn chưa gập quyển báo trên tay, khuôn mặt ngẩng lên, nhìn thấy cô bạn thân thiết chưa kịp vui mừng thì đôi mày thanh tú lập tức nhíu lại khi thấy quyển nhật ký màu xanh đang nằm gọn trên tay cô ấy.

-" Tại sao Vi lại cầm cuốn nhật kí của tôi?"

Trân Ni không giấu được lo lắng hỏi. Trong quyển nhật ký ấy cất giữ một bí mật mà không muốn cho ai biết.

Tiểu Vi không trả lời câu hỏi của Trân Ni,  trong đôi mắt chỉ có sự lạnh lùng xa cách. Vừa sợ vừa không biết phải làm sao.

-" Tại sao Trân Ni lại có thứ tình cảm ghê tởm đó với tôi? Ban đầu Minh nói tôi không tin, chỉ nghĩ chúng ta lớn lên cùng nhau nên Trân Ni quan tâm tôi hơn người khác, nào ngờ...Trân Ni lại là con người như vậy!"

Thế Minh được trong lời nói Tiểu Vi cũng đang đứng phía sau cô nàng, hắn ta khinh Bỉ nhìn Trân Ni, ta vẻ ta đây mà nói.

-" Tôi đã nói con Trân Ni đồng tính mà, bây giờ Vi đã tin chưa? Má tôi kể ở trên huyện cũng có một con nhỏ đồng tính , cô ta yêu cô Gái kia mà cô Gái kia không đáp lại thế rồi lên kế hoạch giết chết cô đó rồi phi tang xác.
À...chuyện này cũng lên báo đó Vi. Bọn đồng tính rất đáng sợ! Từ nay Vi tránh xa con Trân Ni đi, không thôi nó cũng nổi điên lên giết Vi đó."

Trân Ni bình tĩnh hơn nàng tưởng, khóe môi chợt nhướng lên, nàng đã rất cẩn thận không che giấu sự hoài nghĩ của người khác. Nàng đã từng nghĩ tình cảm đơn phương này có ngày bị phát hiện nàng sẽ chấm dứt nó.

Tiểu Vi mím môi, trong lòng hạ quyết tâm,  như muốn chút bỏ hết mối hệ bạn bè trước đây.

-" Trân Ni từ nay hãy tránh xa tôi ra . Ni nói với bà ngoại cho Ni lên thành phố chữa bệnh đi. Dù sao tôi cũng muốn thấy Trân Ni tốt."

Tiểu Vi lạnh lùng nói.mất khoảng năm giây cô mới nghe Trân Ni cất tiếng.

-" Sau này tôi sẽ tránh xa Vi. Bây giờ trả cuốn nhật ký cho tôi."

Tiểu Vi đó dự một lúc nhưng không trả lại cho Trân Ni, dưới ánh mắt không thể tin của Trân Ni, Tiểu Vi đem cuốn nhật ký xé thành giấy vụn mặc cho Trân Ni cố lấy nó.

-" Tôi không thể cho người khác biết tôi là người mà Trân Ni thích. Không người ta sẽ nghĩ tôi đồng tính giống như Ni." Tiểu Vi quyết tuyệt nói.

Trân Ni ôm những mảnh giấy vụn vào lòng, đôi mắt đỏ ửng nhìn Thế Minh nắm tay Tiểu Vi rời đi. Một giọt, một giọt nước mắt rơi xuống. Thương con gái khổ quá! Nếu có thể nàng sẽ yêu một chàng trai.

Trân Ni bừng tỉnh lúc nữa đêm, trên vầng trán nhễ nhại mồ hôi, trái tim bên trong ngực trái không ngừng đau ầm ỉ. Nàng thu mình trong góc giường, ôm chặt lấy tấm chăn, nước mắt vô thành vô thức rơi xuống. Trân Ni cắn chặt môi, nước mắt không sao ngăn nổi, nàng sợ hãi, nàng không muốn như năm đó, sợ người mình thương sẽ xa lánh mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top