Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

chap 9 : Tâm bệnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trí Tú đóng tập văn kiện lại, mệt mỏi dựa vào chiếc ghế da, ngón tay mạnh khảnh xoa lấy ấn đường. Cả đêm qua cô túc trực tại bệnh viện, đến trưa mới đến công ty xử lý vài việc quan trọng. Một đêm không ngủ đối với cô không đáng nói, chỉ là việc Trân Ni vẫn đang hôn mê khiến cô thêm bận tâm. Hình ảnh Trân Ni với khuôn mặt trắng bệch, khắp người đầy máu nằm trên sàn cứ như thước phim lượn đi lượn lại trong đầu cô, trái tim chai sạn quá nhiều năm quá lần nữa lại biết đau, nỗi đau ấy đếm bây giờ vẫn còn ầm ỉ.

Đêm qua tình trạng của Trân Ni vô cùng nguy hiểm, cơ thể bị đá chấn thương, mất máu quá nhiều, nếu cô về trễ một chút, nàng nhất định không còn sống sót. Càng nghĩ trong mắt Trí Tú càng lạnh, trong đáy mắt tóe lên tia sát khí. Cô thật sự muốn đêm tên súc sinh kia hành hạ đến chết. Lúc này, chuông điện thoại reo lên, Trí Tú nghe máy, nghe xong mắt u tối liền sáng lên, cô bỏ điện thoại vào túi sách, lập tức ra khỏi phòng.

Đến bệnh viện, Trí Tú nghe bác sĩ nói tình trạng của Trân Ni tạm thời ổn định, nhưng sức khỏe vẫn còn yếu. Đầu bị chấn động cần ở lại bệnh viện theo dõi. Hơn hết từ lúc tỉnh lại bác sĩ hỏi các gì Trân Ni cũng không trả lời, gương mặt cứ đần ra, rất có thể bị sang chấn tâm lý sau tai nạn. Trí Tú nghiêm túc lắng nghe, sau cùng bác sĩ dặn dò vài thứ, cô nắm rõ mọi thứ mới vào phòng của nàng.

Trân Ni tựa lưng trên giường bệnh, mặc trên người bộ đồng phục hơi rộng, ánh mắt vô định nhìn vào khoảng không nào đó.

Trí Tú nhìn đến gương mặt của Trân Ni, bên thái dương trái dán kín miếng năng gạt,lòng cô phút chốc thắt lại, Trí Tú hít sâu một hơi , ngồi xuống .

Trân Ni lúc này mới nhìn đến Trí Tú, nàng nhìn cô thật lâu, nhìn đến hốc mắt đỏ ửng, nước mắt cuốn thành từng viên bi không một tiếng động nối đuôi nhau chảy xuống.

Tâm Trí Tú muốn bỏng rát khi thấy nước mắt của Trân Ni, cô không biết làm gì ngoài việc cuối xuống, đêm người cẩn thận ôm vào lòng, cô rất sợ bản thân đụng đến những vết thương khác trên cơ thể yếu ớt này, phía bụng dưới vẫn đang rỉ máu, vết mổ đem đưa bé chưa kịp thấy ánh sáng đã phải chết trong bụng mẹ.

-" Chị xin lỗi. Xin lỗi đã không bảo vệ được mẹ con em."

-"..."

-" Đừng sợ! sau này chị sẽ không để ai làm hại đến em nữa."

-"..."

-" Đừng lo lắng gì cả có chị ở đây rồi."

Năm xưa cô không đủ năng lực để bảo vệ mẹ mình, nhưng hôm nay cô sẽ dùng hết tất cả để bảo vệ cô gái này. Cô sẽ xem Trân Ni như EM GÁI RUỘT mà đối xử, sẽ bù đắp tổn thương mà em ấy chịu đựng.

Trân Ni không đáp, chỉ yên lặng tựa vào lồng ngực Trí Tú, tay quấn lấy vòng eo kia , an tâm nhắm mắt lại mặc mệt mỏi rủ nàng vào giấc ngủ êm.

Trí Tú ngồi yên nhìn Trân Ni một lúc, sau đó tắt đèn rời đi.

_______

Trí Tú trở lại Kim gia thấy ông Kim đang  ở phòng khách hút thuốc, cô khẽ ngồi xuống phía đối điện.

Ông Kim búng tàn thuốc vào cái gạc, ngẩn mặt hỏi : "Con bé đó như thế nào rồi?"

-" Bác sĩ nói tình hình tạm ổn"

-" Đứa bé?"

-" Không giữ được "

Ông Kim nghe xong sắc mặt cũng không nhiều biểu cảm. Trí Thành sau này sẽ cưới một cô Gái môn đăng hộ đối, đứa ấy sinh ra mới là cháu đích tôn nhà họ kim, hưởng tất cả vinh quang chứ không như đứa bé xấu số kia. Ông Kim ánh mắt không một chút vướng bận nói.

-" Xử lý tốt chuyện này."

-" Vâng " Nói rồi,  Trí Tú lấy trong túi sách một tờ giấy đưa cho ông Kim:
"Ba...đây là kết quả xác nghiệm của Thành"

Đêm hôm qua, Trí Thành cũng được đưa đến bệnh viện với tình trạng không tỉnh táo. Đây chính là kết quả mà bác sĩ đã đưa cho cô.

Ông Kim cầm lên xem, nhìn đến bốn từ " Dương tính ma túy" sắc mặt tối sầm, tức giận vứt tờ giấy xuống bàn.

-" Tên súc sinh "

Trí Tú Trong lòng cười lạnh, mặt không biểu cảm nói: " Không còn gì nữa con đi lên phòng "

Ông Kim nhìn bóng lưng của Trí Tú, trong mắt có chút phức tạp, sau đó lại lắc đầu thở dài.

____________

Trí Tú tắm rửa xong, ăn tối rồi đem theo vài bộ đồ vào bệnh viện lúc chín giờ.

Bên trong chỉ có ánh đèn chập chờn, Trí Tủ bỏ cái cà mèm giữ nhiệt xuống bàn, đi đến giường nhìn Trân Ni , nàng ngủ với hàng mày nhíu chặt, ánh đèn vàng phản chiếu một tầng mồ hôi trên trán,  hơi thở lúc nhanh lúc chậm, bàn tay bên ngoài siết chặt lấy góc chăn. Đây rõ ràng là ngủ không an, mơ thấy ác mộng. Trí Tú không muốn thấy Trân Ni bị giày vò, khẽ lay cánh tay của nàng, nhẹ nhàng gọi tên.

Trân Ni được kéo khỏi cơn ác mộng, nàng từ từ mở mắt ra, khuôn mặt người kia mơ hồ đến rõ ràng, vui vẽ không thể che giấu đi trong đôi mắt u tối, với tay nắm lấy ngón út của Trí Tú, rất sợ cô đi mất.

Trí Tú ngồi xuống giường, đưa tay vén những lọn tóc mái bị mồ hôi dính ướt, trong mắt dịu dàng nhìn Trân Ni, trấn an.

- "Chị sẽ không đi. Đêm nay, chị sẽ ở lại với em, có được không?".

Trân Ni sắc mặt buông lỏng một chút, gật gật đầu. Bây giờ, nàng với Kim gia không còn quan hệ gì nữa. Nàng làm sao không lo Trí Tú sẽ không quan tâm nàng như trước.
Trân Ni nghĩ thế hốc mắt lại nóng lên, nàng vốn không phải là một đứa ưa khóc. Nàng biết nước mắt của nàng là vô dụng,  bời vì không ai vì nàng khóc mà dỗ dành, cũng không ai vì nàng khóc mà mua quà cho nàng. Thế nên, nàng ghét phải khóc, thế nên trước mặt Trí Tú nàng không kiềm chế được điều đó.

Trái tim Trí Tú như bị một cây kim đâm vào, cô cúi xuống lầu nước mắt cho nàng, nhẹ nhàng nói.

- "Cứ thoải mái khóc, trước mặt chị không cần phải kiềm nén"

Trân Ni nghe xong nước mắt rơi như mưa, từng tiếng nghẹn ngào nấc lên, mặc cho vết mổ có đâu nàng vẫn muốn khóc. Trên đời này, ngoài bà ngoại ra chỉ có Trí Tú là quan tâm nàng. Nhưng nàng sợ sự quan tâm này sẽ không còn được báo lâu nữa.

Tiếng khóc Trân Ni cứ thế yếu dần cho đến khi tắt hẳn, nàng chăm chú nhìn Trí  Tú, đem lo lắng trong lòng Thành lời nói, ngập ngừng hỏi.

-" Đứa bé mất rồi...chị sẽ không bỏ mặc em phải không?"

Cô đưa tay lau những giọt nước mắt còn sót lại trên gương mặt nàng, không phải trấn an mà là thật tâm nói.

-" Đưa bé chỉ là cầu nối cho ta quen biết nhau. Chị quan tâm em làm thích con người em, thích tính cách của em chứ không phải mang cốt nhục của nhà họ Kim. Đừng suy nghĩ lung tung có được không?"

Trân Ni chăm chú nhìn Trí Tú, trái tim đập nhanh, hỏi lại :" Chị thích em?"

Trí Tú mỉm cười trong mắt đầy trân thành :" Em là cô Gái tốt làm sao chị không thích em cho được"

Trân Ni hơi cụp mắt xuống, nàng không nên tham lam, chỉ cần bên cạnh chị ấy là đủ.

Trân Ni không có suy nghĩ gì thêm, nàng liền lên tiếng :" Sau này em sẽ không suy nghĩ lung tung "

Trí Tú nghe Trân Ni nói vậy lòng mới yên tâm.

-" Chị nói dì Tư nấu cháo cho em ăn một chút nhé?"

Thấy Trân Ni gật đầu cô đứng dậy bật đèn phòng, quay kéo cái bàn di động đến giường, sau đó lấy cháo trong cà mèn đặt trên bàn cùng với cái muỗng trắng tinh.

Trân Ni thứ hết hành động vào trong mắt, trong lòng vô cùng ấm áp. Trí Tú là thiên kim nhà giàu, chỉ có việc người khác phục vụ chị ấy nhưng từ khi bước vào kim gia, mọi thứ của nàng đều một tay chị lo hết.

Trân Ni lúc này mới múc muỗng cháo vẫn còn ấm bỏ vào miệng, tay nghề của dì Tư luôn không làm nàng thất vọng, nhưng ăn được vài muỗng nàng lại không muốn ăn, một phần vì cơ thể mang thương tích, nhưng phần lớn trong lòng vẫn chưa nguôi ngoai được nỗi đau mất con. Đứa bé đã theo nàng gần 7 tháng, cùng chung một nhịp thở với nàng, cùng chung sợi dây rốn. Chỉ còn vài tháng nữa thôi nó sẽ Chào đời nhưng chính Kim Trí Thành đã tướp đoạt đi quyền được sống của nó. Hắn là tên cầm thú , là kẻ sát nhân.

Bàn tay Trân Ni cầm muỗng cháo càng siết chặt, lúc nảy nàng còn mơ thấy đứa bé, cả người nó tím tái, đôi mắt to tròn ngây ngô đầy lệ, tiếng khóc của nó tràn đầy tức tưởi và oán than. Nàng biết nó đang trách nàng, trách vì không bảo vệ được nó. Trân Ni bất lực buông muỗng cháo xuống, cả người đột nhiên run rẩy.

Trí Tú thấy sự bất thường của Trân Ni, cô đứng dậy, đưa tay vịn bả vai Trân Ni, lo lắng hỏi.

-" Em sao vậy?"

Trân Ni ngẩn mặt nhìn Trí Tú, trong mắt vừa bất lực vừa khổ sở: " Đứa bé...sao rồi?"

Trí Tú xoa lấy bả vai Trân Ni, từ tốn đáp :" Chị đã cho người chôn cất nó đàng hoàng rồi. Đợi em khỏe lại chị sẽ đưa em đến thăm"

Trân Ni đưa tay quấn lấy vòng eo của Trí Tú, vô cùng ỉ lại dựa vào cô, ngắm mắt lại nói: "Cám ơn chị!"

Trí Tú chu đáo, mỗi việc chị ấy làm nàng đều khắc ghi trong lòng. Một cô Gái tốt đẹp như vậy làm sao không khiến nàng động tâm đây! Nhưng nàng sợ bản thân luân hãm càng sâu, đến một ngày nào đó mọi thứ mà nàng gìn giữ sẽ bị chính lòng chiếm hữu của nàng phá vỡ.









___________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top