Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 3.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lee Sanghyeok nhận ra mình đã có cảm xúc khác với Jeong Jihoon.

Đây là chuyện chưa từng sảy ra trước đây, tất nhiên là đối với anh, người miệt mài theo đuổi hắn hai năm trời.

Ngày trước, khi còn chưa yêu nhau, anh và hắn thường đi dạo quanh khu phố gần trường. Khắp mọi nơi chỗ nào cũng có dấu chân của họ chạm đến.
Và trong một khắc, anh nhận ra mình rung động trước nụ cười phong lưu đầy lười biếng của hắn.
Chả trách Sanghyeok, chỉ trách Jeong Jihoon quá đào hoa đi gieo tương tư cho bất cứ ai hắn gặp.

Khoảng thời gian đó họ ngọt ngào lắm, thi thoảng là như bức thư tay, khi lại là những chiếc bánh tự làm trông chả được đẹp như ngoài tiệm. Ai cũng nói họ thật đẹp đôi, thật dễ thương.
Nhưng mọi chuyện dần vuợt ngoài tầm kiểm soát. . .
Không biết chuyện này sảy ra bao lâu sau khi họ chính thức yêu nhau, nhưng anh rõ nhất ngày hôm ấy, Jihoon về căn hộ với mùi cồn nồng người và tình trạng bết bát chưa từng thấy.

-"Em say rồi Jihoonie. "Lee Sanghyeok đỡ hắn dậy, anh dịu dàng xoa xoa cái đầu bông xù của hắn. Chợt bật cười khúc khích như đứa trẻ.
Hắn lẩm bẩm gì đó nhưng lại thôi, cả người mét tám gắt gao siết lấy người anh,  ôm chặt anh vào lòng.

-" Em ... xin lỗi, xin lỗi anh... "Hắn chẳng rõ đang nói ai, chỉ tới khi mở được lời lại vô tình làm trái tim anh tan vỡ.
-" Xin Hyukkyu hyunh đừng rời bỏ em mà... Em, em... "
Em yêu anh?

Trái tim Lee Sanghyeok lần đầu tiên bị vỡ vụn, mắt anh mở to hoảng loạn. Loại tình tiết máu chó gì thế này?
Chỉ biết đêm đó anh rất đau,  mắt sưng đỏ với hai má bị hun nóng đến điên rồi. Nhưng suy nghĩ tiếp theo thật sự quá điên rồi, anh không kết thúc với hắn.
Anh tiếc, hối tiếc cho đoạn tình quá đẹp mà có lẽ đã thành ảo mộng trong mắt kẻ du hành. Anh sợ khi anh yếu lòng, nhìn vào đôi mắt đa tình của hắn sẽ mềm lòng cảm thấy tội lỗi.
Sợ cả khi nếu điều đó thật sự là thật anh sẽ đau đớn chết mất, hóa ra thứ cảm xúc hắn dành cho anh không phải là thứ anh hằng ảo tưởng. Hóa ra anh cố gắng từng ngày được gần gũi với hắn mà chính hắn chưa từng quay lại nhìn anh.
Sanghyeok biết rằng đã quá muộn để chối bỏ rằng anh đã trao ý tình thương của mình cho hắn. Rằng anh thích hắn là thật, yêu hắn cũng là thật.
Rằng anh thương hắn
Nhưng hỡi ơi, anh thương hắn rồi vậy thì ai sẽ thương anh?

Những đêm bật khóc như một đứa trẻ cứ thể sảy ra trong yên lặng, khoảng cách của họ không còn là tình yêu nữa.
Anh không muốn nó trở thành tình yêu nữa.

-"Anh sao vậy?" Jeong Jihoon hỏi, hắn nâng cằm bạn trai lên, mặt đối mặt với anh mắt không nóng không lạnh anh mà rùng mình.
-"Hyukkyu là ai?"Anh không trả lời, vặn ngược lại hắn.
Hắn nom trông bất ngờ lắm, vẻ mặt chột dạ đến là ngốc nghếch ca hắn lộ rõ. Trước kia anh luôn thích những biểu cảm bối rối của hắn, giờ thấy thật tự diễu làm sao.

Yết hầu hắn di chuyển lên xuống một giây, xong nghiêm túc nói "Chỉ là một người bạn đặc biệt thôi, anh đừng nghĩ nhiều."

Nghĩ nhiều?
Em nói như vậy còn mong tôi đừng nghĩ nhiều? Sanghyeok chua chát nghĩ trong lòng. Trái tim vốn găm chặt những vết thương cũ chưa lành đã bị hắn ném cho một phát đến tỉnh lại không chừng.

Anh thất vọng lắm, cứ nghĩ người anh từng tưởng sẽ có thể chữa lành vết thương cũ còn đang rỉ máu thì lại đáp ngay xuống mặt đất đau điếng. Giá mà anh đừng yêu hắn tới vậy, giá mà anh là người tuyệt tình được thì thật tốt biết bao.

Giá mà Jeong Jihoon cho anh biết sự thật, giá mà hắn có thể thôi dùng cái giọng điệu nhõng nhẽo như thật sự có tình với anh.
Giá mà anh không thấy ngày nào hắn cũng đưa đón, cũng yêu chiều, cũng cưng nựng nam nhân kia thì tốt quá.
Nếu ngay từ đầu đã chưa quên được người cũ thì trao yêu thương cho người mới làm gì chứ?

Những cảm xúc hỗn loạn lớn lên trong con người anh, anh không thể bắt tim ngừng đập thật mạnh khi thấy hắn, cũng không thể bắt mắt mình mù lòa khi thấy hắn. Không thể ngừng yêu hắn cũng không thể yêu hắn.

Nhưng cho đến hôm nay, anh đã biết có thứ gì đó đã thay đổi...

.
.
.

Trước cửa phòng y tế lại mở ra, thân người cao ráo bước vào.
Anh thấy Jeong Jihoon được Kim Hyukkyu sát trùng cái tay đang chảy máu với quả trán bầm một cú thật đau. Moon Hyeonjun ngồi giường cách đó tầm hai giường đang chật vật với cái vai đau rát.
Họ thấy anh vào thì ngước lên nhìn, Hyukkyu có vẻ hơi hoảng mà nhanh tay băng bó cho hắn hơn, như chỉ sợ có một sự hiểu lầm sẽ diễn ra. Chỉ riêng Jeong Jihoon là bình thản mặc kệ sự đời tận hưởng sự chăm sóc dành cho hắn.
-"Anh ra ngoài trước, mọi người ở câu lạc bộ có lẽ đang chờ. "Anh chàng đứng dậy, giọng nói nhỏ nhẹ hết như một loài mèo nhà hiền lành.
Rất dịu dàng, Sanghyeok cảm thán nghĩ.
Anh thấy Jihoon lại gần thì thầm gì đó nom rất thân mật vào tai Hyukkyu mới để anh ta rời đi.
Nhưng đó là việc của họ, không phải anh, nếu là trước kia anh sẽ ghen ra mặt mà hỏi đủ thứ trên đời dưới đất bắt hắn dỗ dành. Nhưng bây giờ đến cả tâm trạng nhìn mặt hắn anh cũng không có, càng không có tâm trạng hỏi việc riêng của hắn.

Sanghyeok mở tủ thuốc, lấy ra bông băng, thuốc sát trùng và những thứ lặt vặt khác. Ngó nghiêng không thấy giáo viên ý tế trường đâu liền quay qua bọn họ.
Jihoon thấy anh cầm đồ lỉnh kỉnh thì ngạc nhiên hỏi " Anh lấy đồ làm gì chứ ? Hyukkyu đã băng cho em xong hết rồi. "

-"Cái này không dành cho em. "

-"Hả? "
Hắn nghe thế mở to mắt, nhíu mày nhìn anh đi qua tiến đến chỗ giường cách đó không xa.

Anh ngồi xuống bên cạnh nó, trước anh mắt phẫn nộ của hắn và ngạc nhiên của nó.
-"Hyeonjun cởi áo ra, anh sát trùng cho em. Để lâu tiếp xúc với mồ hôi sẽ bị nhiễm trùng. "

-"À_dạ." Nó ngại ngùng làm theo, cởi áo ra và quay lưng mới nãy bị đập vào tường mấy lần cho anh xử lí.

Jihoon chứng kiến một màn như này không khỏi thấy khó chịu, hắn nghiến răng thật chặt.
-"Mẹ kiếp! Hyeokie là bạn trai em sao lại đi quan tâm nó vậy! "Hạ thấp giọng hắn nói. Anh mắt như hổ sắp lao vào con mồi.

Trái ngược với điều đó, anh rất thản nhiên
-" Chẳng phải Hyukkyu đã băng cho em rồi sao, Hyeonjun chỉ có một mình ở đây lại là bị em đánh. Em muốn thế nào? " Sanghyeok nói, tay không ngừng chấm thuốc cho nó.

-"Anh Hyukkyu chẳng liên quan gì cả, đừng có lôi anh ấy vào! "

-"Anh cứ lôi đấy, em làm được gì? "

Hắn sửng sốt nhìn anh, dường như không ngờ đến anh sẽ cãi lại hắn.

-"Anh nói lần cuối, anh sẽ băng bó cho Hyeonjun và em liệu hồn xem lại thái độ của mình đi. " Sanghyeok đậy nắp hộp thuốc, nghiêm túc nói với hắn.

Jeong Jihoon tặc lưỡi, bực bội lao ra khỏi phòng. Khi không gian chỉ còn lại hai người, nó quay lại nhìn anh.
-"Anh ơi... "

-"Sao vậy? "

-"Em xin lỗi vì đã đánh nhau... "Con hổ giấy mới tiếng trước gầm gừ lao vào cắn xé con báo đen giờ xị mặt ra với anh nó. Anh bật cười, xoa cái quả đầu tẩy trắng xóa của nó nay đã mọc chân đen.
-" Không sao. "

Anh rũ mi mỉm cười, không hỏi tiếp.

_____________________________________

Cảm ơn đã đọc.
16/8/2024.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top