Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

yêu miêu (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong một cung điện lộng lẫy, người đàn ông cao lớn và có hơi đô con bước vào, vượt qua mọi sự ngăn cản của lính canh. Bước đi của hắn phản chiếu sự quyết đoán và quyền uy không thể phủ nhận.

"Nhật hoàng, anh cứ tiếp tục như vậy mãi sao? Bây giờ anh không còn để ý đến những lời đồn đoán của mọi người nữa à?". Hắn đi dần vào hỏi.

Người vừa được hắn gọi tên, anh đang ngồi cao ngạo trên ngai vị của đất nước - Lee Sanghyeok, hay còn gọi là Nhật hoàng, là biểu tượng của sự quyền uy và tối cao trong vương quốc này.

Sự tôn trọng và tình yêu thương của dân chúng dành cho Lee Sanghyeok không chỉ đến từ sức mạnh và uy quyền của anh mà còn xuất phát từ quá trình lịch sử huy hoàng của gia đình hoàng gia. Cha của anh đã là một vị vua vĩ đại, người đã tạo sự đoàn kết và thống nhất phe quý tộc và phe thượng lưu, đưa họ quy phục và hướng về phe hoàng gia trước khi ông ra đi khỏi thế giới này.

Lee Sanghyeok nhìn người đứng trước mặt mình mà cảm thấy chán ghét. Mặc dù có thể cảm nhận được sự hiện diện của hắn, nhưng anh không muốn dành thời gian và tâm trí để nhìn một cái. Anh chỉ đơn giản là nói ra một cách lạnh nhạt: "Moon Hyeonjun, hãy chú ý cách xưng hô của ngươi. Đừng có ăn nói thô lỗ."

Moon Hyeonjun, cháu đích tôn của người có địa vị cao nhất trong giới thượng lưu, từng là người được đính hôn với Sanghyeok. Cha của Sanghyeok đã đưa ra một thỏa thuận hôn nhân khi được ông của Hyeonjun giúp đỡ trong quá trình thống nhất và đem lại hòa bình cho đất nước. Tuy nhiên, sau đó, những hành động đen tối của cha của Hyeonjun đã dẫn đến việc hôn ước này bị hủy bỏ.

Hyeonjun nghe thấy lời nói của Sanghyeok, đôi mắt hắn toát lên vẻ tức giận, và ánh mắt sắc nét phản ánh sự bất mãn. Tuy nhiên, hắn không thể làm gì hơn ngoài việc nén lại cảm xúc và bày tỏ sự kính trọng trước quyền uy của Nhật hoàng.

"Nhật hoàng, ngài có biết những người ở phe quý tộc và thượng lưu đang nói gì về ngài không mà còn ngồi đây nhàn nhã xem sách?"

Nhận thấy rằng Hyeonjun đã thay đổi cách xưng hô, anh mới miễn cưỡng nói chuyện, giữ vẻ bình tĩnh và kiên nhẫn: "Ta biết, có việc gì không?"

Thấy rằng Nhật hoàng không phủ nhận, Hyeonjun cười khẩy một cách châm chọc: "Vậy cho phép thần nói thẳng, ngài đã trì hoãn việc liên hôn vì con mèo đó à?" Sự mỉa mai của Hyeonjun làm cho không khí thêm căng thẳng, nhưng Nhật hoàng vẫn giữ vững sự bình tĩnh. Anh tiếp tục lật tiếp trang sách, bất chấp lời nói của Hyeonjun, không chú ý đến sự nhạo báng vừa rồi.

Hyeonjun tiếp tục nói một cách thách thức: "Ngài đúng là đồ quái dị."

Lời nói vừa rồi của Hyeonjun đã khiến ánh mắt của Sanghyeok đanh lại. Anh nói, giọng điệu bắt đầu trở nên nghiêm túc hơn: "Moon Hyeonjun, ta đã nói rồi, chú ý lời nói của ngươi."

Tuy nhiên, thay vì tuân thủ lời nói của Nhật hoàng, Hyeonjun đã quyết định không kìm nén nữa. Hắn nói ra hết những gì hắn nghĩ mà đang nổi giận trong lòng: "Cứ cho là con mèo đó đáng yêu đi, nhưng làm sao ngài có thể làm chuyện đó với nó được?"

Tiếng đập bàn đột ngột vang lên, Sanghyeok đứng dậy với một sự tức giận không còn che giấu. Lúc này, anh mới ngước lên nhìn thẳng vào mắt Hyeonjun và nói một cách chắc chắn: "Người đâu, hãy tiến hành hình phạt tên tội đồ họ Moon ngay lập tức."

Việc ám sát đồng minh trong lúc chiến tranh mà cha của Hyeonjun đã làm là một trong những tội ác gây ra đầy tranh cãi. Sanghyeok đã rất nể tình khi ông Moon đến cầu xin anh để tên tội đồ ấy có thêm thời gian sống, thay vì bị kết án tử hình ngay lập tức. Nhưng giờ đây, thái độ và lời nói của Hyeonjun không chỉ là thiếu biết ơn mà còn khiến anh tức giận nên quyết định thi hành hình phạt.

Sau khi nghe lệnh của Sanghyeok và lời tuân lệnh của cấp dưới, Hyeonjun đã cảm thấy run rẩy. Hắn sử dụng sự mạnh mẽ cuối cùng của mình để đáp trả: "Ngài đã nhẫn tâm như vậy thì đừng trách thần. Hy vọng ngài có thể tìm được yêu miêu mà ngài yêu quý."

Đáy mắt của Sanghyeok thoáng hiện sự hốt hoảng khi nghe lời nói của Hyeonjun. Mèo cưng của anh đang xảy ra chuyện gì? Anh hỏi khi thấy Hyeonjun đang quay lưng bước đi. "Ngươi đã làm gì?"

Hyeonjun không quay lại để đối diện với Sanghyeok vì hắn vẫn còn sốc sau lệnh của Nhật hoàng, nhưng hắn vẫn trả lời một cách bí ẩn: "Thần chỉ là dạy cho nó biết sự tự do là gì."

/>v</

Sanghyeok đứng giữa một khu rừng, xung quanh anh bị bao trùm bởi những ngọn lửa hoành hành. Dường như anh đã bị dính vào bẫy của đối thủ, một cuộc ám sát đang diễn ra. Anh không ngờ rằng có một ngày anh sẽ phải đối mặt với mối nguy hiểm này.

Mặc dù đất nước đã thống nhất dưới triều đại của Nhật hoàng, nhưng vẫn còn một số người không hài lòng với sự thống trị của phe hoàng gia. Họ luôn tìm cách nhằm tiêu diệt Sanghyeok, nhằm thay đổi sự cân bằng quyền lực trong đất nước.

Khi anh không biết phải chạy hướng nào để thoát khỏi ngọn lửa, anh nghe thấy tiếng meo meo nhỏ phát ra, giống như là một tiếng gọi đang rủ rê anh. Ánh mắt của anh chuyển tới nơi tiếng meo meo đó từ đâu phát ra, và anh nhìn thấy một chú mèo màu đen, đôi mắt sáng bừng, đang đứng đó như hướng dẫn anh đường chạy thoát khỏi khu rừng.

Sau khi thoát khỏi đám lửa và đảm bảo rằng mình và mèo đều an toàn, Sanghyeok bước tới bế mèo lên và quan sát nó. Không có dấu hiệu gì của một chú mèo nhà nên anh quyết định rằng sẽ nuôi chú mèo này và đưa nó về cung điện của mình.

Trong những ngày đầu khi mèo sống trong phòng của anh, mèo vẫn thể hiện sự e sợ và ngại ngùng. Nó chỉ nằm yên một chỗ mà không dám khám phá các góc phòng. Sanghyeok nhấc nó đi đến đâu, thì nó sẽ ngồi yên ở đấy, nhìn mọi hoạt động của anh một cách tĩnh lặng, không gây ra bất kỳ sự quậy phá nào.

Nhiều lần, anh cố gắng nói chuyện với mèo, cảm ơn nó và thể hiện sự yêu thương: "Meo meo, cảm ơn em đã cứu anh. Anh rất thích tiếng kêu của em, em có thể kêu lại không?" Nhưng mèo vẫn nhìn anh mà không phát ra bất kỳ âm thanh nào, giữ sự im lặng và bí ẩn của nó.

Có một lần, Sanghyeok không biết nên đặt tên gì cho chú mèo của mình. Anh bế nó lên và đặt lên đùi, sau đó anh hỏi mèo một cách đùa: "Anh sẽ đề xuất một vài cái tên cho em nhé. Nếu em thích cái nào, thì hãy kêu meo meo nha." Sanghyeok hy vọng mình có thể nghe thấy tiếng kêu của mèo một lần nữa.

"Ờm, để anh nghĩ xem," anh nói, gãi nhẹ đầu của mèo, sau đó nói ra một cái tên: "Gizmo, em thấy thế nào?" Tuy nhiên, chú mèo vẫn im lặng, không thèm kêu lại tiếng nào, cho thấy nó không thích cái tên này.

Anh tiếp tục đề xuất: "Yori được không?" Nhưng con mèo có vẻ không hài lòng với cái tên này hơn nữa, nó quay đầu sang một bên, không đáp lại.

Sau khi đã thử gần chục cái tên mà vẫn không nhận được sự hồi âm nào, Sanghyeok đã cảm thấy chán nản. Anh quyết định nói: "Lần cuối nhé, tên là Chobi, em thấy được không?" Cứ tưởng chuyện đặt tên này đã không có kết quả, nhưng chú mèo đã quay lại nhìn anh, cái đuôi đung đưa trên tay anh, thể hiện sự hài lòng cùng tiếng kêu meo meo mà Sanghyeok đã mong chờ.

Sanghyeok bất ngờ không thể tả được khi mèo phát ra hai tiếng meo meo ngay sau khi anh gọi tên "Chobi". Trái với dự đoán, chú mèo trả lời lời gọi của anh một cách ngay lập tức. Anh tỏ ra vô cùng thích thú và không thể ngừng kêu: "Chobi, Chobi, Chobi, Chobi..." Mỗi lần anh gọi tên, mèo đều phản hồi bằng những tiếng meo meo, như thể hiện sự đồng tình và sẵn sàng nhận tên mà anh mới đặt.

Không kìm lại được cảm xúc sung sướng, Sanghyeok ôm mèo vào lòng và thơm nhẹ vào mũi của nó. "Cảm ơn em, Chobi. Cảm ơn vì lần trước đã cứu anh," anh bày tỏ lòng biết ơn và tình cảm. Bé mèo ngoan ngoãn quấn đuôi vào tay anh và tiếp tục kêu meo meo, thể hiện sự hiểu biết và đáp lại tình yêu của anh một cách ấm áp và thân thương.

Sau khi có được cái tên, Chobi đã không còn ngoan ngoãn như trước nữa. Nó như cảm thấy mình đã có một danh phận và quyền tự do trong căn phòng của Sanghyeok. Thỉnh thoảng, nó đẩy cuốn sách mà Sanghyeok đang đọc dở trên bàn và làm cho chúng rơi xuống sàn. Hoặc trong những lúc với tay muốn kéo chăn lên giường, nó lại làm rách cả ga.

Sanghyeok không những không tỏ ra tức giận mà còn rất cưng chiều những hành động tinh nghịch của Chobi. Anh sủng nó lên tận trời mây, khiến cho những người hầu xung quanh phải kinh ngạc vì chưa từng thấy anh dịu dàng như vậy bao giờ.

Một buổi đêm trời bão to, mèo con nằm trong đệm riêng bên cạnh giường của Sanghyeok. Tiếng mưa và tiếng sấm đang ầm ĩ từ ngoài kia, có lẽ vì vậy mà Chobi liên tục phát ra những tiếng kêu khó chịu.

Sanghyeok đang ngủ thì tỉnh giấc vì tiếng kêu của Chobi và bước xuống giường. Anh vuốt ve mèo vài cái, nhưng nó vẫn chưa yên tâm. Thấy mèo vẫn còn sợ hãi, anh quyết định bế nó lên giường, đặt nó bên cạnh mình và đắp chăn lại. Anh nói nhẹ: "Chobi, đừng sợ nữa, ngủ ngoan nhé."

Nhận được sự quan tâm từ anh, Chobi dường như an tâm hơn, không còn phát ra những tiếng kêu khó chịu nữa, thay vào đó là một tiếng meo đáng yêu. Chobi liếm nhẹ mũi của Sanghyeok một cái, sau đó chui vào lòng anh yên tâm ngủ.

/>v</

Vài tuần sau, phạm vi chạy nhảy của Chobi cũng dần mở rộng trong cung điện của Sanghyeok. Trừ phòng chính điện – nơi các đại thần thường xuyên ra vào để báo cáo tình hình, Chobi có thể ra vào mọi nơi khác. Và nơi mà Chobi thích nhất vẫn là vườn hoa hồng của Sanghyeok. Trên đó, có mùi như mùi cơ thể của anh, và trong những lúc có một mình, Chobi thường chọn ở đó.

Những người hầu trong cung điện cũng dần quen với sự hiện diện của Chobi. Họ cảm thấy chú mèo này rất đặc biệt, vì khi Nhật hoàng ở bên cạnh nó, anh liền trở thành một người hoàn toàn khác.

Vừa từ phòng chính điện ra, Sanghyeok không cần hỏi, anh cũng biết rằng Chobi sẽ ở đâu. Anh nhanh chóng bước đến vườn hoa hồng của mình và ngay lập tức thấy một chú mèo đang thoải mái nằm trên chiếc xích đu. Anh đã chuẩn bị đệm ở mọi nơi trong cung điện để Chobi có thể thả mình vào giấc ngủ bất cứ khi nào mình muốn. Tuy nhiên, từ ngày anh để quên chiếc áo choàng ở vườn hoa, Chobi đã thay đổi thói quen của mình.

Thay vào đó, mèo thường nằm lên chiếc áo choàng của Sanghyeok, nơi đậm mùi hương cơ thể của anh. Chobi đã tìm ra cách tận dụng áo choàng để cảm nhận sự gần gũi và sự hiện diện của anh, thể hiện tình cảm và sự thân thiết của mình.

Bước gần tới chiếc xích đu, Sanghyeok cất tiếng gọi: "Chobi à, dạo này ngươi lười quá đấy! Lúc nào cũng thấy ngươi nằm ngủ thôi."

Thấy anh không gọi mình là "em" như mọi lần, Chobi phất phất đuôi và quay mặt đi chỗ khác, cũng không kêu meo meo như mọi khi anh gọi tên.

Sanghyeok ngồi xuống bên cạnh, vuốt ve lông mềm mịn của mèo và nói với giọng dịu dàng: "Ơ Chobi bị chê lười nên giận sao?"

Cảm nhận được mình đang bị anh chế giễu, Chobi đứng dậy và bước đến sát xích đu, không để anh vuốt lông nữa. Sanghyeok thấy vậy và không khỏi bật cười. Anh bế Chobi lên và đưa nó đến trước mặt mình. "Anh chiều em quá, nên giờ em bướng đúng không?" Anh nói rồi thơm hai cái lên mũi của Chobi. "Chobi đã hết giận anh chưa?"

Được thơm hai cái, tâm trạng của Chobi ngay lập tức trở nên thoải mái hơn. Mèo phát ra tiếng kêu meo meo, thể hiện sự phấn khích và hạnh phúc.

Khung cảnh lúc này giống như một bức tranh tĩnh lặng. Nhật hoàng mà mọi người hay nói là cao ngạo đang ngồi trên chiếc xích đu, một chú mèo thoải mái nằm trên đùi anh. Mắt anh nhìn xuống, vuốt ve lông mềm mịn của Chobi với sự quan tâm và tình yêu. Mèo thì cứ thản nhiên nhận sự chiều chuộng từ anh, như đang hưởng thụ sự chăm sóc đặc biệt này. Đôi mắt của Chobi nhắm nghiền lại, không có điều gì phải lo lắng, chỉ còn lại sự bình yên và hạnh phúc.

/>v</

Có một sự bất ngờ chưa ai biết, Chobi không phải là một chú mèo bình thường, mà là một yêu miêu. Sanghyeok đã phát hiện điều này trong một lần anh đang đắm chìm trong ký ức về người mẹ quá cố. Anh lấy vật kỷ niệm của mẹ, một sợi dây chuyền với một viên đá tím phát sáng để nhìn vật cho đỡ nhớ người.

Chobi, đang nằm trên đùi của anh, không hề ngoan ngoãn mà bất ngờ nhảy lên và đặt đôi chân trước lên viên đá. Đột nhiên, một biến đổi kỳ diệu đã xảy ra. Sanghyeok bị một cú shock tinh thần khi nhìn thấy mình bất ngờ bị té xuống sàn nhà bởi một cú đá từ người trước mặt.

Những tiếng nói lo lắng của người hầu từ ngoài cửa không thể làm anh vơi đi cảm giác kì lạ đang xảy ra. Trong sự lo lắng và đau đớn sau cú ngã đầy bất ngờ, anh cố gắng đứng dậy và trả lời: "Ta không sao, các ngươi lui đi."

Chobi, chú mèo cưng của anh, đã biến thành con người, còn là một chàng trai. Cậu ngồi trên bàn, đôi mắt sáng lên cùng nụ cười nhẹ nhàng nở trên môi khi anh còn đang choáng váng và đau đớn. Cậu nói với giọng ấm áp: "Anh, em là Chobi, anh không nhận ra sao?"

Sanghyeok từ từ đi lại gần, ánh mắt kỳ lạ nhìn vào cậu. Anh chạm nhẹ vào mặt của Chobi, ngắm nhìn đôi mắt của cậu. Cậu vẫn nhe răng cười, khi thấy hai cái răng nanh quen thuộc, Sanghyeok mới thở nhẹ ra: "Em là miêu yêu sao?"

Chobi gật gật cái đầu đáng yêu, ánh mắt tràn đầy sự vui vẻ. "Dạ, đúng vậy. Lúc gặp anh trong rừng, em đã cảm nhận được trong người anh có một năng lực rất đặc biệt. Xem ra linh cảm của em đúng phết."

Sanghyeok cảm thấy khó hiểu và đầy thắc mắc. Anh chỉ biết mẹ anh trước khi mất, đã để lại sợi dây chuyền này cho anh. Về sức mạnh hay sự thật về nó, anh vẫn chưa biết rõ.

Anh cầm sợi dây chuyền lên, ngắm nhìn chúng với sự tò mò rồi lại nhìn vào đôi mắt biết nói của Chobi. Bên trong pha lê tím phát sáng, anh cảm nhận một năng lượng kỳ lạ, nhưng đồng thời, cảm xúc của anh cũng đan xen với sự hoài nghi và hiếu kì.

Anh chậm rãi hỏi: "Viên đá phát sáng này, em biết là gì không?"

Chobi nhìn vào sợi dây chuyền, cậu trả lời với sự tự tin: "Dạ biết. Trong đây có chứa đựng năng lực để biến thành người của yêu miêu tụi em. Khi chạm vào nó, yêu miêu sẽ trở thành con người."

Sanghyeok nghe vậy thì vẫn còn mơ hồ và không thể hiểu rõ. Tại sao mẹ anh lại để lại sợi dây chuyền này? Nhưng giờ đây, mọi thắc mắc về nguồn gốc của nó, không có ai giải đáp cho anh. Anh chỉ có thể chấp nhận sự thật ít ỏi mà Chobi vừa nói.

Thấy anh cứ đứng đó ngẩn người, Chobi nhẹ nhàng quơ tay trước mặt anh, kéo anh về hiện thực. Anh ngước mắt nhìn cậu và hỏi: "À, anh quên mất, chắc em có tên ngoài cái tên anh đặt nhỉ?"

Chobi lúc này mới tự giới thiệu: "Dạ, đúng vậy. Ở tộc mọi người gọi em là Jeong Jihoon. Anh muốn gọi em như thế nào cũng được."

Sanghyeok nghe vậy thì không khỏi đùa giỡn: "Nếu anh gọi em là Jihoon, em sẽ kêu meo meo chứ?" Tất nhiên anh muốn tôn trọng tên thật của cậu hơn. Trước đó, anh chỉ đặt tên Chobi để dễ nói chuyện thôi.

Chobi suy nghĩ một chút, sau đó đáp: "Meo ~ Anh gọi em như thế nào, em cũng sẽ đáp lại như vậy, nhưng em thích anh gọi em là Chobi hơn." Cậu cảm thấy, cái tên Chobi chỉ mình anh gọi và đó là điều đặc biệt đối với cậu.

Câu nói vừa kết thúc, Chobi liền quay trở lại hình dạng của một chú mèo. Vì biến đổi đột ngột, cậu suýt nữa đã đập mặt xuống bàn từ không trung, nhưng may mắn là Sanghyeok kịp giơ tay để đón lấy cậu.

Sau khi chứng kiến cậu biến đổi từ mèo thành người, Sanghyeok không còn ngạc nhiên như lần đầu nữa. Anh hỏi: "Em chỉ có thể biến thành người trong thời gian ngắn thôi à?" Chobi gật gật cái đầu mèo và kêu meo meo đáp lại anh.

Sanghyeok không có sự ghét bỏ hay kỳ thị đối với hình dáng của Chobi khi cậu biến thành con người. Anh còn thấy cậu rất đẹp trai trong hình dáng người, với đôi mắt mèo đặc trưng, mái tóc đen xoăn và đáng yêu. Cả miệng của cậu đều khiến anh thích, và đặc biệt có hai cái răng nanh dễ nhận biết. Tuy là ngoại hình của cậu khi biến thành người bắt mắt, nhưng Sanghyeok đã quen nhìn thấy cậu trong hình dáng mèo, nên anh tạm thời cất sợi dây chuyền của mẹ đi, để không để cậu chạm vào.

Sau khi đóng tủ lại, Sanghyeok quay lại nhìn Chobi. Ánh mắt của cậu tràn đầy sự hờn dỗi, như muốn nói "Có đồ tốt mà giữ chơi một mình, đúng là xấu xa." Cậu quay lưng bỏ đi, không muốn nhìn mặt Sanghyeok nữa, để thể hiện sự phản kháng và tức giận của mình.

Nhưng không lâu sau khi Sanghyeok trêu đùa và đề nghị Jihoon ngủ dưới đệm mèo, cậu không thể kiềm chế nổi. Cậu quay lại, nhắm mắt siêu chuẩn, và nhảy một phát từ bàn sang giường của Sanghyeok.

Từ đêm mưa bão đó, Chobi đã trở nên quen thuộc với việc ngủ bên trong vòng tay ấm áp của anh, hít thở mùi hương hoa hồng của anh. Giờ đây, đòi cậu ngủ ở đệm? Không có cách nào Chobi chịu được điều đó.

Thấy mèo cưng đã nhảy lên giường, Sanghyeok cũng nhấc chăn và nằm xuống bên cạnh. Chobi tự nhiên quấn quýt vào lòng anh. Anh vẫn như thường ngày như không còn cảm thấy sự kỳ quái trong việc Jihoon biến đổi từ mèo thành người. Anh nói dịu dàng, "Chobi, ngủ ngoan nhé."

Chobi đáp lại bằng cách liếm mũi của anh rồi nằm lên tay anh. Dưới ánh đèn vàng ấm áp, một người và một mèo, họ chung một chiếc chăn, nằm trên chiếc giường và bắt đầu chìm vào giấc ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top