Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 13. Lãnh địa của Bà Chúa Tuyết

Thời tiết tuyết rơi dày lại còn gió nhưng lạ ở chỗ trời rất sáng, vì vậy tầm nhìn không đến nỗi hạn hẹp, lại thêm tài xế sợ trơn trượt nên lái chậm rì, Thần Lạc nhìn ra ngoài cửa sổ xe có thể thấy quang cảnh hùng vĩ bên dưới, tứ bề đều là núi cao thăm thẳm, tuyết phủ trắng rợp trời.

Đẹp vô cùng. Anh nhìn đến ngẩn người, cảm thấy bản thân thực sự lạc vào một xứ sở cổ tích, bước một chân vào lãnh địa của Bà Chúa Tuyết.

"Ngọn núi này đã là ngọn núi thấp nhất và ít hiểm trở nhất trong khu vực này rồi đó. Nếu gặp trời quang đãng, đi bộ từ dưới chân núi lên đây cũng là một loại lạc thú." Anh tài xế thấy anh mê mẩn khung cảnh bên ngoài thì dùng giọng địa phương đặc sệt của mình giới thiệu đầy tự hào.

"Du khách đến đây nhiều không ạ?"

"Tạm, họ chủ yếu lên khách sạn nghỉ dưỡng rồi đi loanh quanh trong khu vực khu nghỉ dưỡng thôi à. Các cậu đến quay phim nên chắc bận lắm, nhưng rảnh rỗi thì thử đi suối nước nóng đi, đã lắm!" Anh tài xế thật thà chất phác, sống trên núi tuyết quanh năm ít nắng nên da dẻ có chút trắng bệch nhợt nhạt, nhưng ngược lại cơ thể to lớn cường tráng, cảm thấy cực kỳ khỏe khoắn.

"Anh là người quê gốc ở đây luôn ạ?" Thần Lạc tò mò hỏi.

"Ừ. Lên cao thêm chút nữa sẽ đến làng của anh. Từ ngày có khách sạn này hầu như cả làng đều làm ở đây. Khách sạn lớn như thế, cần rất nhiều nhân công, nhờ vậy người dân trên núi cải thiện thu nhập nhiều lắm."

Thần Lạc ồ một tiếng, tính hỏi chủ khách sạn là ai thì anh tài xế đã báo tới nơi rồi. Thần Lạc nhìn ra cửa sổ thấy mấy chiếc xe tải chở dụng cụ của đoàn làm phim đang đậu san sát nhau, xa xa ở chỗ bằng phẳng kia là ê kíp quay đang làm việc. Đèn công suất lớn rọi sáng của một triền núi, chỗ quay cách đường đi gần trăm mét, gió thổi át cả tiếng người nhưng vẫn nghe được vài âm thanh chỉ đạo của Chí Thịnh vang tới tận đây.

Anh cám ơn tài xế rồi xuống xe, không gọi Nhân Tuấn ra rước như anh ấy dặn mà tự mình đi vào. Lều chỉ đạo chỗ anh ấy ngồi cũng không khó thấy, lúc Thần Lạc lại gần lều thì Đế Nỗ cũng nhìn thấy anh.

Tuy nhiên, trong lều chỉ có Đế Nỗ với trợ lý anh ấy, còn bộ ba kia hình như đang ở ngoài chỗ máy quay rồi.

"Thần Lạc đến rồi hả? Ngồi đi." Đế Nỗ cười híp cả mắt, vẫy tay với anh.

"Đoàn phim bấm máy luôn mà không cần hành lễ khai máy gì hết ạ?" Thần Lạc bước vào lều, cảm thấy lều không kín nhưng lại chắn gió tốt, chẳng còn chút gió nào nữa.

Bình thường mấy lần trước Thần Lạc quay phim thì đạo diễn trước khi bấm máy đều sẽ cúng bái gì đó, để phim sẽ thành công và không bị cản trở trong lúc quay. Tuỳ theo văn hoá từng vùng hoặc đạo diễn mà có vài loại lễ khác nhau, lần Thần Lạc quay gần đây nhất thì đạo diễn đó cúng cả một cái đầu heo to tướng, bàn thờ để trong trường quay đến cả tuần, hương khói không ngớt.

"Chí Thịnh không thích mấy tục lệ mê tín đó, cậu ấy kêu phim ma thì hẵng làm, còn giờ thì không cần." Đế Nỗ nhún vai. "Anh biết cậu ấy kiểu gì cũng nói vậy nên từ hôm qua đã làm lễ trước rồi, chỉ cúng trái cây, hơi sơ xài phải không?"

"Trên núi thì làm gì có trái cây, em thấy vậy cũng là kính trọng rồi." Thần Lạc lắc đầu.

Tuy không dám hỏi nhưng Thần Lạc tự mình đoán rằng cúng chủ yếu là cúng các vong hồn ở phim trường hoặc là chỗ quay ban đầu, có khi mỗi lần đổi phim trường đều phải cúng để không làm các vong linh ở đó tức giận.

"Ừ, do Chí Thịnh không tin lắm nên anh cũng không gọi cả đoàn, chỉ để anh với vài đại diện trong ê kíp thôi." Đế Nỗ mỉm cười.

Tầm nhìn từ trong lều nhìn ra rất tốt, có thể thấy cả ê kíp đang cùng hoạt động. Bên kia là những lều nhỏ khác cùa các bộ phận khác nhau trong đoàn phim, còn chỗ đèn rọi sáng thì được bao quanh bởi những người hỗ trợ. Chí Thịnh đang đứng theo sát với người quay phim, Nhân Tuấn thì đi qua đi lại để canh góc quay. Thần Lạc nhìn cả một đoàn làm phim như vậy cùng hoà hợp hoạt động như các bánh răng trong đồng hồ, dù thấy bao nhiêu lần đi chăng nữa vẫn cảm thấy ngưỡng mộ.

Lúc nãy Nhân Tuấn nhắn hình như đang chuẩn bị quay thôi, giờ mới chính thức bấm máy, Chí Thịnh cầm loa đứng giữa nói, toát lên một loại uy quyền mạnh mẽ. Hôm nay cậu mặc một áo phao giữ ấm rất dày nhưng không ngờ vẫn rất phong độ. Thật ra Chí Thịnh nếu một ngày nào đó không làm đạo diễn nữa cũng có thể đi làm diễn viên, vừa cao ráo vừa ưa nhìn, bảo sao chỉ làm đạo diễn cũng có không ít fan hâm mộ.

Ánh sáng từ đèn cao áp rọi xuống, không chỉ thấy rõ toàn cảnh đến tận phía xa, mà còn tạo trên đầu Chí Thịnh một ánh sáng loá mắt như thiên thần trên trời giáng xuống. Thần Lạc nhìn cậu rất lâu, trong lòng có cảm giác giống như đã gieo rất nhiều hạt mầm xuống, giờ đây toàn bộ đều trổ mầm mọc lá vậy. Tình cảm ẩn giấu nhiều năm như con thác chảy xiết xuống hạ nguồn, khát khao tìm về biển lớn, trở về nguồn gốc của nước. Thần Lạc dõi theo cậu thật lâu, ánh mắt chưa từng dời đi, mê luyến sâu nặng khẩn thiết ẩn chứa trong ánh nhìn chăm chú. Từ Chí Thịnh trầm ngâm theo dõi từng diễn viên, cho đến ngừng quay chỉnh sửa diễn xuất, toàn bộ đều rất mê hoặc trong mắt anh.

"À Thần Lạc này, em có muốn về Cửu Phiên không?" Đế Nỗ đột ngột cất giọng, anh liền quay lại nhìn Đế Nỗ, đáy mắt không giấu nổi sự kinh ngạc. "Lần trước anh có nói, hình như em lại tưởng là nói đùa nên không thấy em trả lời. Anh vẫn rất nghiêm túc mà, Cửu Phiên đã rất mạnh mảng diễn xuất rồi, bên nghệ sĩ có tiềm năng nhưng chưa có người tiên phong, anh cảm thấy em rất phù hợp."

"Hợp đồng của em còn rất lâu mới kết thúc." Thần Lạc quan ngại đáp.

"Để lại anh nhắc lại cho em lần nữa, nếu em muốn đến Cửu Phiên, anh sẵn sàng trả phí đền bù." Đế Nỗ mỉm cười, khẳng định chắc nịch. Thần Lạc đã nghe câu này đến lần thứ hai thứ ba nhưng vẫn cứ bỡ ngỡ như lần đầu. Sau khi về nước hai người cũng thi thoảng nói chuyện nhưng trong ấn tượng của anh thì Đế Nỗ vẫn luôn là một ông anh trai ấm áp, hiền lành, dù gặp chuyện gì cũng cười cho qua. Nhưng nhiều năm như thế, ngay cả người chân phương như Chí Thịnh còn đổi thay, nói chi Đế Nỗ. Lần này anh có thể cảm nhận dưới đuôi mắt cười mềm mại thu hút của Đế Nỗ đã dần thay thế sự ngây ngô bằng sự sõi đời và sắc bén, chẳng qua anh ấy vẫn luôn che giấu rất giỏi.

"Công ty của em sẽ không dễ dàng thả em đi như thế đâu, anh cũng biết em đã thu hút nhiều fan thế nào mà. Em cũng chỉ mới ra mắt gần hai năm, làm được nhiều nhưng không đủ nhiều để hội đồng quản trị chấp nhận trả một con số lớn như thế đâu." Thần Lạc nhìn Đế Nỗ, cẩn thận nói.

"Anh cũng không nói là để Cửu Phiên trả." Đế Nỗ cười như hoa mùa xuân nở rộ, tuy nhiên anh vẫn có thể cảm nhận được sự áp bức ngầm mà khi trước chưa từng có. "Hơn nữa, chỉ cần em muốn về, có rất nhiều cách để Chung Thần Lạc về dưới trướng Cửu Phiên. Công ty của em cũng không lớn đến thế đâu."

Thần Lạc kinh ngạc hơn nữa, Đế Nỗ đang nói với anh rằng nếu công ty anh cắn chặt lấy hợp đồng của anh không buông thì Đế Nỗ sẵn sàng mua lại cả công ty luôn?!

"Em..." Trước khi Thần Lạc kịp trả lời, Đế Nỗ đã lắc đầu giơ tay ra hiệu anh ngừng lại.

"Hơn nữa, anh chỉ muốn em về Cửu Phiên, người kiên quyết Cửu Phiên không thể không có em là cậu ấy." Đế Nỗ hất mặt về phía bên kia, Thần Lạc sửng sốt nhìn theo hướng anh chỉ liền thấy Chí Thịnh đang đạp tuyết đi về phía hai người.

"Nghĩ kỹ đi, Thần Lạc à." Đế Nỗ khẽ nói. Đúng lúc ấy, Chí Thịnh bước vào lều, mang theo luồng gió buốt làm Thần Lạc vô thức co ro cả người.

"Anh làm gì ở đây thế?" Chí Thịnh thấy anh ngồi đây thì hơi cau mày hỏi.

Trước ánh mắt hơi bức người của Chí Thịnh, Thần Lạc liền nhớ lại cái bữa casting kinh hoàng đó, quả thật đạo diễn Phác đúng là đáng sợ mà.

"Anh gọi cậu ấy xuống đây đấy, em đừng đuổi Thần Lạc đi." Nhân Tuấn bước vào theo ngay đằng sau, nhảy mũi một cái vì lạnh. "Lạnh quá đi mất, tuyết rơi một cái thời tiết như quay ngoắt một trăm tám mươi độ vậy đó."

"Ủa, Thần Lạc đến hả em?" Tại Dân bước vào lều, phủi tuyết trên tóc, cười tươi rói.

Căn lều lạnh lẽo bỗng chốc chứa đầy người liền ấm hẳn lên. Thần Lạc vốn đang ngồi kế Đế Nỗ, thấy mọi người vào thì anh định đứng dậy nhường chỗ nhưng trợ lý của Đế Nỗ đã nhanh chóng bắc thêm mấy cái ghế khác nữa. Tại Dân như cũ vẫn thích ngồi kế anh, vừa hớn hở bước lại thì Chí Thịnh đã nhanh như cắt chen vào, ngồi ngay cạnh anh.

"Thằng nhóc này, mấy lần rồi nhé! Em cũng là fan Thần Lạc chứ gì!" Tại Dân tức đến chống nạnh mắng.

"Anh đừng có không phân rõ việc công việc tư như thế trong giờ làm, em chỉ đang giúp anh không bị phân tâm mà thôi." Chí Thịnh khảng khái đáp. Thần Lạc nghe đến chuyện việc công việc tư thì bật cười, Nhân Tuấn cũng phá ra cười, Tại Dân á khẩu, sau đó cũng tức đến mức nhe răng cười. Mọi người đều cười khúc khích, Chí Thịnh cũng lẳng lặng cong môi cười, thế nhưng lại rất có chủ kiến, không hề "việc tư trong giờ" mà nhìn anh cái nào.

"Mọi người quay xong rồi hả? Về được chưa? Anh sắp cóng chết rồi đây." Đế Nỗ lên tiếng.

"Chưa xong, Vương Thiên Di hơi mệt với chóng mặt nên nghỉ chút. Trời lạnh quá mà." Tại Dân thở dài đáp.

"À, chút nữa anh dắt theo Thần Lạc ra xem đấy nhé." Nhân Tuấn thông báo với Chí Thịnh. Cậu quay sang nhìn anh từ đầu đến chân, sau đó lại cau mày không vui khiến anh rùng mình theo.

"Cũng không nhìn xem Thần Lạc chịu được nổi không." Chí Thịnh lắc đầu.

"Không sao đâu, anh mặc nhiều áo ấm, còn có túi giữ nhiệt nữa." Thần Lạc nhẹ nhàng nói, thấy Chí Thịnh quan tâm đến mình nên trong lòng rất vui.

"Không sao đâu, ra đó đông người, gió hướng nào, anh chắn hướng đó cho Lạc Lạc là được." Tại Dân hăng hái xung phong. Hai chữ "Lạc Lạc" ngọt như mía lùi của Tại Dân thật khiến Chí Thịnh chống mắt lên mà nhìn, vẻ mặt chua như giấm. Nào giờ Chí Thịnh vẫn dễ ăn giấm như vậy, chẳng qua không hay nói ra mà thôi, nhưng lần này thì vô dụng rồi, Tại Dân căn bản là toàn nhìn anh thôi không hề nhìn lấy cậu một cái.

"Đã thế anh đổi sang làm trợ lý cho Thần Lạc luôn đi." Chí Thịnh bĩu môi, hừ một tiếng.

"Chỉ sợ anh đi rồi em lại không tìm thấy ai tận tuỵ hơn anh thôi." Tại Dân thở dài, bày ra vẻ mặt cực kỳ muốn đi nhưng lương tâm không cho phép chọc cười mọi người, Chí Thịnh lườm anh ấy một cái rồi thôi không nói nữa, coi như là ngầm cho phép Thần Lạc ra ngoài kia cùng xem.

Chút sau mọi người trở lại quay tiếp, lần này cả Đế Nỗ cũng đi ra giám sát, Thần Lạc cẩn thận đợi mọi người đi hết rồi mới lặng lẽ đi theo để tránh bị soi mói để ý. Lúc anh định đi ra thì Chí Thịnh đột ngột quay vào lều, Thần Lạc tròn mắt nhìn cậu.

"Em biết kiểu gì anh cũng xuống theo, đúng là Nhân Tuấn quá tuỳ tiện rồi." Chí Thịnh thở dài cằn nhằn, rút từ túi trong áo khoác ra một cái khăn choàng được xếp ngay ngắn, hình như là chưa đeo lần nào mà chỉ cất sẵn. Cậu giũ khăn choàng ra rồi tiến lại choàng qua cổ Thần Lạc, kéo khăn choàng che kín đến tận mũi, chỉ chìa ra đôi mắt trong veo.

Thần Lạc vẫn còn bất ngờ, không kịp phản ứng trước tình huống này.

"Nếu lạnh không chịu được thì cứ đi về trước, đừng để bị cảm lạnh. Anh chịu lạnh kém như thế thì đừng cưỡng ép bản thân." Chí Thịnh lại thở dài, kéo Thần Lạc vào lòng, cúi đầu hôn lên trán anh.

Hình như từ lúc lên núi đến giờ anh đã bị kéo dài cung phản xạ ra gấp đôi thì phải, phản ứng cực kỳ chậm chạp, đến khi hoàn hồn thì Chí Thịnh đã quay đi rồi, chỉ còn lại hơi ấm và mùi hương của cậu vương vấn quanh mũi và miệng, hơi ấm ấy ngọt ngào đến mức vương cả vào trong tim. Rõ ràng là giữa trời tuyết dưới âm độ nhưng anh lại ấm đến mức hai má nóng bừng.

Thần Lạc đứng trong lều, hai tay xoa xoa khăn choàng áp lên da mặt, cảm giác lớp vải vô cùng mịn màng, khiến tim anh cũng như được một lớp tơ cọ qua làm ngứa ngáy. Anh hít một hơi thật sâu mùi hương quen thuộc của Chí Thịnh rồi mới trùm mũ của áo khoác lên, đuổi theo họ dưới màn tuyết dày đặc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top