Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 15. La Valse de L'Amour

Cả ngày hôm đó Thần Lạc không có cảnh quay, chủ yếu là tập diễn cùng vài bạn diễn sau đó ăn trưa trong khách sạn rồi chiều về phòng ngủ, Thần Lạc nào giờ nổi tiếng dễ vào giấc, chỉ cần nằm xuống là ngủ luôn đến tối mới thấy đói mà tỉnh dậy.

Anh mò mẫm trong phòng tối đen tìm công tắc đèn, ánh sáng vừa bật lên liền thấy hai mắt chói hoa cả lên, mất một lúc mới mở mắt nhìn bình thường được.

Đúng lúc này điện thoại anh reo lên, Thần Lạc thấy là Chí Thịnh gọi thì ngay lập tức bắt máy.

"Anh ngủ dậy rồi sao?" Chí Thịnh nghe như là thở phào nhẹ nhõm. "Lúc nãy em gọi hai lần thấy anh không bắt máy mà cũng chưa xuống ăn tối nên em nghĩ anh đi ngủ rồi, em bận họp nên không lên nhắc anh được."

Ngoài chủ trì quay phim, Chí Thịnh là đạo diễn nên còn bận rộn họp báo cáo tiến trình với các nhà sản xuất khác, thế mà cậu vẫn có thời gian nghĩ đến anh, Thần Lạc thú thật là cảm giác rất ngọt ngào.

Lúc này anh mới thực sự có cảm giác yêu đương, còn trước đó vẫn hơi kỳ quặc.

"Ừ, anh dậy rồi. Em ăn tối chưa?" Thần Lạc nhẹ nhàng đáp.

Chẳng hiểu vì sao bên kia đầu dây im lặng một hồi, Thần Lạc còn nghe rõ tiếng thở nhè nhẹ của Chí Thịnh, đột nhiên trái tim lại đập rất mạnh.

"Em chưa, đợi anh dậy ăn chung." Chí Thịnh mãi mới trả lời. "Anh ở trên phòng đợi em, em họp xong rồi, vào thang máy đây."

Dứt lời Chí Thịnh cúp máy, Thần Lạc buông điện thoại xuống, vội vàng lục tủ đồ tìm quần áo đàng hoàng một chút. Sáng giờ anh còn chưa tắm, lúc nãy ngủ quá giờ chiều nên lúc này rất lạnh, không thể vào tắm liền được vì còn phải chờ nước ấm lên. Thế nên Thần Lạc với tâm trạng gấp gáp chỉ kịp thay cái áo dài tay lại thành áo len cổ lọ màu xanh đậm thì Chí Thịnh đã đến, anh đành cầm thêm cái áo phao dày rồi mới ra mở cửa.

Anh không biết là Chí Thịnh vì lên núi lạnh nên mới thường xuyên mang bốt cổ cao hay là vì có sở thích đó, nhưng dù sao nhìn cậu trong những đôi bốt đen có phần hơi hầm hố này lại vô cùng phù hợp, bình thường cậu không hay cười, mang vào càng thấy uy lực.

"Thế nào? Có đẹp trai không?" Chí Thịnh thấy anh mở cửa đã nhìn cậu từ đầu đến chân thì không nhịn được mở miệng hỏi, thấy Thần Lạc hai vành tai nhỏ đỏ lên thì bật cười. Thần Lạc không phải là người hay thể hiện rõ là mặt là mình đang ngượng hay lúng túng, nhưng tai của anh thì bán đứng tất cả.

"Tất nhiên là đẹp trai." Thần Lạc biết cậu trêu mình nhưng vẫn thành thật trả lời, ngược lại Chí Thịnh còn ngạc nhiên, sau đó đưa tay nhéo tai anh một cái.

"Em có nhờ khách sạn chuẩn bị một thứ đặc biệt cho anh." Lúc hai người vào thang máy, Chí Thịnh không bấm xuống tầng trệt có nhà ăn như mọi khi mà lại bấm lên tầng tám, cũng là tầng cao nhất của khách sạn. Thần Lạc nghe cậu nói thì tròn mắt ngạc nhiên, sau đó trong lòng đầy ắp mật ngọt. Thật ra đối với chuyện hai người anh không dám hi vọng quá nhiều, hai người là tình cũ nối lại, anh chỉ mong bình bình đạm đạm ở bên nhau bù đắp lại là được, hoàn toàn không ngờ đến Chí Thịnh sẽ dành cho mình những bất ngờ lãng mạn này.

"Vui lắm sao?" Chí Thịnh đột nhiên cảm thấy người đứng bên cạnh mình lẳng lặng nắm tay, bàn tay mềm mại như tay con nít phảng phất hơi lạnh càng khiến cậu muốn siết chặt trong tim để mà sưởi ấm.

Thần Lạc không đáp, chỉ nghiêng đầu nhìn cậu rồi cười. Anh cũng giống với Chí Thịnh, hình tượng bình thường xây dựng trước công chúng là dạng thiếu gia lạnh lùng thế nên anh cũng không hay cười, nhưng Chí Thịnh lại thích nhìn anh cười hơn. Tuy đôi mắt anh không đến mức nhỏ như Chí Thịnh nhưng cười lên vẫn cong tít thành một đường duy nhất cực kỳ dễ nhìn, thật ra mà nói, cả hai người cười lên mắt đều híp lại, trước đây cậu hay nói với anh đó là tướng phu thê. Mỗi lần Thần Lạc nghe xong đều chỉnh cậu, nói là phu phu, Chí Thịnh hoàn toàn đồng ý nhưng vẫn gọi phu thê riết rồi quen miệng.

Thang máy lên đến nơi, cửa mở ra không thấy hành lang dài đầy cửa phòng như những tầng dưới mà thấy một khoảng sân khá rộng, có nhiều bồn cây trồng ra đủ loại rau củ quả. Thì ra là sân thượng của khách sạn, được trưng dụng làm vườn cây. Hai người nắm tay nhau bước xuống giữa khoảng sân đó, Thần Lạc còn sợ tối rồi sẽ lạnh nhưng thực chất sân thượng là một cái nhà kính nên khá ấm áp nữa là đằng khác. Anh nhìn xung quanh còn thấy vài cầu thang dẫn lên các phòng kính nhỏ hơn, bên ngoài có mấy lớp dây leo che kín không biết bên trong là gì nhưng Thần Lạc đi nhiều khách sạn rồi nên cũng đoán là các phòng cafe hay đại loại thế.

Trên này không tối lắm, tuy khách sạn cố tình không đặt đèn để nhìn thấy được bầu trời sao phía trên nóc nhà kính nhưng vì sáng nay tuyết rơi nên đã lấp mất phân nửa, nhờ có ánh trăng nên mới thấy rõ hơn một chút. Bên các cây cột quanh khu vườn có treo đèn vàng, ánh sáng vàng hắt xuống các tán cây xanh mơn mởn ở đây khiến anh cảm nhận được sức sống mãnh liệt của thiên nhiên vô cùng rõ ràng.

"Mấy đêm trời trong ngắm sao trên này rất thích." Chí Thịnh thấy anh để ý xung quanh thì lên tiếng.

"Em từng đến đây rồi sao?" Thần Lạc không ngạc nhiên lắm, cậu dắt anh lên đây thì chắc đối với khách sạn cũng hiểu biết ít nhiều, có thể là lúc khảo sát trường quay đã đến đây trước rồi chẳng hạn.

"Năm ngoái Đế Nỗ đưa bọn em lên đây nghỉ lễ. Lúc đó khách sạn mới xây nên rất vắng, em còn đi từng tầng xem thế nào nữa. Ở khách sạn này mỗi tầng đều bài trí khác nhau, tại bây giờ đông người nên không tiện, lúc nào đó quay lại đây chúng ta ở những tầng khác nữa, em nghĩ là anh sẽ thích." Chí Thịnh cầm tay anh, đôi mắt nhìn anh lúc này vô cùng đẹp, thậm chí đối với anh có lẽ còn đẹp hơn cả bầu trời sao trên kia.

"Anh cũng muốn đưa em đi rất nhiều nơi." Thần Lạc nói nhỏ. Anh làm ca sĩ, đã từng đi lưu diễn ở khắp nơi, đến những chỗ đẹp anh đều cẩn thận ghi nhớ, tuy rằng muốn quay trở lại nhưng chẳng biết đi cùng ai. Khi đó anh còn nghĩ đến cậu nhưng vẫn luôn cảm thấy rất viễn vông, may mắn nhờ có Đế Nỗ nên mới có cơ hội gặp lại Chí Thịnh rồi ở bên cậu lần nữa.

Hai người leo lên mấy bậc thang rồi Chí Thịnh mở cửa, bên trong là một nhà kính nhỏ với bàn ăn ở giữa, xung quanh có rất nhiều chậu cây trang trí vô cùng đẹp. Thần Lạc bước vào còn tưởng mình đến được khu vườn bí mật, trong này ánh sáng vàng lung linh khắp nơi, trên bàn ăn còn có thắp nến cùng rượu vang, các dĩa đồ ăn đặt kín mặt bàn, muốn bao nhiêu lãng mạn là có bấy nhiêu. Trái tim Thần Lạc sung sướng đến mức hai mắt cũng ẩm ướt, anh nghĩ đó là vì khi con người ta đặt hi vọng quá thấp mà kết quả vượt quá mong đợi thì ai cũng sẽ xúc động cả thôi.

Chí Thịnh đóng cửa phòng kính, bước đến bên vách tường đối diện với cửa có rất nhiều dây leo treo san sát nhau, cậu lấy sợi dây treo sau cửa rồi vén tấm màn dây leo ra cột lại, để lộ phong cảnh núi non trùng trùng điệp điệp phủ kín tuyết trắng tinh khôi qua lớp kính trong veo, tuy đèn trong phòng sáng nhưng ánh trăng lại còn sáng hơn, cảnh vật đẹp đến mức Thần Lạc sững sờ quên cả thở.

Lúc này, Chí Thịnh quay người đi về phía anh, Thần Lạc khi đó đã nghĩ với thời khắc này thì cho dù Chí Thịnh có nói gì đi chăng nữa anh cũng sẽ không bao giờ quên được.

"Chung Thần Lạc, có muốn cùng em nhảy một điệu không?" Chí Thịnh cởi áo khoác vắt lên thành ghế, để lộ chiếc áo sơ mi trắng kiểu cách giống như hoàng tử thời xưa cậu mặc bên trong nhìn rất tôn dáng, sau đó chìa tay về phía anh.

"Ở đây không có nhạc." Miệng thì nói thế nhưng Thần Lạc vẫn cởi áo khoác để lên ghế của mình rồi nắm lấy tay cậu.

"Không có cũng không sao, em biết chúng ta sẽ nhảy khớp với nhau thôi." Chí Thịnh mỉm cười, ngay lập tức lòng Thần Lạc mềm ra như nước.

Anh cứ tưởng chỉ có anh nhớ, ra là Chí Thịnh cũng nhớ rõ như in. Hồi còn hẹn hò lúc đại học, tiệc đầu năm mới của hội sinh viên có mở nhạc Valse, khi đó anh một hai kéo Chí Thịnh phải vào nhảy cùng mình, vì Chí Thịnh có học nhảy trước đó rồi nên dù không biết vẫn có thể dựa vào sự dẫn dắt của anh mà cùng nhau nhảy đến tận lúc hết nhạc.

"Lần này hãy để em dẫn dắt anh đi." Chí Thịnh cúi đầu nói nhỏ bên tai anh.

Thần Lạc gật đầu, cầm tay cậu đặt lên eo mình. Hai người dù đã nhiều năm cách biệt nhưng đối với điệu Valse năm ấy có lẽ đều nhớ mãi không quên, cả hai dễ dàng vào thế chuẩn bị, Thần Lạc đặt một tay lên vai cậu, một tay nắm lấy bàn tay của cậu. Chí Thịnh khẽ ngân nga trong cổ họng giai điệu của năm ấy, ban đầu Thần Lạc còn kinh ngạc vì sao cậu lại có thể nhớ rõ như thế, sau đó anh cũng dần dần ngân giọng theo giai điệu của Chí Thịnh, nhớ ra từng chút một.

Hai người lúc bắt đầu còn một chút gượng gạo vì chưa nhớ ra hết, huống chi lần này còn đổi vị trí với nhau. Đến khi di chuyển qua công tắc đèn, Chí Thịnh tạm buông tay anh ra để tắt đi ánh đèn phía trên đầu, chỉ để lại ánh nến lay lắt trên bàn cùng ánh trăng từ bên ngoài rọi vào phòng thì tim Thần Lạc dần đập từng hồi mạnh mẽ, một cảm giác lâng lâng chiếm lấy từ chân lên tới đỉnh đầu anh.

Chí Thịnh một tay ôm lấy eo anh, hai người nắm chặt tay với nhau, ánh mắt chưa từng rời khỏi gương mặt đối phương dù chỉ một chút. Thần Lạc đắm chìm trong đôi mắt sâu thẳm của Chí Thịnh, càng nhìn lại càng khát khao nhìn thấy cậu hơn, anh cảm giác như đời này mình nhìn Chí Thịnh bao nhiêu vẫn sẽ thấy quyến luyến như lần đầu gặp nhau, chỉ mong có thể hết lần này đến lần khác tái ngộ.

Phòng kính khá rộng, trừ bỏ bàn ăn và các chậu cây vẫn còn chỗ đủ để di chuyển rộng rãi, hai người bước quanh bàn ăn, bên phía cửa sổ kính nhìn về phía núi tuyết thì Chí Thịnh cùng anh xoay vòng, lúc Chí Thịnh lại ôm lấy eo Thần Lạc, anh không nhịn được nở nụ cười với cậu. Thần Lạc mặc áo len cổ lọ cùng quần dài ôm sát lấy đôi chân của mình, Chí Thịnh mặc đồ lại có hơi chút giống với quý tộc Châu Âu, khi hai người nhảy bên kính cửa sổ, ánh trăng hắt xuống hai cái bóng kề sát bên nhau thân mật ngọt ngào đến mức trái tim Thần Lạc đầy rung động, xao xuyến.

Ngày nhỏ anh không hiểu được ý nghĩa của kiểu khiêu vũ này khi được gia đình cho học, mãi đến khi có thể khiêu vũ cùng Chí Thịnh anh mới hiểu ra điệu Valse vốn dĩ rất thân mật gần gũi này phù hợp nhất là để nhảy cùng người mình yêu. Từng cái chạm tay, xoay người, từng ánh mắt say đắm dành cho nhau khiến Thần Lạc không cách nào rời mắt đi được. Đột nhiên vào giây phút ấy anh hiểu ra vì sao nàng Lọ Lem rời khỏi vũ hội lại nuối tiếc đến thế, vì chính anh cũng thấy điệu nhảy này anh thực sự có thể cùng Chí Thịnh nhảy đến khi mệt không động tay động chân nổi thì mới thôi.

Cuối cùng, khi Chí Thịnh cúi đầu hôn anh thì hai người mới dừng lại. Thần Lạc không rõ là bao lâu, có thể là chỉ mới hai phút hơn, cũng có thể là đã cả mười lăm phút, anh không biết nữa, anh hoàn toàn lạc khỏi thế giới ngoài kia khi chìm vào ánh mắt của Chí Thịnh. Cậu ôm lấy eo anh bằng cả hai tay, Thần Lạc thì ôm lấy gương mặt của Chí Thịnh trong đôi tay của mình đầy nâng niu.

Ánh trăng vốn rất sáng, phủ lên cả hai như một lớp tơ bạc tinh khiết. Dẫu căn phòng chỉ có hai người nhưng Thần Lạc tưởng chừng như mình đã nghe thấy tiếng nhạc giao hưởng của điệu Valse vẫn còn vang mãi bên tai.

Thần Lạc đã từ lâu không còn tâm tư giống con nít nữa rồi, nhưng lúc này anh nguyện ý tin vào cổ tích, nguyện ý tin vào "hạnh phúc mãi mãi về sau". 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top