Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

14

Trong gian phòng tối, thị giác bị màn đêm che mù, vậy mà Thần Lạc – bằng một phép lạ kì quái nào đó, vẫn có thể nhận ra gương mặt kiên cố của Chí Thành, tâm tình hỗn loạn thoáng chốc lặng đi, các vết thương dọc cơ thể đã thôi sự âm ỉ kêu gào, cả thế giới nhỏ bé của Thần Lạc dường như đã sụp đổ. Chí Thành giờ đây đường đường chính chính bước chân vào không gian nội tâm vụn vỡ, bỏ lại sau lưng hắn một bức tường đá giờ chỉ còn lại những mẩu bụi cát trôi vào hư vô. Hốc mắt Thần Lạc cháy bỏng, và nước mắt ấm nóng lại rơi, trượt dài trên má, chạm vào mu bàn tay của Chí Thành đặt dưới sàn nhà. Chất lỏng nóng hổi ấy một phen xóa tan vẻ nghiêm túc trước đó của đối phương, hắn lúng túng một lần nữa kéo Thần Lạc vào lòng, vừa an ủi vừa hôn dọc vành tai, hôn lên đường cằm dịu dàng hết mực.

"Thần Lạc, đừng khóc, nếu em không thích đến như vậy thì tôi không ép em.."

Chí Thành liệu có phải là loại người dễ bị mềm lòng hay không, Thần Lạc đó giờ chỉ biết đoán mò, nhưng thông qua sự bối rối vụng về đang diễn ra trước mặt, cậu cho rằng sự suy đoán của mình có lẽ đã đúng phần nào. Nhưng Thần Lạc cũng không còn tâm trạng để trêu ghẹo hay bắt bẻ đối phương, miệng lưỡi cũng như khả năng sử dụng ngôn từ hình như đã bị ông trời tước đoạt trong khoảnh khắc lúc bấy giờ, rơi nước mắt là cách thức giao tiếp còn sót lại cuối cùng, cũng là cách để giải tỏa căng thẳng chất đầy trong lòng.

Chí Thành an ủi Thần Lạc mất một lúc, sau khi nhận ra quỹ nước mắt của Thần Lạc đã dần cạn đi, hắn mới bắt đầu chuyển đến lo lắng cho các vết thương trên người cậu. Hắn không muốn lỡ lời nhắc đến chuyện không hay, nhưng sự sốt sắng như đổ nước sôi trong khoang bụng liên tục đẩy lên cảm giác bất an, ngôn từ đặt tại đầu lưỡi đã trực trào đến độ hắn bắt đầu thấy khó chịu.

"Mặc kệ lời nói của tôi, phải lo cho em trước đã, em đứng dậy được không?"

Chí Thành quỳ trên nền đất, bàn tay vươn ra đặt lên vai của Thần Lạc. Cậu ngẩn ngơ một lúc rồi dùng lực tay ấn xuống đất, gắng sức nâng cơ thể của mình lên cao nhưng vô dụng, hai chân gần như chẳng còn chút lực nào mà khụy xuống như một con rối bị đứt mất dây chun. Chí Thành cau mày, nhanh tay bắt lấy cơ thể vô lực của Thần Lạc.

Sau tiếng ngã phịch trở về với nền đất lạnh lẽo, không gian bỗng lại rơi vào im lặng. Đôi tay Chí Thành đặt trên da thịt Thần Lạc ngứa ngáy vô cùng, hắn không muốn người nọ phải gắng sức nhưng đồng thời lại chẳng dám quá phận, chẳng dám chạm vào cơ thể cậu một cách tùy tiện. Sự cố xảy ra đã để lại biết bao thương tổn, tâm lí có biết bao nhiêu chuyển biến, hắn sợ rằng nếu chỉ hành động theo ý muốn của bản thân sẽ lại làm tổn thương đối phương, sẽ làm cậu thêm ghét bỏ hắn.

Trái với vẻ bồn chồn của Chí Thành, Thần Lạc lại bình tĩnh đến lạ, bờ môi cậu hé ra một tiếng cười ngắn cụt, không rõ ý nghĩa là gì. Hắn nghiêng đầu khó hiểu, nhưng khuất mắc đó rất sớm đã bị đánh bay. Một cánh tay vòng lên cổ Chí Thành, kéo người hắn ngã chúi về phía trước, hắn mơ hồ cảm nhận hơi thở ấm nóng của Thần Lạc mon men bên má mình, tóc sau gáy bị tay của đối phương xoa vòng, đem lại một cảm giác tê rần khó tả.

"Chí Thành, tôi không đi nổi nữa rồi, anh ẵm tôi vào nhà vệ sinh với."

Hắn nuốt nước bọt, cứng nhắc gật đầu như một cách phản ứng tự phát, cánh tay rắn chắc luồn xuống hai bắp đùi của Thần Lạc, dùng lực nâng cả người cậu bế bổng lên không trung. Cánh tay Thần Lạc giữ nguyên tư thế vòng sau cổ Chí Thành, đầu gục vào lồng ngực to lớn của hắn, không phản kháng cũng không nói thêm điều gì. Chí Thành thì vô cùng cẩn thận với từng cái chạm của mình, sợ rằng nếu không cẩn thận sẽ làm đau đến người trong lòng nên từng bước chân của hắn khi giẫm xuống mặt sàn mang theo sự gấp gáp nhưng lại vô cùng chậm rãi. Chí Thành gặp không ít khó khăn khi bước đi trong màn đêm, chưa kể hắn lần đầu đến nhà Thần Lạc nên chuyện nhà vệ sinh nằm ở đâu chẳng khác nào một bài toán nằm ở cuối sách luyện thi mà hắn còn chưa được học qua phương pháp giải.

Thần Lạc ngẩng đầu nhìn đối phương đi ra giữa nhà xong chững lại, thoáng thấy buồn cười, chờ đợi một câu hỏi phát ra từ cái miệng đóng kín của hắn nhưng người nọ cứ im bặt. Chí Thành lúc bước đi lại không cẩn thận va vào cạnh bàn, nỗ lực kiềm nén cơn đau bị hắn truyền qua cái gằn giọng phát ra nơi cổ họng.

"Chậc, bật đèn lên đã."

"Không cần, em chỉ tôi hướng đi đến nhà vệ sinh là được rồi."

Thần Lạc vốn còn đang tính chỉ tay về hướng công tắc, nhưng đôi tay còn chưa kịp vươn lên thì Chí Thành lại một lần nữa bước đi vô định trong màn đêm. Cậu bật cười, nhưng rồi vẫn ngoan ngoãn kéo áo hắn, chỉ hắn hướng đúng để đi vào nhà vệ sinh. Trên đường đi, Chí Thành va đập không ít chỗ, bao nhiêu nội thất trong nhà có lẽ đều đã qua chân hắn, Thần Lạc sợ chân tay thiếu gia mà bầm tím thì không ổn, nhiều lần vòi hắn bật đèn cho dễ đi nhưng Chí Thành nhất quyết không chịu, cứ như hắn bị dị ứng với đèn điện rẻ tiền của một khu chung cư vậy.

Cuối cùng cũng đến nhà tắm, hắn như cũ mò mẫm bước vào bên trong. Trong lúc Chí Thành đang như người mù thì Thần Lạc nhanh chóng duỗi tay ra bấm công tắc trên mé tường, màn đêm bị xua đuổi ngay tức khắc, hiện ra một nhà tắm cơ bản với bồn tắm có màn che, bồn nước và vòi sen. Thần Lạc rất hài lòng với thành quả của mình, lúc ngẩng đầu nhìn con người to xác đang bế bổng mình trên tay thì nhận ra hắn đang nhắm mắt, cả mặt nhăn nhúm lại. Chí Thành nhanh chóng đi về phía trước, khi mũi bàn chân chạm đến bồn tắm rồi mới cẩn thận hạ mình, đặt Thần Lạc ngồi vào trong bồn tắm, một điều lưu ý, toàn bộ quá trình này đều diễn ra với đôi mắt nhắm chặt của Chí Thành. Sau đó, hắn ngồi phịch xuống sàn nhà, không nói thêm điều gì.

"..Anh bị điên à? Tự nhiên cứ nhắm mắt mãi."

Chí Thành nghe xong thì chỉ lắc đầu, cong khóe môi cười.

"Tôi nghĩ em sẽ không thích nếu như tôi nhìn em trong tình cảnh như vậy."

Thần Lạc lặng đi, bàn tay đặt trên thành bồn trượt dài. Cậu nhìn hắn, rồi lại quay sang nhìn một loạt vết bầm tím, vết rách toạc chi chít trên cơ thể của mình, một cảm xúc khó tả dâng lên như từng cuộn sóng lớn. Trong một phút ngắn ngủi, cậu đã quên mất tình huống mà mình bị đẩy vào, sau khi hiện thực trở về dưới hình dạng những thương tổn hằn trên thể xác, Thần Lạc mới tỉnh táo trở lại. Tủi hờn, bực bội, đau đớn, hối hận, những cảm xúc tiêu cực thi nhau lũ lượt xoay vòng trong đầu óc, nhưng cậu lại chẳng còn cảm thấy gì ngoài một phần hồn bị khoét rỗng tuếch. Giống chuyện nếu đem màu sắc pha lẫn vào nhau một cách ngẫu hứng, tùy tiện, thì màu cuối cùng mà ta có được là một màu nâu bùn bã, xấu xí. Nhưng ít ra thì, Thần Lạc đã bình tĩnh phần nào. Vì sao lại có thể quay về trạng thái bình ổn nhanh đến như vậy? Khi mắt cậu lia sang hình ảnh Chí Thành đang nhắm mắt, ngồi im lặng bên cạnh mình, khúc mắc kia đã được giải quyết.

Thần Lạc quay ra phía sau, chậm chạp nhấc tay vặn vòi nước, đón nhận thứ chất lỏng lạnh lẽo từ từ lấp đầy bồn tắm. Khi nước máy bao lấy thân thể và chạm vào miệng vết thương hở, nỗi đau đến với Thần Lạc vô cùng nhanh, cậu nhíu mày trong khi hơi thở ngắt quãng tràn vào không khí, bờ môi hé mở để thoát ra một thanh âm yếu ớt rồi mau chóng lặng đi. Chí Thành nhận ra sự chật vật của đối phương, ngay tức khắc vươn tay lớn đặt lên thành bồn, tay hắn xòe ra và điều đó đã bắt lấy sự chú ý nửa vời của Thần Lạc. Cậu nhìn lòng bàn tay Chí Thành mở lớn, trống toác, dần dần hiểu ra ý tứ của đối phương. Đó là một cử chỉ dịu dàng, thể hiện tâm tư của hắn một cách khéo léo mà chẳng cần dùng đến ngôn từ.

Tôi ở đây cùng em.

Thần Lạc, đừng lo lắng quá.

Lòng cậu dịu đi, và nước máy cũng chẳng còn lạnh, vết thương cũng không còn đau. Thần Lạc ngẩn người, trong vô thức đặt bàn tay mình lên lòng bàn tay mở ra của Chí Thành, để nước từ kẽ tay của chính mình thấm vào da thịt của hắn. Hơi lạnh truyền đến báo hiệu cho việc khoảng trống nay đã bị lấp đầy, sự ướt át kia không làm Chí Thành thấy khó chịu, ngược lại còn rất vui vẻ. Sau khi nhận được sự chấp thuận của đối phương, từng đốt ngón tay thon dài của hắn mới bắt đầu cong lại, đem bàn tay gầy guộc của Thần Lạc bao trọn trong tay lớn của mình.

Thần Lạc mân mê các ngón tay của hắn, bình yên hóa thành cành bướm bay lộn xộn trong lồng ngực.

"Chí Thành, xin lỗi anh, dù theo thỏa thuận là sau một tháng sẽ cắt đứt liên lạc, vậy mà đã gần qua ngày mới, anh vẫn còn phải ngồi ở đây."

"Tôi là người hào phóng, nếu cần thiết có thể gia hạn cho em thêm một ngày, một tháng, một năm, cả đời cũng được."

"Anh rất thích đặt bản thân mình vào thế bất lợi nhỉ?"

Cả phòng tắm phản lại âm thanh tiếng nước chảy róc rách, hòa lẫn trong không trung là nhịp thở đều đặn của cả hai. Thần Lạc bắt đầu cảm thấy đầu ẩn đau, bèn muốn rút bàn tay mình từ tay Chí Thành để quay ra sau tắt nước, nhưng hắn lại không cho phép, Thần Lạc khựng lại một lúc, quay sang nhìn đối phương.

"Bất lợi? Vì sao lại bất lợi?"

"Ừ thì, anh chu cấp tiền bạc cho tôi tiêu xài cũng chẳng nhận lại được gì."

Chí Thành phì cười, tiếng cười ấy tạo cho Thần Lạc rất nhiều những khúc mắc.

"Ai nói em tôi không nhận được gì?"

"..Thế anh có nhận được gì chắc?"

"Niềm vui."

Thần Lạc nhướn mày trong khi hắn vẫn còn ngây ngốc cười. Nước trong bồn đã bị đổ đầy đến gần tràn ra bên ngoài, chỉ cần nhích nhẹ người đánh động mặt nước thì chuyện Chí Thành bị nước làm cho ướt sũng chỉ là chuyện sớm muộn. Nhưng hắn chẳng mấy quan tâm đến nguy cơ ấy của bản thân, với đôi mắt nhắm chặt, Chí Thành hình như đã vượt ra khỏi gian phòng tắm nhỏ bé ấy, đi đến một vùng trời nào đó cùng với những tâm tư của mình.

"Ngày mà Lạc Lạc rút tiền khỏi thẻ tôi để dùng, tôi vui đến độ cả ngày hôm đó cứ như đang bước đi trên mây. A, cuối cùng em ấy cũng có chút lòng tin đối với mình. Tuy nhiên thì, suy nghĩ đó đã sớm tàn lụi, chuyện rút tiền của em chỉ diễn ra đúng vài lần, một lần rút tiền đều rất ít, tôi còn nghĩ là do em ngại nên mỗi buổi sớm liền đều đặn chuyển cho em thêm tiền, vậy mà em nhất quyết không thèm dùng đến. Nhưng cứ mỗi khi nghĩ đến việc đồng tiền của tôi có thể giúp cho đời sống của em khá khẩm hơn, tôi lại thấy vui, niềm vui ấy hiếm hoi và quý giá hơn bất kì món hàng nào trên đời, bởi vì như vậy, tôi lại càng yêu quý chúng hơn."

"Tôi biết Lạc Lạc coi thường đồng tiền, đặc biệt là tiền của tôi, tiền của kẻ khác, nhưng nếu em chịu cho tôi cơ hội, tôi sẽ chứng minh cho em thấy rằng việc đó chẳng xấu xa, cũng không khiến em trở thành người xấu, không khiến em tồi tệ."

Chí Thành rướn người lại gần, vươn tay chạm lên tóc ướt của Thần Lạc, sau đó nhẹ nhàng xoa đầu cậu, vừa xoa vừa nở nụ cười ôn hòa. Thần Lạc im lặng tận hưởng cái chạm thân mật đó, còn có ý muốn dụi đầu vào lòng bàn tay của Chí Thành, hắn đối với sự đáp trả này rất vui, trong lòng nhộn nhạo chỉ biết cười khẽ, không dám trực tiếp nói ra cho Thần Lạc. Nước trong bồn tràn ra, thấm ướt sàn nhà, ướt cả áo và quần của Chí Thành, vì thị giác bị hắn cưỡng ép làm cho mất đi nên xúc giác của hắn bỗng trở nên nhạy cảm hơn rất nhiều, trong không gian tối mù cảm nhận hơi lạnh của nước máy chạm lên da thịt, truyền đến cảm giác rùng mình, hắn cũng đồng thời cảm nhận ánh mắt của Thần Lạc đang nhìn mình.

"Vì sao cứ phải là tôi?"

Chí Thành cúi đầu, cậu thấy tóc hắn rung lên khi cử động, một nét do dự truyền đi trong cử chỉ của hắn khiến cậu có hơi bất an. Thần Lạc lo sợ rằng câu hỏi vừa nãy của mình dường như đã động đến một chủ đề nhạy cảm. Mối quan hệ của cả hai luôn nằm ẩn mình trong làn sương mù, dù đôi khi tình cảm của hắn hiện ra rất rõ, song vì sự cảnh giác của Thần Lạc mà sự mơ hồ đó không bao giờ được xóa mờ. Ranh giới giữa những mối tình vụn vặt ngắn hạn tại Low Lane và một tình yêu say đắm vĩnh cữu hiện lên, Thần Lạc không đoán được mình và Chí Thành hiện đang đứng ở bên nào, cậu cũng không muốn biết, sợ rằng biết rồi sẽ tự mình sụp đổ. Nhưng vào lúc bấy giờ, khi nghĩ đến mọi chuyện đã từng xảy ra, nghĩ đến việc bản thân mình rốt cuộc cũng chỉ có thể tồn tại trong cuộc đời của Chí Thành với danh phận là một người tình bé nhỏ nào đó mà hắn vô tình gặp phải tại một khu phố đèn đỏ rẻ tiền đã khiến nỗi u buồn hóa thành đá tảng đè nặng trong lòng của Thần Lạc. Lần đầu tiên trong đời, Thần Lạc sản sinh trong lòng sự mong chờ vượt ngoài giới hạn cho phép, cảm giác ích kỉ chiếm hữu len lỏi mang lại một trận ngứa ran khó chịu.

Thần Lạc muốn cùng Chí Thành nắm tay tiến về mảnh đất của tình yêu vĩnh cữu.

Tay của cậu đã vươn ra rồi, chỉ còn đợi hắn nắm lấy.

Vào một khoảng lặng kéo dài, Thần Lạc đã không rút lại câu hỏi của mình dù rằng đã có nhiều do dự.

"Chí Thành, nhìn tôi."

Mi mắt hắn khẽ động, hai con ngươi sau một lúc lâu bị ngâm trong màn đêm thì vào khoảnh khắc ánh đèn điện hắt xuống gian phòng đã đem lại cảm giác nhức nhối và cay rát tràn ngập hốc mắt. Chí Thành nuốt nước bọt xuống cổ họng, thu vào mắt hình ảnh của Thần Lạc lúc bấy giờ. Cậu co hai chân áp vào lồng ngực, má tựa lên đầu gối, làn da bầm tím và có nhiều vết cắt còn hở, máu ở những vết thương đó đã vì cái lạnh của nước máy mà không còn ở trạng thái lỏng. Da Thần Lạc đượm màu trắng sữa, khi làm nền đã khiến cho những thương tổn trở nên nổi bần bật, những vết bầm tím thì xoáy tròn, giống như vũ trụ phương xa đã bị mang xuống ấn hằn lên da cậu một cách đầy giận dữ. Tóc Thần Lạc ướt sũng và rũ xuống, che đi phần nào đôi mắt vẫn luôn mang theo nét buồn bất tận. Khi ánh mắt cả hai va vào nhau, hắn nhận ra rằng xen lẫn nỗi u sầu thường trực đó, là một sự mong mỏi khác lạ, hiếm hoi. Cảm giác da diết nơi đáy mắt Thần Lạc đã thôi thúc Chí Thành, đem lại cho hắn một luồng cảm xúc ào ạt, bóp nghẹn cả thanh quản.

Ranh giới kia một lần nữa hiện ra, nhưng lần này, làn sương mù đã tan đi, rút vào hư vô.

Chí Thành vươn tay ra, bắt lấy đôi tay của Thần Lạc, nắm thật chặt.

"Thần Lạc, tôi thích em, thật lòng thích em."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top