Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

20

Phác Chí Thành lẽo đẽo sau lưng một Chung Thần Lạc nửa lời cũng không để lộ. Không gian bao trùm hai người thì trái lại, vô cùng ồn ào. Khu chợ sầm uất nằm cách xa trung tâm Low Lane, là nơi mà dân nghèo thường lui tới để mua thực phẩm với cái giá rẻ đến đáng ngờ. Nhưng với mức lương trung bình mà cư dân khu vực này có được sau những giờ lao động vất vả thì chuyện nguồn hàng lấy từ đâu không thành vấn đề, chỉ cần có thể mua thịt mua cá với cái giá bèo bọt thì đã là một vận may mà khối người cầu cũng không có được. Nếu giá đã rẻ thì không thể yêu cầu chất lượng phải tốt. Thịt hay cá đều bốc mùi tanh tưởi, thậm chí ở dưới chân những người bán hàng còn có thể nhìn thấy cả đuôi chuột lấp ló và mấy cái xác gián đang bị kiến bâu. Đó là mặt đất, trên trời thì bị chiếm lĩnh bởi loài ruồi và nhặng, tiếng vo ve trộn lẫn tiếng chào hàng ầm ĩ nghe qua rất chói tai. Không cần tốn quá nhiều sức lực để kết luận được rằng, nơi đây chắc chắn không dành cho kẻ như Chí Thành.

Ngay từ thuở bé, Chí Thành đã được nuôi nấng, chăm sóc kĩ càng, từng bữa ăn đều không phải là tùy tiện dọn lên đặt trên bàn mà luôn có bác sĩ riêng đứng ra căn dặn người nấu phải tuân theo một loạt những quy tắc về dinh dưỡng. Vì thế, hắn lớn lên đã sở hữu một chiều cao vượt trội, dáng người khỏe khoắn, sắc mặt luôn hồng hào, nhìn vào liền thấy có cảm tình. Bộ dạng của hắn trái ngược hoàn toàn với người dân ở đây, những con người vừa gầy ốm vừa lùn, nét mặt xanh xao và ủ dột, trong đáy mắt chẳng còn đọng lại một tia sáng nào. Người và cảnh sắc như hòa làm một và không có một ranh giới vạch định rõ ràng rằng nơi đâu là nơi tách biệt con người khỏi cái u buồn của cảnh và nơi đâu là điểm ngăn cách giữa cái buồn của cảnh ám lên con người.

Chí Thành xuất hiện giữa một khu chợ đông đúc liền trở thành một điểm sáng, nổi bật như sao trên trời, như một nét đỏ chấm lên vải trắng, đi đến đâu cũng có người ngoái đầu nhìn theo. Hắn lờ mờ nhìn xung quanh, bước chân không nhanh không chậm, tất cả mọi sự việc diễn ra xung quanh hắn, đối với hắn đều rất mới mẻ. Trong lúc lững thững bước từ khu chợ cá sang khu bán quần áo, Chí Thành vô tình va trúng một con manơcanh đang diện quần áo lòe loẹt đủ màu, sự cố khiến cho ánh mắt của mọi người một lần nữa tập trung ở chỗ hắn, Thần Lạc đứng đằng xa ngại đến không dám lại nhận người quen.

Chí Thành nhẹ giọng xin lỗi, trong lúc đó thì bị một bà cô bán áo ngực bắt lấy bắp tay kéo về. Hắn vừa quay đầu liền đụng trúng một hàng áo ngực treo trưng bày, nhất thời không biết phản ứng ra làm sao.

"Cậu đẹp trai, mua về tặng bạn gái thử đi!"

Chí Thành xua tay, gượng gạo vừa cười vừa quay đầu tìm Thần Lạc nhưng bên tai liên tục vang lên tiếng chào hàng, bắp tay cũng bị gắt gao giữ lấy không buông. Hắn thở dài trong lòng, lần đầu gặp tình huống như thế này thật sự rất khó xử. Cuối cùng, Chí Thành nghiêm mặt nhìn bà cô già vẫn còn đang toe toét cười, thấp giọng nói rành mạch từng chữ một.

"Xin lỗi, người tôi thích không mặc áo ngực, thật ra, cậu ấy chắc sẽ không bao giờ mặc đồ tôi mua cho."

Nói xong, Chí Thành cúi đầu chào tạm biệt người trước mặt mình, hướng đến Thần Lạc mà đi tới. Cậu hiện đang đứng dựa vào một quầy bán nón, chứng kiến toàn bộ quá trình Chí Thành bị ép mua áo ngực, cười đến đỏ cả hai má. Nhưng ngay khi Chí Thành quay người hướng về phía cậu, nụ cười trên môi Thần Lạc liền tắt ngúm nhưng ánh nhìn trêu chọc đối phương vẫn còn kiên trì giữ trên mặt.

"Có mua được món nào vừa ý không?"

"Tất nhiên là không rồi."

Nhắc đến nội y phụ nữ, tin nhắn khi nãy đọc lén trong điện thoại của Chí Thành hiện lên trong tâm trí của Thần Lạc khiến cậu lại bắt đầu khó chịu. Có thể Thần Lạc không phải là người duy nhất được Chí Thành cho tiền để tiêu xài hao phí, cũng có thể cậu không phải là người duy nhất lắng nghe những lời quan tâm chăm sóc từ hắn. Loại suy nghĩ này khiến Thần Lạc bỗng dưng tức tối đến lạ, càng nhìn gương mặt vô tội của Chí Thành càng muốn đấm cho hắn nhừ tử. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cậu không có tư cách để tức giận. Cậu và Chí Thành còn chưa thể đặt nổi một cái tên cho mối quan hệ giữa cả hai, thì làm sao có thể đi so đo với người ngoài. Nghĩ đến đây, Thần Lạc không nhịn được mà tiếp tục bỏ đi phía trước. Chí Thành, thật lòng mà nói, là đẹp trai, nếu cứ chăm chú nhìn mãi, Thần Lạc sợ bản thân sẽ mềm lòng, vì vậy suốt mười phút, cậu đều kiên định nhìn vu vơ khung cảnh xung quanh mình chứ nhất quyết không nhìn hắn.

Chí Thành một lần nữa cảm thấy có điểm kỳ lạ, nhưng lý do vì sao kỳ lạ thì nghĩ mãi không ra. Lúc ngồi ở nhà, cậu vẫn còn bình thường, khi lên xe cũng như vậy, đột nhiên sau khi coi văn kiện liền thay đổi tính tình. Không lẽ Thần Lạc ghét loại đàn ông đi theo ngành kinh tế, có lẽ cậu thích loại đàn ông đi theo nghệ thuật? Nhưng Chí Thành không biết hát, cũng chưa từng thử cất tiếng hát, giọng nói trầm ấm đều đều từ trước đến nay chỉ dùng để diễn thuyết trước mặt cổ đông, nếu Thần Lạc thật sự là thích người đi theo con đường nghệ thuật thì hắn coi như là mất hết cơ hội được ở cùng một chỗ với đối phương trong tương lai.

Đoạn đường bắt đầu trở nên khó đi vì bùn đất. Thần Lạc miễn cưỡng dừng lại chờ cho một dòng người đi băng ngang qua, Chí Thành thấy vậy thì cũng dừng lại đằng sau lưng cậu.

"Lạc Lạc, em thích hát không?"

Cậu nghe hắn hỏi nhưng mất một lúc để trả lời bằng một cái lắc đầu.

"Không, ồn ào lắm."

"À, thế em thích vẽ chứ?"

"Không, tôi không có khiếu hội họa. Vả lại, màu vẽ, cọ vẽ, tất cả đều đắt đỏ."

Chí Thành à một tiếng sau đó nhẹ nhàng đưa tay lên chặn một bên vai của Thần Lạc, giúp cậu tránh sang một bên để nhường đường cho một chiếc xe máy giao hàng chạy vội qua.

"Thế em thích làm đồ gốm không?"

"Phác Chí Thành, anh muốn gì thì nói đi, đừng có vòng vo."

Thần Lạc bực bội lên tiếng, nhanh chóng xoay người lại đối diện với hắn. Đứng trước một Thần Lạc đang xù lông nhím, Chí Thành chỉ biết cười trừ, im lặng nhìn gương mặt cau có của đối phương. Hắn biết cậu đang tức giận với hắn, vậy là hắn đã làm gì sai, nhưng dù cho có biết lỗi lầm thuộc về mình, điều đầu tiên Chí Thành nghĩ đến đó là Thần Lạc trông đáng yêu như thế nào khi tức giận, hắn còn rất muốn đặt môi hôn lên má cậu nhưng nếu như chuyện đó xảy ra, Chí Thành chắc mẩm ngày hôm nay sẽ là ngày giỗ của hắn.

"Sao? Tự dưng lại không nói gì nữa?"

Cậu giật lấy vạt áo để gọi hắn quay về với hiện thực, Chí Thành sau đó cúi đầu nhìn Thần Lạc rồi bắt đầu hạ giọng, mang theo ngữ khí đầy sự hối lỗi.

"Thần Lạc rõ ràng là không vui, nhưng tôi không biết tôi đã làm gì sai. Có phải là khi nãy đứng tại quầy bán áo ngực phụ nữ, trông tôi rất không đứng đắn? Nếu em nghĩ như vậy thì thật sự không có, tôi không phải là loại người biến thái như vậy."

Chí Thành nghiêm túc nói ra những lời này nghe như đang đùa, Thần Lạc vốn đang định cười nhạo hắn nhưng khi nhận ra hắn đang vô cùng thành tâm thì liền im bặt. Không khí giữa cả hai rất nhanh đã trở nên gượng gạo, Chí Thành vẫn chăm chú nhìn Thần Lạc với mong muốn tìm ra lý do vì sao bản thân lại bị đối xử như lúc bấy giờ.

"Anh nghĩ nhiều làm gì, tôi chẳng có sao cả."

Khi Thần Lạc có ý muốn rời đi thì cổ tay lại bị Chí Thành nắm lại.

"Không lẽ.. em cần mua áo ngực phụ nữ. Có phải vì tôi không mua nên em không vui?"

Lần này, Chí Thành thật sự chọc Thần Lạc giận đến nổ tung.

"Hừ, tôi cần hay không thì có gì quan trọng sao? Tôi không cần thì đầy người cần, tôi không cần thì vẫn có người nhắn tin bảo cần, anh đi mà mua cho họ."

Lời nói ra rồi không thể rút lại, Thần Lạc vừa kết câu thì gương mặt vừa vặn đỏ như cà chua chín, đem so với quầy rau củ kế bên không chừng còn đỏ hơn cả cà chua. Chí Thành nghe xong thì cũng bất ngờ không kém, trong vô thức khóe môi đã cong lên từ đời nào. Loại phản ứng mới mẻ này khiến đầu óc Thần Lạc quay cuồng trong khi Chí Thành thì rất thích thú, lực nắm ở cổ tay lại dồn thêm một chút.

"À, vậy là em đọc được tin nhắn của tôi, nên mới hiểu lầm tôi ngoài em ra còn đi yêu đương vớ vẩn. Em đừng nghĩ nhiều, đó chỉ là người quen, vì quen miệng nên hay trêu chọc gọi tôi như vậy thôi, tôi có thể chứng minh cho em thấy tôi đang nói sự thật."

Chuyện tới nước này không còn có thể chối, Thần Lạc mím môi quay đi, thật sự là nhục đến muốn hóa thành bùn đất dưới chân.

"Mặc kệ anh có bao nuôi ai, tôi không quan tâm. Đi lẹ, trời tối rồi."

Thần Lạc giật tay mình về, nhanh nhảu bước sải chân dài hơn đi nhanh về phía trước. Chí Thành không gấp gáp, rảo bước từ từ đằng sau. Người trong khu chợ vẫn như cũ, liên tục ném những ánh nhìn về phía Chí Thành còn hắn thì đã dần quen với việc mọi sự tập trung đều dồn lên người mình. Thần Lạc ngược lại, càng ngày càng bất mãn.

Hừ, có gì đáng nhìn đâu chứ, hắn chẳng qua chỉ được cái mã!

Một lúc sau đó, tiếng bước chân đằng sau lưng Thần Lạc ngưng lại. Khi cậu quay người thì nhìn thấy Chí Thành đã dừng bước từ bao giờ, hắn hiện đang đứng trước một quầy hàng bán bạch tuộc sống, bà chủ gần đó vừa khen hắn đẹp trai vừa kêu hắn ăn thử món bạch tuộc quấn đũa, Chí Thành vừa lắng nghe người nọ nói chuyện vừa gật đầu. Thần Lạc nhìn lên trời, đã tắt nắng, cậu ngao ngán thở dài, hai tay chống ở bên hông rồi đi vội đến chỗ đối phương, kéo tay áo của người nọ, thúc giục hắn tiếp tục cuộc hành trình.

"Lạc Lạc, thì ra là ta có thể ăn ngay bạch tuộc sống tại chợ."

"Ừ, chợ nào mà chả có vụ này."

Một bên tay áo của hắn bị cậu níu ở phía trước, Chí Thành bất giác mỉm cười trong lòng, ngoan ngoãn đi theo sau đối phương.

"Đây là lần đầu tôi đi chợ kiểu như vậy, thật sự không biết."

Tới một khoảng dễ thở và ít người qua lại hơn, Thần Lạc bắt đầu lên dây cót mồm chuẩn bị mắng hắn việc hắn thu hút quá nhiều sự chú ý, thế nhưng chưa kịp nói gì thì đã phải ngưng lại. Chí Thành hiện đang cùng một đứa trẻ sơ sinh đọ mắt, mẹ của đứa bé đang mua rau củ nên không biết đến sự hiện diện của một thanh niên cao nhồng đang tiếp cận đứa con nhỏ của mình. Chí Thành nhìn cây kẹo mút đủ màu có hình tròn xoắn ốc, nhìn cách đứa trẻ đưa lưỡi liếm lên sau đó cười với mình, bỗng dưng hắn cũng cười theo. Khung cảnh này ngốc nghếch đến độ Thần Lạc đứng đó không nhịn được mà cười khẩy. Cậu tiến đến gần Chí Thành nhưng hắn cũng không nhìn qua phía cậu.

"Nè, họ Phác, anh có muốn đi mua đồ không vậy?"

"Hình như đứa trẻ này thích tôi."

Thần Lạc nhướn mày, quay sang đứa trẻ nhỏ. Quả nhiên là nó cứ nhìn Chí Thành với hai con mắt to tròn long lanh, điều đó khiến cho Thần Lạc tự hỏi vì sao lại như thế. Hắn đẹp trai thì công nhận, nhưng trẻ con thì làm sao phân biệt được ai đẹp ai không? Những gì chúng nó thích thường phải đủ màu sắc và nom vui nhộn, Chí Thành từ đầu đến chân khoác một tông màu đen trắng như đưa đám, có gì thu hút đến như vậy?

Thần Lạc nghiêng đầu nhìn Chí Thành chun mũi giỡn với trẻ con, trong lòng cảm thấy vô cùng kì diệu. Thì ra hắn cũng có loại biểu cảm như vậy, nếu lập gia đình thì chắc sẽ trở thành một người cha mẫu mực. Nghĩ đến đây, hai má của cậu bỗng nóng lên một chút. Việc nghĩ đến Chí Thành trong tương lai có dáng vẻ trưởng thành trông như thế nào, Thần Lạc không kiềm được cảm giác tò mò khó chịu trong lòng. Cậu vỗ tay lên má mình sau đó kéo cánh tay Chí Thành tiếp tục đi về phía trước, bỏ lại đứa nhỏ đang nhìn theo đằng sau.

"Cây kẹo đó không biết có ngon không."

Chí Thành sánh vai với Thần Lạc, vừa cười dịu dàng vừa nói với cậu.

"Toàn là đường."

Trời đang dần thay màu áo. Chí Thành nghiêng đầu qua nhìn gương mặt mờ mờ ảo ảo của Thần Lạc, vẫn là nét cáu kỉnh như lúc trước nhưng không phải vì cậu đang khó chịu vì sự đồng hành của hắn. Hắn nào đoán được hoàn toàn tâm tư của cậu, chỉ có thể dựa vào cảm nhận mà nói với bản thân rằng, Thần Lạc đã có chút thay đổi, hình như đã chấp nhận hắn rồi. Nếu như là lúc trước, cậu sẽ trực tiếp phớt lờ những câu nói vô nghĩa của Chí Thành, thậm chí còn sẽ nặng lời mắng hắn ngu ngốc. Thế mà bây giờ còn chịu khó trả lời đâu ra đó, thật lòng, hắn rất vui.

"Lạc Lạc, em muốn ăn kẹo như vậy không? Để tôi mua cho em."

"Hả?"

"Khi nãy.. em nhìn đứa nhỏ, trông có vẻ như cũng muốn ăn kẹo."

Có vẻ như Chí Thành đã có nhầm lẫn gì ở đây, cậu không hề có ý định sẽ tốn tiền để mua về một cục đường cứng gãy răng. Thần Lạc tưởng rằng Chí Thành cả buổi chỉ biết nhìn mỗi đứa trẻ nhỏ, thì ra là có để ý đến vẻ mặt của cậu. Chỉ là, cậu cả buổi không hề quan tâm đến đứa nhỏ, mối bận tâm của cậu đặt ở chỗ hắn, là hắn của hiện tại, mà cũng là hắn của những năm tháng sau này. Nhưng Thần Lạc không thể cứ thế mà nói sự thật cho Chí Thành vì như vậy có lẽ sẽ khiến bản thân cậu bị cười chê. Thần Lạc lắc đầu, trưng ra vẻ mặt coi thường đối phương hết sức có thể.

"Anh đến đây có phải để cùng tôi mua quần áo không vậy?"

"Tất nhiên rồi. Xin lỗi em, tôi bị mấy thứ xung quanh làm cho sao nhãng quá, từ bây giờ sẽ chỉ chú ý đến Lạc Lạc."

Hắn vừa nói vừa cười, điệu bộ ngọt ngào đến độ Thần Lạc bắt đầu cảm nhận ngực trái mình mở hội. Những lúc Chí Thành nói những câu tình ý như vậy, cậu lại bối rối chẳng biết nên phản ứng ra làm sao. Có thể nói, hắn chính là người đầu tiên khiến cho tứ chi Thần Lạc trong một giây ngắn ngủi đã trở nên dư thừa, là người đầu tiên mà đôi khi mở lời sẽ khiến thế gian của cậu tràn ngập bóng hình của hắn. Là có một chút thích, là có cảm tình, Thần Lạc chẳng thể phân biệt nổi nữa rồi, chỉ là trong lòng ngứa ngáy vô cùng mỗi khi nhìn vào đôi mắt tràn ngập tình yêu của hắn, hắn làm cậu muốn bật ra một nghìn chữ nghĩa nhưng đồng thời lại bóp nghẹn cổ họng cậu đến một hơi thở cũng khó mà có thể thoát ra.

Thần Lạc không trả lời mà chỉ quay đi, tiếp tục bước về phía trước. Chí Thành đi đằng sau thực hiện đúng như lời nói của mình, cả buổi cũng không ngó qua ngó lại nữa, ánh mắt đặt ở ngay đằng sau lưng cậu không rời.

Cuối cùng cũng đã đến nơi cần đến. Thần Lạc lách mình, ghé vào một sạp bán quần áo đặt ngổn ngang trên mặt đất. Ngay khi người chủ tiệm nhìn thấy cậu, ông đã vui vẻ cười lớn, dang tay ôm cậu vào lòng.

"Nhóc! Lâu rồi mới gặp!"

"Xin lỗi bác, dạo này có nhiều chuyện bận bịu quá.."

Chí Thành chắp hai tay sau lưng, im lặng đứng nhìn cả hai người ôm nhau mà không nói điều gì. Hắn nhìn đồ chất thành từng núi ở bên dưới, suy nghĩ đầu tiên bật ra đó là, vì sao Thần Lạc lại thích những món đồ ở đây? So với đồ hiệu mà Tại Dân mang đến sáng nay thì chỗ này không thể xứng tầm. Chất liệu vải thô ráp, mặc vào thể nào cũng làm da dẻ ngứa ngáy, cách trưng bày cũng chẳng đâu ra đâu. quần áo nhàu nhĩ lộn xộn, nhìn cỡ nào cũng không thể lựa được một cái vừa mắt hắn. Nhưng Chí Thành không nói ra, hắn biết Thần Lạc có lý do của cậu, và hắn sẵn sàng lắng nghe.

"Chuyện nhà cháu sao rồi?"

Thần Lạc cười trừ, sau đó phẩy nhẹ tay.

"Cháu vẫn ở chỗ cũ thôi."

Chí Thành nhìn đi chỗ khác. Thần Lạc nói dối, có lẽ là vì sợ bị cười nhạo đi? Nhưng dựa trên tính cách của cậu thì không hợp lý lắm.

"Cậu con trai này là...?"

"À.. người này là.."

Thần Lạc bối rối quay sang nhìn Chí Thành. Cậu không biết nên giới thiệu hắn với người khác như thế nào, chẳng lẽ lại bịa ra một chức danh giả mạo, anh trai? Em trai? Đàn em thân cận vì con đã đi làm giang hồ rồi?

"Người này tên Chí Thành.. là bạn...bạn hàng xóm."

Ông lão nheo mắt nhìn về phía Chí Thành. Trời sụp tối khiến cho khung cảnh có cảm giác không mấy chân thật, mắt ông lão lại chẳng còn minh mẫn như ngày trước, chỉ biết dựa vào lời giới thiệu của Thần Lạc mà gật gù đầu cười, không thắc mắc gì thêm.

Thần Lạc thấy ông chủ lui về phía sau nói chuyện với một bà cô đang đẩy xe hàng, không còn chú ý đến mình nữa thì liền ngồi thụp xuống bắt đầu lựa đồ. Chí Thành mon men đến ngồi bên cạnh, hoàn toàn không chú ý đến đôi tay thoăn thoắt đào bới của đối phương mà chỉ chăm chăm nhìn một bên mặt cậu, vừa nhìn vừa cười.

"Bạn hàng xóm sao? Thần Lạc, em nói dối dở tệ, chúng ta nào phải lũ trẻ ranh."

Cậu chun mũi, vứt vào mặt hắn một cái khăn cũ khiến hắn nhăn mặt né đi.

"Chậc, anh thử nghĩ xem có chức danh nào tốt hơn không?"

Tay Thần Lạc khựng lại. Cậu đang mở đường cho hắn nói ra điều mà chính cậu cũng không dám lắng nghe. Nói là không dám, nhưng cũng không phải là không muốn nghe. Cậu giả vờ như lời nói ra của mình chẳng đáng bận tâm trong khi vẫn âm thầm quan sát nét mặt của Chí Thành. Hắn đang nhìn vào đôi tay của cậu, trời mất nắng càng khó nhìn ra biểu cảm gương mặt của hắn. Thần Lạc vậy mà cảm thấy trong lòng có chút gấp gáp, tự dưng thấy xấu hổ trước cách phản ứng quái lạ này của bản thân. Cậu đợi hắn trả lời, nhưng mãi vẫn không nghe thấy gì. Là mong chờ nhưng lại chẳng biết bản thân thật sự muốn nghe điều gì. Là mong chờ, nhưng lại sợ rằng sẽ không phải là điều mà cậu muốn nghe. Thần Lạc đến khổ với chính mình, bèn muốn lủi đi nơi khác. Trong lúc chuẩn bị đứng lên thì Chí Thành lại lên tiếng khiến cả người cậu chững lại.

"Tôi muốn trở thành người mà Lạc Lạc tin tưởng."

Hắn ngẩng đầu nhìn cậu sau đó dịu dàng đứng dậy. Trên tay Chí Thành cầm một chiếc áo thun trắng đơn giản, ở ngực trái in hình một bông hoa màu tím nho nhỏ. Hắn ướm lên người Thần Lạc sau đó nghiêng đầu nhìn ngắm cậu một lúc lâu.

"Thần Lạc có vẻ hợp với màu sáng, nhưng em thì không mua quần áo sáng màu bao giờ."

Chí Thành là đang muốn đổi chủ đề, có lẽ là không muốn Thần Lạc phải khó xử vì câu nói của mình. Cậu để ý rằng, ngay khi hắn vừa nói xong liền tìm cách né tránh nhìn thẳng mặt cậu, hình như là vì sợ sẽ nhìn thấy loại biểu cảm không mong muốn. Câu trả lời của Chí Thành nằm ngoài dự đoán của cậu nên cậu có hơi bất ngờ mà đờ người ra, chẳng biết đáp lời thế nào, chỉ biết để yên cho hắn ướm đồ cho mình.

Tin tưởng sao?

Thần Lạc tự hỏi chính mình.

Tin tưởng là một đóa hoa đã úa tàn trong thế giới nội tâm của Thần Lạc, xác hoa đậm màu tan tóc và đã bị gió thổi bay đi thành cát bụi, rã ra và ngấm xuống mặt đất, trở thành một phần u buồn và bị lãng quên trong tâm trí của cậu. Cậu cũng đã từng tin tưởng. Tin rằng lão già hám sắc sẽ không nhẫn tâm chuốc thuốc người bạn của cậu đến giết chết đối phương, tin rằng mẹ cậu đi tiếp vị khách hung hãn kia và rồi cũng sẽ quay về với một bữa cơm nóng, tin rằng những người đảm nhiệm vụ án của mẹ sẽ tìm cách đưa hung thủ ra trước vành móng ngựa, và vô số, vô số những lần khác. Để rồi, mọi sự phó thác ấy đều mang về một kết quả tương tự nhau. Lòng tin của cậu không đáng một xu, bị thiên hạ giẫm đạp đến nát bấy, không còn có thể hồi phục.

Nhưng, Chí Thành.

Cậu đã từng tin tưởng hắn. Tin rằng hắn sẽ giúp cậu thoát tội, tin rằng hắn sẽ có thể an ủi cơ thể đau đớn và rỉ máu của cậu vào đêm mưa như trút nước, tin rằng sau một giấc ngủ và khi đôi mắt khẽ động, hắn vẫn sẽ ở đây để chờ cậu tỉnh dậy. Để rồi, hắn chưa một lần giẫm lên lòng tin của Thần Lạc. Hắn là người duy nhất dừng lại ở thế giới nội tâm tàn tạ của cậu và kiên nhẫn từng bước một, từng bước một, chạm tới nơi sâu thẳm nhất trong tâm hồn cậu, để cậu nhận ra rằng những cảm xúc thiêng liêng mà Thần Lạc ngỡ rằng chúng đã chết thì ra vẫn còn tồn đọng đâu đó, âm ỉ chờ đợi một người đến khơi gợi sức sống mãnh liệt của chúng.

Cậu nắm lấy chiếc áo đang được ướm lên người mình sau đó nhẹ nhàng đặt xuống đất. Mặt đối mặt với Chí Thành, Thần Lạc thấp giọng vừa nói vừa nhìn vu vơ đi hướng khác.

"Này, hỏi thật nhé, cái người mà nhắn chữ anh yêu gì đó với anh, thật sự là bạn thôi đúng không?"





La Tại Dân lái xe về đến nhà riêng, động cơ vừa tắt thì một hơi thở dài ngay lập tức bật ra. Anh ngồi yên trong xe một lúc trước khi chậm rãi mở cửa, bước ra bên ngoài. Tại Dân tìm đường đi vào nhà trong màn đêm bất tận, khi lên được phòng làm việc thì đã là chuyện của mười lăm phút sau. Anh đặt cặp và áo khoác lên trên sofa nâu tuyền đặt một góc phòng sau đó rảo bước đến bên kệ sách chất đầy những gáy sách trông đã cũ, tất cả đều là sách y khoa, một số khác thì là khoa học. Đã lâu rồi anh không còn rút chúng ra khỏi kệ, nội dung của chúng là gì cũng không còn nhớ nổi, ngay cả tựa sách cũng không đọng lại trong đầu. Giờ đây, những cuốn sách này chỉ có một tác dụng duy nhất, đó là trở thành một nhà sưu tập bụi bẩn trong phòng của Tại Dân. Có lẽ anh nên dọn chúng đi thôi, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, vẫn là không nỡ.

Mắt Tại Dân lướt nhìn một loạt những cái tên xa lạ sau đó dừng lại ở một cuốn sách có gáy màu đỏ sẫm, nội dung toàn thể của nó anh hoàn toàn không nhớ, chỉ nhớ duy nhất một trang giấy có ép hoa tử đinh hương màu tím khô. Suy nghĩ đó khiến Tại Dân lại thêm trầm ngâm, lúc vừa chạm tay lên gáy sách thì cánh cửa đằng sau bật mở, Lý Đông Hách thông thả bước vào, mang theo một tập giấy tờ và một chai rượu vơi đi một nửa. Tại Dân cau mày khi nghe tiếng càu nhàu của đối phương vang lên từng hồi, khi quay ra sau chỉ thấy người nọ đang nốc rượu, vứt tập tài liệu lên bàn chẳng mấy nhẹ nhàng.

"Đã bảo đừng uống rượu khi làm việc."

Tại Dân rời tay khỏi gáy sách, thong dong đi gần tới bàn làm việc, mắt liếc sơ qua tập tài liệu trong khi quen miệng mở lời nhắc nhở người thiếu niên đang lảo đảo đi trước mặt mình. Đông Hách thả mình ngồi xuống ghế sofa, cả người cậu như muốn lún cả vào nệm ghế.

"Tôi cất công lủi đầu đi tìm thông tin cho anh, tôi mong nhận được một lời cảm ơn hơn."

"Cảm ơn."

Đông Hách phì cười phẩy tay, dáng vẻ trịnh trọng được vài phút liền biến mất. Cậu ngả lưng dựa vào lưng ghế êm ái đằng sau lưng, ánh mắt mơ màng nhìn phía trước. Một vòng tròn đỏ khoanh trên tấm lịch trắng đặt trên tường thu hút ánh nhìn của Đông Hách, cậu im lặng nhìn sang Tại Dân đang ngồi tại bàn làm việc, nghiêng đầu thều thào nói.

"Đầu tuần sau anh có việc à?"

Tại Dân ngẩng lên nhìn Đông Hách, sau đó nhìn theo cái chỉ tay của cậu lên tấm lịch treo tường. Tay cầm bút của anh khẽ mất đi chút lực nhưng nét mặt của anh hoàn toàn không có vẻ gì là bất thường. Đông Hách trong cơn say xỉn cũng không thể nhận ra, sau khi nhận được cái gật đầu của Tại Dân thì liền di dời sự chú ý sang chỗ khác, lần này là một bình hoa trông có vẻ đắt tiền, không chừng còn đắt hơn một quả phổi đã héo mòn vì thuốc lá của cậu.

"À, vụ Thần Lạc đến đâu rồi?"

Tại Dân vừa hỏi thì Đông Hách cũng vừa nằm dài xuống sofa êm ái, cổ chai rượu nằm hờ hững trong năm ngón tay của cậu, nhưng cậu vẫn còn tỉnh táo, chắc chắn sẽ không để rượu đổ ra sàn nhà.

"Là dân bản địa, mà người bản địa ở Low Lane thì chết gần hết, khó mà dò được ai biết rõ thông tin về người này. Bây giờ thì, có mỗi cái tên Viên ngọc của Low Lane để dẫn đường, hình như ông chủ The Nest biết gì đó về cái tên này, nhưng lão bị bắt giam rồi, để tìm đường vào thăm hỏi cũng hơi mất thời gian nên có lẽ anh phải chờ lâu hơn thường lệ. Không thì, anh xì tiền ra mua lại người đi? Tôi đỡ tốn công đi nhờ vả người này người nọ."

"Không được, người bên đó là người của Chí Thành, đem tiền mua chuộc thể nào cũng sẽ bị phát hiện."

Đông Hách bật mình ngồi dậy, đặt chai rượu lại trên bàn, cau mày nhìn đỉnh đầu của Tại Dân.

"Thật là— thôi thì tôi đành đi đường vòng vậy. Nhưng mà, vì sao lại cần tìm thông tin về Thần Lạc?"

"Tò mò thôi."

Đông Hách cười khẩy sau đó đứng dậy, đem một chút rượu còn sót lại rót xuống cổ họng sau đó đặt lại trên bàn. Cậu đem hai tay đút vào túi quần, hướng cánh cửa ra vào mà bước đi. Trước lúc rời khỏi văn phòng, Tại Dân trầm giọng nhắc nhở, Đông Hách chỉ trả lời bằng một cái gật đầu có lệ.

"Cẩn thận, đừng để bị phát hiện."


------------

Xin lỗi mọi người, mình lại đăng giờ thiêng rất thiêng :)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top