Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

3

Tâm trạng của Thần Lạc chùng xuống.

Chuyện có người tiếp cận cậu là chuyện thường tình, thường đến độ cậu đã bắt đầu có thái độ khinh khỉnh trước những lời tán tỉnh. Quả nhiên là Low Lane, tại nơi này, có rất nhiều chiêu trò được sử dụng để tiếp cận một con mồi. Trực tiếp dùng tiền mua người, hình thức này tất nhiên phổ biến. Tiếp theo là dùng lời nói để dỗ ngọt con mồi, hình thức này so với hình thức dùng tiền thì hơi rườm rà, nhưng chung quy thì vẫn có tác dụng cao ngang ngửa nhau. Hình thức thứ ba, mà Thần Lạc đoán là người này đang áp dụng, chính là dùng hành động để gây ấn tượng đầu tốt đẹp. Thứ kịch bản anh hùng cứu mĩ nhân này gặp không ít lần trên màn ảnh, cậu cười khẩy trước suy nghĩ rằng lũ khách thô lỗ khi nãy không chừng đều là do đối phương dùng tiền thuê để diễn một vở kịch ngắn, trong đó, hắn là vai chính, vai nghĩa hiệp.

Thần Lạc cũng không phải dạng ngây ngô dễ bị lừa gạt, khi biết được ý đồ tiếp cận của đối phương thì chỉ gật đầu cười cho có lệ, sau đó quay về với công việc của mình. Người trước mặt thấy cậu không trả lời, ý tứ bày ra cũng có vẻ như không thoải mái, bèn lúng túng xoa xoa gáy.

"Xin lỗi, nhưng tôi có thể biết tên em không?"

"Quý khách có thể gọi tôi là Darling."

Thần Lạc quay ra lau dọn quầy đồ uống, tìm mọi cách giữ cho mình bận rộn hơn để tránh tiếp chuyện với đối phương. The Nest có khá nhiều nhân viên cởi mở, cậu lại không hề thuộc một trong số đó. Thần Lạc đã nhiều lần bị ông chủ nhắc nhở về thái độ làm việc của mình, ông yêu cầu cậu phải cùng khách hàng nói chuyện, lắng nghe những vấn đề của họ, làm sao để khi họ rời The Nest sẽ luôn vì sự tận tình, thấu hiểu của nhân viên mà muốn quay lại lần sau. Đôi khi, nếu gặp những vị khách tốt lành, đến đây với mục đích giải tỏa áp lực, cậu sẽ miễn cưỡng chấp nhận việc trao đổi chuyện trò và khuyên nhủ họ như một phần của dịch vụ chăm sóc khách hàng. Còn đối với những vị khách đến The Nest với ý đồ không tốt, nhất định họ sẽ không bao giờ nhận lại một ánh nhìn thiện cảm từ cậu. Thật tiếc khi phải nói rằng, dịch vụ chăm sóc khách hàng của Thần Lạc lúc nào cũng ít người lui tới, vì phần lớn ai ai đến bắt chuyện cũng có điểm đến cuối cùng là trên giường với một cơ thể lõa lồ.

"Darling? Tôi không thể biết tên thật của em sao?"

Người kia thành thật hỏi, Thần Lạc cho rằng hắn đang giả vờ ngu ngốc với mình, nhưng ánh mắt thì chẳng nói dối bao giờ, và khi cùng hắn đối mắt, cậu nhận ra trong đó tràn đầy sự bối rối, có vẻ hắn thật sự không biết tới luật lệ của The Nest cũng như cách mọi thứ vận hành ra sao ở Low Lane.

"Thưa quý khách, ở The Nest không cho phép nhân viên dùng tên thật của mình trong quá trình phục vụ."

Người kia ngẫm nghĩ một lúc trong khi Thần Lạc quay đi làm hai ly Old Fashioned dành cho hai thiếu nữ mới trở ra từ sàn nhảy, cả người họ lấp lánh kim tuyến và mùi nước hoa thì nồng nặc. Sau khi họ rời đi, người ngồi đối diện mới lên tiếng.

"Nếu tôi làm quen với em bên ngoài The Nest, em sẽ cho tôi biết tên của em chứ?"

Thần Lạc lắc đầu như một cái máy đã lập trình sẵn.

"Thế nếu em biết tên của tôi, em sẽ cho tôi biết tên em chứ?"

"Quý khách, tôi còn có thể giúp gì cho quý khách không? Ở The Nest có nước ép, có cả nước ngọt, có thể dùng thay cho rượu cồn."

Thần Lạc hơi mất kiên nhẫn, tuy trên môi vẫn còn mỉm cười nhưng lời nói ra đã phần nào thể hiện sự không thoải mái của mình. Đối phương im bặt, sau đó lắc đầu, đem ly Margarita đến bên môi nhấp một ngụm, mặt mũi nhăn tít lại, tuy vậy, hắn vẫn kiên trì ngồi uống hết một ly. Trong không gian ồn ã, một người ngồi trầm ngâm, người còn lại thì bận bịu phục vụ, cứ như vậy cho đến khi khách khứa vơi dần, tiếng nhạc lịm đi. Đã gần năm giờ sáng, đồng nghĩa với việc Thần Lạc cũng sắp tan làm. Sau một đêm vật vã với nào là người nào là các loại đồ uống, đầu óc cậu không tránh khỏi sự đau đớn, thế gian quay cuồng, rất muốn vật ngã Thần Lạc xuống mặt đất lạnh lẽo.

Thần Lạc vì đắm mình trong sự bận rộn mà từ khi nào đã quên mất sự hiện diện của một mạng người vẫn còn dính mông trên ghế suốt một đêm. Ánh mắt người nọ đờ đẫn vì thiếu ngủ nhưng không vì thế mà bỏ về, hắn đã ngắm nhìn cậu rất lâu, dù cho Thần Lạc từ đầu đến cuối vẫn không bố thí cho hắn một sự quan tâm nhỏ bé nào. Hắn thu cậu vào trong mắt, cách cậu xoay người, vươn tay lấy rượu ở một ngăn tủ cao, cách cậu cúi đầu bào đá với tóc mái rũ xuống, cách cậu dùng tay áo lau đi mồ hôi bên thái dương, tất cả mọi thứ, dường như đã đánh động sự kiên trì mà hắn vốn nghĩ chẳng bao giờ tồn tại bên trong mình. Thần Lạc chỉ biết thầm bái phục sức chịu đựng trâu bò của hắn, ngoài ra một chút cảm động hay thương người cũng không có.

Thần Lạc duỗi người ngáp dài, sau khi nhân viên ca sáng mở cửa bước vào thì cậu mới bắt đầu buông thả nét chuyên nghiệp của mình, bày ra vẻ mệt mỏi khó coi. Cậu quay vào trong phòng thay đồ của người làm, trả lại bảng tên vào chỗ cũ, sau đó dọn dẹp đồ đạc chuẩn bị về nhà. Khi quay ra, người kia đã đi mất, trong lòng cậu hoan hỉ, thì ra đối phương cũng chỉ đến thế là cùng. Tuy nhiên, cậu đã sớm phải rút lại cảm giác hoan hỉ đó vì khi mới bước chân ra khỏi cửa The Nest đã lại bắt gặp đối phương mặc áo khoác dài đứng đợi mình.

Trong những tình huống này, coi như người ta là không khí chính là giải pháp tốt nhất. Nghĩ là làm, Thần Lạc băng ngang qua mặt đối phương hệt như chưa từng có một cuộc gặp gỡ, hắn không nhanh không chậm đi theo sau lưng cậu. Trong buổi rạng đông có chút se lạnh, Thần Lạc vừa đi vừa liên tục lặp lại những câu nói : "tại sao lại nóng nực như vậy" ; " thời tiết nóng đến điên đầu" ; "ôi mình đang toát mồ hôi" như một nỗ lực thảm hại để thôi miên xúc giác của mình. Cậu thật sự không yêu thích làm việc ca đêm, những giấc ngủ bị chệch khỏi giờ sinh học, khách đêm thường thô lỗ, con đường trở về nhà vừa dài vừa lạnh, không một điểm nào về ca đêm có thể khiến cậu bớt ghét bỏ nó một chút. Thêm một cái đuôi mới toanh cứ bám theo mình phía sau lại càng khiến Thần Lạc cáu giận. Cậu không muốn dắt hắn về tới nhà mình, như vậy rất nguy hiểm, khách hàng thì chỉ nên dừng lại với thân phận đó, không được dây dưa. Bước chân cậu khựng lại, cậu quay người, nét vui vẻ giả dối ở The Nest không còn cần thiết nữa, lúc này, Thần Lạc mới thật sự là chính cậu, lãnh cảm.

"Xin anh đừng bám theo tôi nữa, tôi cảm thấy không thoải mái."

Đối phương cho tay vào túi áo, cách Thần Lạc một đoạn. Đường phố Low Lane đã vơi bớt người, chỉ còn lại bóng dáng của một số cuộc tình chóng vánh nằm vất vưởng ở các góc phố, một số khác thì còn đang bị men rượu chiếm giữ thần trí, loạng choạng bước khập khiễng như tàn tật, vừa đi vừa làu bàu những thứ không rõ nghĩa.

"Tôi tên Phác Chí Thành."

"Thế, Chí thành có thể đừng bám theo tôi nữa, được không?"

Chí Thành xoa xoa mũi đỏ ửng, rụt rè tiến lại gần Thần Lạc.

"Em xòe tay ra được không, có thứ này tôi muốn đưa cho em."

Thần Lạc nhướn mày, đã quá mệt mỏi để suy nghĩ thấu đáo, nên dù vẫn còn cảnh giác, cơ thể cậu đã tự động điều khiển lòng bàn tay lật ra trước mặt hắn. Chí Thành lấy từ trong túi áo ra một túi sưởi và một lon sữa ấm, đặt lên tay Thần Lạc xong rồi thì cúi đầu lùi về sau. Cậu có hơi bất ngờ, vốn dĩ còn nghĩ mình sẽ bị trêu chọc bằng một món đồ kì quái nào đó, chẳng hạn như bao cao su, một món sextoy dơ bẩn, một số điện thoại của đối phương và dòng chữ liên lạc với anh nếu như em hứng tình. Cuối cùng khi cảm nhận hơi ấm của túi chườm lan tỏa, bao bọc đôi tay đông cứng của mình, Thần Lạc mới hơi lúng túng cúi đầu cảm ơn. Chí Thành vừa cười vừa lắc đầu, trong một nét ngại ngùng, hắn khẽ thì thầm.

"Khi nào em lại làm việc ở The Nest vậy?"

"Giờ làm ở đấy không cố định, tôi không biết."

Chí Thành à lên một tiếng, cơ thể bồn chồn không đứng yên cứ mãi nghiêng qua nghiêng lại. Hai người im lặng một lúc, sau đó khi ánh nắng ban mai chiếu lên gương mặt của Chí Thành, Thần Lạc mới nhận ra mình thật sự cần phải đi ngủ trước khi cơ thể mệt rã từ bỏ việc cung cấp năng lực cho đôi chân cậu đứng vững. Thần Lạc ho khẽ, tìm một cách để tháo chạy, hắn nhận ra điều này, cũng vui vẻ không nói gì thêm nữa. Sau đó, cậu quay lưng, cho tay cầm túi sưởi rúc vào sâu vào trong túi áo, lon sữa thì cầm trên tay còn lại, Chí Thành đứng giữa lòng đường nhìn cậu thật lâu, nhìn đến khi bóng cậu khuất xa mới bắt đầu quay về.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top