Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Đi dạo phố

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Phác Chí Thành nói xong, lông mi run rẩy, dường như có chút căng thẳng.

Căng thẳng là đúng, giống như vừa học tiếng Anh xong lại phải đối thoại cùng người nước ngoài, Chung Thần Lạc có thể hiểu.

Nói thật, vài câu hằng ngày của tiếng Quảng Đông Phác Chí Thành nói khá tốt, nghe rất tự nhiên, hắn cũng không cảm thấy kỳ cục.

"Được được," Chung Thần Lạc tỏ vẻ công nhận đối với thiên phú ngôn ngữ của Phác Chí Thành, "Cậu nói tốt hơn Tuấn cẩu nhiều."

Phác Chí Thành im lặng, chuyển chủ đề: "Học trưởng, vì sao lại gọi anh là Thần Lạc vậy?"

Chung Thần Lạc không thể hiểu được, "Hả?"

Phác Chí Thành cười cười, "Phải nên gọi Học trưởng là ' Thần Trực ' mới đúng."

Thẳng thắn: ý nói Thần Lạc là người thẳng tính

???

Có bệnh à?

Chung Thần Lạc phản bác: "Vậy sao không gọi cậu là' Phác Thiên Đường ' đi, tôi thấy cũng rất hợp với cậu."

Bản gốc là Nhậm Thiên Đường(任天堂): Nintendo là một công ty trò chơi điện tử nổi tiếng Nhật Bản, công ty này có xuất phát điểm từ một công ty thẻ bài có tên là Nintendo Karuta được thành lập vào năm 1989 tại Kyoto.

Phác Chí Thành: "......"

Đại học không có câu lạc bộ tiếng Quảng Đông, Phác Chí Thành cuối cùng đăng kí vào câu lạc bộ bóng rổ.

Chung Thần Lạc có chút ngoài ý muốn: "Cậu cũng chơi bóng rổ à."

Mọi người đều nói Phác Chí Thành đẹp trai theo phong cách Nhật Bản, lẽ ra cậu ta phải đánh bóng chày chứ.

Phác Chí Thành nhướng mày: "Tôi không thể chơi à?"

"Đương nhiên là được, vậy hẹn cậu lần sau cùng chơi nhé?"

"Được," Phác Chí Thành nói, "Tôi chờ học trưởng hẹn tôi."

Bắc Kinh lại mưa, thời tiết hoàn toàn chuyển lạnh.

Rất nhanh đến Tết Trung Thu, nhà Hoàng Nhân Tuấn ở đây nên phải về nhà ăn tết, Lưu Dương Dương đã hẹn với bạn gái đi đảo Tần Hoàng chơi, Tiền Côn muốn ngâm trong thư viện cả ba ngày, chỉ còn lại Chung Thần Lạc không có kế hoạch gì.

Hoàng Nhân Tuấn mời Chung Thần Lạc đến nhà cậu ăn tết: "Dù sao cậu cũng không có chỗ để đi, vậy đến nhà tôi tham gia náo nhiệt một chút đi."

Chung Thần Lạc như có như không nói: "Được, chút nữa tôi sẽ nói với mẹ một tiếng."

Chung Thần Lạc còn chưa kịp nói với mẹ, mẹ đã chủ động gọi điện thoại cho hắn.

Mẹ Chung: "Lạc Lạc, Tết Trung Thu con đừng về nhà, đến Phác gia đi."

"Con cũng tính sẽ không về nhà, tổng cộng chỉ có ba ngày, thời gian quá ngắn......" Chung Thần Lạc nói được một nửa đột nhiên dừng lại, hơn nửa ngày mới phản ứng lại, "Hả? Mẹ nói cái gì???"

Mẹ Chung hiểu rõ mà lặp lại một lần nữa: "Trung thu này con đến nhà Phác Chí Thành đi, mẹ đã nói chuyện cùng ba mẹ thằng bé rồi."

"......"

Chung Thần Lạc cầm điện thoại, đứng trên ban công, hỗn độn trong gió thu.

"Lạc Lạc?" Mẹ Chung ở đầu kia điện thoại hỏi, "Lạc Lạc con còn ở đó không?"

Trên người Chung Thần Lạc quấn chặt áo khoác nhỏ, miễn cưỡng tìm về âm thanh của bản thân: "Vì sao vậy......"

"Con với Phác Chí Thành đăng kí kết hôn đã hơn một tháng, còn chưa gặp mặt ba mẹ của nó, đến lúc thăm hỏi Phác gia rồi."

Não Chung Thần Lạc hiện ra hình ảnh đến "Thăm hỏi" Phác gia

——Tát Bối Ninh thở oxy.jpg

Chung Thần Lạc vừa đấm ngực dậm chân, nói năng lộn xộn, "Đăng kí kết hôn xong phải gặp gia trưởng, Lúc tổ chức hôn lễ còn muốn bọn con nắm tay nữa đúng không?! Kết hôn một năm tròn rồi còn muốn hôn môi nữa đúng không! Nói là hôn lễ giả đâu rồi? Mẹ lừa con!"

Gia trưởng: người đứng đầu trong gia đình

Mẹ Chung nghe được liền cười "Khanh khách" không ngừng, cười đủ rồi, mới an ủi con trai: "Nhìn con kích động kìa, cùng lắm chỉ là gặp gia trưởng, chuyện này có lớn bao nhiêu đâu. Chờ quốc khánh tới, Chí Thành cũng muốn đến nhà chúng ta."

Chung Thần Lạc quả thật không biết giận, mặt không cảm xúc nói: "Ha, cậu ta còn muốn tới nhà chúng ta."

"Yên tâm đi, ba mẹ Chí Thành đều dễ nói chuyện, con xem như nhà bạn qua chơi mấy ngày đi. Đúng rồi, nhớ mua chút quà."

Chung Thần Lạc hấp hối giãy giụa: "Con có thể không đi không, mẹ thương lượng với con chút đi?"

"Không thể." Mẹ Chung ngữ khí đứng đắn, "Lạc Lạc, Phác gia là công ty niêm yết, biểu hiện bên ngoài đều phải thực hiện đầy đủ, nếu không mấy cổ đông đầu tư vào những hạng mục của công ty nghĩ như thế nào."

Công ty niêm yết là một công ty công công cộng mà trong đó cổ phiếu được phép mua bán trên các thị trường chứng khoán. Đây được xem là một hình thức phát triển cao nhất của một công ty. Bởi sau khi đã trở thành công ty niêm yết, tức sẽ phải chịu sự quản lý chặt chẽ từ các cơ quan nhà nước

Chung Thần Lạc: "......"

Mẹ hắn đều đem điều này ra nói với hắn, hắn đương nhiên không thể nói  **.

Gọi điện thoại xong, Chung Thần Lạc hít sâu một hơi, giống như chú hải cẩu nhỏ mà vỗ vỗ bụng của mình.

Trong phòng ngủ truyền đến giọng nói của Lưu Dương Dương: "Lạc Lạc cậu đang làm gì vậy."

Chung Thần Lạc ngữ khí bình tĩnh: "Đang rửa mặt."

Lưu Dương Dương: "Cậu rửa nhẹ chút, đem khuôn mặt như hoa như ngọc đó mà rửa hư rồi thì phải làm sao"

Chung Thần Lạc dừng lại việc tra tấn bản thân, hắn nhìn gương, bắt đầu xây dựng lại tâm lí cho bản thân.

——Chung Thần Lạc, thời điểm để khảo nghiệm hắn tới rồi!

Không phải chỉ là đến gặp gia đình học đệ thôi sao, lòng vịt hơi cay hắn còn dám ăn, cái này có gì mà sợ?!

Hơn nữa cũng không phải hắn chưa từng gặp qua gia đình của bạn bè, ba mẹ của Hoàng Nhân Tuấn không phải rất thích hắn, còn nghĩ đến chuyện nhận hắn làm con nuôi sao!

Ba mẹ của Hoàng Nhân Tuấn và ba mẹ của Phác Chí Thành có thể giống nhau sao! Hắn đến lúc đó sẽ kêu "Chú dì", hay kêu "Bác trai bác gái", hoặc là...... Ba? Mẹ?

...... Giết hắn đi.

Chung Thần Lạc nhìn về phía lầu đối diện, một nam sinh đứng ở ban công phòng ngủ của Phác Chí Thành đang ăn mía, nhìn dáng người thì không phải Phác Chí Thành.

Đúng ra, Phác Chí Thành đã biết tin rồi, sao cậu ta lại không chủ động nhắc nhở mình về chuyện này, do gần đây học tập bận rộn quá sao?

——thôi bỏ đi, sinh viên năm nhất mới vào lớp có mấy ngày, có cái gì mà bận.

Ngày mốt là Tết Trung Thu, thời gian gấp gáp, quà cáp gì đó hắn đều chưa mua.

Nghĩ đến đây, Chung Thần Lạc cầm lấy điện thoại nhanh chóng nhắn tin cho Phác Chí Thành.

Thần Lạc Lạc Lạc: Ừm về chuyện đó, ba mẹ cậu thích thứ gì.

.R:?

F*ck!

Ở trước mặt bố cậu không cần diễn.

Thần Lạc Lạc Lạc: Tết trung thu này tôi muốn đến nhà cậu, đừng nói cậu không biết. 【 lạnh nhạt.jpg】

.R: Về cái này, học trưởng cứ đến là được, không cần mang quà cáp.

Thần Lạc Lạc Lạc: Không được, tôi không thể để mất mặt như vậy được. Có gan thì lúc cậu đến nhà tôi cũng đừng mang quà.

.R: Buổi chiều ngày mai học trưởng có tiết không.

Chung Thần Lạc lật lật lịch học

Thần Lạc Lạc Lạc: Có một tiết, bốn giờ kết thúc.

.R: Vậy tôi đưa học trưởng đến trung tâm mua sắm để mua quà nhé?

Thần Lạc Lạc Lạc: OK. Đúng rồi, bạn cùng phòng của cậu ăn mía lâu như vậy à?

.R: Mía?

Chung Thần Lạc ngẩng đầu, nhìn thấy Phác Chí Thành đi ra từ phòng ngủ đối diện.

.R: Học trưởng......Cậu ấy đang thổi sáo. 【 Bạch Triển Đường xấu hổ nhưng lễ phép.jpg】

Thần Lạc Lạc Lạc: 【ông lão xem điện thoại trên tàu điện ngầm.jpg】

Buổi chiều, Chung Thần Lạc một tay chống cằm, tay kia dùng mu bàn tay lật tiền xu, trước tan học còn mười phút, hắn không nhịn nổi ngáp một cái, bắt đầu lười biếng.

Một bên Hoàng Nhân Tuấn cúi đầu điên cuồng mà gõ chữ, Chung Thần Lạc đâm đâm bờ vai của cậu, "Cậu nói chuyện với ai vậy, cả tiết đều không ngừng."

Hoàng Nhân Tuấn cũng không ngẩng đầu lên, "Nữ thần."

Chung Thần Lạc sửng sốt, "Nữ thần của cậu không phải là Lâm Chí Linh sao?"

"Là một em gái nghành luật, cùng khoá với chúng ta, tôi gặp cô ấy ở câu lạc bộ manga anime. Tôi cho cậu xem ảnh của cô ấy." Hoàng Nhân Tuấn lấy ra một bức ảnh cosplay đưa cho Chung Thần Lạc xem, "Cậu thấy thế nào?"

Chung Thần Lạc đánh giá: "Xinh đẹp."

Hoàng Nhân Tuấn cảm thấy hài lòng, " Tôi vừa nhìn thấy cô ấy, liền say đắm lúm đồng tiền trên má—— buổi tối cậu ăn gì?"

Chung Thần Lạc nói: "Tôi có việc phải ra ngoài, không biết khi nào về, cậu ăn một mình đi."

Hoàng Nhân Tuấn vẫn còn đắm chìm trong cuộc trò chuyện cùng nữ thần, "Được."

Chung Thần Lạc lại ngáp một cái, hai nữ sinh ngồi ở phía sau hắn đột nhiên xôn xao lên ——

"Người đó không phải Phác Chí Thành sao?"

"Thật đó, cậu ấy đang đợi ai sao."

"Dù sao cũng không phải đợi tôi, chụp lại ảnh trước đã."

Chung Thần Lạc ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Phác Chí Thành đứng ở hành lang, áo phông màu trắng bồi thêm áo khoác denim màu đen, cúi đầu chơi điện thoại. Chuông tan học vang lên, cậu đem cất điện thoại, nhìn vào phòng học.

Chung Thần Lạc nhanh chóng dời đi ánh mắt, nói với Hoàng Nhân Tuấn : "Tôi đi trước, đem sách vở về phòng kí túc xá giúp tôi."

Trong đám người, Phác Chí Thành liếc mắt một cái liền thấy Chung Thần Lạc.

Chung Thần Lạc hôm nay ăn mặc rất đơn giản, trên áo hoodie màu lam có in hai chữ "Thiếu ngủ", trên đầu còn có hai sợi tóc dựng lên một cách ngốc nghếch rất hợp vào lúc này.

Phác Chí Thành nhướng mày —— Ừm, học trưởng hôm nay vẫn có chút đáng yêu.

"Mua ở đâu?" Chung Thần Lạc lười biếng nói, "Trung tâm Tam Lý Đồn hay Ngân Đài —— đi tàu điện ngầm à?"

Phác Chí Thành quơ quơ chìa khóa xe trong tay, nói "Lái xe."

Xe của Phác Chí Thành là một chiếc Cayenne porsche màu đen, nhìn khá đơn giản. Chung Thần Lạc ngồi trên ghế phụ, chợt nghĩ đến một vấn đề.

"Cậu lấy bằng lái xe được bao lâu rồi?"

Phác Chí Thành: "Hai tháng."

Chung Thần Lạc trầm mặc trong chốc lát, "Cậu lái được không vậy."

"Học trưởng cảm thấy thế nào?" Phác Chí Thành không khỏi cười lớn, "Ở phía sau xe tôi vẫn còn treo bảng 'Tập lái' đó ."

Chung Thần Lạc thắt chặt dây an toàn, ngồi nghiêm chỉnh, "Lái xe chậm một chút, chúng ta không gấp, nếu không được thì đổi người đi."

Phác Chí Thành nghẹn cười, khởi động xe, "Được."

Không đi vào giờ tan tầm, nên tình hình giao thông rất tốt, Phác Chí Thành lái xe suôn sẻ, không có chuyện gì xảy ra. Đến trung tâm thương mại, đỗ xe mới là vấn đề, bãi đỗ xe ngầm đã chật kín, hai người di chuyển nửa ngày mới tìm được một chỗ đỗ xe hơi khó khăn.

Bên cạnh bãi đỗ xe có hai chiếc SUV đang đậu, để lại cho bọn họ một không gian nhỏ, chiếc Cayenne của Phác Chí Thành cũng không nhỏ nhắn gì.

Chung Thần Lạc nói: "Tôi xuống dưới chỉ dẫn cho cậu nhé?"

"Không cần." một tay Phác Chí Thành xoay vô lăng, lùi số, đạp chân ga, liền mạch lưu loát, chiếc xe vững vàng mà dừng ở vị trí giữa.

Chung Thần Lạc nhìn đến ngơ ngác.

Có một khoảng thời gian, những đoạn video ngắn về những nam sinh xoay vô lăng bằng một tay đặc biệt nổi tiếng trên Douyin, Chung Thần Lạc cũng từng xem mấy cái, nhưng không có video nào vừa mắt bằng hành động vừa rồi của Phác Chí Thành.

Phác Chí Thành ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, móng tay sạch sẽ gọn gàng, trên cổ tay còn mang một chiếc đồng hồ màu đen. Chung Thần Lạc không nhịn được liếc nhìn vài cái.

Phác Chí Thành:?

"Trên tay tôi có gì sao?"

"Không có," Chung Thần Lạc chột dạ nói, "Tôi chỉ cảm thấy vô lăng của chiếc xe này khá đẹp thôi."

Hai người vào trung tâm thương mại, không loanh quanh, mà đi thẳng vào chủ đề. Phác Chí Thành chọn cho mẹ cậu hai chiếc túi, một bộ mỹ phẩm, mua cho ba một bình rượu, cuối cùng còn chọn thêm ít tổ yến cùng nhân sâm để bồi bổ. Chung Thần Lạc theo phía sau cậu, chỉ có một nhiệm vụ —— phụ trách quẹt thẻ.

Chung Thần Lạc hỏi Phác Chí Thành: "Cậu có ảo giác rằng mình đang được bao nuôi không?"

Phác Chí Thành rất nể tình gật gật đầu, "Có."

Chung Thần Lạc vui vẻ, "Cảm giác thế nào?"

"Rất ngầu." Phác Chí Thành nói, "Hy vọng học trưởng có thể chiếu cố thêm vài lần nữa ."

"Quên đi, học trưởng đây nuôi không nổi."

"Đừng mà, tôi đây rất rẻ đó, một tháng chỉ có 500 tệ, học trưởng có thể cân nhắc không?"

"Đm, cậu đúng là nghiện diễn xuất mà......"

Đi ngang qua một tiệm trà sữa nổi tiếng trên mạng, Phác Chí Thành hỏi hắn: "Muốn uống trà sữa không?"

Mắt Chung Thần Lạc nhìn hàng người đang đợi, do dự nói: "Có rất nhiều người."

"Anh tìm một chỗ ngồi chờ tôi, tôi đi xếp hàng, anh muốn uống gì?"

Giản Nhiên: "Trà đào, lần này cậu đừng nhầm nữa."

Phác Chí Thành cười, "Lần này không uống rượu, chắc chắn không nhầm."

Chung Thần Lạc xách túi đi mua sắm một lúc, cuối cùng cũng tìm được một nơi có thể ngồi nghỉ ngơi.

Đây là một căn phòng nhỏ, bên trong có một dãy sô pha, có bàn, có ổ điện, còn có máy bán đồ uống tự động.

Chung Thần Lạc tìm được chỗ trống liền ngồi xuống. Ngày thường hắn ghét nhất là việc đi mua sắm, một người có thể chạy liên tục hai giờ trên sân bóng rổ, lại có cảm giác như chân mình sắp gãy chỉ sau nửa giờ đi mua sắm với mẹ. Mặc dù Phác Chí Thành hôm nay di chuyển rất nhanh, hắn cũng không đi bộ nhiều, nhưng vẫn cảm thấy mệt quá sức.

Phác Chí Thành xách theo hai ly trà sữa, nhắn tin cho Chung Thần Lạc : Học trưởng đang ở đâu?

Thần Lạc Lạc Lạc: 【 hình ảnh 】

Thần Lạc Lạc Lạc: Ở ngay cửa hàng đối diện.

Phác Chí Thành dựa vào trí nhớ tìm được cửa hàng như trong hình, nhìn thấy học trưởng của mình lười biếng nằm lên bàn, đôi mắt nhắm nghiền, trông như một con mèo lười xinh đẹp.

Phác Chí Thành ngẩng đầu nhìn bảng hiệu trên tủ, trên đó có viết to năm chữ bằng bút lông màu hồng đáng yêu:

Nơi lưu trữ bạn trai.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top