Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Một chỗ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Hai người càng gần nhau, Chung Thần Lạc càng ngửi thấy được hương thơm nhàn nhạt của nước xả vải trên quần áo của Phác Chí Thành.

Rất dễ chịu, nhưng điều này cũng không thể nào dập tắt được ngọn lửa giận đang hừng hực lên trong lòng Chung Thần Lạc!

"Cậu tính làm gì......" Chung Thần Lạc nghiến răng nghiến lợi, "Mẹ nó tôi muốn đập nát đầu cậu ngay bây giờ!"

Phác Chí Thành cúi đầu, chủ động đem đầu mình đưa đến cho Chung Thần Lạc, "Học trưởng ra tay nhẹ chút, tôi sợ đau lắm."

Ha, bây giờ thì tốt rồi, đến cả mùi dầu gội của Phác Chí Thành hắn cũng ngửi thấy được.

Chung Thần Lạc vẫn không nhúc nhích, "Cậu biết sai rồi à?"

"Phải, tôi sai rồi."

"Vậy cậu biết mình sai ở đâu chưa?"

Chung Thần Lạc vừa hỏi xong, liền cảm thấy có chỗ nào đó không đúng. Câu hỏi này của hắn, hình như không phải là mấy câu văn mẫu tiêu chuẩn của những cô gái muốn bạn trai mình nhận lỗi trước hay sao?

Phác Chí Thành cố nhịn cười, vẻ mặt nghiêm túc mà tiến hành tự kiểm điểm bản thân: "Đáng lẽ tôi nên nói rõ với học trưởng hôm nay là buổi ăn cơm tối cùng nhau; nên để cho học trưởng ngủ một giấc thoải mái chứ không phải là mới sáng sớm đã kéo học trưởng đến nhà tôi."

"Còn nữa," Chung Thần Lạc nổi giận đùng đùng mà bổ sung, "Cậu cũng không nên bắt tôi đeo nhẫn sớm đến vậy chứ!"

Nói xong, Chung Thần Lạc lại sửng sốt.

Chết tiệt, hắn lại bị Phác Chí Thành qua mặt!

Thâm độc thâm độc thâm độc!

"Học trưởng tức giận thì đánh tôi đi, tôi sẽ không đánh trả đâu."

Chung Thần Lạc đẩy đầu của Phác Chí Thành qua một bên, ghét bỏ nói:

"Cút đi, đừng chạm vào tôi."

Phác Chí Thành hỏi: "Học trưởng muốn ăn món gì?"

Bây giờ là lúc thảo luận muốn món ăn gì à?!

Chung Thần Lạc lạnh lùng nói: "Chung Thần Lạc tôi đây thà chết đói ở bên ngoài, cho dù có bắt tôi từ đây nhảy xuống dưới kia đi nữa, tôi cũng sẽ không ăn bất cứ thứ gì từ cậu!"

Phác Chí Thành: "...... Haha."

???

Phác Chí Thành vậy mà còn mặt mũi để cười à???

Chung Thần Lạc: "Tôi đi đây, hẹn gặp lại."

Cảm giác được Chung Thần Lạc thật sự tức giận, Phác Chí Thành nén cười, bày ra vẻ mặt của người bạn tốt khi phải đứng trước giường bệnh của bạn thân. "Học trưởng đừng quay về mà, nhà tôi cách trường học rất xa, hiện tại bây giờ trên đường còn bị kẹt xe nữa."

"Tôi ngồi tàu điện ngầm về."

Phác Chí Thành không ngừng cố gắng, "Tàu điện ngầm cũng đông người mà, mỗi lần xếp hàng cũng phải chờ đến nửa tiếng."

Chung Thần Lạc cười lạnh: "Tôi không ngại chờ."

"Không bao lâu nữa là đến giờ cơm tối rồi, học trưởng quay về rồi lát nữa lại phải quay lại đây sẽ rất phiền phức đó."

Lời này đương nhiên rất có lý, bữa cơm này nhất định phải ăn cùng Phác gia, cứ đi đi về về kiểu đó bản thân hắn cũng cảm thấy rất mệt.

Nhưng tất cả chuyện này còn không phải là lỗi của Phác Chí Thành sao!

"Nếu học trưởng cảm thấy trong lúc chờ đợi quá khó khăn, không bằng trong thời gian đó chúng ta có thể xem phim hoặc là chơi game, buổi trưa sẽ trôi qua nhanh thôi mà."

Sắc mặt Chung Thần Lạc dịu lại, lạnh nhạt nói: "Không có lần sau đâu."

Phác Chí Thành mỉm cười, "Được."

"Vậy cậu gọi đồ ăn đi." Chung Thần Lạc dừng một chút, lại nói thêm: "Cậu cứ gọi đi, tôi sẽ chuyển tiền lại cho cậu."

"Được rồi, ăn lẩu thì sao?"

Món lẩu được Haidilao mang đến, mặc dù không được thưởng thức phục vụ ở Haidilao, nhưng hương vị so với ăn tại chỗ cũng không chênh lệch bao nhiêu, giá cả cũng rất ấn tượng, hai người ăn hết 500 nhân dân tệ, riêng tiền ship đã là 50 nhân dân tệ.

500 ndt= 1tr750vnđ

Ăn xong món lẩu,cả căn phòng đều ngập tràn mùi lẩu, Phác Chí Thành dọn dẹp bàn ăn, Chung Thần Lạc mở cửa chính và cửa sổ để thông gió, đứng trên ban công, hắn vẫn có thể nhìn thấy một góc của Tử Cấm Thành.

"Bảo mẫu nhà cậu đâu?" Chung Thần Lạc hỏi.

Phác Chí Thành thu dọn đống rác nói, "Về nhà ăn tết rồi. Tối nay chúng ta ăn ở bên ngoài." Thấy Chung Thần Lạc sắp nổi giận, Phác Chí Thành vội nói thêm: "Nơi chúng ta ăn cũng gần đây thôi, lái xe chỉ mất có mười phút."

Chung Thần Lạc: "...... Thế cậu đưa tôi về nhà cậu làm gì, rốt cuộc là cậu muốn cái gì."

Phác Chí Thành lộ ra nụ cười vô hại, "Chỉ là tôi muốn học trưởng quen thuộc với nhà của tôi hơn thôi, không có ý gì khác."

"Nói như kiểu tôi sẽ đến đây thường xuyên lắm vậy."

Chung Thần Lạc nhìn quanh nhà, Phác gia cũng không tính là quá lớn, được trang trí theo phong cách hiện đại, gồm 4 phòng ngủ 2 phòng khách cộng thêm phòng của bảo mẫu và phòng để quần áo, vậy mà chỉ bằng một nửa diện tích của Chung gia. Nhưng Chung Thần Lạc biết rõ, giá nhà ở Quảng Châu chênh lệch rất nhiều so với Bắc Kinh.

"Có muốn vào phòng của tôi xem không?" Phác Chí Thành hỏi.

Chung Thần Lạc hơi do dự nói: "Được."

Cách trang trí trong phòng ngủ của Phác Chí Thành so với ngôi nhà đúng là khác biệt một trời một vực, lấy màu xám trắng làm chủ đạo, vừa đơn giản lại mang theo chút lạnh lẽo, ga trải giường cũng là màu xám, trên trần nhà còn treo một bao cát. Chung Thần Lạc tưởng tượng bao cát này là Phác Chí Thành, đấm một phát, lập tức cảm thấy tâm trạng nhẹ nhõm hơn.

Trong phòng ngủ còn có thêm một phòng chứa đồ, Chung Thần Lạc còn đang muốn mở cửa xem bên trong có gì, bỗng nhiên Phác Chí Thành nắm cổ tay của hắn lại hỏi, "Học trưởng có muốn uống gì không?"

Chung Thần Lạc hơi sửng sốt, "Coca đi."

"Có muốn thêm đá không?"

"Muốn."

Phác Chí Thành xoay người đi lấy coca cho hắn, Chung Thần Lạc cũng từ từ tránh xa khỏi phòng chứa đồ.

Nam sinh ở độ tuổi này rất thích sưu tầm nhiều thứ. Trong phòng chứa đồ của Chung Thần Lạc cũng chứa nhiều thứ liên quan đến Marvel hay anime manga, không biết là Phác Chí Thành sẽ sưu tầm gì đây, nhưng cậu ta cũng không cho mình vào xem, không lẽ cậu ta sợ mình phát hiện ra thứ gì đáng xấu hổ sao?

Phác Chí Thành cầm hai ly coca đá quay lại, phát hiện ánh mắt của Chung Thần Lạc nhìn mình lúc này thập phần vi diệu, khẽ cười cười, "Làm sao vậy?"

Thôi bỏ đi, tốt nhất là không nên hỏi gì hết, lỡ như thật sự là album ảnh của nữ diễn viên hay đồ vật linh tinh gì đó, không khéo sẽ khiến cả hai đều xấu hổ.

Chung Thần Lạc lấy coca, uống một ngụm lớn, thoã mãn mà thở ra một hơi, "Thoải mái quá đi!"

"Học trưởng muốn chơi trò gì không?"

Chung Thần Lạc hỏi ngược lại: "Cậu có trò gì?"

"Thì mấy trò thường có trên PS4, Xbox, switch, mấy trò đó đều được để trên kệ sách. Hay anh muốn chơi trên PC," Phác Chí Thành chỉ chỉ vào máy tính bên cạnh bàn làm việc, "Cũng có thể."

Chung Thần Lạc nhìn lướt qua mấy trò chơi của Phác Chí Thành, cảm thấy số trò chơi này cũng gần bằng với hắn. Đúng là thoạt nhìn thì Phác Chí Thành không có chút gì là giống trạch nam, nhưng cũng không nghĩ rằng cậu ta vậy mà cũng hứng thú với mấy trò chơi này.

Chung Thần Lạc tiện tay mà cầm lấy vài trò, phát hiện ra mấy trò chơi này vậy mà chưa từng được khui ra khỏi bao bì, không khỏi kinh ngạc nói: "Cậu mua về nhiều như vậy mà không chơi sao?"

Phác Chí Thành dựa vào bàn làm việc nhìn hắn, "Không có thời gian chơi. Học trưởng chọn một cái chơi đi, tôi đi tắm cái đã."

Chung Thần Lạc khó hiểu, "Ban ngày ban mặt mà cậu tắm cái gì, cậu cũng đâu đổ nhiều mồ hôi."

"Khắp người tôi đều là mùi lẩu, cảm thấy rất khó chịu."

Chung Thần Lạc nghe vậy, cúi đầu ngửi ngửi quần áo của mình, quả nhiên cũng đầy mùi lẩu Haidilao, đã vậy trên cổ áo trắng của hắn còn dính vết dầu mỡ.

Hiển nhiên, hắn không thể để bộ dạng này mà đi gặp ba mẹ của Phác Chí Thành được.

Vậy nên vấn đề ở đây là vì sao Phác Chí Thành lại chọn ăn lẩu Haidilao, đã vậy bản thân mình cũng mù quáng mà đi đồng ý?!

"Tôi...... tôi cũng đi tắm đây."

"Được thôi," ngữ khí Phác Chí Thành tự nhiên, "Anh có muốn cởi quần áo ra luôn không, tôi giúp anh sấy khô quần áo, chỉ mất hai tiếng là xong rồi."

Chung Thần Lạc: "Vậy trong hai tiếng đó tôi phải mặc gì đây?"

Phác Chí Thành: "Nếu học trưởng không thấy ngại, có thể mặc quần áo của tôi."

Chung Thần Lạc không nghĩ gì cứ vậy liền đồng ý. Con trai với nhau ấy mà mặc quần áo của nhau là chuyện bình thường, hắn cũng thường xuyên làm việc này khi ở nhà của Hoàng Nhân Tuấn .

Phác Chí Thành mở tủ quần áo ra , "Học trưởng muốn mặc gì?"

"Cái gì đơn giản thoải mái là được."

"Ừm, có cần đồ lót luôn không?"

"...... Biến dùm cái!"

Mười phút sau, Chung Thần Lạc từ phòng tắm đi ra, áo thun trắng của Phác Chí Thành vậy mà bị hắn mặc thành váy ngắn, cũng may hắn còn mặc quần bên dưới, nếu không thì không có cách nào nhìn giống người.

Lại một lần nữa Chung Thần Lạc cảm nhận sâu sắc về việc chênh lệch chiều giữa mình với Phác Chí Thành, nhịn không được hỏi: "Phác Chí Thành, cậu cao bao nhiêu?"

Phác Chí Thành liếc nhìn bọt nước đọng trên xương quai xanh của Chung Thần Lạc, nói "1 mét 88."

Chung Thần Lạc: "Là chiều cao thật sao?"

"Ừm."

"......" Không nhiều cũng không ít, vừa vặn mười centimet.

Đây chắc chắn là do khác biệt vùng miền, chắc chắn là khác biệt vùng miền!

Phác Chí Thành cũng vừa tắm rửa xong, cơ thể cả hai người vì vậy mà có chung một mùi sữa tắm. "Tôi lấy máy sấy tóc cho anh nhé."

"Không cần," Chung Thần Lạc hất hất tóc, "Đợi tóc tự khô là được rồi."

"Bây giờ không phải là mùa hè đâu, cứ để tóc ướt như vậy sẽ dễ bị cảm."

Phác Chí Thành dỗ dành Chung Thần Lạc, "Học trưởng mau sấy đi, chỉ mất năm phút là xong rồi."

Chung Thần Lạc cầm lấy máy sấy, lẩm bẩm một câu: "Sao cậu cứ thích dài dòng giống mẹ tôi thế."

Bữa tiệc được tổ chức lúc 6 giờ tối, vẫn còn vài giờ nữa mới đến nên Chung Thần Lạc quyết định chọn vài trò để chơi. Muốn nhẹ nhàng một chút, không được quá cạnh tranh, tốt nhất là hai người có thể cùng nhau chơi.

"Có rồi!" Chung Thần Lạc rút ra một hộp trò chơi , "Chính là trò này!"

Phác Chí Thành nhìn nhìn hộp trò chơi , *"《OverCooked》?"

"Đúng rồi, nhưng mà có điều mọi người đều gọi nó là' phòng bếp chia tay '."

Phác Chí Thành mua trò chơi này cùng lúc với nhiều trò khác bởi vì mua quá nhiều trò nên đa số hắn đều không nhìn kĩ, cũng là lần đầu tiên hắn nghe đến trò chơi này. "Vì sao lại gọi là 'phòng bếp chia tay '?"

Chung Thần Lạc không thể tin nổi, "Vậy mà cậu cũng ko biết? Không phải cậu cũng là người mê game lắm sao?"

"...... Cũng không thật sự mê lắm đâu."

"Vậy tại sao cậu lại mua nhiều trò chơi thế?"

Phác Chí Thành nhất thời nghẹn lời, không biết nên tìm lý do gì để cho qua chuyện. Cũng may Chung Thần Lạc không hỏi thêm nữa.

"Bởi vì có rất nhiều cặp đôi sau khi chơi trò này xong đều sẽ đòi chia tay, cho nên mọi người đều gọi trò này là ' phòng bếp chia tay '. Lúc nghỉ hè tôi với Hoàng Nhân Tuấn đã cùng nhau chơi trò này suốt cả buổi trưa, lúc đó suýt chút nữa cậu ta đã bóp cổ tôi đến chết, tôi cũng suýt chút nữa dùng gối đè ngạt chết cậu ta......" Chung Thần Lạc nhét thẻ game vào Switch, đưa cho Phác Chí Thành tay cầm chơi game, "Mau lại đây, chúng ta chơi thử xem."

Phác Chí Thành cười nói: "Sau khi chơi xong mà học trưởng muốn ly hôn với tôi thì trò này phải đổi tên thành 'phòng bếp ly hôn' mới được."

Mới chơi được ba màn, Phác Chí Thành cuối cùng cũng hiểu được lí do vì sao nhiều cặp đôi chơi xong trò này đều đòi chia tay.

Cách chơi trò này rất đơn giản, hai người chơi điều hành hai nhân vật đầu bếp, dựa theo đơn đặt của khách hàng mà nấu nướng đồ ăn, làm xong thì đem đồ ăn phục vụ cho khách. Nấu nướng đồ ăn yêu cầu một loạt các thao tác, hầm, nấu, nướng, chờ đợi thức ăn chín, mỗi bước đều phải thực hiện theo một trình tự, khách hàng ăn xong còn phải thu dọn lại để rửa bát.

Lúc đầu vẫn còn tốt, bọn họ phối hợp nhịp nhàng với nhau mà hoàn thành đơn của khách hàng, đợi đến lúc số lượng khách hàng nhiều lên, bọn họ liền bắt đầu luống cuống tay chân.

Chung Thần Lạc: "Tôi muốn cà rốt, cậu đã cắt chưa?!"

Phác Chí Thành: "Tôi đang nấu mì."

Chung Thần Lạc: "Trước mắt cậu đi cắt củ cải đi, chúng ta không còn nhiều thời gian đâu!"

Phác Chí Thành: "Học trưởng, dĩa đâu hết rồi? Chúng ta không còn dĩa nữa."

Chung Thần Lạc: "Dm! Tôi quên rửa rồi, tôi đi rửa liền đây!"

Phác Chí Thành: "Nhưng bánh kem của anh sắp cháy rồi kìa."

Chung Thần Lạc: "Đ*t mẹ mày, đều tại cậu kêu tôi đi rửa chén!"

......

Im lặng được nửa tiếng, vẻ mặt Chung Thần Lạc trở nên nghiêm trọng chưa từng thấy, "Không thể thế này được, chúng ta cần phải phân công hợp tác. Phác Chí Thành, cậu phụ trách xắt rau, phục vụ, rửa chén, những chuyện còn lại giao cho tôi, rõ chưa?"

Phác Chí Thành nghiêm túc gật đầu, "Đã rõ."

Sự thật đã chứng minh, chiêu này không dùng được, Chung Thần Lạc làm không kịp, nhịn không được mà gọi Phác Chí Thành tới giúp mình, Phác Chí Thành bỏ hết mọi việc lại giúp hắn, không có thời gian để nấu những món khác.

Đến cuối cùng, Phác Chí Thành luôn đối xử nhẹ nhàng với học trưởng lại không nhịn nổi nữa, "Tôi không có phụ trách nấu đồ ăn, học trưởng đừng để cho tôi làm nữa!"

Chung Thần Lạc nháy mắt liền nổi nóng, "Cậu phụ giúp tôi nấu ăn thì làm rớt cọng lông nào của cậu sao? Lúc nãy tôi cũng thuận tay rửa giúp cậu vài cái dĩa còn gì!"

Phác Chí Thành hít sâu một hơi.

《 phòng bếp chia tay 》, quả nhiên là danh bất hư truyền.

Thừa dịp Chung Thần Lạc chưa hoàn toàn nổi điên, Phác Chí Thành buông tay cầm, nhắm mắt lại, nói: "Học trưởng, chúng ta nghỉ ngơi chút đi."

Chung Thần Lạc nhìn chằm chằm màn hình, "Không được, màn này mà không qua được tôi không mang họ Chung nữa!"

Phác Chí Thành: "......" Vì cái gì mà hắn lại đồng ý chơi 《phòng bếp chia tay》 với Chung Thần Lạc chứ , cùng nhau chơi trò Mario hay là xem phim với nhau chẳng phải là tốt hơn rồi sao?

Hai người chơi thêm nửa tiếng, rốt cuộc cũng qua được màn này. Phác Chí Thành nhìn đồng hồ, rất tốt, cũng không cách biệt lắm so với giờ hẹn ăn cơm.

Buổi chiều hôm nay thực sự là một tội ác. Cũng may Chung Thần Lạc hình như đã quên đi chuyện về chiếc nhẫn, vẫn không tháo nhẫn xuống.

Đây là một trong số ít những lợi ích của ngày hôm nay.

Chung Thần Lạc mang một bụng tức giận, vẻ mặt khó coi đối với Phác Chí Thành. Phác Chí Thành vừa bực mình lại vừa buồn cười, tạm thời cũng không có tâm tình đi dỗ vị học trưởng nhà mình.

Chung Thần Lạc thay quần áo đã được sấy khô, xách theo quà tặng, cùng Phác Chí Thành đi ra cửa nhà. Dọc đường đi, hai người không nói chuyện với nhau một lời nào, mãi đến khi Phác Chí Thành đã đỗ xe, Chung Thần Lạc mới cất giọng hỏi: "Ngoại trừ ba mẹ cậu, buổi tối còn có ai nữa không?"

"Không có," Phác Chí Thành nói, "Chỉ có bốn người chúng ta thôi."

Chung Thần Lạc thở phào nhẹ nhõm.

Nhà hàng mà Phác gia chọn là nhà hàng chuyên về món ăn Quảng Đông, phòng riêng được trang trí theo phong cách cổ kính , lại có chút cách điệu. Lúc hai người bọn họ đến nơi, ba mẹ Phác Chí Thành vẫn chưa đến , Phác Chí Thành thấy vậy liền gọi điện thoại cho họ hỏi thăm, được biết hai người họ vẫn còn trên đường đi, tầm mười phút nữa mới có thể đến nơi, bà Phác còn nhờ Phác Chí Thành xin lỗi Chung Thần Lạc thay mặt cho bọn họ.

Để giảm bớt căng thẳng trong lòng, Chung Thần Lạc lấy điện thoại lướt một vòng bạn bè của mình, mới vừa nhấn thích bài đăng của Lưu Dương Dương chụp cùng bạn gái trùng hợp thông báo của "Nhóm vô ghét " cũng hiện lên.

Hoàng Nhân Tuấn: 【 hình ảnh 】

Hoàng Nhân Tuấn: Giúp tôi với! Tôi nói là muốn cùng nữ thần đi xem phim, cổ lại nói là gần đây không có phim nào hay để xem hết, tôi nên trả lời lại thế nào đây!

Tiền Côn: Vậy thì chờ có phim hay rồi đi xem nhé?

Lão Lưu: Côn Côn cậu mau đi học bài đi, đừng phá hỏng chuyện của người lớn.

Tiền Côn: 【 Được rùi, tôi đi đây.jpg】

Lão Lưu: Hỏi cô ấy thích xem phim thể loại gì thử xem, sau đó cậu nói là mình cũng thích thể loại đó, cùng cô ấy tâm sự nhiều vào cuối cùng là mời cô ấy đi ăn cùng mình.

Hoàng Nhân Tuấn: @ Chung Thần Lạc, cậu thấy sao?

Chung Thần Lạc thầm nghĩ, làm sao mà tôi biết được, tôi có yêu đương bao giờ đâu.

Hắn ngẩng đầu nhìn thoáng qua Phác Chí Thành đang ngồi bên cạnh mình.

Phác Chí Thành thông minh như vậy, chắc chắn sẽ biết cách trả lời.

"Này, tôi hỏi cậu một chuyện."

"Nói đi."

Chung Thần Lạc đem lịch sử trò chuyện cho Phác Chí Thành đọc, "Nếu là cậu cậu sẽ làm thế nào?"

Phác Chí Thành suy nghĩ một lát rồi nói: "Chỉ cần mua hai vé xem phim thôi, sau đó nói với cô ấy vé đã mua rồi , người cũng đã đứng ở dưới kí túc xá của cô ấy, nếu cô ấy không đi thì hai phiếu này sẽ bị phí tiền đó."

Chung Thần Lạc sợ ngây người, "Cách này hữu dụng sao?"

"Nếu cô ấy đồng ý, điều đó chứng minh rằng cô ấy cũng có cảm tình với bạn của anh, bạn của anh cứ cố gắng thêm chút nữa nói không chừng sẽ có cơ hội ở bên cạnh cô ấy, còn nếu cô ấy mà không đồng ý, tôi nghĩ tốt nhất anh nên khuyên người bạn đó dẹp bỏ hy vọng ở bên cạnh cô ấy đi."

"...... Cậu biết rõ quá nhỉ." Chung Thần Lạc vừa gõ chữ vừa nói, "Cậu thuần thục như vậy, chắc hẳn là trước kia từng làm qua cách này rồi phải không?"

Phác Chí Thành rót một tách trà cho Chung Thần Lạc, cong môi cười, "À không, gần đây tôi mới bắt đầu làm."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top