Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Muốn được nói chuyện với cậu

- Chung Thần Lạc, rốt cuộc con có chịu về không thì bảo?!!

Chung Thần Lạc cau mày, tay không cầm điện thoại day day điểm giữa hai đầu lông mày, chết toi, mẫu hậu đại nhân cáu rồi:
- Mami, cuối tháng, cuối tháng, con đảm bảo sẽ nghiêm chỉnh tới cổng lớn của Chung gia mà. Không phải mẹ muốn con về hẳn sao, cũng cần thời gian để chỉnh lí lại mấy việc lặt vặt bên này nữa mà.

- Mami, cuối tháng này, không thì tới lúc đó mẹ cứ cho người qua bắt con về là được mà.

Nghe thấy tiếng thở của mẫu hậu ở đầu bên kia điện thoại dần dần bình ổn trở lại, Chung Thần Lạc bồi nốt câu cuối trước khi cúp máy:
- Vậy nha, con hứa đó! Mẹ muốn bộ cốc uống trà khắc hoa hồng đợt nọ đúng không, con đóng gọn gàng trong vali rồi. Con cúp nhé, yêu mẹ.

Đầu bên này, đầu lông mày của Chung phu nhân đã giãn ra không còn miếng nhăn nào, tiếp chuyện tiếp với người đang ngồi đối diện mình - Phác phu nhân của Phác gia:
- Haiz, em thấy đó, không bao giờ làm người khác bớt lo cả, nó đã hẹn với ta tới tận lần thứ ba thứ tư rồi. Không biết có kịp cuối tháng này không nữa...

- Lạc Lạc còn nhỏ, xa B thành cũng đã lâu, lưỡng lự bên kia chưa muốn quay về cũng đúng thôi.

Phác phu nhân mỉm cười, nhẹ nhàng tiếp lời Chung mẫu.

- Ta chỉ lo không kịp cuối tháng chứ có cấm nó bay nhảy này kia đâu cơ chứ ...

Chung phu nhân thở dài, trán lại nhăn lại như lúc ban đầu. Đoạn lại bàn tới chuyện cuối tháng, hai người phụ nữ nói dông nói dài tám chuyện tới tận đẩu tận đâu cũng quên mất Chung Thần Lạc lúc ban đầu.

Chỉ có điều, cuộc gọi điện và đoạn đối thoại kia cũng vừa vặn lọt vào tai Phác Chí Thành - cậu hai nhà họ Phác mới từ trường về. Phác Chí Thành im lặng nghe hết, trong lòng tự có chút sốt sắng đi lên lầu.

Đi vào phòng, nằm vật ra giường, tâm trí bay tới tận phương xa. Kí ức bao năm trộn lẫn từ lâu đã có chút mơ hồ, tình cảm với người kia cũng đã trở nên khó xác định sau quãng thời gian xa cách.

Chỉ có điều chắc chắn, Phác Chí Thành rất muốn gặp lại Chung Thần Lạc, muốn nói chuyện, muốn làm bạn lại với cậu như ngày trước, muốn mối quan hệ trở lại như xưa, còn muốn ...

Đầu óc trì độn hồi lâu chợt nảy ra một ý định, Phác Chí Thành vội lấy điện thoại vẫn còn ở trong cặp sách, tay lưu loát nhập tên Chenle ở khung cửa sổ chat. Tin nhắn cuối cùng của hai người vẫn nằm ở 3 năm trước, là tin nhắn chúc mừng năm mới gửi tự động tới nhiều người của Chung Thần Lạc.

Vừa bấm chữ, mắt Phác Chí Thành vừa quanh quẩn lại mớ tin nhắn năm nào, thực ra cậu đã thuộc nằm lòng mấy dòng tin nhắn đó lâu rồi, mỗi lần nhớ người nọ lại lôi ra đọc lại nhưng mãi cũng không có dũng khí nhắn tin trả lời.

"Giờ thì có lí chính đáng rồi ha?"

Kết cục lần này vẫn không khá hơn nhiều lần trước, Phác Chí Thành đã loay hoay sắp xếp câu chữ được 10' rồi.

"Hay thôi không nhắn nữa?"

Cậu ném điện thoại lên gối, mặt lại ngửa lên trần nhà, đầu óc rối bời. Thực ra lâu lắm rồi không gặp mặt, Chung Thần Lạc lại không hay đăng ảnh lên mạng xã hội, mặt mũi người ta dạo này như thế nào Phác Chí Thành cũng không biết rõ. Càng nghĩ càng xoắn xuýt, Phác Chí Thành giơ tay vò loạn tóc mình, tâm trí vẫn luôn bình ổn không biết lần thứ bao nhiêu rối loạn chỉ vì người kia.

Dường như không can tâm, Phác Chí Thành với tay lấy điện thoại nãy giờ vẫn nằm im lìm trên gối, quyết tâm soạn tin nhắn lần cuối:
- Tớ nghe nói Thần Lạc cuối tháng này về phải không? Tham dự lễ cưới chị Minh Tâm à?

Chung quy gan Phác Chí Thành vẫn là thỏ đế, lên dây cót tinh thần đến mức này rồi vẫn không dám ấn nút gửi đi kia. Cậu nở nụ cười tự giễu.

Đột nhiên tiếng gõ cửa phòng vang lên, tiếng Phác Minh Tâm vang vọng:
- Phác gà con, ra đây mau, đi mua đồ với chị.

Bình thường Phác Chí Thành không hay lơ đãng, phản xạ cũng được coi như nhanh nhạy, nhưng nay thì khác. Bất cứ lúc nào đầu óc cậu bay tới 3 chữ Chung Thần Lạc thì chắc chắn là trì trệ đi 10 lần.

Lần này cũng vậy.

Phác Chí Thành giật mình, tay phải chạm vào màn hình, tin nhắn được gửi đi ngay tức khắc.
- Yaa! Chị!!

Phác Minh Tâm giật mình, bình thường em trai cô đâu có lớn tiếng thế này bao giờ. Cô nắm lấy tay nắm cửa bước vào, vừa lia mắt đã thấy em trai hàng ngày đều trầm ổn đang úp mặt lăn lộn trên giường, tay phải vung vẩy điện thoại, trông quả thật có chút buồn cười.

- Phác Chí Thành, em ăn trúng cái gì thế?

Đôi mắt một mí của ai kia mở to, trợn trừng lườm nguýt cô, vẻ mặt của Phác Chí Thành hiện tại quả là phi thường đặc sắc. Phác Minh Tâm cảm tưởng như số lần vận động cơ mặt trong một năm của em trai nhà mình đã được huy động hết cả vào lần này.

- Làm sao?

- Tại chị mà em gửi nhầm tin nhắn rồi.

Vừa nói vừa nghĩ tới chuyện vừa rồi, Phác Chí Thành lại càng thêm tuyệt vọng. Rồi như chợt nhớ ra điều gì, cậu ngay lập tức mở điện thoại lên, load tin nhắn thêm mấy lần.

Chung Thần Lạc vẫn chưa đọc tin nhắn.
Phác Chí Thành nhìn đăm đăm vô màn hình điện thoại, thâm tâm đấu tranh xem có nên gỡ tin nhắn không. Chợt, mái tóc xoăn mềm mượt của Phác Minh Tâm ngó vô, Phác Chí Thành giật mình, điện thoại trên tay cũng rơi "bộp" xuống đất.

- Chị làm cái gì thế?!

- Biết ngay mà, chỉ có Thần Lạc bảo bối mới đủ sức khiến Phác Chí Thành ứng xử khác hẳn ngày thường.
Phác Chí Thành không thèm so đo với cô, cậu nhanh chóng cúi người nhặt lấy điện thoại vẫn còn nằm sòng soài trên đất. Lòng đã hạ quyết tâm sẽ xóa đi tin nhắn vừa gửi.

- Phác Chí Thành, ai gỡ tin nhắn người ấy là chó con.

Cậu quay ngắt ra nhìn bà chị gái sắp gả đi này của mình, vẻ mặt dường như sắp cất nên lời tạo phản.

- Bây giờ em gỡ tin nhắn mới là có vấn đề, lôi chị ra làm lá chắn để nhắn tin cho người ta mà giờ còn lườm nguýt thế này đây à?

- Nhưng mà cậu ấy vẫn chưa trả lời. Có phải ...

Phác Minh Tâm hận rèn thép mãi không thành, cạn lời:

- Phác Chí Thành, bây giờ ở A quốc là mấy giờ em có biết không? Đứng lên đi mua đồ với chị!

Phác Chí Thành "a" lên một tiếng, tự nhủ việc lôi chị ra để làm cái cớ cũng không tồi, nhanh chân đứng dậy chấp nhận lẽo đẽo theo bà chị làm chân sai vặt.

Đợi lát nữa Thần Lạc trả lời là vừa vặn, có lẽ bây giờ người ta còn đang nghỉ ngơi. Thêm cả, Thần Lạc sắp về rồi, dù thế nào cũng cần mua quà tặng cậu ấy. Chỉ là không biết Thần Lạc thích cái gì, tặng đồ người ta không thích thì không ổn lắm. Không thì mua nhiều nhiều chút, tặng hết một lượt, cậu ấy không dùng cái này thì cũng sẽ ưng cái khác.

Phác Chí Thành thong thả đi sau Phác Minh Tâm, cơ mày giãn ra những nét hài lòng, trong lòng không khỏi có chút mong chờ tin nhắn hồi đáp của Chung Thần Lạc.

Sớm thôi, người ấy cũng sẽ hoàn hoàn chỉnh chỉnh đứng trước mặt mình.

Về nhà đã là chuyện của 3 tiếng sau. Phác Chí Thành vốn xứng danh em trai siêu siêu tốt, bị hành cho ăn mấy miếng khổ vẫn không kêu than lời nào. Vừa về tới nhà đã đưa đồ mới mua cho người giúp việc, chính mình lại ôm mấy bọc quà gói ghém tinh xảo, đi nhanh lên lầu.

Ban nãy điện thoại hết pin, cậu vẫn còn chưa kiểm tra được tin nhắn đâu. Cậu nhập tâm tới nỗi đến tiếng oán trách oai oái của Phác Minh Tâm vọng từ dưới lầu cũng không nghe thấy:

- Phác gà con, đứng lại, thấy sắc quên thân chính là như thế đấy hả?

Kiếm chỗ đặt mấy hộp đồ yên vị chắc chắn, không hiểu sao Phác Chí Thành bỗng dưng hồi hộp không thôi.

"Mà cũng có khi cậu ấy ngủ vẫn chưa dậy"

Nghĩ thế nhưng tay vẫn thoăn thoắt sạc nguồn cho điện thoại. Màn hình tối om vừa sáng lên là Phác Chí Thành đã mở ngay vào mục tin nhắn. Lướt qua đống tin nhắn từ bạn bè và giáo viên ở trường vừa mới gửi, account Chung Thần Lạc vẫn tối thui nhưng thông báo có tin nhắn mới vẫn hiển thị.

Phác Chí Thành không khỏi hoan hỉ, câu chữ phải trả lời như thế nào cũng đã nghĩ xong từ lâu.

Thế nhưng, miệng cười chưa kịp cong lên đã hạ xuống, Phác Chí Thành ủ rũ ném điện thoại xuống góc giường bên kia, bản thân cũng lại lập tức nằm vật xuống, hai mắt dán chặt lên trần nhà. Tâm trí không an ổn lại bắt đầu suy nghĩ vẩn vơ.

"Tớ thực sự rất muộn gặp lại cậu mà...."

Phía xa xa là màn hình điện thoại vẫn còn sáng đèn, bên trên hiển thị lại dòng tin nhắn được gửi từ 2 tiếng trước của Chung Thần Lạc:

- Tớ cũng chưa quyết, có thể sẽ không về.
Dù sao ở bên này vẫn quen thuộc hơn. - - - Gửi lời chúc mừng tới chị Minh Tâm nhé dùm tớ nhé. Cảm ơn cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top