Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Phần 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

2 Cưỡng hôn
Ngày thứ hai sau khi bị Triệu Lễ Kiệt đánh dấu, Lý Nhuế xán bị cảm, Điền Dã chuyển vào phòng anh để tiện chăm sóc người bệnh.

"Cậu cùng Triệu Lễ Kiệt rốt cuộc là có chuyện gì vậy?" Điền Dã nhìn Lý Nhuế Xán từng ngụm từng ngụm một uống hết ly thuốc cảm, cuối cùng cũng nói ra những nghi hoặc mấy ngày nay trong lòng mình.

Lý Nhuế Xán vẫn luôn là đứa con nhà người ta, là thiên chi kiêu tử, là hình mẫu lý tưởng mà nhiều người hướng tới.

Khi mới quen Lý Nhuế Xán, Điền Dã cảm thấy thằng nhóc này ngang ngược, kiêu ngạo không ai sánh bằng. Về sau, ở chung với nhau lâu rồi mới phát hiện, gương mặt kiêu ngạo kia của Lý Nhuế Xán chỉ để thằng nhóc này che giấu trái tim mềm mại của mình.

Hơi nóng từ ly thuốc cảm che mất thần sắc của Lý Nhuế Xán.

Lý Nhuế Xán đột nhiên không biết nên trả lời về vấn đề này như thế nào với Điền Dã, bởi vì quan hệ giữa anh và Triệu Lễ Kiệt, đến chính anh cũng không thể định nghĩa rốt cuộc bọn họ là gì.

"Ài, thế hỏi câu khác vậy, cậu và nó có phải đã quen biết nhau trước không?"

Điền Dã biết, Lý Nhuế Xán không phải người sẽ chủ động đi trêu chọc người khác, trừ khi Triệu Lễ Kiệt chọc tức anh trước.

"Cậu nhìn ra à?" Lý Nhuế Xán không định giấu diếm Điền Dã, chỉ là nhất thời không biết nói từ đâu.

Điền Dã cầm lấy ly thuốc Lý Nhuế Xán đang uống, nói tiếp: "Uống không nổi thì đừng uống, tớ còn không hiểu rõ cậu sao, có bao giờ cậu sẽ đi trêu chọc một người như vậy? Dù sao thì tớ cũng chưa từng thấy."

"Ha." Lý Nhuế Xán cười một tiếng, sau đó mới chậm rãi mở miệng, "Cậu đoán không sai, tớ và em ấy biết nhau từ hồi nhỏ xíu rồi."

"Vậy sao hiện giờ mối quan hệ giữa hai người bất thường như này?" Điền Dã cảm thấy khó hiểu.

"Em ấy quên tớ." Lý Nhuế Xán cúi đầu, không còn nhìn Điền Dã nữa, ánh mắt bi thương cùng khổ sở không thể che giấu, "Em ấy không hề nhớ tớ, Điền Dã."

Điền Dã muốn nói gì đó an ủi Lý Nhuế Xán, mở miệng rồi nhưng chỉ có thể thở dài một hơi.

"Em ấy nhớ rõ tất cả mọi người, tất cả mọi chuyện, lại không hề nhớ tớ." hai mắt Lý Nhuế Xán đỏ bừng, ngẩng đầu nhìn về phía Điền Dã, giọng nói yếu ớt tràn đầy chua xót, "Em ấy chỉ không nhớ tớ thôi."

"Lý Nhuế Xán à..." Điền Dã tiến đến cho Lý Nhuế Xán một cái ôm, đây là lần đầu tiên cậu thấy Lý Nhuế Xán yếu đuối và mong manh tựa như pha lê.
Điền Dã không nói gì nữa, dém lại chăn cho Lý Nhuế Xán, xong xuôi liền ra khỏi phòng.

Không ngờ tới, vừa ra khỏi cửa liền gặp Triệu Lễ Kiệt vừa đi đến, tóc rối tung, áo ngủ nhăn nhúm, tất chân thì chiếc này xỏ chiếc kia, chẳng cùng một đôi, trông có hơi chật vật.

"Anh ấy sao rồi ạ?" Triệu Lễ Kiệt trông thấy Điền Dã đi ra liền vội vàng hỏi.

"Sao mày tới đây? Vừa tỉnh dậy à?"

Triệu Lễ Kiệt lắc đầu, đêm qua cậu không ngủ nổi.

Chỉ cần vừa nhắm mắt lại, cậu liền thấy đôi mắt tĩnh mịch mang theo tia tổn thương chua xót của Lý Nhuế Xán.

"Em nghe nói anh ấy bị cảm, anh ấy sao rồi ạ?" Sáng nay nghe được tin tức này, phản ứng đầu tiên của Triệu Lễ Kiệt chính là Lý Nhuế Xán đổ bệnh bởi vì cậu.

"Nếu mày lo cho cậu ấy, thì tự mình vào xem id." Điều Dã có chút không hiểu rõ hai người này, rõ ràng trong lòng đều quan tâm lẫn nhau, nhưng ngoài mặt lại cứ phải đối chọi gay gắt.

Điền Dã bỏ mặc Triệu Lễ Kiệt lẻ loi trước cửa phòng của Lý Nhuế Xán.

Triệu Lễ Kiệt có hơi do dự, cậu không biết khi đối mặt với Lý Nhuế Xán, câu đầu tiên nên là lời xin lỗi hay một câu quan tâm hỏi han.

"Khụ khụ khụ."

Tiếng ho khan của Lý Nhuế Xán truyền ra ngoài, Triệu Lễ Kiệt trong nháy mắt vứt bỏ những tạp niệm khác, liền đẩy cửa phòng anh bước vào.

Ánh mắt hai người chạm nhau, Triệu Lễ Kiệt dời mắt ra chỗ khác.

"Em nghe nói anh bệnh, nên mang thuốc tới cho anh." Triệu Lễ Kiệt đặt thuốc lên kệ đầu giường Lý Nhuế Xán, "Anh đổ bệnh cũng tại em, em cảm thấy em phải có trách nhiệm chăm bệnh cho anh."

"Không cần." Lý Nhuế Xán đem thuốc ném vào người Triệu Lễ Kiệt, vô cùng không vui.

Triệu Lễ Kiệt có hơi khó chịu, mình có ý tốt tới xem người ta, vậy mà người ta thậm chí còn không nể mặt cảm động một cái.

"Buổi chiều em dẫn anh đi bệnh viện." Triệu Lễ Kiệt hít một hơi sâu, sâu trong lòng niệm chú: Lý Nhuế Xán đổ bệnh là tại mình.

"Tôi nhận sự quan tâm của cậu, giờ cậu đi được rồi, bệnh viện thì khỏi, tôi không đi." Lý Nhuế Xán khoát tay, ra hiệu Lý Nhuế Xán có thể ra ngoài.

Ngay tại thời khắc Triệu Lễ Kiệt rót tin tức tố của cậu vào tuyến thể của Lý Nhuế Xán, anh đã biết Triệu Lễ Kiệt căn bản không phải alpha, mà là enigma.
Triệu Lễ Kiệt cắn răng, hít vào một hơi, không kiên nhẫn nói với Lý Nhuế Xán.

"Em lỡ đánh dấu anh rồi, anh..."

Còn không đợi Triệu Lễ Kiệt nói hết câu, Lý Nhuế Xán trực tiếp lấy gối đầu ném thẳng vào người kia, giận dữ gào lên: "Biến ra ngoài, cút!"

Gối bông đập vào người không đau nhưng Triệu Lễ Kiệt có chút tức giận khi Lý Nhuế Xán hét vào mặt cậu.

Sao người này có thể đùa giỡn cơ thể của mình như vậy?

Alpha bị enigma đánh dấu chắc chắn trong người rất khó chịu.

Lý Nhuế Xán có biết chăm sóc bản thân không vậy?!

Cậu cũng không hiểu chính mình là đang bất mãn Lý Nhuế Xán vì không thương tiếc cơ thể mình, hay là tức giận bản thân để Lý Nhuế Xán bị bệnh.

Sau khi enigma đánh dấu một người có độ tương xứng pheromone 100% với mình, sẽ tự sản sinh ham muốn cùng ý nghĩ kiểm soát đối phương vô cùng mãnh liệt.

Cơn lửa giận bắt đầu cắn nuốt trái tim Triệu Lễ Kiệt, hung ác xé nát lí trí của cậu.

Triệu Lễ Kiệt tiến lên một bước, một tay khống chế hai tay Lý Nhuế Xán, một tay tóm lấy eo của anh, gay gắt đè anh dưới thân mình.

"Cậu muốn làm cái gì?" Hiện tại Triệu Lễ Kiệt cực kỳ giống tên điên ngày hôm qua bộc phát thú tính trong nhà vệ sinh.

"Lý Nhuế Xán, ai cho anh lá gan, để anh được đà phản kháng tôi liên tục vậy?" Triệu Lễ Kiệt ghé sát bên tai Lý Nhuế Xán, ngửi ngửi hương thơm chanh xanh từ tuyến thể của anh.

Alpha bị enigma đánh dấu sẽ sinh ra ham muốn ỷ lại và suy nghĩ phục tùng enigma đó, giống như việc enigma sẽ có lòng chiếm hữu cùng ham muốn khống chế alpha mà hắn đánh dấu.

Lý Nhuế Xán nhìn dáng vẻ toàn thân bạo ngược của Triệu Lễ Kiệt, âm thầm nuốt một ít nước bọt, có lẽ là do bị đánh dấu, theo bản năng, anh cảm thấy sợ hãi Triệu Lễ Kiệt.

"Buổi chiều, đi bệnh viện với em." Triệu Lễ Kiệt nhìn Lý Nhuế Xán bởi vì cảm mạo mà thần sắc suy yếu, đôi môi tái nhợt không có chút huyết sắc, toát ra vẻ đẹp yếu ớt mà trống rỗng.

"Không đi." Lý Nhuế Xán đè nén phản ứng theo bản năng, không ngừng ép bản thân phải phản kháng loại cảm giác buộc phục tùng khó hiểu này.

"Ha."

Triệu Lễ Kiệt đột nhiên cười một tiếng, nhìn chằm chằm Lý Nhuế Xán bởi vì không phục mà viền mắt đỏ ửng, ánh mắt dần tối lại.

Cậu thả lỏng bàn tay đang ôm eo Lý Nhuế Xán, vuốt ve đôi môi tái nhợt của anh từng chút một, thỉnh thoảng còn gõ phớt vào chúng.

"Anh có đi hay không?" Triệu Lễ Kiệt hỏi lại lần nữa, giọng nói đanh thép như muốn cảnh báo cùng cưỡng chế đối phương.

Lý Nhuế Xán hé miệng định phản bác, nhưng anh không nghĩ rằng Triệu Lễ Kiệt sẽ dùng đôi môi lạnh lẽo nhưng mềm mại của cậu để chặn miệng mình.

Lý Nhuế Xán trừng to mắt tràn ngập vẻ không tin nhìn thẳng Triệu Lễ Kiệt, anh liều mạng giãy dụa muốn dùng tay đẩy người bên trên ra, nhưng không thể.

Triệu Lễ Kiệt híp mắt, mặc cho Lý Nhuế Xán nằm dưới thân giày vò mình.

Thân thể hai người dính chặt vào nhau, Triệu Lễ Kiệt lỗ mãng cạy mở hàm răng đang nghiến chặt của Lý Nhuế Xán, bắt đầu tham lam hút hết mật ngọt trong khoang miệng anh.

Cảm nhận được Lý Nhuế Xán cứng đờ toàn thân, Triệu Lễ Kiệt liền phóng ra một ít tin tức tố.

Bạc hà mát lạnh xuyên qua tuyến thể của Lý Nhuế Xán, tiến vào mỗi tế bào của anh, tất cả đều không kiềm được mà tụ tập hết ở khoang bụng của anh, loại khoái cảm chưa từng có này khiến Lý Nhuế Xán sợ hãi.

Dần dà, bạc hà theo thời gian bao bọc lấy chanh xanh.

Triệu Lễ Kiệt cảm giác được tin tức tố chanh xanh bắt đầu mất khống chế nhưng cậu không định bỏ qua cho Lý Nhuế Xán, cậu bắt đầu đảo loạn khoang miệng của anh, tìm kiếm đầu lưỡi.

Cậu ngang ngược quấn lấy đầu lưỡi của Lý Nhuế Xán, cùng anh trao đổi nước bọt.

Tiếng mút mát ướt át trong căn phòng nhỏ vô cùng rõ ràng, nhịp tim mãnh liệt của cả hai thể hiện rõ sự bối rối. Bàn tay của Triệu Lễ Kiệt ngày càng không đứng đắn. Cậu thò tay vào bên trong quần áo của Lý Nhuế Xán, bắt đầu vuốt ve da thịt của anh.

Bàn tay Triệu Lễ Kiệt lạnh như băng, khiến Lý Nhuế Xán run rẩy, ngón tay cậu chạm đến đâu, da thịt anh như bỏng rát đến đấy, toàn thân anh run rẩy như thừa nhận động tác đầu ngón tay cậu.

Anh cảm thấy bụng dưới của mình căng cứng và đau nhức, tin tức tố của Triệu Lễ Kiệt mạnh mẽ chạy khắp cơ thể cũng làm anh đau nhói.

Nếu Triệu Lễ Kiệt không dừng lại, Lý Nhuế Xán sẽ mất kiểm soát...

Lý Nhuế Xán nhắm mắt lại, đôi mắt đã đỏ hoe, anh quyết tâm hung hăng cắn đầu lưỡi Triệu Lễ Kiệt một cái, máu tươi trong nháy mắt đã tràn ngập khuôn miệng dây dưa của cả hai.

Triệu Lễ Kiệt bị đau, buông đôi môi của Lý Nhuế Xán. Khuôn mặt anh khi nãy còn tái nhợt và ốm yếu, vậy mà vì cậu lại trở nên hồng hào và quyến rũ, đặc biệt là đôi môi sưng tấy đỏ như máu kia.

"Nghe lời, há mồm." Triệu Lễ Kiệt vuốt ve gương mặt Lý Nhuế Xán, dụ hoặc anh làm theo lời mình.

Môi của cậu lại một lần nữa hạ xuống, không kìm lòng nổi mà cúi đầu ngậm lấy cánh môi của Lý Nhuế Xán, giây tiếp theo liền ôn nhu quấn lấy đầu lưỡi của anh, ngó lơ đầu lưỡi vẫn đang không ngừng tuôn máu của mình.

Lông mi Lý Nhuế Xán không biết từ lúc nào đã trở nên ướt đẫm, lúc này anh mới nhận ra, mình căn bản không có cách nào phản kháng lại một enigma.

Trong miệng anh tràn đầy mùi hương bạc hà của Triệu Lễ Kiệt, Triệu Lễ Kiệt hừng hực ham muốn chiếm hữu, đầu lưỡi của cậu không ngừng khuấy động khoang miệng đối phương.

Bàn tay của Triệu Lễ Kiệt không ngừng dạo chơi trên da thịt Lý Nhuế Xán, đi đến phần eo còn thô bạo bóp lấy, lúc này cậu mới phát hiện vòng eo của Lý Nhuế Xán nhỏ đến mức vừa vặn trong vòng tay của cậu.

"Ưm..." Lý Nhuế Xán đối với hành vi phóng túng vô đạo đức của Triệu Lễ Kiệt đã không còn phản kháng nữa, đôi tay trên thắt lưng không ngừng dày vò khiến anh chỉ có thể buồn bực thở dài.

Triệu Lễ Kiệt nghe được tiếng thở dài từ Lý Nhuế Xán, lúc này mới buông tha cho anh, cậu vén phần tóc ướt nhẹp trên trán anh ra, sau đó đặt một nụ hôn lên.

"Về sau nghe lời em một chút, ngoan, ngủ đi."

Lý Nhuế Xán nghe Triệu Lễ Kiệt nói vậy, anh cũng chỉ thở phì phò tiếp tục nhìn cậu chằm chằm.

Triệu Lễ Kiệt thu hồi tin tức tố đầy tính xâm lược của mình lại, nằm nghiêng bên cạnh Lý Nhuế Xán, một tay vòng qua eo anh, chậm rãi an ủi Lý Nhuế Xán.

Hương thơm đặc biệt toả ra từ Triệu Lễ Kiệt, Lý Nhuế Xán lắng nghe nhịp tim đập của Triệu Lễ Kiệt và nhắm mắt lại.

Đợi đến khi hô hấp của người bên cạnh trở nên bình ổn, Triệu Lễ Kiệt lại giúp Lý Nhuế Xán đắp chăn cẩn thận lại, rồi lặng lẽ rời đi.

Triệu Lễ Kiệt vừa rời đi, Lý Nhuế Xán mở mắt: Rốt cuộc là em muốn thế nào đây, Triệu Lễ Kiệt.

Về đến phòng, Triệu Lễ Kiệt vọt thẳng đến phòng tắm, cậu đứng dưới vòi sen, mặc kệ dòng nước lạnh lẽo xối thẳng lên da thịt mình, dùng cách này dập tắt ngọn lửa nóng bỏng trong người.

Triệu Lễ Kiệt im lặng nhắm mắt đứng đó, đột nhiên nện vào tường một cái, sau đó lại ôm đầu ảo não.

Hôm nay cậu vẫn lại không chống lại được cám dỗ, còn suýt nữa làm đến cuối...

3 Rung động
Trên đường đến bệnh viện, Lý Nhuế Xán một cái liếc cũng không thèm cho Triệu Lễ Kiệt.

Triệu Lễ Kiệt thế mà lại không giận, ngược lại còn cảm thấy Lý Nhuế Xán như thế này đáng yêu lạ thường.

Hai người bọn họ đi đến trung tâm xét nghiệm để kiểm tra độ phù hợp tin tức tố, sau đó mới đi đến khoa đánh dấu.

"Thiếu gia, đây chính là Alpha mà ngài đã đánh dấu", thiếu niên mặc áo blouse trắng đánh giá Lý Nhuế Xán. Gương mặt cậu căng bóng tựa ngọc, đôi mắt trong veo sáng ngời, mang dáng vẻ như mới bị bắt nạt, "Đẹp trai thật đấy."

Triệu Lễ Kiệt đi lên trước chặn ánh mắt của bác sĩ, bất mãn cảnh cáo cậu ta: Nhìn nữa tôi móc mắt cậu đấy.

Bác sĩ thu hồi dáng vẻ trêu chọc cà lơ phất phơ, lấy ra một túi hồ sơ đựng giấy tờ đưa cho Lý Nhuế Xán: "Bên trong là tất cả những dấu hiệu khó chịu mà alpha sẽ gặp phải sau khi bị đánh dấu mà cậu cần phải đọc và chú ý."

"Tôi không muốn xem những thứ này, tôi chỉ muốn biết, làm sao để xoá bỏ ấn ký này." Lý Nhuế Xán ghét sự bất lực khi bị Triệu Lễ Kiệt khống chế bằng tin tức tố.

Bác sĩ giương mắt nhìn về phía Triệu Lễ Kiệt, thấy cậu cho phép mới nói: "Xin lỗi anh, y học hiện đại cho tới bây giờ, không có cách nào xoá bỏ hoàn toàn ấn ký này."

"Không thể nào, tôi đọc tin tức nước ngoài rồi, có thể xoá được." Lý Nhuế Xán kích động đứng lên, vẻ mặt không tin nổi nhìn về phía bác sĩ.

Triệu Lễ Kiệt vuốt lưng Lý Nhuế Xán, ra hiệu anh nên tỉnh táo, lại bị Lý Nhuế Xán lạnh lùng liếc mắt, không dám tự tiện đụng chạm cơ thể anh nữa.

"Tình huống của hai người không giống, anh trai, bình tĩnh một chút." Bác sĩ bình tĩnh đẩy kính lên, xoay màn hình máy tính ra phía Lý Nhuế Xán, cho anh xem kết quả mà khoa xét nghiệm tin tức tố vừa gửi tới.

Tài liệu dài năm trang rưỡi, từ sinh học tế bào đến xã hội học gia đình, hơn mười khía cạnh, số liệu chặt chẽ, không có ngoại lệ, đều đang rõ ràng nói với Lý Nhuế Xán rằng, độ xứng đôi tin tức tố của anh và Triệu Lễ Kiệt trước nay chưa từng có, đạt đến mức 100%.

Triệu Lễ Kiệt nhìn số liệu này, nhướn mày, không khỏi kinh ngạc.

"Bởi vì anh và ngài Triệu Lễ Kiệt có độ xứng đôi là 100%, cho nên theo lẽ thường nói, một khi đã đánh dấu rất khó để phẫu thuật xoá ấn ký."

Lông mày Lý Nhuế Xán nhíu chặt: "Nói như vậy tức là vẫn còn có biện pháp khác đúng không?"

Bác sĩ đón lấy ánh nhìn đầy sát khí từ Triệu Lễ Kiệt, ung dung nói tiếp: "Tách biệt về mặt vật lý, nói cách khác là, hai người phải cách ly nhau."

"Trong thời gian bao lâu?"

"Khó mà nói được cụ thể, ngắn thì vài ngày, nhiều thì vài năm, tại vì trên thế giới này cũng chưa có nhiều trường hợp có độ xứng đôi 100% như hai người." Bác sĩ lấy những bệnh án nước ngoài sử dụng phương pháp cách ly cho Lý Nhuế Xán đọc, "Tiên sinh, tôi cần nhắc nhở anh một câu, liệu pháp cách ly như cai nghiện thuốc phiện vậy, đau đớn vô cùng."

Lý Nhuế Xán nhìn sơ qua bệnh án, độ xứng đôi thấp đại đa số trong vòng một năm cách ly sẽ thành công, nhưng những cặp đôi có độ xứng đôi cao cuối cùng bởi vì không chịu được sự tra tấn từ tin tức tố mà chết thảm.

"Còn có bởi vì thiếu gia đã tiến hành đánh dấu tạm thời cho tiên sinh nên anh sẽ càng ngày càng thèm muốn tin tức tố của ngài ấy, cái này cũng giống như triệu chứng rối loạn căng thẳng của omega, và không có cách nào thuyên giảm, ngoại trừ tin tức tố của thiếu gia."

Bác sĩ, lại một lần nữa đả kích Lý Nhuế Xán.

"Bằng cách nào?"

"Cách thức thì nhiều lắm, mặc quần áo của đối phương, hôn hít tiếp xúc thân mật, đánh dấu tạm thời hoặc là đánh dấu vĩnh viễn." Bác sĩ híp mắt cười, chằm chằm nhìn Lý Nhuế Xán, giống như rắn độc đang dụ dẫn con mồi vào tròng.

Lý Nhuế Xán đột nhiên tiếp nhận nhiều tin tức như vậy cùng một lúc, có chút hoa mắt chóng mặt, anh ngồi dưới mái hiên của quán cà phê, nhìn hoàng hôn khuất dần ở góc phố.

Anh chưa hề đoán được Triệu Lễ Kiệt sẽ thật sự phân hoá thành enigma, cũng không nghĩ tới Triệu Lễ Kiệt sẽ đánh dấu tạm thời mình khi cậu vẫn đang mất trí nhớ.

Tia ấm áp của ánh hoàng hôn bao trùm cơ thể Lý Nhuế Xán, nhưng không thể sưởi ấm trái tim đau buồn của anh.

Cho nên, Triệu Lễ Kiệt, vì sao lại quên anh vậy?

Vì cái gì mà lại chỉ quên đi một mình anh?

"Các ngươi muốn làm gì?"

Ở góc rẽ, tiếng gào thét của nữ sinh thu hút sự chú ý của Lý Nhuế Xán.

Anh nhìn thấy mấy đứa lưu manh cao lớn hèn hạ đem một cô gái mặc đồng phục kéo vào chỗ khuất, mặt trời đã hoàn toàn tắt nắng, một hẻm nhỏ tối đen, một thiếu nữ bất lực.

Lý Nhuế Xán đứng lên, không để ý mình vẫn là người đang có bệnh, kiên định đi về phía hẻm nhỏ tối kia.

Càng rút ngắn khoảng cách, Lý Nhuế Xán càng ngửi được tin tức tố mùi gỉ sắt khiến người ta buồn nôn, cùng với vị ô mai ngọt ngào.

Lý Nhuế Xán biết rõ, mấy thằng alpha này muốn lợi dụng tin tức tố của bọn nó làm chất dẫn dụ khiến omega phát tình, sau đó mặc cho bọn hắn muốn làm gì thì làm!

Nữ sinh gào khóc khàn cả giọng, dù không có ý nghĩa gì nhưng cô bé vẫn còn đang ra sức phản kháng lại công kích từ đối phương, âm thanh truyền đến tai Lý Nhuế Xán vô cùng rõ ràng.

Thuở thiếu niên, anh cũng từng gặp được thời điểm bất lực sợ hãi thế này của người khác.

Khi đó, anh cũng nghe được tiếng gào thét sợ hãi như vậy.

"Mấy đứa đối xử với nữ sinh kiểu này không tốt lắm đâu." Lý Nhuế xán đứng ngược sáng, thờ ơ nhìn đám người ăn mặc kì dị trước mặt.

Tổng cộng có bốn người, ba người cầm gậy, một người cầm dao, thế cục này dù là Lý Nhuế Xán thì cũng có chút khó giải quyết.

"Nhóc con, không sợ chết thì tiến lên."

Lý Nhuế Xán nghe được câu này liền cười chế giễu, sau đó thả ra tin tức tố của mình, trong nháy mắt, mùi gỉ sắt khiến người buồn nôn biến mất, chỉ còn vị chanh xanh lạnh lùng.

Những tên kia ôm ngực, ngồi thụp xuống đất, miệng há to cố gắng hít thở càng nhiều không khí càng tốt, nhưng cũng không thể làm gì được.

"Mày... mày là 3S..."

Lý Nhuế Xán không rảnh bận tâm tiếng kêu thảm thiết của bọn hắn, anh tiến lên, cổ tay đảo nhẹ, đao trên tay tên kia rơi xuống: "Rác rưởi."

Cô gái kia sợ hãi không ngừng run rẩy, Lý Nhuế Xán cũng không tới gần, chỉ nói với cô một câu: "Em này mau về nhà đi."

Lý Nhuế Xán chăm chú nhìn nữ sinh đứng lên, nhưng không nghĩ tới một trong những đứa bị anh trấn áp vẫn còn muốn tiếp tục gây rối, cầm dao lên muốn đâm vào người nữ sinh.

Tình huống nguy cấp, Lý Nhuế Xán không kịp phản ứng, chạy đến chắn cho cô gái, trực tiếp giơ tay mình đỡ con dao đang chém xuống.

Trong nháy mắt, máu tươi phun ra, Lý Nhuế Xán không nhịn được đau đớn, đạp tên đó một cái bay thẳng vào tường.

Triệu Lễ Kiệt cầm ly cà phê ra ngoài tìm Lý Nhuế Xán, chỉ thấy Lý Nhuế Xán với cánh tay chảy máu, bảo vệ một nữ sinh run rẩy đang đứng sau lưng anh.

Tại thời khắc này, cho dù là nơi góc tối, Triệu Lễ Kiệt vẫn cảm thấy Lý Nhuế Xán như đang phát sáng.

Cậu thừa nhận, đối diện với một Lý Nhuế Xán này, trái tim của cậu đã rung động...

Không liên quan đến độ xứng đôi, không liên quan đến tin tức tố, cũng không liên quan đến việc đánh dấu.

Chỉ một cái nhìn thoáng qua làm người sửng sốt này, liền có thể khiến cậu vui vẻ đến vạn năm.

Thiếu niên dũng cảm không sợ hãi, lẻ loi một mình bảo vệ thiếu nữ chân yếu tay mềm.

Bóng lưng vững chắc, lạnh lùng xa cách nhưng lại mạnh mẽ vô cùng.

Cảnh này, Triệu Lễ Kiệt hình như đã gặp ở đâu đó rồi...

Đầu của cậu vô cùng đau, ly cà phê trong tay rơi xuống lúc nào không biết, đổ hết ra ngoài.

Triệu Lễ Kiệt cắn răng, ôm đầu đang đau đớn như muốn nứt ra, lòng cậu như bị ai dùng dao đâm đến đau nhức.

Cơn đau dữ dội đột nhiên ập tới, đả kích hệ thần kinh của cậu.

Trái tim Triệu Lễ Kiệt như bị vạn kim châm nóng rực đâm vào, không thể nào khống chế đau đớn đang trải rộng khắp toàn thân.

Cậu cảm thấy nhất định là mình đã quên một chuyện rất quan trọng, một người rất quan trọng...

Dường như, lúc còn rất nhỏ, cậu đã từng nhìn thấy cảnh tượng an tâm một người núp sau lưng được người khác che chắn.

Dường như, chính cậu là người được người ấy lấy toàn thân bảo vệ như vậy.

Lý Nhuế Xán nhặt con dao trên đất lên, một đường chém xuống, trên tay người kia xuất hiện một vết rạch vừa sâu vừa dài, máu đỏ tươi tuôn trào, rất nhanh đã nhuộm đỏ cánh tay người nọ.

Anh xưa nay không phải là người tốt, đối với kẻ ác, Lý Nhuế Xán vẫn luôn là có thù tất báo.

Mấy tên khác nhìn thấy lão đại bị thương, vội vàng xông lên.

Lý Nhuế Xán nén cơn tức giận quay đầu lại, đang định xử lý từng người một thì thấy Triệu Lễ Kiệt lao tới.

Tốc độ của Triệu Lễ Kiệt cực nhanh, cây gậy vừa vung lên đã thấy bóng cậu lóe lên và kéo kẻ tấn công về vị trí hắn ta vừa đứng lên.

Sau đó, cậu giật lấy cây gậy trong tay và đánh vào đầu hắn.

Giờ đây Triệu Lễ Kiệt trong mắt tràn đầy sát khí cùng cơn thịnh nộ dữ dội, tin tức tố của cậu bao trùm cả căn ngõ nhỏ, mạnh mẽ đến mức Lý Nhuế Xán cũng có chút khó thở.

Cậu chịu đựng cơn đau đầu kinh hoàng, đem đau đớn hóa thành cơn ác mộng xé xác tội lỗi, bắt đầu tàn sát.

Triệu Lễ Kiệt phát điên rồi!

Đây là đơn phương ẩu đả, những người khác căn bản là không có cơ hội đánh trả, đến khi Lý Nhuế Xán nhìn lại bọn người xấu một lần nữa, phát hiện mỗi người đều đã nằm dưới đất bất tỉnh nhân sự, máu me đầm đìa.

"Anh không sao chứ, em dẫn anh đi bệnh viện băng bó." Triệu Lễ Kiệt nhìn vết thương của Lý Nhuế Xán, trong lòng cực kỳ sợ hãi, lời nói cũng run rẩy.

Lý Nhuế Xán không biết, lúc Triệu Lễ Kiệt lấy đồ uống xong đi ra bàn lại không thấy Lý Nhuế Xán đâu, trong lòng cậu đã sợ hãi và bối rối đến nhường nào.

"Nhanh về nhà đi, em gái nhỏ." Lý Nhuế Xán quay đầu an ủi cô gái đang khóc hết nước mắt, nhìn thấy cô nàng đi đến nơi có ánh đèn sáng sủa mới an tâm tựa vào người Triệu Lễ Kiệt, "Anh không sao, về băng bó một chút là được, đừng có quên, anh cũng là alpha đấy."

Triệu Lễ Kiệt đương nhiên không quên Lý Nhuế Xán cũng là alpha, thậm chí còn không phải là alpha phổ thông mà là alpha bậc 3S, sức chiến đấu mạnh mẽ và hung hãn phi thường.

Thế nhưng, khi cậu nhìn thấy Lý Nhuế Xán một thân một mình rơi vào nguy hiểm, đi đến nơi tối tăm này, Triệu Lễ Kiệt vẫn vô cùng sợ hãi.

Tâm trí Triệu Lễ Kiệt trở nên trống rỗng, thậm chí hơi thở cũng tạm ngưng vì vết thương và máu trên cánh tay Lý Nhuế Xán.

Cậu sợ Lý Nhuế Xán bị thương.

Cậu sợ Lý Nhuế Xán bỏ đi.

Triệu Lễ Kiệt luôn cảm thấy như thể mình đã từng trải qua sự chia ly.

Triệu Lễ Kiệt ôm Lý Nhuế Xán vào lòng, khẽ hôn lên tuyến thể của Lý Nhuế Xán, cảm nhận được nhịp tim của Lý Nhuế Xán, cậu mới bình tĩnh trở lại.

"Không có chuyện gì cả, không sao cả." Lý Nhuế Xán đặt tay lên xoa xoa lưng Triệu Lễ Kiệt nhằm an ủi, để cậu không lo lắng nữa.
Triệu Lễ Kiệt cẩn thận từng ly từng tý đỡ Lý Nhuế Xán ra khỏi ngõ nhỏ,

Trước khi đi, Triệu Lễ Kiệt còn quay đầu nhìn những người trong kia một cái.

Ánh mắt sát khí như hiện thân của quỷ Satan, đầy sự im lặng chết chóc cùng tia cảnh báo bạo ngược.

"Trời đã trễ thế này, còn về câu lạc bộ sao?" Triệu Lễ Kiệt ôm eo Lý Nhuế Xán, hỏi thăm ý kiến của anh.

Lý Nhuế Xán rất giỏi trong việc đẩy bàn tay không an phận của Triệu Lễ Kiệt trên thắt lưng mình ra, nhẹ nhàng phàn nàn: "Không quay lại câu lạc bộ thì đi đâu khác được?"

Triệu Lễ Kiệt nhìn ánh đèn nhấp nháy và đám đông sôi động ở phía xa, đột nhiên đôi mắt cậu sáng bừng. Cậu biết mình sẽ đưa Lý Nhuế Xán đi đâu.

Cậu muốn đưa Lý Nhuế Xán về nhà!

Mặc dù enigma có ý thức lãnh thổ mãnh liệt, nhưng Triệu Lễ Kiệt nguyện ý chia sẻ hết mọi thứ của cậu cùng Lý Nhuế Xán.

Tbc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top