Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

cảm ơn chip iu đã giúp beta ạ hihi iu chip 🥺✨

1.

Lý Nhuế Xán vốn nghĩ mình sẽ độc thân cả đời.

Anh đối mặt với mọi chuyện đều mang một thái độ không buồn không vui. Đánh giá của những người xung quanh theo thời gian về cơ bản đều từ một người hướng nội thành một người lạnh lùng. Vòng giao tiếp hạn hẹp, bạn bè cũng không nhiều, Lý Nhuế Xán tận hưởng sự tự do và thoải mái.

Về chuyện tình cảm, những kẻ theo đuổi anh đến rồi đi vội vàng, cũng luôn có người mới can đảm tiến lên. Trong hai mươi năm đầu đời, anh nghiêm túc tuân theo triết lý sống rằng tình yêu không phải thứ cần thiết, khiến bản thân sống như một cỗ máy.

Rồi đến năm hai mươi mốt tuổi, anh gặp được Triệu Lễ Kiệt.


Hôm ấy hội sinh viên đang tuyển thành viên mới, Lý Nhuế Xán với tư cách là một thành viên ban điều hành ngồi phía dưới đánh giá. Triệu Lễ Kiệt rõ ràng chỉ là đi theo bạn đến cho vui, mặc áo thun quần ngắn đi lại lêu lổng, cười lệch hàm trông cực kỳ thèm đòn. Cậu không quan tâm đến những lời thì thầm to nhỏ dưới khán đài, chỉ đơn giản nói vài câu rồi quay về vị trí, so với những thí sinh chuyên nghiệp trong bộ vest lịch lãm, tay cầm bài phát biểu ba phút đầy cảm hứng thì đúng là chẳng đáng để vào mắt.

Kết quả cũng rất hiển nhiên, hội đồng thậm chí còn không đưa cậu vào danh sách dự bị. Sau khi mọi người tan họp, Lý Nhuế Xán là một trong những người cuối cùng quyết định nên ra hơi muộn, trước khi ra ngoài anh tưởng rằng chỉ có chiếc đèn đường cũ kỹ đang chờ mình.

"Học trưởng, cái này cho anh."

Lý Nhuế Xán giật mình, Triệu Lễ Kiệt đột nhiên xuất hiện với túi ni lông trong tay, cười trông có chút ngốc nghếch.

Bên trong túi là nước và kẹo ngậm đầy quen thuộc, rõ ràng là mua từ căng tin của trường. Hoá ra Triệu Lễ Kiệt thấy anh ho khan liên tục trong thời gian phỏng vấn nên lén lút đi mua về cho anh. "Thay vì nịnh hót tôi thì sao lúc nãy không chuẩn bị bài phát biểu cho đàng hoàng." Lý Nhuế Xán thể hiện phong cách thường thấy của bản thân, tảng băng ngàn năm lạnh mặt từ chối.

Triệu Lễ Kiệt cũng không tức giận, chỉ chắp hai tay lại làm ra vẻ cầu khẩn. "Vậy thì cầu xin đại nhân sau khi cổ họng khỏi nhớ đừng cho em trúng tuyển nhé, tiểu nhân Triệu Lễ Kiệt đây xin tạ ơn trước."

Lý Nhuế Xán bị cậu chọc cười, nét mặt dịu dàng hơn một chút. Triệu Lễ Kiệt không dây dưa, ngoan ngoãn chào tạm biệt học trưởng, trước khi đi còn để lại một câu: "Kẹo ngậm ho là vị dâu tây, trẻ con đứa nào cũng thích."

Anh rất ít khi động đến thứ người khác tặng, nhưng hôm đó ma xui quỷ khiến thế nào mà lại mở túi đồ ra, vị ngọt của dâu tây khiến má anh hơi nóng lên.

Từ hôm đó, Triệu Lễ Kiệt bỗng dưng xuất hiện thường xuyên trong cuộc sống của Lý Nhuế Xán. Căng tin, giảng đường, sân vận động, Lý Nhuế Xán thường xuyên nghe thấy tiếng chào đầy hăng hái "Học trưởng!". Lý Nhuế Xán không tự luyến đến mức nghĩ rằng Triệu Lễ Kiệt cố ý tạo cơ hội gặp gỡ, nhưng việc luôn gặp nhau cũng khiến anh để ý hơn đến cậu ấy.

Buổi gặp gỡ chính thức lần tiếp theo diễn ra tại buổi tuyển chọn đội tranh biện, Lý Nhuế Xán vẫn ngồi ở hàng đầu, tham gia quyết định danh sách thành viên mới của đội tuyển trường. Lần đó, Triệu Lễ Kiệt mặc một bộ vest đen không vừa vặn, phần cầu vai quá cao khiến cậu trông như một đứa trẻ đang học đòi mặc quần áo của người lớn, kết hợp với dáng đi xiêu xiêu vẹo vẹo của cậu, bên dưới khán đài truyền đến tiếng cười không dứt.

Tuy nhiên, sau khi vòng tuyển chọn bắt đầu, Triệu Lễ Kiệt trong phần tranh luận đã thể hiện tư duy rõ ràng, logic chặt chẽ, lập luận sắc bén, dẫn đến kết quả chiến thắng áp đảo cực kỳ hiếm gặp, khiến cậu trở thành tâm điểm chú ý. Lý Nhuế Xán cầm chiếc bút bi chấm điểm, ghi điểm 96 cao cho cậu, khi ngước nhìn lên, trong mắt anh có thêm vài phần tán thưởng, vừa vặn va vào ánh mắt thẳng thắn của Triệu Lễ Kiệt.

Là thành viên mới, Triệu Lễ Kiệt đương nhiên đã thêm số liên lạc của phó chủ tịch, một câu chuyện xưa không hoàn hảo từ đây mà bắt đầ.

Lý Nhuế Xán nhận được rất nhiều lời hỏi han, quan tâm từ những người theo đuổi. Mỗi người dường như đều có khả năng nhanh chóng rơi vào lưới tình, sau đó bắt đầu đối xử tốt với anh cực kỳ rập khuôn nghìn bài như một. Từ những lời quan tâm trên điện thoại đến những món quà xuất hiện trước cửa ký túc xá, mỗi lần theo đuổi đều giống như một vở kịch rối đã được tập dượt, diễn lặp đi lặp lại tẻ nhạt phục trang trình diễn. Không một ai thực sự quan tâm anh thích gì, không ai nghiêm túc tìm hiểu tính cách của anh, rất nhiều người chỉ yêu cái vỏ bọc được gọi là "Lý Nhuế Xán", thật kỳ cục và phi lý.

Thế nhưng Triệu Lễ Kiệt lại khác, ít nhất là trong suy nghĩ của người được theo đuổi là như vậy. Cậu có khả năng giữ mọi cử chỉ quan tâm ở mức độ vừa phải, chăm sóc những cảm xúc nhạy cảm của Lý Nhuế Xán.

Vào những lúc lịch học không trùng nhau, cậu sẽ đợi ở cửa lớp Lý Nhuế Xán chỉ để được gặp anh thêm một lúc. Triệu Lễ Kiệt luôn có thể móc ra từ chiếc túi to của mình những thứ lặt vặt kỳ quặc như kẹo, trà sữa hoặc chocolate. Và mỗi lần như thế, Lý Nhuế Xán đều vừa lầm bầm trách móc cậu dụ dỗ con nít, vừa bỏ những viên kẹo với hương vị khác nhau vào miệng.

Lúc Lý Nhuế Xán miệt mài tăng ca trong hội học sinh, Triệu Lễ Kiệt thường mang theo một phần cơm canh, lén lút nấp sau khung cửa, đợi đến khi mọi người đều tan hết chỉ còn lại mỗi hội trưởng cần hoàn thành nốt công việc thì Triệu Lễ Kiệt mới vui vẻ đi vào, vừa dỗ dành vừa ra lệnh cho Lý Nhuế Xán ăn trước, không được để bụng đói. Lý Nhuế Xán không quen có người nhìn mình ăn, nên luôn cố tình hung dữ đuổi đi một anh shipper tận tâm nào đó. Vào những lúc như vậy, Triệu Lễ Kiệt sẽ chống cằm nhìn cười và nói anh đẹp như vậy dựa vào đâu mà không cho em nhìn thêm nhiều một chút. Lý Nhuế Xán vốn miệng lưỡi vụng về, không biết phải đáp lại như nào, đành cúi gằm mặt tai đỏ ửng, vội vàng ăn cơm.

Trong đội tranh biện, họ lại là cặp bài trùng ăn ý nhất cũng là đối thủ khó nhằn nhất. Dù là sự phối hợp hoàn hảo khi cùng chung chiến tuyến hay cảm giác ăn miếng trả miếng khi họ ở hai phe khác nhau, tất cả đều khiến Lý Nhuế Xán mê mẩn. Cuối cùng bất kể thắng thua, Triệu Lễ Kiệt đều ngoan ngoãn đợi ở bên cạnh, sau đó vừa phục bàn trận đấu vừa thong thả cùng anh rảo bước trên quãng đường ngắn từ khu giảng đường đến ký túc xá

Lý Nhuế Xán luôn rất bận rộn, thỉnh thoảng thậm chí còn bất đắc dĩ phải huỷ bỏ đột ngột những lời hẹn đã nhận. Những người theo đuổi trước đây cuối cùng đều không thể kiềm chế được mà phàn nàn về Lý Nhuế Xán, cho rằng anh quá kiêu ngạo và độc lập, năng lực xuất chúng nhưng lại quá bất cận nhân tình, làm cho bọn họ không có chút cảm giác tồn tại nào, bận rộn thì bặt vô âm tín, căn bản không hợp để yêu đương.

Triệu Lễ Kiệt đối với tất cả những điều này đều ngoan ngoãn chấp nhận, không bao giờ thúc giục hay tức giận, chỉ cẩn thận hỏi xem anh có tiện đi cùng cậu không, như thể có vô số kiên nhẫn. Nếu Lý Nhuế Xán quá bận và không tiện gặp mặt, cậu sẽ tự mình đến thư viện đọc sách, cùng bạn bè đi chơi bóng rổ, đợi đến khi anh xong việc rồi mới chạy đi tìm.

Lý Nhuế Xán nếu vì bỗng dưng huỷ hẹn mà cảm thấy áy náy và xin lỗi cậu, Triệu Lễ Kiệt cũng sẽ không nói những lời sáo rỗng bắt cóc đạo đức để làm anh thấy tội lỗi, cậu sẽ cười hê hê cho Lý Nhuế Xán hỏi cậu muốn đi ăn gì, cậu nói phải ăn món đắt nhất, kết quả địa điểm lại là nhà ăn của trường. Lý Nhuế Xán nhìn thực đơn vài chục tệ mà bật cười, nhưng áp lực trong lòng cũng sẽ theo nụ cười ngốc nghếch của Triệu Lễ Kiệt mà tan biến.

Lý Nhuế Xán luôn cảm thấy Triệu Lễ Kiệt chiều chuộng mình như bé gái. Họ cùng nhau đi thư viện, cùng nhau dạo quanh sân vận động, cuối tuần đi xem phim, xếp hàng mua trà sữa. Họ giống như những đôi tình nhân trẻ tuổi có thể dễ dàng bắt gặp ở bất cứ sân trường đại học nào. Lý Nhuế Xán từng nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ có chấp nhận được điều này, nhưng trên thực tế anh lại cảm thấy thoải mái hơn bao giờ hết.

Trước đây, anh luôn tưởng tượng rằng chuyện tình yêu của mình sẽ có phần kỳ quặc, vì anh không giỏi nói lời ngọt ngào và cũng không thích cãi cọ, anh cùng đối tượng yêu đương có thể sẽ dành cả ngày bên nhau để thảo luận về các vấn đề học thuật, chia sẻ cảm nhận về những quyền sách dạo này họ tâm đắc, bình luận về thời sự, giống như con người anh vậy, tẻ nhạt và khô khan. Anh luôn hoạt động như một cỗ máy hoàn hảo, nhưng không biết từ bắt đầu từ lúc nào, Triệu Lễ Kiệt lại có khả năng khiến một bộ phận trong cỗ máy đó bị long ra.

Lần tỏ tình diễn ra vào một buổi tối bình thường với bầu trời nhiều mây, Triệu Lễ Kiệt giống như mọi ngày cùng anh đi về ký túc xá. Khi đi qua một con đường nhỏ không đèn, Lý Nhuế Xán nắm chặt tay, không dám ngẩng đầu. Việc đèn đường ở trường cũ kỹ và hay trục trặc là chuyện bình thường, nhưng lại thực sự không quá thân thiện đối với những người sợ bóng tối.


Phản ứng nhỏ bé như thế cũng được Triệu Lễ Kiệt phát hiện, cậu không nói gì, chỉ nhẹ nhàng nắm lấy tay người bên cạnh, khi đến chỗ sáng lại âm thầm buông tay, như thể không có chuyện gì xảy ra. Tay Triệu Lễ Kiệt rất đẹp, lòng bàn tay rộng, ngón tay thon dài, có thể bao trọn lấy tay Lý Nhuế Xán. Quãng đường vài trăm mét mà có người như bước trên bông gòn.

Khi chia tay dưới chân ký túc xá, Triệu Lễ Kiệt một lần nữa đưa tay ra nắm lấy tay Lý Nhuế Xán. Bề ngoài cậu tỏ ra bình thản, nhưng đầu ngón tay hơi lạnh vẫn bán đứng rằng cậu đang rất ngại ngùng.

"Vẫn sẽ luôn có ánh trăng." Triệu Lễ Kiệt do dự hồi lâu, cuối cùng cũng nói ra một câu có chút không đầu không đuôi, Lý Nhuế Xán vừa nghe đã hiểu. Anh hiếm thấy buông bỏ sự dè dặt để nắm lấy tay Triệu Lễ Kiệt, tim đập dồn như trống trận, giấu câu trả lời của mình trong một cái ôm.

Mà hiện tại, Lý Nhuế Xán nhìn ra ngoài cửa sổ theo hướng Triệu Lễ Kiệt rời đi và lẩm bẩm: "Ánh trăng biến mất rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top