Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

10-11

10,

Có lẽ Triệu Lễ Kiệt không tưởng tượng Lý Nhuế Xán thế nào nhưng cậu ngược lại đã từng thật sự vì hôn nhân mà phiền não, thật sự từng cùng người khác đi đến bước bàn bạc chuyện cưới sinh.

Triệu Lễ Kiệt dùng điều khiển từ xa mở TV, nửa chữ trong bản tin tức cũng không nghe lọt tai. Trời tối dần, ánh sáng đủ thể loại màu sắc chảy qua người cậu, lấp lánh như một ao nước sống động. Cậu từng nuôi hai con cá bảy màu trong bể cá do chủ nhà để lại. Sau đó bọn chúng đều chết, chỉ còn lại bể nước bị bỏ không.

Lúc trước rời nhà đến Thượng Hải, cậu dùng WeChat để gọi video với mẹ luôn rất muốn về nhà. Sau này đã giải nghệ rồi, nhiều thời gian dành cho gia đình hơn, cậu mới nhận ra rằng nhà còn có thể về nhưng quay lại thời điểm trước kia là chuyện không thể nào. Năm đấy còn quá nhỏ vẫn chưa hiểu chuyện, chung quy vẫn là đứa con nít. Bây giờ cậu lớn rồi, đủ loại lời nhắc nhở quanh đi quẩn lại bảo cậu kết hôn sinh con ập đến khiến Triệu Lễ Kiệt đau cả đầu.

Lúc trang trí nhà mới, mẹ nói rằng cậu bao nhiêu tuổi rồi, đến lúc ra riêng. Khi nào tìm được người mình thích thì hãy đem về ra mắt với gia đình. Lúc ấy, người duy nhất mà Triệu Lễ Kiệt nghĩ đến là Lý Nhuế Xán. Cả cuộc đời dài rộng rất ít khoảnh khắc huy hoàng, Triệu Lễ Kiệt bôn ba khắp chốn, chia tay Lý Nhuế Xán một thời gian dài thật dài cũng không hề tìm bất kì đối tượng mới nào. Suy cho cùng, đoạn đường từ khi cậu liều mạng đuổi theo anh cho đến lúc tự cao tự đại cho rằng mình đã bắt kịp anh thật sự khốn khổ đến mức khiến cậu toàn thân rã rời.

Dì ba và dì sáu liên tục nói có Omega rất muốn làm quen với cậu, bảo suy nghĩ về việc này, nhưng thực tế cậu bị đẩy vào thế bắt buộc phải đi. Rốt cuộc mỗi ngày cậu đều ra ngoài ăn cơm. Rau củ trong tủ lạnh đều hư hết cả. Hai tháng biến mất mọi người còn tưởng Triệu Lễ Kiệt đi nước ngoài du lịch, nhưng sự thật là du lịch trên bàn ra mắt, so với việc bốn giờ sáng đi ngủ hai giờ chiều dậy luyện tập còn mệt hơn gấp bội.

Triệu Lễ Kiệt đối với hôn nhân không có mảy may cảm xúc, cứ một mực thuận theo kinh nghiệm sống và duyên phận là được. Kế hoạch kết hôn vào khoảng ba mươi tuổi, bấy giờ tìm được đối tượng phù hợp từ mấy buổi xem mắt mù quáng kia, hẹn hò được vài tháng thì cả hai định thuê một căn nhà ở Vũ Hán. Trước khi rời khỏi Tương Dương, Triệu Lễ Kiệt theo yêu cầu của mẹ mà dẫn người nọ đi xem nhà.

Sau đó khi chọn đồ nội thất, người nọ đặc biệt nhấn mạnh rằng muốn mua chọn bền một chút để sau này có thể chuyển về Tương Dương. Triệu Lễ Kiệt nói chi phí chuyển đi có khi còn đắt hơn mua mới.

"Nói không chừng chúng ta sẽ kết hôn mà, em thích dùng đồ cũ trong nhà hơn."

Triệu Lễ Kiệt đột nhiên lạc lối, cậu cảm thấy như thể mình bị thứ gì đó đẩy đi, vội vàng không kịp chuẩn bị mà va vào cánh cửa đến một kỷ nguyên mới của cuộc sống. Ngôi nhà mới được trang bị ổ khóa điện tử có thể mở cửa chỉ bằng cái chạm ngón cái. Đối với người luôn phải kiểm tra chìa khóa trước khi ra ngoài như Triệu Lễ Kiệt, là một khoảng trượt dài chỉ để làm quen.

Ở thế kỉ kết hôn là chuyện đương nhiên, Triệu Lễ Kiệt luôn cảm thấy trong nhà ngập tràn hoảng loạn. Tỉ như hôm này là ngày kỉ niệm gì, anh A chú B sẽ tặng bao nhiêu trong hồng bao, người nọ muốn một chiếc nhẫn làm quà sinh nhật, tất cả đều xoay quanh chủ đề hôn nhân. Mỗi một lần thăm dò là một lần né tránh, may mắn thay, đối phương rất ân cần, khéo léo nhắc nhở.

"Đây là số đo ngón đeo nhẫn của em."

Nghĩ theo hướng tích cực nhất đi nữa thì cậu vẫn quá nhát gan, quả quyết bác bỏ cái ý tưởng cứ khơi khơi mà cầu hôn. Cho nên lại cẩn thận lựa chọn trong tất cả những người quen biết, hình như chỉ có Điền Dã có vẻ là người biết rõ loại hình trang sức các thứ. Cậu gọi đến WeChat, quả nhiên vừa nhắc đến từ "nhẫn", đối phương đã hét lên như giẫm trúng bom.

"Triệu Lễ Kiệt, mày cưới ai???"

Vậy nên cái tin đồn kết hôn được lan truyền rộng rãi từ đấy mà ra.

Song để viết ra câu chuyện hoàn chỉnh, cần bao gồm nguyên nhân, quá trình và kết quả nữa.

Khi ấy bởi vì sinh hoạt quá mức chênh lệch, hai người càng sống cạnh nhau chỉ càng xa cách hơn, Triệu Lễ Kiệt thức dậy vào buổi trưa, giải quyết mấy cái việc vặt đến chiều. Sau đó từ bảy giờ tối thì phát trực tiếp đến khoảng một giờ sáng. Ngẫu nhiên cậu cũng được mời tham gia mấy giải đấu nhỏ hoặc co-stream với CLB khác, bận rộn đến hai ba giờ mới có thể tắt máy tính. Dần dà cuộc sống với người nọ thực sự khác biệt, hiếm khi lắm mới dưới một mái nhà có cùng thời gian rảnh, mà toàn bộ thời gian ít ỏi ấy đều dành cho việc làm tình.

Đảo mắt ở bên nhau hai năm rưỡi, cả hai đều biết rằng đã đến lúc phải đưa ra lựa chọn.

Triệu Lễ Kiệt không muốn khiến mẹ khổ sở, lại trúc trắc khôi phục mối quan hệ giữa hai người, cậu nghe Điền Dã nói gần đây có nhận nuôi một con chó nên nhờ anh tìm giúp mình con chó con. Chú chó con hoạt bát và dễ thương, ở bên cạnh tận chức tận trách bầu bạn với người nọ lúc cậu bận rộn, kèo dài thêm một đoạn hoà hoãn.

Cho đến tiết Kinh Trập ở Tương Dương, trời mưa liên tục mấy ngày, quần áo không thể khô được, trong người cũng ẩm ương. Thứ hai hàng tuần Triệu Lễ Kiệt đều nghỉ ngơi, trời mưa càng lười ra ngoài, khi tỉnh dậy chỉ lăn từ phòng ngủ ra ghế sô pha xem video và lướt điện thoại. Ăn tối xong, người nọ ngồi lại nói.

"Chúng ta ra ngoài đi dạo được không, sẵn dắt theo cún con nữa. Đã lâu rồi chúng ta không có đi cùng nhau".

Triệu Lễ Kiệt ngồi dậy một chút, cảm thấy lưng đau nhức. Mưa liên tiếp gần đây ảnh hưởng không ít vết thương cũ của cậu, lúc này mới nhớ tới hôm nay đáng lẽ cậu phải đi vật lý trị liệu.

Triệu Lễ Kiệt trầm tư chốc lát, nói xin lỗi: "Lần sau đi, eo anh có chút đau."

Sau đó liền cãi vã không giải thích được. Tiếng ồn lớn đến mức hàng xóm phải gõ cửa. Cũng không phải không có cãi nhau trước đây, chỉ là cả cậu và người nọ chưa từng quyết liệt đến mức này.

Cuối cùng người nọ chỉ vào Triệu Lễ Kiệt nói, cưới anh còn thua cưới một con chó nữa.

Bọn họ chia tay, chó cũng do người nọ nuôi. Hoá ra ngoài Lý Nhuế Xán cậu vẫn sẽ có mâu thuẫn với người khác, không chuyện này thì cũng chuyện kia, liên tục không ngừng.

Căn nhà to thoáng chốc chỉ còn mình Triệu Lễ Kiệt. Dưới đất vẫn còn sợi dây điện bị con chó gặm hư chưa mang đi sửa, lăn lốc giữa bốn bức tường nhợt nhạt càng trở nên cô độc hơn.

Mọi thứ cứ thế chấm dứt.

Triệu Lễ Kiệt hiếm khi tỉnh dậy trước mười hai giờ, nhưng mưa bão rất dữ dội thổi tấm rèm cửa bay thẳng vào mặt cậu. Nước mưa lạnh buốt khiến Triệu Lễ Kiệt hoàn toàn tỉnh táo, cậu lập tức xuống giường chạy ra ban công cứu mấy bộ quần áo. Dùng cọc quần áo đỡ nó xuống, lấy móc treo ra rồi mang vào phòng. Lúc mở cửa tủ, cậu chợt nhận ra có lẽ tất cả đồ đạc của mình không thể chất đầy một vali nữa.

Thế là cậu bốc đồng cuốn hết đồ đạc, chạy trối chết đến Thượng Hải. Hồi tìm chỗ ở, chủ nhà hỏi cậu định ở lâu dài hay tạm thời. Triệu Lễ Kiệt nói cậu không biết, mới hỏi tối thiểu phải kí bao lâu. Chủ nhà trả lời: Một năm. Mà nếu cậu chọn ở lâu dài thì cũng kí một năm.

Triệu Lễ Kiệt chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ ở lại Thượng Hải bao lâu, cũng như không nghĩ đến chuyện tại Thượng Hải gặp lại Lý Nhuế Xán.

Sau đó cậu mới nhớ, nếu thực sự có thể đoàn tụ với Lý Nhuế Xán thì không có nơi nào khác ngoài Thượng Hải. Lý Nhuế Xán hỏi cậu gần đây sống thế nào, kì thực cậu còn mờ mịt. Sống rất tốt á? Không thể nào. Không tốt? Cũng không. Sống tự do? Dù quá mức trừu tượng nhưng tất cả những gì cậu có thể nói chỉ có ba chữ, sống tự do.

Hay là nói đến đoạn thời gian cùng Lý Nhuế Xán chấm dứt tình cảm sống thế nào, quá trình ấy giống như đi trong biển cát. Cậu càng chạy càng bị hãm sâu. Cuối cùng bị chìm trong cát, nghẹt thở, vùng vẫy kịch liệt muốn thoát đi như kết thúc vẫn là bi thương. An ủi duy nhất có lẽ là không có cãi vã kinh thiên động địa nên rất nhiều năm sau còn có thể giữ chút thể hiện trùng phùng.

Chỉ có một lần vào cuối mùa hè 2022, EDG sa sút trong thời gian dài, tâm tình tiêu cực chủ yếu bắt nguồn từ những va chạm nhỏ nhất.

Tình yêu quá mức nhiệt liệt, che giấu ngược lại khổ sở trăm bề. Triệu Lễ Kiệt đôi lúc tiến vào phòng tập thậm chí còn cả gan kéo Lý Nhuế Xán đến lén hôn anh. Sau đó lời cảnh báo dĩ nhiên rơi xuống: Hai đứa tiếp xúc quá gần rồi, cho dù quan hệ tốt đi nữa thì vẫn là Alpha và Omega, chú ý giữ khoảng cách.

Từ khoảnh khắc ấy, một chân cậu đã lún sâu trong biển cát.

Triệu Lễ Kiệt mê man. Mỗi một giấc mơ về Lý Nhuế Xán đều chỉ có duy nhất một kết cục.

Luôn là câu nói của cậu.

Luôn là cậu nói, Lý Nhuế Xán, chúng ta cứ như vậy thôi.
.
.

11,

"OK, đến giờ tan làm rồi."

"Tạm biệt."

Mười hai ba mươi phút không lệch một giây. Triệu Lễ Kiệt đúng giờ tắt trực tiếp, lấy điện thoại di động ra xem. Cậu không có thói quen đăng nhập WeChat trên máy tính, giải nghệ rồi cũng chuyên tâm cùng người hâm mộ trò chuyện và đọc bình luận hơn, trong giờ làm việc Triệu Lễ Kiệt gần như ngắt kết nối với thế giới bên ngoài.

Triệu Lễ Kiệt mở WeChat phiền phức xoá hết quảng cáo dư thừa và rất nhiều tin nhắn tán tỉnh. Ngón tay đang lướt trên màn hình khựng lại ở một cái chấm đỏ bất thường. Triệu Lễ Kiệt nằm ngửa trên ghế chơi game, chiếc ghế xoay cậu một vòng tròn, hộp tin nhắn của Lý Nhuế Xán thực sự hiện ra, chỉ có một tin nhắn "1".

Nhấp vào trang trò chuyện, vuốt lên một chút rồi vuốt ngược lại. Triệu Lễ Kiệt chống khuỷu tay lên bàn, nhìn chằm chằm vào con số "1" đầy ý nghĩa, gãi đầu và gửi một dấu chấm hỏi.

Khung trò chuyện lập tức nhắc nhở đối phương đang gõ chữ, biệt danh Triệu Lễ Kiệt lưu cho anh cứ thế nhấp nháy hồi lâu cuối cùng đối phương dường như đã quyết định kĩ càng mới ấn gửi.

[Chuyến bay bị hủy.]

[đến đón tôi.]

Triệu Lễ Kiệt nhếch môi, làm ra vẻ mặt ngay cả chính cậu cũng khó hiểu, tìm chìa khóa xe khốn khổ vốn bị vứt một bên rồi đi thẳng ra khỏi cửa.

Kinh nghiệm lái xe vào đêm khuya gần như bằng 0. Ban đêm đi ra ngoài đa số hẹn uống rượu với bạn bè, uống rượu xong không lái xe được nên mọi người đều bắt taxi. Hơn nữa Thượng Hải rất đông xe cộ, đi tàu điện ngầm có khi còn nhanh hơn ô tô, kinh nghiệm lái xe của Triệu Lễ Kiệt về cơ bản là được tích lũy ở Tương Dương, còn chưa chạy được mấy cây số ở Thượng Hải. Từ nhà đến sân bay ít nhất cũng phải bốn mươi phút. Triệu Lễ Kiệt nhìn chằm chằm vào đồng hồ tốc độ tính toán còn muốn chạy nhanh hơn nữa. Lý Nhuế Xán gửi tin nhắn vào khoảng 11 giờ 30, cho tới bây giờ đã bị cậu ngó lơ hơn một giờ. Nếu là Lý Nhuế Xán ngày xưa, nhất định đã lật nửa cái sân bay lên rồi.

Rẽ vào làn đường đón khách, mặt dây chuyền hình chú hươu cao cổ nhỏ trên gương chiếu hậu đung đưa. Khi Triệu Lễ Kiệt từ Vũ Hán đến Thượng Hải, cậu đi dạo một vòng quanh căn cứ, Kim Tinh Vũ lấy ra một chiếc hộp các tông ra bảo đó là thứ cậu đã không mang đi hồi trước mà anh ấy tìm thấy trong quá trình dọn dẹp.

Triệu Lễ Kiệt lục trong thùng và chọn ra chiếc mặt dây chuyền hình con hươu cao cổ nhỏ này, có lẽ là quà của một người hâm mộ, trông rất ngộ nghĩnh tiện tay treo nó lên xe. Lúc này nó cùng với bóng dáng Lý Nhuế Xán đang ngồi ở phía xa kia tạo thành một bức tranh rất vi diệu, hệt như trước kia ở bên cạnh cậu, vô cùng đáng yêu.

Triệu Lễ Kiệt mở cửa xe bước xuống, vỗ nhẹ má Lý Nhuế Xán. Lý Nhuế Xán ngẩng đầu hơi mờ mịt, chỉnh lại kính mắt thấy rõ là Triệu Lễ Kiệt mới an tĩnh đứng dậy.

Lý Nhuế Xán định mở cửa ngồi ghế phía trước, lại bị Triệu Lễ Kiệt một tay xách rồi  đẩy anh vào ghế sau, bảo là lái xe mất nhiều thời gian, nằm ghế sau có thể ngủ được một lát.

Cẩn thận sắp xếp hành lí xong, Triệu Lễ Kiệt ngồi lại vào ghế lái, thắt dây an toàn.

"Bây giờ phải về đâu ạ?"

Lý Nhuế Xán ôm khư khư chiếc gối mà Điền Dã trúng thưởng lúc mua xe, thốt ra mỗi một câu tuỳ cậu.

Triệu Lễ Kiệt đưa tay điều chỉnh gương chiếu hậu.

"Tuỳ em á? Vậy, căn cứ EDG? Khách sạn? Hay là nhà Điền Dã?"

Lý Nhuế Xán có vẻ rất bất mãn.

"Còn nhà cậu sao không kể?"

Cuộc đối thoại vốn dĩ đã có đáp án nhưng Triệu Lễ Kiệt vẫn không khống chế được thanh quản của mình, cười nhẹ.

Lý Nhuế Xán buồn ngủ muốn chết vẫn cố đấm vào cánh tay của Triệu Lễ Kiệt một cái, ngay giây tiếp theo mới ngã xuống ghế. Triệu Lễ Kiệt quay đầu lại, cởi dây an toàn, từ ghế trước rướn người về phía sau kéo lấy tay Lý Nhuế Xán thành kính hôn lên, sau đó mới trả về vị trí cũ.

.
.
.
.
.
.
.
.
.
chương sau hai chú bé 7749 hiệp trên xe tôi nhức đầu quá =)))))))))))))))))))))))))))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top