Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

13-14

13,

Triệu Lễ Kiệt đột nhiên giật mình tỉnh dậy.

Cậu cảm tưởng như mình vừa rơi từ một nơi rất cao xuống, giẫm đạp trên không khí, hít thở không thông, lồng ngực đành phập phồng kịch liệt cố hớp lấy từng hơi thở.

Trong lúc dầu sôi lửa bỏng cậu lại bị đạp một cú. Vốn đã bị lấn nằm sát mép giường, trong cơn hoảng loạn, cậu túm lấy tấm trải giường và vùng vẫy hai lần nhưng mà kết quả vẫn nằm chỏng vó dưới đất. Còn chưa kịp định thần tai hoạ khác cứ ập tới liên tục, vừa mở mắt đã ăn nguyên cái gối vào đầu.

"Biết mấy giờ không vậy? Sáng sớm ra đã nhao nhao cái gì?!"

Lý Nhuế Xán tức giận cuộn chăn thành cái kén thấp giọng bất bình. Triệu Lễ Kiệt nhấc điện thoại lên, lúc này đã là hai giờ rưỡi chiều, xem ra đồng hồ sinh học Lý Nhuế Xán còn chênh lệch hơn cả mình. Cậu cũng không có ý làm phiền anh nên đứng dậy đi rửa mặt. Khi cậu quay lại, Lý Nhuế Xán đã tỉnh, đôi mắt nheo nheo nhìn cậu qua khe hở của chăn, hỏi cậu bữa sáng ăn gì.

"Đã hai giờ rưỡi rồi ạ." Triệu Lễ Kiệt mở cửa sổ để không khí lưu thông. "Anh muốn ăn gì?"

"Thịt nướng."

Triệu Lễ Kiệt xoay người, há miệng nhất thời không có gì để nói, đành phải cố hết sức lựa lời. Cậu nhặt chiếc gối rơi trên sàn lên, vô cùng chiều theo yêu cầu của Lý Nhuế Xán.

"Quán nướng phải... ít nhất phải sau sáu giờ mới mở cửa. Bây giờ ăn tạm cái gì trước, đừng để bụng đói được không."

"Không biết, không biết ăn gì cả."

"Ăn gà thì thế nào? Cơm gà ạ."

"Ừm."

"Vậy em xuống lầu mua nhé."

"Ừm."

"Em đi đây ạ."

"Ừm."

Triệu Lễ Kiệt chậm rãi đóng cửa lại, phải rất lâu rồi mới có cảm giác có người đang đợi mình ở nhà. Lần đầu yêu đương với Lý Nhuế Xán, việc nắm bắt được tâm tình anh dường như là không tưởng, cậu phải mất một thời gian dài để hiểu được ý tứ. Khi không có người khác ở xung quanh Lý Nhuế Xán mềm mại ngọt ngào, còn khi ở chỗ đông người anh tận lực duy trì dáng vẻ cao lãnh. Lý Nhuế Xán da mặt mỏng, vô cùng không muốn bất kì ai chạm đến anh, luôn cố tình tránh mặt, luôn rất sợ phiền phức. Nhưng bây giờ Lý Nhuế Xán xem ra đã thay đổi, công thức toán học hoàn toàn được viết lại.

Triệu Lễ Kiệt nắm chặt điện thoại di động, đứng bên ngoài nhà hơn mười phút mới đẩy cửa bước vào. Chào đón cậu cũng không phải cái ôm nồng nhiệt cùng câu nói kiểu mừng em về nhà gì hết mà là Lý Nhuế Xán không tâm không phế nằm ngủ như con heo nhỏ trên giường.

Triệu Lễ Kiệt hết cách đành ngồi xuống ghế sofa, sắp xếp lại chiếc bàn bừa bộn đủ chỗ cho hai chiếc bát.

Ngày nay ít người còn kiên quyết lắp đặt TV trong nhà, tuyệt đối theo phong cách của thế hệ mới. Triệu Lễ Kiệt liếc nhìn chiếc điều khiển bám bụi bị ném sang một bên, cảm thấy không thích hợp xem TV lúc này nên chỉ dùng điện thoại di động xem video với âm lượng nhỏ nhất. Lý Nhuế Xán theo mùi thịt gà như con rùa rốt cuộc bò khỏi chăn, đợi Triệu Lễ Kiệt mở phần ăn giúp mình sau đó trộn cơm vào canh, không cẩn thận rơi vài giọt ra ngoài. Triệu Lễ Kiệt đưa giấy ăn, Lý Nhuế Xán phóng khoáng rút hai ba cái. Đột nhiên cậu nhớ lại thật nhiều năm trước Lý Nhuế Xán đối với túi khăn giấy đặt chỗ cậu cũng tiêu xài xa hoa y hệt thế này, rõ ràng là anh dễ bị viêm mũi hơn, mỗi lần Lý Nhuế Xán bị ốm, giấy ăn dùng còn nhiều hơn lúc dùng bữa nữa.

Lý Nhuế Xán vừa ăn cơm vừa hàm hồ nói.

"Không có bàn chải đánh răng điện tôi dùng không quen. Gửi địa chỉ chỗ này của cậu qua đây. Tôi muốn mua một cái bàn chải điện."

Triệu Lễ Kiệt bấm vào Taobao để tìm địa chỉ, thoáng thấy cái quảng cáo khuyến mãi vé máy bay.

"Anh định bay đi chỗ khác sao? Chuyến bay thế nào? Bị trễ chuyến ạ? Hay là bị huỷ rồi?"

"Đuổi khéo tôi hả?"

"Sao em dám chứ? Em chỉ hỏi vậy thôi."

Lý Nhuế Xán cầm chiếc thìa nhựa, khuấy cơm canh trong bát đôi lần.

"Triệu Lễ Kiệt, mặt sau tờ giấy ghi chú đó, tôi có viết cho cậu vài chữ."

Triệu Lễ Kiệt sửng sốt một chút, sống lưng mơ hồ lạnh đi. Không khí trong phòng vô cùng đê mê, Triệu Lễ Kiệt yêu đương hai ba lần, rất nhanh ngửi thấy mùi cãi nhau. Đối mặt với biểu lộ nghiêm túc của Lý Nhuế Xán còn hơn đối mặt với đội tuyển mạnh nhất thế giới. Im lặng vài giây, cậu mới nhận ra Lý Nhuế Xán không có ý định nói thêm gì nữa mà chỉ đang chăm chú chờ đợi câu trả lời của cậu. Cậu hít một hơi thật sâu, đáp: Em biết.

Lý Nhuế Xán chớp mắt, tự lãng tránh.

"Chúng ta đi ăn thịt nướng đi. Cậu lái xe từ đây đến Tĩnh An* chắc vừa kịp quán mở cửa đấy."

(*) chỗ trụ sở của EDG.

Triệu Lễ Kiệt không nhúc nhích cũng không nhìn anh, Lý Nhuế Xán không còn cách nào khác đành phải tự giải thích.

"Tôi không có ý gì khác. Trước kia vẫn luôn thế mà đúng không? Cứ xem như mọi thứ chả có gì thay đổi đi."

Qua loa giải quyết một cái khúc mắt đầy phức tạp, Triệu Lễ Kiệt suy cho cùng vẫn định thần trở lại, bắt đầu tìm quần áo để thay. Lý Nhuế Xán nhìn mấy đốt xương rõ ràng sau lưng cậu khi cậu cởi áo, lời muốn thốt ra đều thu lại hết.

Không thể không nói, Lý Nhuế Xán ước lượng thời gian thật rất tệ. Triệu Lễ Kiệt lái xe rất chậm, trên đường hầu như chưa vượt qua con xe nào hết, nhưng lúc đến quán thịt nướng trước kia hay đến, trời vẫn còn hơi sáng. Tất nhiên, Lý Nhuế Xán lười nhác gọi món, chỉ lấy tờ giấy Triệu Lễ Kiệt đã chọn xong hết món nhìn qua rồi ghi thêm vào hai chai rượu soju. Nhân viên bưng ra hai chiếc cốc trắng, Triệu Lễ Kiệt muốn nhờ người dọn một chiếc, nhưng Lý Nhuế Xán ngăn cậu lại.

"Bảo cậu uống thì cậu cứ uống đi."

"Chốc nữa còn phải lái xe về..."

"Vậy thì thuê tài xế, hoặc ngủ lại ở căn cứ."

Lý Nhuế Xán rót đầy ly, dùng hai ngón tay cầm ly rượu rồi cụng vào ly của Triệu Lễ Kiệt một cái.

14,

Khi quét mã QR để thanh toán, màn hình điện thoại di động hiện lên trong mắt Triệu Lễ Kiệt đã hơi mờ mịt. Ngồi ở lề đường nghỉ ngơi một lúc, đến tận khi dòng người qua lại thưa thớt hẳn, Lý Nhuế Xán đột nhiên hỏi: "Dám tâm sự không?"

Triệu Lễ Kiệt quay đầu lại, dùng sức gật đầu, cơ hồ muốn ném đầu mình ra khỏi cơ thể.

Hai người bắt đầu đi dọc theo đường phố.

"Cậu hỏi tôi bay đi đâu. Đúng là tôi có mua vé máy bay về Quảng Châu. Hành lý cũng là thật, nhưng việc hủy chuyến là giả. Quên đi, một hồi chỉ còn mình tôi nói, như vậy đi, chúng ta mỗi người hỏi một câu."

"Vâng, anh hỏi trước."

"Hình xăm của cậu là xăm cái gì?"

"Rất ngượng nhưng mà em xăm tên một người khác."

"Nếu cậu đối xử với tôi kiểu thế chắc tôi sẽ buồn nôn chết."

"Em cũng tự thấy buồn nôn mà. Thế, hình xăm của anh thì sao?"

"Xem như là cái hình bình thường, không có buồn nôn như cậu. Nhưng mà lý do xăm ngược lại vô cùng buồn nôn, muốn nghe không?"

"Nếu nói ra khiến anh khó chịu thì bỏ đi, em sẽ không nghe."

Lý Nhuế Xán thọc tay vào túi tìm hộp thuốc lá, đáng tiếc cái gì cũng không có tìm được, đành phải vỗ nhẹ quần mình hai cái.

"Tại sao xa cách lâu như vậy, lần đầu gặp lại đã đồng ý theo tôi lên giường?"

Triệu Lễ Kiệt khó khăn dừng bước trên con dốc không mấy chênh vênh, trước khi Lý Nhuế Xán kịp nhận ra cậu dừng lại, Triệu Lễ Kiệt vụng trộm dùng ngón cái nhấn vào thái dương vài lần. Chờ Lý Nhuế Xán quay đầu tìm kiếm cậu, cậu đã thành công chặn đứng cơn đau đầu, suy nghĩ lời nói của mình, chậm rãi đi theo.

"Anh biết không, ở độ tuổi này... em cảm thấy rất khác so với trước đây, thậm chí hoàn toàn trái ngược. Làm tình so với bàn chuyện yêu đương dễ dàng hơn nhiều, cũng đơn giản hơn. Yêu nhau là một chuyện, nhưng một khi thừa nhận bản thân yêu rồi, đột nhiên mọi thứ trở lại nên rất phức tạp. . . "

Triệu Lễ Kiệt cúi đầu.

"Quả thực, em cũng chả tính là người tốt lành gì. Lúc anh đưa thẻ phòng cho em, em chỉ đơn thuần cho rằng cùng anh làm sẽ không... Chỉ cần hai chúng ta đều độc thân, liền sẽ không có chuyện gì cả."

"Chính là cảm thấy không quan trọng? Cậu cứ nói thẳng là được."

"Không, không có. Em không biết ở Hàn Quốc như thế nào, nhưng ở đây, rất nhiều người - đặc biệt là thế hệ của mẹ em đều dạy rằng nếu ngủ với người ta thì phải cưới người ta. Em bắt đầu cảm thấy điều đó là đúng, vì vậy em luôn rất cẩn thận trong vấn đề đó. Chỉ là càng trưởng thành em  phát hiện ra rằng lên giường xong rồi kết hôn cũng không thể giải quyết được vấn đề, nguyên nhân hai người không thể sống với nhau đến cuối đời phần lớn là do sinh hoạt quá cách biệt."

Lý Nhuế Xán gật gật đầu, không có tiếp tục đàm luận, hai người bước đi trong im lặng một lúc.

"Hôm đó lúc chúng ta chờ đèn giao thông," Lý Nhuế Xán nói, "Cậu bảo với tôi cậu muốn kết hôn, tôi còn cho rằng cậu đang muốn cầu hôn tôi. Rất nhiều người đều là dạng này mà, coi như yêu đương thời gian rất lâu, sau đó vừa chia tay còn chưa đến một năm liền có thể kết hôn với người khác. Bởi vì bắt đầu lại mọi thứ quá mệt mỏi đi."

Sau đó anh nói với giọng thoải mái: "Đừng khẩn trương quá, tôi chỉ thuận miệng thôi, không có ý trách cậu."

Triệu Lễ Kiệt trầm mặc vài giây, "Kỳ thực em cũng muốn hỏi anh vì sao ngày đó --"

Ngày đó lại muốn lên giường với em.

"Bởi vì ở một mình rất khó chịu, Triệu Lễ Kiệt. Ở một mình khó chịu phát điên, nên tôi muốn tìm người yêu mình. Miễn cưỡng không được thì tình một đêm cũng được."

Lý Nhuế Xán nói ra chuyện này nhẹ nhàng hệt như lông vũ, hệt như mọi đau khổ cô quạnh hại vết thương trong lòng anh luôn thảm thương rỉ máu mấy năm nay chẳng đáng đề cập.

"Mấy năm nay anh trải qua thế nào?" Triệu Lễ Kiệt quay đi tránh khỏi ánh mắt của Lý Nhuế Xán, "Nếu anh chịu nói, em sẽ lắng nghe."

"Không tốt lắm, rất thảm, rất tệ." Lý Nhuế Xán thẳng thắn thừa nhận, "Cậu thấy bệnh án của tôi rồi mà.  Kỳ thật là tôi nói dối cậu, xoá bỏ đánh dấu vĩnh viễn rất đau. Cho nên ngày đó cậu không chịu đánh dấu tôi, tôi cảm thấy rất biết ơn."

"...Em xin lỗi."

"Đừng xin lỗi những chuyện không phải lỗi của cậu. Cậu có làm gì sai đâu."

Lý Nhuế Xán cau mày. Triệu Lễ Kiệt nhất thời khó xử, vô cùng quẫn bách. Nếu như muốn cậu tiếp tục mở miệng, câu duy nhất cậu có thể nói cũng chỉ là xin lỗi. Miệng lưỡi Lý Nhuế Xán sắc bén, từ năm mười tám tuổi cho tới tận bây giờ anh vẫn có thể dễ dàng khiến cậu cứng mồm.

Lý Nhuế Xán dừng lại ở chân dốc. Gió thổi từ phía sau làm những bông hoa rung rẩy rơi khỏi cây, những bông hoa ấy chao liệng đủ màu sắc tựa như một giấc mơ chạm vào đầu vai anh. Triệu Lễ Kiệt chậm rãi nâng mí mắt im lặng nhìn chằm chằm, trái tim như ngọn nến giữa giời giông.

Lý Nhuế Xán quan sát cậu một lúc , mới đổi giọng nhẹ mở miệng.

"Triệu Lễ Kiệt, cậu nói cậu đọc hết những gì tôi viết phía sau giấy ghi chú đúng chứ?"

Ngày hôm đó, Lý Nhuế Xán nghẹn ngào cầm cây bút, viết ở mặt sau tờ giấy với nét chữ còn xấu hơn cả Triệu Lễ Kiệt.

[Triệu Lễ Kiệt, cậu đành lòng nhìn tôi rời khỏi Thượng Hải lần nữa sao?" ]

Triệu Lễ Kiệt lắp bắp trả lời: "Em ... em không biết làm sao để nói với anh."

"Vé máy bay là thật, hành lý là thật, mọi thứ đều là thật. Chỉ là tôi không lên chuyến bay đó. Tôi cho là cậu không nỡ để tôi đi, rốt cuộc cậu lại không đến sân bay. Đã vậy còn phát trực tiếp rất sớm, một nửa ý định muốn cản tôi còn không có."

Lý Nhuế Xán chậm rãi tự thuật, khuôn mặt không biểu tình, khoé miệng ngược lại không kiềm chế được hơi run.

"Đợi mấy tiếng đồng hồ, tôi tức giận muốn gọi điện mắng cậu. Nhưng tôi lại nghĩ, hai chúng ta chỉ là làm tình thì có chứng minh được cái gì đâu. Cũng chả hứa hẹn kiểu chúng ta đang đền bù tiếc nuối năm đó hay sao."

"Sau đó, tôi rốt cuộc nhớ tới cậu căn bản không biết tôi sẽ bay ngày nào giờ nào. Tôi tưởng Điền Dã nói cho cậu nghe rồi, hóa ra cậu ta say như điên cái đéo gì cũng chả nhớ."

Lý Nhuế Xán cuối cùng cũng mỉm cười, tựa hồ nút thắt thật lâu trong tim cũng theo ý cười ấy mà tan biến. Sau nhiều năm lang thang trong thế giới xa lạ, bị cái tình yêu độc hại bào mòn, cuối cùng anh cũng học được cách từ bỏ những định kiến về tương lai cũ rích mà chạy theo điều bản thân luôn khao khát.

"Cho nên tôi đành tự mình đi tìm cậu."

Con số "1" rất nhẹ nhàng ấy lại tượng trưng cho tất cả lòng dũng cảm của Lý Nhuế Xán.

Anh bị đẩy ngã về phía sau, loạng choạng va vào thân cây. Rượu làm chậm nhịp thời gian, khi anh nhận ra người hôn mình là Triệu Lễ Kiệt thì anh đã bị hôn đến động tình.

Phía sau Lý Nhuế Xán là thân cây rắn chắc, trước mặt anh là lồng ngực vững chảy của Triệu Lễ Kiệt tham lam chiếm hết phần khoảng cách ít ỏi giữa hai người. Anh cảm thấy mình được bao bọc bởi thế giới phì đại, an toàn như nằm trong chiếc chăn bông êm ái. Triệu Lễ Kiệt hướng xuống dưới một mực ép vào, cả thân thể nóng bỏng nâng anh lên.

Ánh đèn chói mắt. Triệu Lễ Kiệt quá cao, Lý Nhuế Xán khó khăn ngửa đầu. Dứt khoát nhắm chặt hai mắt, mang hết quá khứ nhốt lại.

Anh thậm chí còn không nhận ra mình đang khóc.

Triệu Lễ Kiệt hôn môi trên của Lý Nhuế Xán, lau đi những giọt nước mắt đọng lại trên khoé mi anh, giọng cậu khàn khàn, vô cùng khẩn thiết.

"Anh luôn không nói lời nào mà lặng lẽ bỏ rơi em, nhưng hết lần này đến lần khác đều chạy đến gặp em, trêu đùa em. Em làm sao không nhớ anh cho được, làm sao nỡ nhìn anh bỏ đi. Chỉ là em không dám, em cũng sẽ sợ hãi."

Mấy năm chôn chân ở Thượng Hải là mấy năm tốt đẹp nhất trong cuộc đời em, mọi thứ cứ lặp đi lặp lại không hồi kết, mỗi một ngày đều giống nhau nhưng mà mỗi một ngày lại có điểm không giống. Bởi vì, mỗi một ngày như vậy, em đều yêu anh nhiều hơn.

Đó chính là thanh xuân mỹ mãn nhất của em.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top