Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

15

"Cậu phải mua cho tôi một cái bàn làm việc."

Lý Nhuế Xán đi vòng quanh phòng ngủ của Triệu Lễ Kiệt, đánh dấu chiều dài và chiều rộng ở khoảng trống trước cửa sổ.

"Vậy thì cũng nên đặt để ngồi quay lưng vào trong. Sao anh có thể bố trí bàn làm việc kiểu này được chứ?"

Triệu Lễ Kiệt xoay cái "bàn" trong tưởng tượng ngược lại 90 độ.

"Tôi không quan tâm, đặt thế sẽ quay dính phòng cậu. Tôi không muốn lúc phát trực tiếp bị mọi người nhìn thấy, như cái chuồng heo."

"..."

Triệu Lễ Kiệt quay đầu nhìn, mấy chiếc áo phông cùng quần áo trải ngổn ngang trên gối chăn rõ ràng đều là của Lý Nhuế Xán.

Khả năng thích ứng Lý Nhuế Xán rất kì diệu, từ bộ dạng ngoan ngoãn lấy quần áo ra khỏi vali, treo lên móc treo trong tủ quần áo của Triệu Lễ Kiệt cho đến bỏ mặc thế sự để quần áo bay khắp nhà Triệu Lễ Kiệt tổng cộng tốn không đến một tuần. Cũng may Lý Nhuế Xán không có nhiều hành lý, Triệu Lễ Kiệt mở tủ nhìn vào thanh phơi quần áo, cậu thấy mấy cái áo màu đen, vàng, xanh lá cây, còn thiếu cái áo trắng nhưng mà rất nhanh cậu đã tìm thấy nó sau gối ở sofa. Này thì không trách Lý Nhuế Xán được, cái áo thun này là do chính tay cậu từ trên người Lý Nhuế Xán lột ra hồi mấy hôm trước.

Được ngủ nhiều tự nhiên tinh lực cũng tràn trề. Triệu Lễ Kiệt đón cả Lý Nhuế Xán lẫn hành lý từ sân bay về không chút trở ngại. Lý Nhuế Xán nửa điểm phản kháng cũng chả có, nhà Triệu Lễ Kiệt rõ ràng tiện nghi hơn khách sạn rất nhiều, anh suốt ngày chạy loạn gây rối. Quá thời gian nghỉ phép mà Lý Nhuế Xán chưa kịp về nên buộc phải phát sóng trực tiếp tại Thượng Hải. Kế hoạch ban đầu là do Triệu Lễ Kiệt đề xuất, cậu bảo anh sử dụng máy tính của cậu để phát sóng, dù sao gần đây cậu cũng bận đi ghi hình chương trình khác. Kết quả là Triệu Lễ Kiệt đang nghỉ ngơi uống nước trong trường quay thì bị thông báo trực tiếp của mình nhảy ra doạ cho ho sặc sụa. Còn kẻ gây rối lại chống nạnh rất hùng hồn giải thích.

"Ai biết cậu để tự động đăng nhập chứ ... Tôi ấn một cái là nó tự bắt đầu trực tiếp luôn, dù sao cũng chưa có ai kịp phát hiện tôi. Cậu hung dữ cái gì?"

Triệu Lễ Kiệt dở khóc dở cười, thật sự là hết cách với Lý Nhuế Xán.

Lý Nhuế Xán sau đó đề xuất phương án thứ hai: đặt một chiếc bàn trong phòng Triệu Lễ Kiệt rồi dùng laptop trực tiếp. Dù sao cách âm cũng tốt, mấy lúc Triệu Lễ Kiệt không làm việc thì anh sẽ mở phát sóng.

Thế nên mới có câu chuyện tranh luận về cái bàn. Phòng của Triệu Lễ Kiệt vốn nhỏ, chủ nhà khi thiết kế không dành chỗ cho bàn làm việc trong phòng ngủ nên cho dù tính toán cỡ nào cũng sẽ rất bất tiện.

Lý Nhuế Xán muốn camera quay vào tường nên anh đặt chiếc bàn nằm ngang chặn lối đi bên trái giường. Triệu Lễ Kiệt cảm thấy không hợp mỹ quan. Cậu nghĩ bàn nên kê sát tường, camera có quay trúng căn phòng cũng không sao, dù sao phòng ngủ thì có thể nhìn được chuyện bát quái gì đâu. Lý Nhuế Xán bảo có chết cũng phải chiều theo ý anh, rốt cuộc anh đuổi Triệu Lễ Kiệt đi, tự mình lên mạng xem bàn.

Đôi khi Triệu Lễ Kiệt sẽ nấu ăn, ngon hay dở còn tuỳ thuộc vào may mắn nhưng chắc chắn sẽ an toàn hơn Lý Nhuế Xán nấu. Ngâm mình trong căn phòng toàn tin tức tố xạ hương, một ngày Lý Nhuế Xán có thể ngủ mười hai tiếng. Có đôi khi anh phá lệ dậy sớm, nghe thấy Triệu Lễ Kiệt đang nói chuyện điện thoại với ai đó. Anh vểnh tai lên - lời của Triệu Lễ Kiệt rất kì quái: Cho nước vào trước hay cho nước vào sao ạ? Lạ vậy? Khô khốc thế này thật sự ăn được á?

Đầu bên kia điện thoại ầm ĩ tới một tiếng mắng: "Ôi trời, con thật sự là quá ngốc luôn."

"Mẹ..."

Cậu nhìn cái thìa muốn rớt nước mắt. Lý Nhuế Xán bật cười, Triệu Lễ Kiệt trong nháy mắt quay lại, chỉ thoáng thấy được một cái bóng. Tắt điện thoại với mẹ, Triệu Lễ Kiệt múc thịt bò mới nấu chín đi vào phòng khách chụp đầu Lý Nhuế Xán.

Lý Nhuế Xán liều mạng giãy giụa.

"Urg không ăn tôi không ăn đâu, khó ăn chết."

"Không ăn cũng phải ăn!"

Triệu Lễ Kiệt đè Lý Nhuế Xán xuống ghế sô pha, đút cho hắn.

"Ngon không? Ăn ngon không?"

Đầu bếp Triệu hỏi. Lý Nhuế Xán nuốt miếng thịt bò bĩu môi.

"Không thể ăn nữa."

"Vậy anh đừng ăn nữa."

Triệu Lễ Kiệt đứng dậy, thu dọn đồ đạc trở lại phòng bếp, Lý Nhuế Xán ép cậu vào tường, dùng tay đánh cậu một cái, anh tháo kính ra chớp chớp mắt. Triệu Lễ Kiệt nghiêng người định hôn anh, nhưng Lý Nhuế Xán đã vươn tay cầm lấy chiếc thìa, cuối cùng cậu đành nhìn Lý Nhuế Xán nằm lười trên sôfa ăn nốt đĩa thịt bò.

Vào những ngày cần quay chương trình, Triệu Lễ Kiệt thường ra ngoài lúc bốn giờ chiều. Mãi đến hơn ba giờ cậu mới dọn xong đống xoong chảo bừa bộn. Đột nhiên cậu nhớ ra thuốc ức chế và miếng dán có lẽ cũng dùng sắp hết nên Triệu Lễ Kiệt đi gõ cửa phòng tắm:

"Lý Nhuế Xán, anh có trong đó không?"

"Có chuyện gì? Tôi cần đi vệ sinh..."

"Anh mở ngăn tủ thứ hai dưới bồn rửa xem giúp em còn bao nhiêu thuốc ức chế ạ?"

Tiếng tủ được kéo mở, hộp nhựa bị lật và nắp nhựa được nhấc lên.

"Còn hai viên."

"Em xuống hiệu thuốc dưới lầu mua một ít, tiện tay giúp anh mua thuốc ức chế và miếng dán nhé?"

"Ừm, đi đi."

Triệu Lễ Kiệt do dự một lát: "Lý Nhuế Xán, anh không sao chứ?"

Gần như ngay lập tức bên trong vang lên tiếng nhựa rơi xuống đất. Sau đó là tiếng xả nước rất lớn lấp liếm đi.

"A, tôi không sao, tôi rất tốt."

Giọng nói của Lý Nhuế Xán cùng với tiếng nước vang lên, hơi quẫn bách. Triệu Lễ Kiệt vẫn có chút lo lắng.

"Anh đau bụng ạ? Hình như hôm qua còn nôn nữa, hay em mua thuốc dạ dày cho anh được không?"

Lý Nhuế Xán mở cửa, anh đột nhiên xuất hiện trước mặt Triệu Lễ Kiệt, doạ cho cậu ngơ ngác hết mấy giây.

"Tôi thực sự không sao. Chắc là đồ ăn tối qua hơi dầu mỡ thôi."

Lý Nhuế Xán làm một vẻ mặt dù có nhìn thế nào vẫn cảm thấy anh đang nói dối.

"Được rồi, cậu đi đi mà."

Triệu Lễ Kiệt lùi lại một bước để Lý Nhuế Xán trở về phòng ngủ. Sau đó cậu cũng đi theo vào phòng ngủ.

"Điền Dã bảo tối này cùng đi ăn tối, anh không khoẻ hay là không đi?"

"Không có sao mà. Tối nay đi. Còn bây giờ cậu đi đi."

Lý Nhuế Xán đắp chăn, ôm đầu bình tĩnh lại mấy giây, sau đó đợi người kia đi khỏi mới kiềm lòng không nổi đá tung gối, điên cuồng vò tóc.

Má, đùa mình sao...?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top