Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

16-17

16,

Chương trình quay mỗi tuần một lần là đủ. Triệu Lễ Kiệt đã tới đó mấy lần vốn quen đường nên không cần Điền Dã đi cùng bầu bạn nữa. Nhưng thỉnh thoảng Điền Dã sẽ đến địa điểm gặp cậu khi anh rảnh rỗi.

"Triệu Lễ Kiệt!" Điền Dã đi vào phòng thay đồ: "Nhìn xem ai tới đây?"

"Này, còn phải làm việc đó Triệu Lễ Kiệt." Lý Huyễn Quân không đợi Triệu Lễ Kiệt quay đầu liền bước tới trước gương, chỉnh thẳng vai Triệu Lễ Kiệt: "Để đầu ngay ngắn nào."

Điền Dã vừa đi vừa kiểm tra điện thoại: "Vừa gọi điện cho Lý Nhuế Xán, cậu ta bảo chốc nữa sẽ đến, cậu tan làm xong chúng ta cùng ăn cơm."

Triệu Lễ Kiệt nhịn không được nở một nụ cười, bất đắt dĩ tưởng tượng đến hình ảnh Lý Nhuế Xán uể oải đứng dậy khỏi giường, miễn cưỡng thu dọn đồ đạc đi ra ngoài. Chuyên gia trang điểm cầm bảng phấn mắt lên yêu cầu Triệu Lễ Kiệt nhắm mắt lại. Ánh sáng trong gương trang điểm quá sáng, Triệu Lễ Kiệt ngay cả khi nhắm mắt cũng có thể nhìn thấy. Nghĩ đến mối quan hệ hiện tại đã hòa giải với Lý Nhuế Xán, hẳn là bản thân được quyền dò hỏi chút tin tức về anh chứ đúng không?

Triệu Lễ Kiệt hỏi: "Lý Nhuế Xán đến Thượng Hải thì luôn ở khách sạn ạ?"

"Thật ra ngay từ đầu tôi đã muốn cậu ta sống ở căn cứ. Nhưng mà thằng nhõi đó cứ cằn nhằn con chó của tôi rụng lông quá nhiều nên không chịu. Với cả vốn dĩ nó nói chỉ ở Thượng Hải tầm hai ngày rồi đi. Nhưng mà hình như bây giờ, cũng được gần hai tháng rồi phải không?" Điền Dã nói.

"Thật, lần nào hẹn gặp, cậu ta cũng nói vẫn đang ở Thượng Hải." Lý Huyễn Quân giải thích.

"Thì mới bảo cậu đến Thượng Hải còn gì, mọi người đều ở đây." Điền Dã mỉm cười nói.

"Còn cậu thì sao đây hả, Kiệt thiếu?" Lý Huyễn Quân trêu chọc, "Anh nghe Điền Dã bảo cậu sắp kết hôn."

"Tôi không có!" Điền Dã giơ tay ra hiệu đầu hàng: "Tôi nói vậy hồi nào hả Lý Huyễn Quân!"

"Lời đồn không xác thực thì đừng lan truyền." Triệu Lễ Kiệt xua tay, "Em không có muốn kết hôn."

"Yêu đương ấy à, muốn cha giới thiệu cho con vài mối không?"

"Thôi, đừng..."

"Độc thân cũng tốt, vui vẻ thoải mái."

Điền Dã đút hai tay vào túi quần. Tháng mười một ở Thượng Hải gió ảm đạm nên anh cố tình mặc thêm áo khoác trước khi ra ngoài.

"Cậu rảnh rỗi quá sao không tự tìm cho mình người quấy rầy cậu hằng ngày đi."

"Đúng đúng, Điền lão bản nói gì cũng đúng!"

Lý Huyễn Quân chen tới cùng Điền Dã tranh luận. Triệu Lễ Kiệt cuối cùng cũng trang điểm xong, cả người nới lỏng trói buộc đứng lên khỏi ghế đi lại, lúc này mới phát hiện miếng dán ức chế chói lóa trên cổ Lý Huyễn Quân.

Triệu Lễ Kiệt vừa bước vào phòng riêng của Haidilao đã nhìn thấy Lý Nhuế Xán, cậu vô cùng tự nhiên kéo một chiếc ghế bên cạnh anh rồi ngồi xuống. Mới mấy giờ không gặp Lý Nhuế Xán phá lệ trở nên an phận, không lén lút cọ chân cậu dưới gầm bàn hay trêu đùa các thể loại. Không mang theo hộp thuốc lá, không còn màn phục kích nhà vệ sinh luôn. Triệu Lễ Kiệt lấy ra ba viên thịt viên từ nồi lẩu đang sôi và bị Lý Nhuế Xán gắp đi một viên.

Cũng chả giống là đang tức giận.

17,

Bắt một chuyến taxi rồi phân phát từng người về nhà. Lý Huyễn Quân đang ở căn cứ, Lý Nhuế Xán sớm đã bịa chuyện nói rằng khách sạn anh ở nằm ở khu Thanh Phổ. Nghiễm nhiên biến mình thành người cuối cùng xuống xe, đuổi những người khác ra khỏi xe và theo Triệu Lễ Kiệt về nhà.

Taxi đầu tiên thả Điền Dã xuống sau đó thả Lý Huyễn Quân trên đường Linh Thạch. Lý Nhuế Xán hạ kính cửa xe chào tạm biệt Lý Huyễn Quân. Lý Huyễn Quân từ xa vẫy tay với anh, nói sớm nghỉ ngơi.

Lý Nhuế Xán gần đây luôn rất buồn ngủ, tựa đầu vào vai cậu, nửa ngủ nửa mê. Đột nhiên một tiếng động lớn kéo đến, Lý Nhuế Xán giật mình tỉnh dậy nhìn ra ngoài cửa sổ, trông theo chiếc xe buýt số 206 đang chậm rãi lái về phía mình.

Đối diện đường là biển báo dừng xe buýt ghi rõ đường Linh Thạch và Đường Cộng Hoà Mới.

Trong xe không có ánh sáng, rất tối, đèn đường lờ mờ từ cửa sổ chiếu vào. Lý Nhuế Xán ôm chặt chiếc áo len anh mượn của Điền Dã, lắc lư nhẹ nhàng theo chiếc xe đang rẽ. Anh mơ hồ thấy Triệu Lễ Kiệt ở bên cạnh cũng thoáng lay động một chút.

Cảm giác khoảng cách hiện tại, quá xa xôi cũng ngược lại vô cùng gần gũi. Lý Nhuế Xán đã chứng thực qua rất nhiều ý tưởng vi diệu, cuối cùng bắt đầu suy ngẫm cái bản tính không nóng không lạnh của Triệu Lễ Kiệt. Triệu Lễ Kiệt vẫn luôn như vậy, hiếm khi hỏi thăm, luôn luôn suy nghĩ trong lòng rồi tự mình phiền muộn. Trên thế giới có mười vạn câu hỏi vì sao, nhưng Triệu Lễ Kiệt căn bản không hiếu kì. Hay là nói, Triệu Lễ Kiệt không bao giờ thể hiện là mình hiếu kì, để cho người ta đoán không ra được tâm tư.

Dường như cảm nhận được ánh mắt của Lý Nhuế Xán, Triệu Lễ Kiệt quay đầu lại nhìn anh một lúc.

"Muốn ngủ một chút không?"

"Ngủ một chút vậy."

Sau đó anh rơi khỏi vai Triệu Lễ Kiệt, như còn mèo nằm cuộn trên đầu gối Triệu Lễ Kiệt. Bàn tay của Triệu Lễ Kiệt định đặt sau lưng anh lại bị Lý Nhuế Xán ôm chầm đến, siết chặt trong tay.

Nằm ở ghế sau xe rất không thoải mái, thế nào cũng thấy khó chịu nhưng Lý Nhuế Xán lại tìm được chút hồi ức trong cái quá khứ chưa từng yêu ổn của mình. Năm ấy mới cùng Triệu Lễ Kiệt yêu đương, anh chỉ ngồi trên đùi Triệu Lễ Kiệt có hai phút Triệu Lễ Kiệt liền nhịn không được phản ứng, run rẩy không ngừng. Lại một ngày buồn ngủ muốn ngủ, anh mượn một bên đùi cậu gối đầu, an tâm đánh một giấc dậy mới thấy mồ hôi trên trán Triệu Lễ Kiệt có thể thấm hết được nửa túi khăn giấy.

Xe chậm rãi dừng lại, Triệu Lễ Kiệt theo bản năng rút tay ra, bảo vệ Lý Nhuế Xán ở bên trong.

"Cậu đi đâu?"

Ảnh phản chiếu của những chiếc lá lớn che khuất khuôn mặt của anh, Lý Nhuế Xán đột nhiên cảm thấy sợ hãi không thể giải thích được. Sâu trên nóc xe là một cái bóng đen ngòm, mang hình dáng kỳ lạ. Dịch mắt xuống chút, anh nhìn thấy tai nghe của Triệu Lễ Kiệt, trong lòng không yên đưa tay ra lấy rồi nhét vào tai trái. Triệu Lễ Kiệt lấy điện thoại di động ra khởi động lại nhạc, hóa ra là đang nghe Mayday.

Một chùm ánh sáng ấm áp từ phía trên chiếu vào, Lý Nhuế Xán mất tập trung trong giây lát, đột nhiên phát hiện trong ánh sáng màu cam có những mảnh vụn màu trắng nổi trôi.

Anh kéo nhẹ áo của Triệu Lễ Kiệt.

"Nhìn, tuyết rơi rồi."

Triệu Lễ Kiệt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Nếu nói mấy năm này trôi đi rốt buộc bọn họ đã thay đổi cái gì, có lẽ là chuyện không còn dễ dàng tin vào những điều kỳ diệu hay những câu chuyện cổ tích nữa. Vào dịp Giáng sinh nào đấy, hai người từng tin vào việc trong vòng bạn bè có người chụp ảnh tuyết mà hô to gọi nhỏ xem mùa đông năm nay sẽ lạnh đến mức nào, nhất quyết cùng nhau liều mạng trèo lên ban công, chờ mong ông trời sẽ nhìn đến Tĩnh An, dù cho tay chân bị đông cứng run cầm cập bọn họ vẫn rất vui vẻ. Tầm độ tuổi ấy chính là như vậy, toàn những kẻ điên cuồng ham muốn tạo dựng hạnh phúc.

Dù là trong lòng biết rõ những mảnh vụn trắng xóa đó cũng chỉ là tuyết nhân tạo trên một con phố nào đó ở thành phố này để lấy lòng dân cư phương Nam mà thôi.

Lý Nhuế Xán lại đi kéo áo của Triệu Lễ Kiệt.

"Gần đến nhà chưa?"

"Sẽ mất vài phút nữa, anh ngủ thêm đi, đến nhà em sẽ gọi anh."

"Ừm. Hai ngày nữa tôi sẽ về Quảng Châu, tầm một tuần rồi quay lại đây."

Triệu Lễ Kiệt gật đầu.

"Vâng, em có một cái vali nhỏ, anh dùng cái đó đi. Vali của anh lớn quá, kéo đi sẽ rất mệt."

Lý Nhuế Xán cười một tiếng, chế nhạo cậu.

"Cậu sợ tôi chạy à?"

Triệu Lễ Kiệt ngược lại nghiêm túc đáp.

"Đúng vậy, em sợ anh chạy trốn. Nhưng mà nếu anh thật sự muốn chạy, em cũng không cách nào tìm được. Cuối cùng em vẫn sẽ mất anh mà thôi."

-

Chờ Triệu Lễ Kiệt tắm rửa xong mở cửa bước vào phòng, Lý Nhuế Xán đã ngủ say, cuộn tròn ở bên phải giường lớn, vẻ mặt không chút phòng bị. Triệu Lễ Kiệt giúp anh chỉnh lại chăn gối, tắt đèn đầu giường, vừa đi tới cửa phòng đã bị gọi lại.

"Cậu đi đâu?"

"Em đi lấy cốc nước."

Lý Nhuế Xán siết chặt bộ đồ ngủ anh lấy của Triệu Lễ Kiệt. Có lẽ do tin tức tố quấy phá, hại anh trở nên vô cùng kì lạ, đến mức chính anh cũng không hiểu nổi bản thân.

May mắn Triệu Lễ Kiệt rất nhanh đã trở lại, ngoan ngoãn vén chăn lên nằm xuống, mũi chân chạm vào chân Lý Nhuế Xán.

"Một giây cũng không nỡ để em rời đi sao?"

Lý Nhuế Xán vẫn chưa thích nghi với bóng tối nên không tài nào nhìn rõ biểu cảm của Triệu Lễ Kiệt, nhưng anh có thể biết từ giọng điệu của Triệu Lễ Kiệt rằng cậu đang mười phần đắc ý. Vốn dĩ phải đấm cho cậu tỉnh, nhưng Lý Nhuế Xán lấy hết can đảm nhích lại gần Triệu Lễ Kiệt, nghiêng người và hôn lên môi cậu. Sau đó toàn thân anh tan thành từng mảnh, Lý Nhuế Xán trong vô thức giữ lấy bụng dưới, nửa tỉnh nửa mê thiếp đi trong vòng tay Triệu Lễ Kiệt.

Triệu Lễ Kiệt cầm chiếc điện thoại di động đặt ở đầu giường cài báo thức. Trước khi tắt mạng thuận tiện mở weibo ra, nhìn thấy tiêu đề hạng một trong bảng hot search.

Hóa ra lơ lửng trên bầu trời đêm nay thật sự là những hạt tuyết rơi giữa mùa đông Thượng Hải.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top