Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

21

Lý Nhuế Xán dụi dụi mắt mở điện thoại lên xem thời gian, mới có mười giờ sáng. Sau ca phẫu thuật, anh luôn ngủ không ngon giấc, thường xuyên bị giật mình giữa cơn mơ, hoặc bị quấy rầy bởi mấy âm thanh nhỏ xíu.

Ăn không vô, càng không muốn uống nước. Lý Nhuế Xán hơi xoay người, chuyển hướng dựa vào tường, xoa xoa hai tay cho ấm rồi phủ lên bụng dưới. Đau nhức dĩ nhiên đã qua đi, chỉ là có chút nhẹ bẫng, có chút trống rỗng khiến anh cảm thấy không chân thực. Rõ ràng phôi thai hai tháng tuổi chỉ to chừng đó chẳng mấy trọng lượng lại hại anh ngày nghĩ đêm mong.

Đứa bé có trước cả lần anh không uống thuốc kia, là từ lúc lần đầu gặp lại Triệu Lễ Kiệt. Bao được lấy từ ngăn kéo của khách sạn, Triệu Lễ Kiệt đọc nhãn mác có nói nó quá mỏng, dễ rách nhưng lúc đấy rồi còn ai quan tâm mấy chuyện như vậy.

Triệu Lễ Kiệt.

Năm tháng ấy tình yêu mài mòn anh đến mức anh gần như không nhận ra chính mình. Lúc mới xoá đánh dấu vĩnh viễn xong anh có cùng Lý Huyễn Quân và Điền Dã ăn bữa cơm, vừa gặp mặt Lý Huyễn Quân sửng sốt một chút, nói thẳng: Mibugi, cậu thay đổi thật nhiều, làm sao lại thành ra thế này?

Người có đời sống tình yêu phóng túng như Lý Huyễn Quân dĩ nhiên tôn thờ lý thuyết tình yêu của riêng mình, y uống rượu nói.

"Vì sao muốn kết hôn chứ? Con cái sẽ diệt sạch giấc mơ tự do. Đời người dài như vậy, không nhất thiết phải sống như thế đâu."

Điền Dã là Alpha, không có quyền lên tiếng, Lý Huyễn Quân tiếp tục phát biểu diễn văn.

"Nhưng dù thế nào đi nữa, mỗi người đều có thứ đồ riêng của mình đúng chứ? Đừng cho là tôi đang áp đặt cậu. Sinh con là việc cần phải cân nhắc kỹ càng, đừng để cả ba người đều không vui."

Lý Nhuế Xán chết lặng, dục vọng thì dễ dàng, chuyện khó nhất vẫn là làm sao để cho tất cả mọi người cùng vui vẻ.

Lý Huyễn Quân mím môi: Chuyện này các cậu tự mình lo liệu.

Lý Nhuế Xán suy nghĩ mệt mỏi thiếp đi lúc nào không hay. Lúc mở mắt ra, Triệu Lễ Kiệt đã bưng cháo vào. Lý Nhuế Xán đói đến đau dạ dày, không thèm rửa mặt cũng chả đoáy hoài tới dùng thìa sứ, chỉ có biết để ý nhiệt độ cháo, cẩn thận từng li từng tí cầm bát nhỏ húp cháo vào miệng.

Triệu Lễ Kiệt đưa tay lấy khăn giấy cầm sẵn.

"Điền Dã nói chờ anh tỉnh lại anh ấy sẽ về. Lý Huyễn Quân còn ở Thượng Hải, bọn họ hẹn ngày kia cùng anh ăn cơm."

Diền Dã theo lời cậu đẩy cửa đi vào, cầm điện thoại di động như vừa nói chuyện điện thoại xong.

"Cậu về trước đi, tôi không sao." Lý Nhuế Xán gật đầu với y.

"Vậy cậu chăm sóc cậu ta thật tốt." Điền Dã nói với Triệu Lễ Kiệt.

Sau khi Điền Dã rời đi, Triệu Lễ Kiệt quay sang muốn cùng Lý Nhuế Xán nói chuyện.

"Bác sĩ nói ngày mai anh có thể xuất viện."

Cậu chỉnh lại chiếc khăn ăn cho vuông vức rồi giúp Lý Nhuế Xán lau mồ hôi trên trán.

"Em nghĩ chúng ta nên ở Quảng Châu nghỉ ngơi vài ngày trước khi về Thượng Hải, tránh để cho anh mệt mỏi."

"Ừm, vậy ở đâu?"

"Vậy...em tìm khách sạn nha."

"Em không đặt phòng sao? Mấy ngày nay em ngủ chỗ nào?"

"Thì, em ngồi ghế bệnh viện hoặc nằm sấp bên cạnh anh ạ."

Lý Nhuế Xán đặt bát xuống, điều chỉnh tư thế ngồi trên giường.

"Em không sao cả."

Triệu Lễ Kiệt sợ làm anh mất hứng, rất quẫn bách giải thích.

"Trước đây em cũng hay ngủ như vậy lắm, ngủ rất ngon."

"Tới nhà anh ở đi." Lý Nhuế Xán tìm nắp hộp rồi đóng nó lại. "Anh no rồi."

Ngày hôm sau rời bệnh viện, chiếc vali nhỏ của Lý Nhuế Xán được Triệu Lễ Kiệt kéo đi. Lý Nhuế Xán nói đi tàu điện ngầm rất thuận tiện, cả hai liền chậm rãi đi bộ đến lối vào tàu điện ngầm. Sau khi lên tàu, Lý Nhuế Xán không để ý tới với Triệu Lễ Kiệt, chỉ lo tập trung tìm kiếm vé máy bay trên điện thoại. Ngẫu nhiên anh sẽ quay đầu lại đưa Triệu Lễ Kiệt nhìn thông tin chuyến bay, giọng nói của anh bị tiếng ồn do tàu điện ngầm chạy quá tốc độ quẫy nhiễu khiến cậu không thể nghe rõ. Lý Nhuế Xán dứt khoát nắm lấy cổ áo của Triệu Lễ Kiệt để cậu cúi đầu xuống, còn mình thì ghé sát vào tai cậu, mặc kệ những người xung quanh dòm ngó.

Trước khi vào nhà, Lý Nhuế Xán nói.

"Thật ra nhà anh đã trống không rồi, lúc đầu muốn đến Thượng Hải nên không cọc tiếp, cuối cùng lộn xộn mãi vẫn chưa kịp dọn hết."

"Vậy, ban đầu anh đã dự định ở lại Thượng hải rồi ạ?" Triệu Lễ Kiệt hỏi.

"Chỉ là chưa kịp tìm nhà mới ở Quảng Châu thôi. Nếu không gặp em anh sẽ đến ở cùng Lý Huyễn Quân." Lý Nhuế Xán trả lời, dùng chìa khóa mở cửa.

Triệu Lễ Kiệt lịch sự nói "Xin lỗi đã làm phiền" trước khi vào, kết quả một chân vừa chạm sàn đã suýt ngã vì trên mặt đất toàn là bụi.

Ngôi nhà này so với nhà cậu ở Thượng Hải còn nhỏ hơn, không có phòng làm việc. Lý Nhuế Xán bỏ đi một cái tủ đầu giường và đặt bàn phát sóng trực tiếp trong phòng ngủ. Đúng như Lý Nhuế Xán nói, ngôi nhà này gần như trống rỗng, ngoại trừ nội thất cơ bản ra chỉ còn lại vài hộp bìa cứng.

Lý Nhuế Xán gỡ bỏ màng nhựa che chăn.

"Cũng may lúc đó không có vứt chăn."

"Chăn gối này anh định thế nào? Nó của chủ nhà ạ? Anh có muốn mang nó đến Thượng Hải không?"

Lý Nhuế Xán kì quái nhìn cậu.

"Tất nhiên là anh tự mua. Mang đi làm gì, vứt hết cho rồi."

Sau đó anh còn bảo cậu, anh vứt hết gối rồi, đêm nay bọn họ không có gối mà ngủ đâu.

Người từ trước đến nay đối với đồ vật luôn rất trân trọng như Triệu Lễ Kiệt cảm thấy vô cùng đau khổ.

"Sao anh lại ném đi hết cơ, anh muốn thì mình gửi về Thượng Hải được mà."

"Anh không muốn."

Lý Nhuế Xán nắm lấy mép chăn giũ giũ nó một chút, vô tình chạm vào vết thương, đau đến mức phải nghiến răng nghiến lợi.

"Nhưng tối này đành phải dùng nó thôi nếu không chúng ta sẽ chết cóng. Ở đây ban đêm lạnh lắm."

Triệu Lễ Kiệt nghe theo, xoay người mở vali của Lý Nhuế Xán lấy hết quần áo ra, cuộn mảnh áo dày nhất nhất làm gối. Khi trời tối, hai người rúc vào nhau trên cùng một chiếc gối, nằm đối diện nhau. Lý Nhuế Xán ôm áo khoác của Triệu Lễ Kiệt, Triệu Lễ Kiệt ôm Lý Nhuế Xán, nhưng không ai ngủ cả.

Đột nhiên Lý Nhuế Xán thoát khỏi vòng tay của Triệu Lễ Kiệt, choàng áo khoác lên vai, nhảy khỏi giường và kéo theo một hộp các tông.

"Em có muốn xem không?" Anh lắc chiếc hộp, phát ra vài thanh âm leng keng kì lạ.

Triệu Lễ Kiệt từ trên giường ngồi dậy, gật đầu. Thế là Lý Nhuế Xán nhấc hộp các tông lên lật úp, rất nhiều đồ vật rơi ra rơi xuống giường.

Có roi da, có dây thừng, có còng tay, có ngọn nến đã dùng và một cái súng xăm.

Lý Nhuế Xán ném chiếc hộp đi, lại bước tới mở cái hộc cạnh giường ngủ và lấy ra thứ gì đó có kích thước bằng một chiếc bút.

"Thật ra những năm này, anh đã luôn suy nghĩ mình rốt cuộc thích hợp sống theo kiểu gì."

Lý Nhuế Xán động tác linh hoạt, tránh những thứ lộn xộn kia rồi nằm xuống tựa vào đầu gối của Triệu Lễ Kiệt. Ánh trăng chiếu qua ô cửa sổ, khiến anh càng trắng nõn, Triệu Lễ Kiệt cuối cùng mới nhìn rõ vật anh đang cầm thực chất là cây thuốc lá điện tử. Cậu nghĩ muốn đưa tay ra ngăn cản Lý Nhuế Xán, lại bị Lý Nhuế Xán đoán trước mà thoát đi.

"Tinh dầu vẫn còn nhưng chả biết hút được không. Em thử không?"

Mặc dù là một câu hỏi, Lý Nhuế Xán tựa hồ cũng không muốn thương thảo, trực tiếp nhét thuốc vào trong tay Triệu Lễ Kiệt. Anh vô cùng bình thản.

"Dù sao thì chính là như vậy, anh của mấy năm qua, thật sự không còn gì để nói."

Triệu Lễ Kiệt thở dài, ấn giữ năm giây để đánh thức điếu thuốc lá điện tử kia.

Khi làn khói phủ qua căn phòng, Lý Nhuế Xán cười rất vui vẻ, hệt như uống rượu say. Anh bò lên người Triệu Lễ Kiệt rồi hôn vào tuyến thể sau gáy cậu.

Lý Nhuế Xán nằm trên vai Triệu Lễ Kiệt, một lúc lâu mới thấp giọng khẩn cầu. Anh nói, Triệu Lễ Kiệt, em mang anh về nhà đi.

Bầu trời rộng lớn cho chú chim mặc sức bay lượn. Có một loại tình yêu như thế này, con chim bay trên trời vô tình bị thương, buộc nó phải chọn kĩ càng cành cây gần đó để nương náu, việc ấy cần có dũng khí. Còn muốn gặp một người đối với con chim vốn đã trưởng thành đủ lông đủ cánh xây tổ giúp cho, phải cần thêm thật nhiều may mắn.

Triệu Lễ Kiệt hỏi, làm sao trên đời này vẫn còn có người muốn bắt nạt anh vậy chứ.

Lý Nhuế Xán trả lời, không phải đâu, chỉ là có rất ít người thực sự quý mến anh, thế thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top