Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

23

Triệu Lễ Kiệt lái xe đến thang máy ở tầng một và để Lý Nhuế Xán xuống trước. Lý Nhuế Xán đẩy cửa xe, rơi vào trong không khí lạnh giá dưới 0 độ một bên xoa xoa tay một bên ồn ào làm náo bảo người già không chịu được lạnh, sẽ đợi ở thang máy.

Yên vị đứng sau cửa kính ngăn cách với bên ngoài xong, Lý Nhuế Xán thò tay vào trong túi lấy điện thoại ra nghịch nghịch. Điền Dã đăng ảnh chú chó con trong vòng bạn bè, bấm vào mới thấy đó là ảnh live. Con chó con lắc tai, dụi cái đầu đầy lông của nó vào lòng bàn tay của Điền Dã. Bỗng nhiên phía trên màn hình xuất hiện một tin nhắn, là của Triệu Lễ Kiệt. Tính ra cũng may, Lý Nhuế Xán thường bật chế độ không làm phiền. Mỗi lần Triệu Lễ Kiệt tìm anh đều là nói mấy chuyện có thể kết thúc trong hai ba câu, vậy mà cậu luôn dong dài đến tận nửa ngày trời. Lý Nhuế Xán thấy âm thanh ding ding dong dong quá phiền. Nhưng sau đó anh lại nhận ra, lúc mở điện thoại lên không thấy tin nhắn nào của Triệu Lễ Kiệt, kì thực còn phiền hơn.

Lý Nhuế Xán tưởng cậu nhờ anh giúp nhận chuyển phát nhanh nên còn định ngó lơ, bấm vào hình con chó xem thêm mấy lần rồi mới mở tin nhắn từ Triệu Lễ Kiệt.

Anh ngây ngẩn cả người.

Kiệt thiếu 🍡 : [ Đột nhiên mới nhớ ra em còn chưa nói với anh là em yêu anh.]

Đinh. Thang máy đến, một nam một nữ mặc áo len bước ra khỏi thang máy vui vẻ nói về buổi hẹn hò của bọn họ, đi ngang qua Lý Nhuế Xán.

Lý Nhuế Xán cúi đầu, vẫn nhìn vào bong bóng trò chuyện màu xanh lá cây kia.

Phanh. Là tiếng Triệu Lễ Kiệt đóng cửa xe, sau đó là tiếng bước chân dồn dập, từ bãi đậu xe vang vọng rõ ràng, sóng âm đi loạn khắp nơi, từng cái âm thanh như thế đều dồn hết vào lỗ tai của Lý Nhuế Xán.

Cửa kính mở ra, tiếng bước chân càng ngày càng gần. Triệu Lễ Kiệt từ phía sau lưng Lý Nhuế Xán đưa xuống trước mặt anh một con cáo bông.

Triệu Lễ Kiệt lấy tay chọc vào má con cáo, sau đó chọc vào má Lý Nhuế Xán.

"Dễ thương không? Em tìm cả buổi chiều mới tìm được."

Lý Nhuế Xán mân mê chiếc nhẫn đang treo trên tay con cáo, phát ngốc lúc lâu.

"Đây cũng là, em tìm?"

Một câu năm kí tự giản đơn lại nói không hết, bị ép chia thành hai đoạn.

Triệu Lễ Kiệt mỉm cười, đặt môi lên áp bên mặt Lý Nhuế Xán, quấn hôn một hồi.

"Anh mỗi lần đều nắm tay em quá chặt, cũng không chịu buông ra, em khó lắm mới dùng giấy trắng đo được."

Lý Nhuế Xán xấu hổ kêu ư a muốn cho cậu ngưng nói, phần da thịt tiếp xúc với Triệu Lễ Kiệt nóng bừng như bị lửa đốt.

Cũng đúng thôi. Quay trở lại thời điểm họ còn vô âu vô lo chơi Liên Minh Huyền Thoại ở căn cứ EDG. Triệu Lễ Kiệt từ ngày đầu tiên đã giống như mặt trời. Nhiệt liệt, thiện lương, mềm dẻo và tràn đầy sức sống.

Triệu Lễ Kiệt tháo chiếc nhẫn ra khỏi cáo bông, cầm tay phải của Lý Nhuế Xán.

"Xin lỗi, là em sợ anh lại bỏ em đi. Chỉ là anh không cần phải suy nghĩ quá nhiều, cái này em làm theo số đo ngón giữa của anh, anh đeo nhất định sẽ rất đẹp."

Lý Nhuế Xán đột nhiên rút ngón tay lại, nắm lại thành nắm đấm, quay mặt sang một bên, ánh sáng chiếu qua tay phải đang cầm chiếc nhẫn của Triệu Lễ Kiệt.

"Số đo bên tay phải, hẳn là không khác bao nhiêu so với tay trái đi."

Lý Nhuế Xán quá ngượng ngùng, giọng nói càng ngày càng nhẹ. Nhưng mà mấy giây trôi qua, Triệu Lễ Kiệt vẫn còn ngơ ngác. Nhìn thằng nhõi này chả hiểu dụng ý của mình, Lý Nhuế Xán trực tiếp giấu luôn tay phải, đưa tay trái lên đặt vào lòng bàn tay cậu.

"Đeo cho anh nhanh lên."

Triệu Lễ Kiệt cuối cùng lấy lại tinh thần, siết chặt Lý Nhuế Xán, đeo chiếc nhẫn vào đầu ngón tay anh, một mực đẩy đến tận sâu.

Thang máy di chuyển chậm rãi. Lý Nhuế Xán duỗi ngón tay ra tường tận xem chiếc nhẫn. Đột nhiên anh như nghĩ ra điều gì, cất tiếng gọi Triệu Lễ Kiệt.

"Còn nhớ không? Lúc từ Iceland trở về em bảo giác như toàn bộ Thượng Hải này đều đứng về phía em vậy. Lúc đó em nhát gan muốn chết, chỉ dám nói với mỗi anh."

Triệu Lễ Kiệt lúc đầu sửng sốt, sau đó khẽ mỉm cười.

"Anh muốn em nói gì nữa bây giờ? Lý Nhuế Xán."

Lý Nhuế Xán xoay người, ngẩng đầu nhìn Triệu Lễ Kiệt. Triệu Lễ Kiệt chớp mắt, hạ ánh mắt xuống chăm chú xem Lý Nhuế Xán.

"Em có còn nhớ chúng ta làm sao mà ở bên nhau không?"

"Lúc ở Iceland?"

Triệu Lễ Kiệt suy nghĩ một chút.

"Anh vào phòng em bảo muốn nói chuyện với em. Em ngồi trên giường, anh thì đứng."

"Giống như bây giờ đúng không? Sau đó thì sao?"

"Chúng ta cứ nói mãi thôi dù thực ra cũng chả có mấy chủ đề. Em không biết anh nghĩ thế nào nhưng em lại có cảm giác kiểu, lúc đó chúng ta đã nói hết những chuyện có thể mang ra nói rồi, anh chờ em kết thúc mà em cũng chờ anh kết thúc."

"Thật á? Anh không nhớ kĩ nữa."

"Không thể nào, anh không nhớ sao?"

"Được rồi, anh nhớ rồi. Sau đó em, em liền nhìn anh, anh nhìn em, tự dưng ăn ý không nói nữa. Lúc đó đến cùng là em đang suy tính cái gì?"

"Khi ấy, trong đầu em cũng chỉ có một câu 'anh đang suy tính gì đây' mà thôi."

Triệu Lễ Kiệt run rẩy ngón tay nắm lấy tay Lý Nhuế Xán, hai người không nhìn nhau nữa, đồng dạng bật cười.

"Sau đó thì sao?" Lý Nhuế Xán hỏi.

"Sau đó, chúng ta đều nhìn đi nơi khác, anh còn ho hai tiếng."

Triệu Lễ Kiệt hồi tưởng.

"Em bảo là muộn rồi á anh về nghỉ ngơi đi, ngày mai còn phải đấu tập. Anh rất nhanh đồng ý nha."

"Tiếp tục đi?" Lý Nhuế Xán không buông tha mà truy vấn.

"Sau đó anh bước đến cửa mới quay lại nhìn em. Em thật sự nhịn không được, cứ thế kéo lấy anh hôn anh."

Lý Nhuế Xán lỗ tai đỏ bừng, ngón trỏ gấp lại đẩy gọng kính lên.

"Không có...nói gì à?"

"Không có nói gì luôn. Chúng ta cứ hôn, hôn rất lâu, hôn chưa xong anh liền bỏ chạy."

Triệu Lễ Kiệt xoa xoa tay Lý Nhuế Xán.

"Anh bỏ chạy được một lúc em vẫn còn đứng tại chỗ phát ngốc. Còn đang ngốc thì anh lại gõ cửa bảo anh làm rơi thẻ phòng rồi. Em lục tung cả phòng tìm giúp anh, kết quả anh lại bỏ nó trong túi áo của mình."

"Lúc đó cả khuôn mặt anh đều đỏ bừng." Triệu Lễ Kiệt vô cùng chân thành bổ sung.

"Làm sao em có thể nhớ rõ ràng như vậy?!"

Lý Nhuế Xán nhăn nhăn cái mũi, nâng kính lên. Anh giả vờ trấn tĩnh nhưng vệt đỏ trên tai đã ửng dài đến má.

"Lúc đó em sợ đến váng đầu luôn dĩ nhiên không quên được." Triệu Lễ Kiệt chuyển chủ đề: "Vậy, ấn tượng của anh về đêm đó thế nào?"

Lý Nhuế Xán đột nhiên hoảng loạn.

"Anh -- cũng nhớ kĩ...Anh – A? Chính là, chính là hôn. Dù sao – cũng chỉ là một nụ hôn thôi mà."

"Ồ, chỉ là một nụ hôn thôi ha." Triệu Lễ Kiệt khoa trương ngữ khí trên chọc anh.

"Em phiền quá à."

"Anh hỏi em có nhớ hay không trước mà."

Lý Nhuế Xán tức giận rút bàn tay đang được Triệu Lễ Kiệt bao bọc ra, vỗ mạnh vào mông cậu, hài lòng nghe cậu kêu đau một tiếng mới chủ động chui vào tay Triệu Lễ Kiệt. Thang máy đến nhà, Lý Nhuế Xán nhanh như chớp chạy ra ngoài, tay vừa nắm vừa kéo, suýt chút nữa khiến Triệu Lễ Kiệt tông vào cửa.

"À, có cái này." Triệu Lễ Kiệt đề cập đến chuyện quên nói với Lý Nhuế Xán, "Nhà của em sắp hết hợp đồng, anh có muốn quay về Tương Dương với em không?"

Lý Nhuế Xán lẩm bẩm, "Em giống như không có hỏi anh có nguyện ý hay không..."

"Bây giờ em đang hỏi anh mà, còn hơn một tháng nữa mới hết hạn, anh có thể từ từ suy nghĩ. Chúng ta ở lại Thượng Hải hoặc quay về Tương Dương."

"Sao không đi Quảng Châu?"

"Quảng Châu cũng được, nghe nói đồ ăn ở đó rất ngon."

"Nếu không thì em về Hàn Quốc với anh."

"À, em không thể ở bên đấy quá lâu. Hộ chiếu hình như không thể lưu trú quá ba tháng ạ."

"Chỉ cần kết hôn liền có thể."

Nói một câu hai người đồng thời trầm mặc. Triệu Lễ Kiệt là người trước tiên giải vây, cậu nghịch nghịch ổ khóa điện tử một hồi, sau đó nhéo ngón tay của Lý Nhuế Xán ấn xuống.

"Đều là sự tình cần bàn bạc kĩ càng, quan trọng tâm lý của anh ổn hơn em đều có thể đợi, để sau hãy quyết định nhé."

Triệu Lễ Kiệt ấn mở hệ thống, lưu vân tay của Lý Nhuế Xán lại, thuận lợi giải toả cánh cửa đóng chặt.

Thích người yêu người muốn theo người ở cùng một chỗ, chúng ta cứ thế giữa cuộc đời thoáng mơ hồ này, làm một giấc mộng đầy thanh tỉnh.

Triệu Lễ Kiệt cởi áo khoác, không quên lấy con cáo bông trong túi ra. Thấy không có chỗ nào thích hợp để đặt cậu đưa nó cho Lý Nhuế Xán. Kết quả vừa quay đi liền bị Lý Nhuế Xán cốc vào đầu một cái. Triệu Lễ Kiệt bất đắt dĩ đành chống hai tay lên hông, bày ra vẻ mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm Lý Nhuế Xán đang chuẩn bị bỏ chạy.

Trốn rất giỏi nhưng vẫn bị Triệu Lễ Kiệt bắt được. Triệu Lễ Kiệt kéo anh ngã sấp xuống sô pha, mười ngón tay đan vào khóa thật chặt anh dưới thân mình. Cậu vừa gặm vừa hôn, răng nanh mài vào tuyến lại không lập tức cắn xuống chỉ lưu manh đùa giỡn.

Lý Nhuế Xán vùng vẫy hai lần không được liền bắt đầu nhượng bộ, rúc vào trong ngực Triệu Lễ Kiệt kêu nhẹ. Triệu Lễ Kiệt thò tay qua lớp áo quần nhéo nhéo phần thịt mềm trên bụng anh.

"Thật sự phải đánh dấu anh thôi, anh quá không ngoan."

Lý Nhuế Xán quen thuộc với việc bị xoay, anh nắm lấy bàn tay vốn đã thả lỏng của Triệu Lễ Kiệt nghịch loạn nó lên, nửa điểm thái độ nhận sai cũng không có.

"Yêu em."

Lý Nhuế Xán đột nhiên nhỏ giọng nói.

Tim Triệu Lễ Kiệt đập thình thịch: "Cái gì?"

"A, không có gì, em nghe lầm rồi."

Lý Nhuế Xán nói xong đứng dậy bỏ chạy, nhưng Triệu Lễ Kiệt lại bắt được anh, ôm anh trở về trong ngực.

"Hừm, em nghe rồi." Triệu Lễ Kiệt hôn lên trán Lý Nhuế Xán, "Vậy em cũng yêu anh."

"Ngày mai nhớ nấu súp nấm đông cho anh." Lý Nhuế Xán đánh trống lãng nhắc cậu.

"Nhớ kĩ rồi ạ. Anh muốn ăn thêm thịt gà không?"

"Muốn."

.
.
.
.
.
.
.
a/n:

cái chi tiết chiếc nhẫn thật sự rất soft luôn. zlj trong lòng sợ không giữ được anh nên mới muốn mua nhẫn đeo cho anh, nhưng zlj cũng lo anh nghĩ mình muốn ép buộc anh ở bên cậu, sợ anh thấy chiếc nhẫn sẽ áp lực. nên zlj mới giải thích, rồi chỉ dám đeo vào ngón giữa bên phải vì zlj đã hứa sẽ cho anh thời gian bình ổn tâm trạng sau tổn thương từ mối tình cũ mà. đeo bên phải (không mang ý nghĩa ràng buộc đặc biệt) là tránh để anh áp lực mà vẫn có được đảm bảo cho riêng zlj. hay lúc lrc bảo đến Hàn sống, zlj biết lrc hay bộc phát ra mấy quyết định nhất thời và cậu cũng thấy anh đau khổ nhiều lần vì tính cách ấy rồi. zlj vẫn bình ổn để anh thêm thời gian suy nghĩ, cũng cho chính mình thời gian đối xử thật tốt với lrc. fic này làm mình cảm nhận được hai cách yêu khác nhau của zlj lúc chưa trưởng thành và lúc đã trưởng thành rồi á. thật sự soft đến từng câu từng chữ luôn hu hu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top